Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 94
Bùi Trường Hoài ôm hắn một lúc lâu mới ôm gáy hắn nhón chân hôn lên trán, nhẹ nhàng mà vội vã, hơi thở ấm nóng đến lạ thường.
Bùi Trường Hoài hỏi: “Ngươi còn đi được không?’
Chử Tô Lặc có vẻ như đã đưa y vào tròng, không tiếc phái mười hai hắc kỵ Ưng Đàm cũng phải lấy mạng y cho bằng được, không biết những tên hắc kỵ này khi nào sẽ đuổi đến, Triệu Quân và y đã bị thương nặng, hai
người đều là tướng lĩnh chủ chốt của Đại Lương, nếu bị cầm chân lại lãnh địa Bắc Khương không người tiếp ứng thì nguy hiểm khôn lường.
Triệu Quân cũng hiểu rõ tình hình trước mắt, cố gắng nhẫn đau, nói: “Để ta thử xem.”
Bùi Trường Hoài đỡ hắn, Triệu Quân mượn tay y đứng lên, chân trái như muốn rã rời trong đau đớn làm hắn bất giác rên một tiếng, không thể dùng lực mà ngã phịch xuống.
Bùi Trường Hoài cả kinh, đưa tay chạm vào xương cốt hắn, phát hiện có vết nứt gãy, đến khi tay Bùi Trường Hoài chạm vào vết máu, Triệu Quân nắm chặt cổ tay y, đùa giỡn: “Ta đây vẫn luôn thủ thân như ngọc, nếu Hầu gia muốn sờ tiếp thì phải đưa bạc đấy.”
Bùi Trường Hoài biết hắn bị thương, gồng mình nhẫn nhịn cũng thôi đi, lại còn không biết tự lo lắng cho mình, vừa giận vừa gấp: “Đã là lúc nào rồi!”
Y gạt tay Triệu Quân ra, tiếp tục xem vết thương trên chân hắn, xương vẫn chưa gãy hắn, trên bắp chân chi chít vết thương chẳng biết là bị nhánh cây hay đá va quẹt, cổ chân trái đã sưng phù, không thể mang giày nữa, xem ra là đã trật khớp.
Bùi Trường Hoài nắm lấy cổ chân hắn: “Có lẽ sẽ hơi đau.”
Lúc trước trên chiến trường Bùi Trường Hoài gặp không ít thương binh, nếu phức tạp một chút thì y cũng bó tay, nhưng mấy vết thương như thế này vẫn có thể giải quyết. Y xuống tay nhanh gọn, nắn xương cho Triệu Quân.
Nếu là ngày thường, Triệu Quân cho dù không đau cũng sẽ rên la mấy tiếng lừa gạt Bùi Trường Hoài, nhưng hiện tại cho dù mồ hôi lạnh đã chảy dài bên thái dương cũng không kêu một tiếng, đến khi ổn định khí tức mới cười: “Ngươi ra tay cũng ác lắm.”
Biết rõ hắn đang chọc ghẹo, Bùi Trường Hoài vẫn nhẫn nại giải thích: “Nếu giờ không nắn xương lát nữa ngươi sẽ càng đau hơn.”
Bùi Trường Hoài nhanh tay xé vạt áo của mình xuống cầm máu cho Triệu Quân, lúc thắt nút trượt tay mấy lần, Triệu Quân mới phát hiện đôi tay đang run rẩy trong lo sợ của y, khác xa vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lùng lúc trước.
Triệu Quân đặt tay lên đôi vai run rẩy của y, nhẹ nhàng vỗ về, thấp giọng nói: “Tam lang, đừng lo lắng, ta mạng lớn sống dai lắm, con đường của
chúng ta còn rất dài, sao có thể chôn thân ở nơi thâm sơn cùng cốc này.”
“Dĩ nhiên sẽ không, ta nhất định phải đưa ngươi an toàn về kinh.” Bùi Trường Hoài ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là kiên định, y xoay người lại, ý muốn cõng Triệu Quân: “Trước hết chúng ta phải trở lại cửa Tuyết Hải.”
Triệu Quân mỉm cười, vòng tay ôm cổ y, tựa như ký thác cho y sinh mạng của mình: “Được, ta tin tưởng Hầu gia.”
Bùi Trường Hoài cõng Triệu Quân trên lưng, Bùi Trường Hoài không biết đường, chỉ có thể lần theo tiếng nước chảy mà đi tìm chỗ có tiếng người cùng ánh lửa.
Triệu Quân nằm trên lưng y, nhớ tới câu chuyện của Từ Thế Xương, trẻ nhỏ ham chơi chạy đến vùng ngoại ô, không chỉ lạc đường mà còn trật khớp, là Bùi Trường Hoài tìm thấy y, cõng y lết từng bước về thành.
Từ Thế Xương còn cười khổ, chuyện lúc nhỏ đều đã quên gần hết, chỉ có chuyện này vẫn nhớ như in, làm sao cũng không quên được.
Từ đó về sau, Từ Thế Xương xem Bùi Trường Hoài là vị bằng hữu quan trọng với y nhất, chưa từng thay đổi.
Hôm nay Triệu Quân cũng rơi vào tình cảnh như thế, mới biết thế nào là khó quên, xem ra là phải nhớ đến kiếp sau cũng không chừng.
Triệu Quân nửa thật nửa giả nói: “Được Tam lang hậu đãi thế này, xem ra ta đi chuyến này không uổng.”
Bùi Trường Hoài đã quen với giọng điệu cợt nhả của hắn, có Triệu Quân ở bên cạnh, tâm tình cũng bớt đi mấy phần nặng nề tuyệt vọng, lại hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Triệu Quân thuật lại lời của Từ Thế Xương cho Bùi Trường Hoài nghe rồi nói tiếp: “Ta vừa nghe tin này liền giả trang thành người Bắc Khương trà trộn vào Nhu Thố, ta đến đây trước ngươi mấy ngày.”
Triệu Quân vẫn còn mặc hắc bào của Bắc Khương, hắn sợ mình đến trễ, ngày đêm không nghỉ không ngủ không ngừng phi nước đại, trà trộn và thường dân, không ngờ lại đến trước cả Bùi Trường Hoài.
Chuyện này làm hắn cảm thấy may mắn, cũng hiểu rõ vụ ám sát này không hề đơn giản như thế.
Phong mật thư ấy không phải là sau khi thất bại báo tin mà là vạch ra kế hoạch từ trước. Có nghĩa là Chử Tô Lặc đã sớm biết chuyện Bùi Trường
Hoài sẽ đến đàm phán với A Thiết Na, không biết có thỏa thuận thành công hay không, mười hai hắc kỵ Ưng Đàm đều sẽ tới ám sát Bùi Trường Hoài, giá họa cho Nhu Thố.
Một khi Nhu Thố và Đại Lương bất hòa, cuối cùng A Thiết Na buộc phải chọn lựa quy thuận Chử Tô Lặc. Chuyện bị ám sát làm sao nguy hiểm bằng bị kẻ địch đọc được chiến lược, nắm trước thời cơ.
Bùi Trường Hoài cũng hiểu ý tứ trong lời Triệu Quân, A Thiết Na cũng từng nhắc nhở y chuyện này, nhưng Bùi Trường Hoài vẫn chưa đoán ra được ai là kẻ thao túng hết thảy.
Là Chử Tô Lặc cao minh hay là bên cạnh y có gián điệp?
Chuyện y đến Nhu Thố lần này không nhiều người biết, chỉ có đưa mật thư về kinh dâng tấu Hoàng thượng, nội dung trong đó chỉ có y, Hoàng thượng và tướng lĩnh ở Tuyết Hải biết. Trừ Vệ Phong Lâm ra thì bọn họ đều là người đã từng đi theo lão Hầu gia và hai vị Thiếu tướng Bùi gia, đều có thể tín nhiệm.
Cho dù Chử Tô Lặc có mật thám trà trộn ở Tuyết Hải cũng không thể tra được quân tình sớm như thế.
Bùi Trường Hoài trầm ngâm một lát mới hỏi: “Tại sao Cẩm Lân lại biết chuyện?”
“Nó cứ ấp a ấp úng không chịu nói, lúc đó ta cũng gấp gáp sắp xếp mọi chuyện, không có thời gian hỏi rõ.” Triệu Quân ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Sau khi về đến Tuyết Hải cứ giao chuyện này cho ta, vị mưu sĩ này của Chử Tô Lặc, cho dù có quỷ ta cũng phải tra cho rõ. Sứ mệnh của Hầu gia là cứu Bảo Nhan Đồ Hải, giết Chử Tô Lặc báo thù cho phụ thân huynh trưởng và vị tri kỷ kia của ngươi.
Bùi Trường Hoài nghe giọng điều này của hắn là biết hắn vẫn còn để chuyện của Tạ Tùng Tuyển trong lòng: “Triệu Quân, ta và y chỉ là tri kỷ, y thay ta bỏ mạng ở Bắc Khương, ơn nghĩa to bằng trời này ta không thể nào quên.”
Thái độ của y rất bình tĩnh, làm cho Triệu Quân chẳng biết nên vặn ngược lại thế nào, chỉ lạnh giọng: “Vâng, tiểu Hầu gia trọng tình trọng nghĩa, không thể nào quên, ngươi đồng ý ở bên cạnh ta chắc cũng vì muốn trả ơn cứu mạng đúng không?”
Bùi Trường Hoài bật cười: “Miệng lưỡi của ngươi cũng thật là.”
Triệu Quân nghe thấy y cười, cũng mỉm cười: “Lần này Hầu gia tìm được từ mới để mắng ta rồi này.”
Bùi Trường Hoài không muốn Triệu Quân cứ giữ vết thương này trong lòng, nhưng tính y vốn hướng nội, nói mấy lời thẳng thắn thì lại xấu hổ, chỉ đành nói: “Triệu Lãm Minh, có trăm phương ngàn cách để báo ơn, lấy thân báo đáp chỉ có một mình ngươi mà thôi.”
“Nếu ngươi đã nói thế mà còn không cưới ta về là không được đâu nhé.” Triệu Quân thì thầm: “Lúc Hầu gia so chiêu với Bảo Nhan Tát Liệt đã dùng chiêu pháp tổ truyền của Triệu gia, không thể dạy cho người ngoài, ngươi mà không chịu làm người Triệu gia là hại ta làm trái tổ huấn đấy.”
Bùi Trường Hoài không ngờ Triệu Quân đã chứng kiến hết thảy.
Mà nghĩ lại cũng đúng, trước khi y đến Nhu Thố đàm phán, Triệu Quân đã đến trước một bước, chuyện tỉ võ cùng Bảo Nhan Tát Liệt náo nhiệt như thế, người dân túm tụm vây xem, hắn trà trộn trong đám đông cũng không có gì kỳ lạ.
Triệu Quân luôn theo sát hành tung của Bùi Trường Hoài mới có thể giúp y qua được một ải. Bây giờ hắn nhắc đến chuyện thương pháp tổ truyền, mặt Bùi Trường Hoài liền nóng lên, vội giải thích: “Bản hầu không có ý muốn học trộm, chiêu đó ngươi dùng nhiều lần nên ta…”
Triệu Quân càng đè thấp giọng: “Nên ngươi nhớ rồi?”
Tuy rằng hắn đang nói đùa nhưng cũng không thể không bội phục thiên phú của Bùi Trường Hoài, chỉ nhìn qua mấy lần đã có thể sử dụng thành thục như thế, đổi lại người khác có khi cầm tay chỉ dạy tận tình cũng học không được.
Bùi Trường Hoài khó xử, ngập ngừng hỏi: “Là tổ truyền thật à?”
Triệu Quân thấy y vẫn còn xoắn xuýt, bật cười: “Ta cũng đâu phải xuất thân nhà võ, cũng không có duyên bái được sư phụ như Thanh Cuồng Khách thì lấy đâu ra tổ truyền? Chỉ là tiện miệng thôi, Tam lang dễ tin người quá.”
Tiếng cười của hắn có hơi ốm yếu.
Bùi Trường Hoài xấu hổ: “Lẽ ra ta nên vứt ngươi lại.” Triệu Quân càng ôm chặt: “Ngươi nỡ sao?”
“Ta…” Bùi Trường Hoài nhìn thấy tình trạng hiện tại của Triệu Quân, thật sự không nỡ nói nặng lời: “Dĩ nhiên sẽ không vứt ngươi lại.”
Gió ngang qua đất trời, lướt trên tóc Bùi Trường Hoài, cũng lướt qua gò má Triệu Quân.
“Trường Hoài, ngươi biết thứ ta muốn nghe không phải là câu này.” Triệu Quân nghiêng mặt cọ lên tóc Bùi Trường Hoài, giọng nói càng mỏng manh: “Ngươi thích ta không?”
Vừa dứt lời, Bùi Trường Hoài cảm thấy trọng lượng trên lưng mình càng nặng, Bùi Trường Hoài sợ hắn ngất đi, nhúc nhích vai, lên tiếng gọi: “Triệu Quân?”
Không nghe lời đáp.
“Triệu Quân? Triệu Quân?”
Bùi Trường Hoài hỏi: “Ngươi còn đi được không?’
Chử Tô Lặc có vẻ như đã đưa y vào tròng, không tiếc phái mười hai hắc kỵ Ưng Đàm cũng phải lấy mạng y cho bằng được, không biết những tên hắc kỵ này khi nào sẽ đuổi đến, Triệu Quân và y đã bị thương nặng, hai
người đều là tướng lĩnh chủ chốt của Đại Lương, nếu bị cầm chân lại lãnh địa Bắc Khương không người tiếp ứng thì nguy hiểm khôn lường.
Triệu Quân cũng hiểu rõ tình hình trước mắt, cố gắng nhẫn đau, nói: “Để ta thử xem.”
Bùi Trường Hoài đỡ hắn, Triệu Quân mượn tay y đứng lên, chân trái như muốn rã rời trong đau đớn làm hắn bất giác rên một tiếng, không thể dùng lực mà ngã phịch xuống.
Bùi Trường Hoài cả kinh, đưa tay chạm vào xương cốt hắn, phát hiện có vết nứt gãy, đến khi tay Bùi Trường Hoài chạm vào vết máu, Triệu Quân nắm chặt cổ tay y, đùa giỡn: “Ta đây vẫn luôn thủ thân như ngọc, nếu Hầu gia muốn sờ tiếp thì phải đưa bạc đấy.”
Bùi Trường Hoài biết hắn bị thương, gồng mình nhẫn nhịn cũng thôi đi, lại còn không biết tự lo lắng cho mình, vừa giận vừa gấp: “Đã là lúc nào rồi!”
Y gạt tay Triệu Quân ra, tiếp tục xem vết thương trên chân hắn, xương vẫn chưa gãy hắn, trên bắp chân chi chít vết thương chẳng biết là bị nhánh cây hay đá va quẹt, cổ chân trái đã sưng phù, không thể mang giày nữa, xem ra là đã trật khớp.
Bùi Trường Hoài nắm lấy cổ chân hắn: “Có lẽ sẽ hơi đau.”
Lúc trước trên chiến trường Bùi Trường Hoài gặp không ít thương binh, nếu phức tạp một chút thì y cũng bó tay, nhưng mấy vết thương như thế này vẫn có thể giải quyết. Y xuống tay nhanh gọn, nắn xương cho Triệu Quân.
Nếu là ngày thường, Triệu Quân cho dù không đau cũng sẽ rên la mấy tiếng lừa gạt Bùi Trường Hoài, nhưng hiện tại cho dù mồ hôi lạnh đã chảy dài bên thái dương cũng không kêu một tiếng, đến khi ổn định khí tức mới cười: “Ngươi ra tay cũng ác lắm.”
Biết rõ hắn đang chọc ghẹo, Bùi Trường Hoài vẫn nhẫn nại giải thích: “Nếu giờ không nắn xương lát nữa ngươi sẽ càng đau hơn.”
Bùi Trường Hoài nhanh tay xé vạt áo của mình xuống cầm máu cho Triệu Quân, lúc thắt nút trượt tay mấy lần, Triệu Quân mới phát hiện đôi tay đang run rẩy trong lo sợ của y, khác xa vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lùng lúc trước.
Triệu Quân đặt tay lên đôi vai run rẩy của y, nhẹ nhàng vỗ về, thấp giọng nói: “Tam lang, đừng lo lắng, ta mạng lớn sống dai lắm, con đường của
chúng ta còn rất dài, sao có thể chôn thân ở nơi thâm sơn cùng cốc này.”
“Dĩ nhiên sẽ không, ta nhất định phải đưa ngươi an toàn về kinh.” Bùi Trường Hoài ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là kiên định, y xoay người lại, ý muốn cõng Triệu Quân: “Trước hết chúng ta phải trở lại cửa Tuyết Hải.”
Triệu Quân mỉm cười, vòng tay ôm cổ y, tựa như ký thác cho y sinh mạng của mình: “Được, ta tin tưởng Hầu gia.”
Bùi Trường Hoài cõng Triệu Quân trên lưng, Bùi Trường Hoài không biết đường, chỉ có thể lần theo tiếng nước chảy mà đi tìm chỗ có tiếng người cùng ánh lửa.
Triệu Quân nằm trên lưng y, nhớ tới câu chuyện của Từ Thế Xương, trẻ nhỏ ham chơi chạy đến vùng ngoại ô, không chỉ lạc đường mà còn trật khớp, là Bùi Trường Hoài tìm thấy y, cõng y lết từng bước về thành.
Từ Thế Xương còn cười khổ, chuyện lúc nhỏ đều đã quên gần hết, chỉ có chuyện này vẫn nhớ như in, làm sao cũng không quên được.
Từ đó về sau, Từ Thế Xương xem Bùi Trường Hoài là vị bằng hữu quan trọng với y nhất, chưa từng thay đổi.
Hôm nay Triệu Quân cũng rơi vào tình cảnh như thế, mới biết thế nào là khó quên, xem ra là phải nhớ đến kiếp sau cũng không chừng.
Triệu Quân nửa thật nửa giả nói: “Được Tam lang hậu đãi thế này, xem ra ta đi chuyến này không uổng.”
Bùi Trường Hoài đã quen với giọng điệu cợt nhả của hắn, có Triệu Quân ở bên cạnh, tâm tình cũng bớt đi mấy phần nặng nề tuyệt vọng, lại hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Triệu Quân thuật lại lời của Từ Thế Xương cho Bùi Trường Hoài nghe rồi nói tiếp: “Ta vừa nghe tin này liền giả trang thành người Bắc Khương trà trộn vào Nhu Thố, ta đến đây trước ngươi mấy ngày.”
Triệu Quân vẫn còn mặc hắc bào của Bắc Khương, hắn sợ mình đến trễ, ngày đêm không nghỉ không ngủ không ngừng phi nước đại, trà trộn và thường dân, không ngờ lại đến trước cả Bùi Trường Hoài.
Chuyện này làm hắn cảm thấy may mắn, cũng hiểu rõ vụ ám sát này không hề đơn giản như thế.
Phong mật thư ấy không phải là sau khi thất bại báo tin mà là vạch ra kế hoạch từ trước. Có nghĩa là Chử Tô Lặc đã sớm biết chuyện Bùi Trường
Hoài sẽ đến đàm phán với A Thiết Na, không biết có thỏa thuận thành công hay không, mười hai hắc kỵ Ưng Đàm đều sẽ tới ám sát Bùi Trường Hoài, giá họa cho Nhu Thố.
Một khi Nhu Thố và Đại Lương bất hòa, cuối cùng A Thiết Na buộc phải chọn lựa quy thuận Chử Tô Lặc. Chuyện bị ám sát làm sao nguy hiểm bằng bị kẻ địch đọc được chiến lược, nắm trước thời cơ.
Bùi Trường Hoài cũng hiểu ý tứ trong lời Triệu Quân, A Thiết Na cũng từng nhắc nhở y chuyện này, nhưng Bùi Trường Hoài vẫn chưa đoán ra được ai là kẻ thao túng hết thảy.
Là Chử Tô Lặc cao minh hay là bên cạnh y có gián điệp?
Chuyện y đến Nhu Thố lần này không nhiều người biết, chỉ có đưa mật thư về kinh dâng tấu Hoàng thượng, nội dung trong đó chỉ có y, Hoàng thượng và tướng lĩnh ở Tuyết Hải biết. Trừ Vệ Phong Lâm ra thì bọn họ đều là người đã từng đi theo lão Hầu gia và hai vị Thiếu tướng Bùi gia, đều có thể tín nhiệm.
Cho dù Chử Tô Lặc có mật thám trà trộn ở Tuyết Hải cũng không thể tra được quân tình sớm như thế.
Bùi Trường Hoài trầm ngâm một lát mới hỏi: “Tại sao Cẩm Lân lại biết chuyện?”
“Nó cứ ấp a ấp úng không chịu nói, lúc đó ta cũng gấp gáp sắp xếp mọi chuyện, không có thời gian hỏi rõ.” Triệu Quân ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Sau khi về đến Tuyết Hải cứ giao chuyện này cho ta, vị mưu sĩ này của Chử Tô Lặc, cho dù có quỷ ta cũng phải tra cho rõ. Sứ mệnh của Hầu gia là cứu Bảo Nhan Đồ Hải, giết Chử Tô Lặc báo thù cho phụ thân huynh trưởng và vị tri kỷ kia của ngươi.
Bùi Trường Hoài nghe giọng điều này của hắn là biết hắn vẫn còn để chuyện của Tạ Tùng Tuyển trong lòng: “Triệu Quân, ta và y chỉ là tri kỷ, y thay ta bỏ mạng ở Bắc Khương, ơn nghĩa to bằng trời này ta không thể nào quên.”
Thái độ của y rất bình tĩnh, làm cho Triệu Quân chẳng biết nên vặn ngược lại thế nào, chỉ lạnh giọng: “Vâng, tiểu Hầu gia trọng tình trọng nghĩa, không thể nào quên, ngươi đồng ý ở bên cạnh ta chắc cũng vì muốn trả ơn cứu mạng đúng không?”
Bùi Trường Hoài bật cười: “Miệng lưỡi của ngươi cũng thật là.”
Triệu Quân nghe thấy y cười, cũng mỉm cười: “Lần này Hầu gia tìm được từ mới để mắng ta rồi này.”
Bùi Trường Hoài không muốn Triệu Quân cứ giữ vết thương này trong lòng, nhưng tính y vốn hướng nội, nói mấy lời thẳng thắn thì lại xấu hổ, chỉ đành nói: “Triệu Lãm Minh, có trăm phương ngàn cách để báo ơn, lấy thân báo đáp chỉ có một mình ngươi mà thôi.”
“Nếu ngươi đã nói thế mà còn không cưới ta về là không được đâu nhé.” Triệu Quân thì thầm: “Lúc Hầu gia so chiêu với Bảo Nhan Tát Liệt đã dùng chiêu pháp tổ truyền của Triệu gia, không thể dạy cho người ngoài, ngươi mà không chịu làm người Triệu gia là hại ta làm trái tổ huấn đấy.”
Bùi Trường Hoài không ngờ Triệu Quân đã chứng kiến hết thảy.
Mà nghĩ lại cũng đúng, trước khi y đến Nhu Thố đàm phán, Triệu Quân đã đến trước một bước, chuyện tỉ võ cùng Bảo Nhan Tát Liệt náo nhiệt như thế, người dân túm tụm vây xem, hắn trà trộn trong đám đông cũng không có gì kỳ lạ.
Triệu Quân luôn theo sát hành tung của Bùi Trường Hoài mới có thể giúp y qua được một ải. Bây giờ hắn nhắc đến chuyện thương pháp tổ truyền, mặt Bùi Trường Hoài liền nóng lên, vội giải thích: “Bản hầu không có ý muốn học trộm, chiêu đó ngươi dùng nhiều lần nên ta…”
Triệu Quân càng đè thấp giọng: “Nên ngươi nhớ rồi?”
Tuy rằng hắn đang nói đùa nhưng cũng không thể không bội phục thiên phú của Bùi Trường Hoài, chỉ nhìn qua mấy lần đã có thể sử dụng thành thục như thế, đổi lại người khác có khi cầm tay chỉ dạy tận tình cũng học không được.
Bùi Trường Hoài khó xử, ngập ngừng hỏi: “Là tổ truyền thật à?”
Triệu Quân thấy y vẫn còn xoắn xuýt, bật cười: “Ta cũng đâu phải xuất thân nhà võ, cũng không có duyên bái được sư phụ như Thanh Cuồng Khách thì lấy đâu ra tổ truyền? Chỉ là tiện miệng thôi, Tam lang dễ tin người quá.”
Tiếng cười của hắn có hơi ốm yếu.
Bùi Trường Hoài xấu hổ: “Lẽ ra ta nên vứt ngươi lại.” Triệu Quân càng ôm chặt: “Ngươi nỡ sao?”
“Ta…” Bùi Trường Hoài nhìn thấy tình trạng hiện tại của Triệu Quân, thật sự không nỡ nói nặng lời: “Dĩ nhiên sẽ không vứt ngươi lại.”
Gió ngang qua đất trời, lướt trên tóc Bùi Trường Hoài, cũng lướt qua gò má Triệu Quân.
“Trường Hoài, ngươi biết thứ ta muốn nghe không phải là câu này.” Triệu Quân nghiêng mặt cọ lên tóc Bùi Trường Hoài, giọng nói càng mỏng manh: “Ngươi thích ta không?”
Vừa dứt lời, Bùi Trường Hoài cảm thấy trọng lượng trên lưng mình càng nặng, Bùi Trường Hoài sợ hắn ngất đi, nhúc nhích vai, lên tiếng gọi: “Triệu Quân?”
Không nghe lời đáp.
“Triệu Quân? Triệu Quân?”