Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 299: Tới cửa
"Vương Huy, cậu quỳ xuống ngay cho tôi! Xin lỗi mẹ mình đi!"
Ban lãnh đạo không nhìn nổi, quát vào mặt Vương Huy:
"Tiểu Nhiên hết lòng hết dạ vì nhà họ Vương, cậu lại nói mẹ mình vậy, thế chẳng phải khiến bà ấy đau lòng à?"
"Hơn nữa, bà ấy còn là mẹ của cậu! Cậu có tư cách gì nói như thế!"
"Mau quỳ xuống xin lỗi đi!"
"Còn dám nói Tiểu Nhiên hại nhà họ Vương, cậu đúng là bị mù mà! Nhà chúng ta dưới sự dẫn dắt của Tiểu Nhiên phát triển mạnh mẽ, còn ký hợp đồng hợp tác mảng vận chuyển với tập đoàn họ Lâm! Đây là một cơ hội lớn, có ích cho sự phát triển của họ Vương chúng ta!"
"Điều này mà hại cái gì?"
"Còn không quỳ xuống xin lỗi mau!"
...
Tiếng trách móc của ban lãnh đạo bao phủ Vương Huy.
"Xin lỗi? Sở Nhiên làm sai thì tại sao tôi phải xin lỗi!"
Vương Huy cười khẩy: "Lâm Hàn kia chỉ là một thằng shipper, cái tập đoàn họ Lâm mà cậu ta nói được tạo thành từ một đám thanh niên giao hàng. Còn cái gọi là hợp tác mảng vận chuyển, cũng là để nhà họ Vương chúng ta ship hàng giúp hắn ta! Đây không phải hại nhà chúng ta thì là gì?"
Sở Nhiên và mọi người nghe thế, ngây người.
"Ban lãnh đạo mấy người lại còn nói đó là cơ hội, tôi thấy đám các người đầu óc úng nước hết rồi! Đây mà là cơ hội quái gì? Sở Nhiên, vậy mà bà còn ký hợp đồng với Lâm Hàn, chẳng phải là đẩy nhà họ Vương vào hố lửa à!"
"Hợp tác mảng vận chuyển đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Vương chúng ta! Một trong bốn gia tộc lớn lại đi giao hàng, truyền ra ngoài, người ta chẳng cười cho thúi đầu à?"
Vương Huy nói đến đây bỗng nhiên đắc ý:
"May mà tôi phát hiện sớm, đã chặn đứng thằng vô dụng Lâm Hàn kia ở trên đường, xoay chuyển tình thế, xé nát bản hợp đồng đó ra thành từng mảnh! Sở Nhiên, hợp tác mảng vận chuyển của bà đã không còn hiệu lực nữa! Tôi xé nó đi rồi!"
"Xé... Xé hợp đồng rồi!"
Sở Nhiên nghẹn họng nhìn trân trối.
"Tiểu Nhiên, hợp đồng chia làm hai bản cho hai bên, xé một phần, vẫn tính là có hiệu lực mà", một người trong ban lãnh đạo nói.
"Nhưng... Nhưng mà, bản hợp đồng kia mới là đại cương thôi, còn có rất nhiều chi tiết đợi bàn bạc lại", Sở Nhiên nói:
"Cho nên sau khi ký, cháu bèn đưa bản của mình cho Lâm Hàn, đợi đến khi người phụ trách tới rồi ký phần chi tiết sau".
"Cái gì?"
"Tại sao lại thế!"
Ban lãnh đạo gia tộc nghe thấy thế đều trợn tròn mắt.
"Vẻ mặt đó của mấy người là sao, tôi xé hợp đồng, chẳng phải nên vui mừng hả?", Vương Huy thấy mặt mày đám lãnh đạo đờ ra, bản thân cũng sửng sốt nói:
"Tôi đã cứu lại danh dự cho nhà họ Vương đó, mọi người không nên khen tôi à?"
"Càn quấy, quả thật là càn quấy làm bậy mà!"
Sở Nhiên tức đến mức đập tay lên bàn, chỉ vào Vương Huy, hai mắt đỏ rực răn dạy:
"Vương Huy, bình thường cậu chỉ như một thằng công tử bột còn chưa tính, tôi chẳng nói làm gì. Thế nhưng, tôi không ngờ cậu lại không có tý đầu óc nào hết!"
"Nhà họ Vương chúng ta vất vả lắm mới có được một cơ hội, vậy mà đã bị cậu xé rách!"
"Ký kết thành công được hợp tác này, nhà ta thậm chí có khả năng chạm vào ngưỡng cửa thế gia! Nhưng nó lại bị hủy hoại trong tay cậu chỉ trong chớp mắt!"
"Tức chết tôi rồi! A a a!"
"Người đâu, mang Vương Huy về nhà nhốt lại cho tôi!"
Lúc này, Sở Nhiên thật sự nổi giận, lông mày tóc tai tức tới mức dựng ngược hết lên.
Ngay lập tức, có hai người đàn ông đeo kính đen bước vào phòng túm lấy Vương Huy lôi ra ngoài.
"Làm gì đó! Sở Nhiên, tôi cứu nhà họ Vương vậy mà bà lại đối xử với tôi như vậy!"
Vương Huy không ngừng giãy dụa, lại chẳng làm nên trò trống gì, tiếng nói càng ngày càng xa.
...
Sáng sớm hôm sau, một chiếc Audi A8 màu đen chậm rãi lái tới cửa biệt thự của Lâm Hàn.
Lâm Hàn đang ăn sáng thì dì Hà bước tới nói:
"Cậu Lâm, có khách đến".
Lâm Hàn nhìn ra ngoài, cửa xe bật mở, một người phụ nữ trung niên bước xuống, bên cạnh còn đi theo một thanh niên.
Bà ta mặc một chiếc váy trắng, trông rất trang nhã thanh lịch.
Bọn họ chính là Sở Nhiên và Vương Huy.
Có điều, lúc này mặt mũi Vương Huy bầm dập, hai mắt đỏ ngầu sưng phù, có vẻ đã bị đánh.
Sau lưng hai người còn có hai người đàn ông trung niên đi theo.
Một lát sau, bọn họ đã đi vào biệt thự.
"Bà chủ Sở!"
Lâm Hàn mỉm cười chào Sở Nhiên, anh không cảm thấy bất ngờ khi bà ta đến đây tìm mình.
Anh cũng đoán được đôi chút về mục đích chuyến đi này của Sở Nhiên.
"Cậu Lâm!"
Sở Nhiên gượng cười, có chút áy náy nói: "Đứng bên cạnh là thằng con Vương Huy của tôi, chắc cậu Lâm cũng biết. Còn hai người đằng sau thì đều trong ban lãnh đạo của nhà họ Vương".
"Xin chào cậu Lâm!"
"Xin chào cậu Lâm!"
Hai người đàn ông trung niên kia vội vàng cúi đầu chào Lâm Hàn.
Còn Vương Huy thì đang quan sát biệt thự Lâm Hàn, vẻ mặt liên tục thay đổi, thấp thỏm không yên.
Tối hôm qua, Vương Huy bị Sở Nhiên nhốt vào phòng tối, còn bảo hai tên vệ sĩ thay nhau đánh, đánh đến nỗi anh ta ngất xỉu.
Sáng nay tỉnh lại, Sở Nhiên kể chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Vương Huy nghe.
Tóm lại là Lâm Hàn không phải một thằng shipper!
Anh ta hoàn toàn không tin điều ấy.
Sở Nhiên mặc kệ Vương Huy tin hay không, dứt khoát lôi anh ta đi đến biệt thự của Lâm Hàn.
Giờ, nhìn thấy Lâm Hàn sống trong biệt thự sang trọng như thế này, trong lòng Vương Huy lập tức thấp thỏm, lẽ nào cậu ta thật sự không phải một thằng shipper? Cái hợp tác mảng vận chuyển mà cậu ta nói cũng không phải là một công ty được lập nên từ những thanh niên giao hàng?
Trong lúc Vương Huy đang suy nghĩ đủ điều thì Sở Nhiên mở miệng nói:
"Cậu Lâm, chuyện thì cậu cũng biết rồi đó, bản hợp đồng kia bị thằng con trời đánh của tôi xé nát".
"Tôi biết".
Lâm Hàn gật đầu, mặt mày bình tĩnh ăn sáng tiếp.
"Vậy chuyện hợp tác của chúng ta có còn hiệu lực không?", Sở Nhiên xoa xoa tay, lo lắng hỏi.
"Hợp đồng đã xé rồi, bà còn hỏi tôi có hiệu lực không?", Lâm Hàn nhìn Sở Nhiên đáp.
Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, đúng thế, hợp đồng đã xé rồi, sao còn hiệu lực được nữa?
"Cậu Lâm, hay là chúng ta ký lại một bản khác nhé?"
Sở Nhiên cắn răng nói: "Nói thật với cậu là lần hợp tác này cực kỳ quan trọng đối với nhà họ Vương chúng tôi. Toàn bộ ban lãnh đạo đều rất coi trọng nó. Đó cũng là một cơ duyên lớn, nên chúng tôi hy vọng có thể nắm chắc được nó".
"Vì vậy, mong cậu Lâm cho nhà họ Vương thêm một cơ hội nữa! Tôi biết thằng con trời đánh của mình làm việc có chút lỗ mãng, chúng tôi bằng lòng bồi thường tất cả thiệt hại cho cậu! Chỉ cần cậu Lâm chịu ký lại hợp đồng, bao nhiêu tiền, họ Vương cũng trả hết!"