Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 320: Thuyền Túy Hồng
“Wechat đi”.
Lâm Hàn rút ra điện thoại quét mã thanh toán bốn mươi ngàn tệ.
“Hai vị, xin mời!”
Sau khi nhận tiền thành công, người phụ nữ khẽ mỉm cười, vươn cánh tay ngọc ra hiệu cho Lâm Hàn và Trần Nam bước vào thuyền hoa.
"Chậc chậc chậc, có tiền thật là tốt!”
“Đúng vậy, bốn mươi ngàn tệ, nói gửi liền gửi”.
Khách du lịch trên bờ nhìn bóng lưng của Lâm Hàn và Trần Nam đều nhếch miệng, ngưỡng mộ vô cùng.
Bước vào thuyền hoa, một hương thơm thoang thoảng phả vào mặt.
Bên trong có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng đều đặt bàn dài và đệm ngồi vải dệt êm ái bên cạnh, có thể ngồi được từ ba đến bốn người. Trên bàn bày đầy cao lương mỹ vị, nóng hổi, thơm ngào ngạt nơi đầu mũi, cá chình nấu mềm, viên thịt cua hầm, canh lụa Hoài Dương...
Đây đều là những món ăn nổi tiếng của địa phương.
Lúc này bên bàn đã ngồi chật ních khách, đa số đều là những người trẻ tuổi, tô son trát phấn, trang phục bất phàm, thoạt nhìn đã biết là con em nhà phú quý.
Ở trung tâm của thuyền hoa, có một sân khấu rộng hơn ba mét được trải thảm đỏ. Trên đó, bốn cô gái với dáng người thướt tha, khuôn mặt yêu kiều, trang phục mát mẻ đang nhảy múa.
Dáng múa ưu nhã, thi thoảng lộ ra cặp chân thon dài, trắng nõn tràn đầy hấp dẫn, khiến các vị khách xem tới hai mắt sáng ngời, lớn tiếng tán thưởng.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Lâm Hàn và Trần Nam ngồi xuống một chiếc bàn dài ở góc tây bắc của tầng một.
"Những người có thể tới nơi này tiêu tiền, trong nhà thường là có căn cơ vững chắc”.
Trần Nam nhìn sân khấu, nói với một nụ cười.
"Phí vào cửa những hai mươi ngàn tệ, chắc chắn còn có những tiết mục giải trí khác, trong một đêm ít cũng phải tiêu hết một trăm ngàn. Nếu trong nhà không có điều kiện, làm sao có thể đến một nơi như thế này”.
Lâm Hàn dùng đũa kẹp thịt viên trước mặt mình hai lần liên tiếp, sau đó gắp một viên bỏ vào miệng nhai kỹ.
Một hương thơm nhàn nhạt tràn khắp khoang miệng, còn thoảng vị gạch cua, rất ngon.
“Người anh em, nghe cậu nói kìa, thuyền Túy Hồng này người có tiền mới có thể tới, nhưng bình dân cũng có thể tới mà!”
Nghe lời này của Lâm Hàn, một thanh niên ngồi bàn bên cạnh cười nhếch mép phản bác lại anh.
Người thanh niên này khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, rõ ràng đã uống không ít.
“Chỉ phí vào cửa đã là hai mươi ngàn, người dân bình thường thế nhưng chưa hẳn đã lỡ bỏ ra số tiền này!”, Lâm Hàn liếc người thanh niên đáp.
Người thanh niên lắc đầu nói với Lâm Hàn, hơi rượu phả lên mặt:
“Người anh em, vừa nhìn đã biết cậu chưa đủ kinh nghiệm xã hội. Như tôi, cho dù là người dân bình thường, một người công nhân, tiền lương một tháng cũng chỉ có bốn ngàn tệ”.
“Hai mươi ngàn tệ là một nửa thu nhập trong một năm của tôi, đó là còn phải thắt lưng buộc bụng. Nhưng tôi vẫn đến thuyền Túy Hồng này uống rượu”.
Lâm Hàn thực sự rất tò mò, với tiền lương của người thanh niên này, hoàn toàn không có khả năng chi trả để có thể tới được một nơi như thuyền Túy Hồng nhưng anh ta vẫn đến, đây là một trong những lý do anh hiếu kỳ.
“Bởi ở đây, anh có thể tìm thấy sự tôn trọng, có thể mở mang kiến thức, trải nghiệm một chút cuộc sống của những người thuộc tầng lớp thượng lưu”, người thanh niên cười chua chát.
“Giá nhà ở Kim Lăng, nếu rẻ thì hơn mười ngàn, mà đắt thì năm sáu mươi ngàn. Một công nhân như tôi, trong tay cầm đồng lương ba bốn ngàn tệ, đời này cũng không thể mua được nhà và định cư ở Kim Lăng. Anh có biết thế nào gọi là cuộc sống tuyệt vọng không? Đây chính là tuyệt vọng!”
“Một tháng lương của anh chẳng qua chỉ đáng giá một bữa ăn của những cậu ấm cô chiêu kia. Đây chính là tuyệt vọng!”
“Càng quan trọng hơn là, trong xã hội trọng vật chất này, một tên nghèo kiết xác không thể giành được chíu xíu tôn trọng nào. Anh không có tiền, người ta coi như không nhìn thấy anh. Những cái khác không nói, chắc chắn sẽ không cô gái nào dám ở bên cạnh anh”.
Khuôn mặt của người thanh niên đầy vẻ buồn khổ, sau đó anh ta lại nhìn lên sân khấu, ánh mắt hồi phục một chút sắc thái.
“Nhưng tới thuyền Túy Hồng, mọi thứ đều thay đổi”.
"Chỉ cần anh bỏ ra hai mươi ngàn tệ vé qua cửa, mọi người ở đây sẽ coi anh như đại gia. Những nữ thần dung mạo tuyệt mỹ động lòng người, ở trên cao trong cuộc sống hàng ngày của anh kia sẽ không coi anh là gì, nhưng ở đây, họ sẽ rất nhiệt tình với anh, thậm chí còn có thể cho anh trêu đùa thân mật”.
"Đồng thời ở đây, anh cũng có thể gặp những phú nhị đại đỉnh cấp kia, ăn chơi đàng đi3m, thực sự thấy cuộc sống của họ, thậm chí có thể ảo tưởng bản thân chính là một phú nhị đại, hai mươi ngàn này tiêu cũng đáng!”
"Nói tóm lại, trên thuyền Túy Hồng này, hai mươi ngàn phí vào cửa cho phép anh trải nghiệm thế nào được gọi là tôn nghiêm, thế nào là người giàu có chân chính, và thế nào là cuộc sống của người có tiền!"
Vẻ bất lực chợt hiện rõ trên khuôn mặt người thanh niên:
“Đương nhiên, ngày mai trời sáng, tôi lại phải trở lại nhà máy, chăm chỉ làm việc bên dây chuyền sản xuất. Bây giờ, hôm nay có rượu hôm nay say!”
Nghe xong lời này, Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nhưng cũng không nói nhiều.
Thế gian đều có nỗi khổ, Lâm Hàn không có sức mạnh thay đổi tất cả, anh chỉ có thể nỗ lực để người nhà, bạn bè, anh em của mình có một cuộc sống tốt đẹp.
“Người anh em, nói thật với anh, có 40% khách ngồi ở tầng một của thuyền Túy Hồng này đều ôm suy nghĩ giống như tôi”, người thanh niên lại cười ha ha nói.
“Tầng hai thì sao?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.
“Tầng hai, đó mới là nơi của những công tử phú gia thực sự, đồng thời tầm nhìn trên tầng hai càng thêm rộng lớn, mỗi bàn đều có người đẹp kề bên, vì anh mà bóc tôm, rót rượu, đó mới là hưởng thụ!”
Người thanh niên nhìn lầu hai với vẻ hâm mộ: “Nhưng nếu muốn lên tầng, giá cả rất đắt, năm mươi ngàn một người, đã trừ giá vé”.
“Vậy tầng ba?”
Lâm Hàn nhìn tầng ba của chiếc thuyền hoa.
Trên đó chỉ bày một chiếc bàn dài, cũng là nơi cao nhất của thuyền hoa, tầm nhìn đẹp nhất, phục vụ hai bên là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt đỉnh, vóc dáng gợi cảm.
Bên cạnh bàn đang ngồi hai nam một nữ, tất cả đều trẻ tuổi đôi mươi.
Người bên trái mặc bộ đồ Armani với chiếc cằm thon gầy nổi bật trên gương mặt trắng nõn, giống như một người phụ nữ. Ánh mắt anh ta thâm thúy, toàn thân tràn đầy tự tin, khí chất cử chỉ đều khiến người khác nghẹt thở.
Người bên phải thì mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng với mái tóc chải ngược ra sau, khi cười tạo cho người ta cảm giác cà lơ phất phơ, nhưng chiếc đồng hồ Roger Dubuis trị giá hơn một triệu sáng lấp lánh trên cổ tay khiến cả người anh ta bao trùm trong hơi thở giàu sang bất phàm.
Cô gái ở trong cùng chỉ mặc một chiếc váy trắng bình thường, cả người không có bất kỳ dây chuyền, hoa tai và đồ trang sức khác. Cô có khuôn mặt đẹp đẽ, ánh mắt bình đạm nhìn xuống sân khấu lầu một, cho người ta cảm giác không ăn khói lửa nhân gian.
Dù trang phục mặc bình thường nhưng khi ánh mắt của hai người đàn ông bên cạnh rơi xuống người cô lại không mang theo bất cứ tia khinh thường nào, dường như người con gái này có địa vị ngang hàng với họ.