Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 229: Cớ sao không làm?
"Thật là của anh à!"
Ánh mắt Lương Sảng sáng lên, nhưng vẫn không bỏ tay ra, ngược lại kiễng mũi chân, đột nhiên hôn một cái lên mặt Lâm Hàn.
Làn môi mỏng mềm mại hơi lành lạnh.
Bất ngờ bị hôn khiến hàng mày của Lâm Hàn càng cau chặt lại hơn:
"Rốt cuộc cô muốn cái gì?"
Anh lạnh nhạt nhìn Lương Sảng.
"Ừm, tôi muốn cầu xin anh một chuyện".
Lương Sảng lắc lắc cánh tay Lâm Hàn, cắn cắn đôi môi mỏng, ra vẻ thẹn thùng giống một cô gái nhỏ.
Cô ta không ngu, nếu muốn người khác giúp mình thì bản thân phải bỏ ra chút gì đó.
Miễn là có thể vực dậy sự nghiệp trong nhà thì diện mạo hay cơ thể đều được.
Bộ dáng cô ta cũng khá xinh đẹp, Lương Sảng tin rằng, chỉ cần mình hơi chủ động một chút thôi thì chẳng người đàn ông nào chịu đựng nổi.
Huống chi, Lâm Hàn kia trẻ như vậy, chính là lúc đầy ham muốn.
Một cô gái xinh đẹp như này chủ động, chẳng lẽ lòng anh không rạo rực sao?
Nhưng lúc này, Lâm Hàn mở miệng nói:
"Có chuyện thì nói, đừng có làm vậy với tôi, tôi cực ghét kiểu đó".
Giọng nói anh lạnh như băng, ánh mắt cũng vô cùng hờ hững chẳng có chút tình cảm nào.
Đối diện với ánh mắt đó của Lâm Hàn, trái tim Lương Sảng đập thịch một cái, vậy mà lại có một cảm giác sợ hãi bỗng trào dâng lên trong lòng.
Ban nãy, mình hành động thân mật thế mà anh ta... Lại chẳng có chút phản ứng?
Lương Sảng nhìn Lâm Hàn, trong ánh mắt ấy, chẳng có tý ham muốn nào.
Một cảm giác thất vọng bỗng ập tới, lẽ nào mình không xinh đẹp ư? Lâm Hàn chướng mắt mình như vậy sao?
"Bỏ tôi ra, có gì thì nói lẹ đi", Lâm Hàn lại nói.
"Được... Được".
Lương Sảng xấu hổ rút tay lại, ngoan ngoãn hơn rất nhiều:
"Lâm Hàn, anh có tiền như thế, có thể giúp tôi một việc không? Nhà tôi có chuỗi siêu thị, nhưng gần đây gặp phải vấn đề tài chính, hụt khoảng 50 triệu tệ. Anh có thể lấp chỗ thiếu hụt ấy giúp tôi không?"
"Lấp chỗ thiếu hụt?"
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, lập tức hiểu.
Lương Sảng này có thể tình chàng ý thiếp với tổng giám đốc Mao đã gần 50 tuổi kia, rõ ràng là muốn khiến ông ta lấp lỗ hổng 50 triệu tệ ấy cho nhà mình.
Có điều bây giờ, ông ta đã bị bắt, Lương Sảng bèn đặt mục tiêu lên người anh.
"Giúp cô lấp lỗ hổng ấy thì tôi được lợi gì?"
Lâm Hàn hỏi, không được lợi lộc gì, anh cũng chẳng có hứng mà giúp.
"Lợi ích là..."
Lương Sảng cắn cắn môi, gương mặt hơi hơi ửng đỏ:
"Đó là tôi có thể ngủ với anh hai buổi. Vả lại, khi tình trạnh kinh doanh của siêu thị nhà chúng tôi cải thiện lên, có tiền rồi sẽ dựa theo lãi suất trả cả vốn lẫn lãi cho anh. Lâm Hàn, điều kiện tốt như vậy sao anh lại không đồng ý chứ?
Sau khi nói xong, mặt cô ta càng đỏ hơn.
Vẻ xấu hổ ấy xuất hiện trên gương mặt trái xoan xinh đẹp kia thì chỉ cần là đàn ông, chẳng có mấy ai mà không động lòng hết.
"Đáng ghét, thật đáng ghét! Bán thân mà ăn nói trắng trợn như đúng rồi vậy!"
Từ Dung đứng cạnh thấy cảnh đó, tức nghiến răng nghiến lợi: "Tuy tôi cũng thích cậu Lâm, nhưng cũng chẳng dám chủ động nói lên giường với anh ấy! Lương Sảng kia đúng là một con hồ ly tinh mà!"
"Ngủ với cô?"
Lâm Hàn trợn mắt khinh thường:
"Tôi chẳng có tý hứng thú nào với cô hết, hơn nữa, 50 triệu tệ cho hai buổi tối, mức giá đó nghe có vẻ cô hơi tự tin với mình rồi đấy. Còn nữa, tôi cho cô số tiền ấy để xoay vòng vốn, chưa nói đến lãi, lỡ không thu lại được vốn thì làm sao?"
Anh nói tiếp: "Hơn nữa, tôi có 50 triệu tệ gửi ngân hàng còn được lãi hơn triệu, vừa ổn định lại chẳng rủi ro. Nếu đầu tư vào sản nghiệp nhà cô, nói không chừng mất cả chì lẫn chài. Tuy Lâm Hàn tôi có tiền, nhưng không ngu, một câu nói của cô đã bảo tôi bỏ tiền ra, coi tôi là thằng đần à?"
Lâm Hàn nói một tràng, Lương Sảng nghe mà sửng sốt.
Đúng thế, Lâm Hàn nói đúng, 50 triệu tệ không phải là một con số nhỏ, gửi ngân hàng, một năm còn lời hơn cả triệu, lại chẳng có rủi ro gì.
Nếu đầu tư vào siêu thị nhà Lương Sảng, không chừng còn lỗ cả tiền vốn chẳng lấy lại được.
Rủi ro quá lớn, hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy.
"Lâm Hàn, tôi đảm bảo với anh, chỉ cần anh đầu tư 50 triệu vào giúp siêu thị nhà chúng tôi xoay vòng vốn, một năm sau, tôi sẽ trả anh 5 triệu tiền lãi", Lương Sảng nói:
"Về phần rủi ro, anh hoàn toàn có thể yên tâm, giờ chỗ nào chẳng có siêu thị? Cái này là nhu cầu thiết yếu rồi, không thể nào lỗ được".
"Không thể nào lỗ?"
Lâm Hàn cười nhạo: "Nếu không lỗ, vậy sao siêu thị các cô lại xuất hiện vấn đề về thiếu hụt vốn?"
"Ặc..."
Lương Sảng ngẩn ra, không ngờ đầu óc chàng trai này lại tỉnh táo như thế, suy xét một cách rất rõ ràng mọi vấn đề.
"Vốn dĩ không lỗ, nhưng gần đây bố tôi ham mê cờ bạc, sau đó thua hết một nửa tài sản, chắc phải mấy chục triệu", Lương Sảng lắc đầu nói:
"Cũng vì chuyện đó mới xuất hiện vấn đề thiếu hụt vốn. Nếu không giải quyết, có lẽ hai ba ngày tới, siêu thị nhà chúng tôi sẽ phải đóng cửa".
"Hai ba ngày? Nhanh vậy à?", ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.
"Đành chịu, bên phía cung hàng giục tiền rất gắt, đã có mấy cái siêu thị bị ngừng cung cấp, khiến khách hàng không mua được thứ họ cần. Hai ba ngày là chậm đó, ngày mốt mà còn vậy có lẽ phải bán đấu giá toàn bộ siêu thị".
Lương Sảng nhìn Lâm Hàn van nài: "Cho nên, Lâm Hàn à, tôi thật sự rất cần 50 triệu tệ kia, anh giúp tôi đi mà!"
Lâm Hàn xoa cằm, mặt mày trầm ngâm, không vội mà đồng ý.
Một lúc sau, anh nói:
"Giúp cô thì cũng được thôi".
"Thật không! Lâm Hàn, anh có điều kiện gì cứ nói ra, chỉ cần tôi làm được thì chắc chắn sẽ làm!", ánh mắt Lương Sảng sáng lên nói.
"Tôi cần bảng thống kê lời lãi, bảng chi tiêu, bảng vay vốn ba năm gần đây của siêu thị nhà cô", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Cái này đương nhiên được rồi!"
Lương Sảng gật đầu, chẳng bất ngờ chút nào với điều ấy.
Lâm Hàn muốn những giấy tờ thống kê tài chính là điều rất bình thường, nếu thấy thua lỗ trong đó thì chỉ có thằng ngu mới đầu tư vào thôi.
"Tôi add wechat anh xong sẽ gửi bảng thống kê tài chính cho anh xem thử".
Lương Sảng lại nói: "Tôi đảm bảo đảm ba năm gần đây siêu thị nhà tôi đều lời, chỉ có nửa năm này mới bắt đầu lỗ. Nếu không phải bố tôi dính vào cờ bạc thì sẽ chẳng xảy ra chuyện này. Vì thế, anh đầu tư vào giúp xoay vòng vốn, thì chắc chắn không lỗ được đâu. Anh cứ yên tâm đi".
Lâm Hàn gật đầu, add wechat Lương Sảng.
"Giờ tôi sẽ đi về chuẩn bị bảng báo cáo", Lương Sảng vui vẻ rời khỏi.
Đợi cô ta đi rồi, Từ Dung mới bước tới nói:
"Cậu Lâm, cô gái kia chủ động như vậy với anh, còn bảo anh đầu tư 50 triệu tệ, không phải là anh tính làm thật đó chứ!"
"Yên tâm, tôi tự có tính toán của riêng mình".