Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 88
Chỉ một chữ duy nhất, quá mức giản đơn, Tạ Tùng Tuyển lại một chữ cũng không hé răng làm Tát Liệt hoài nghi y giấu giếm điều gì.
Bảo Nhan Tát Liệt bại dưới tay Tạ Tùng Tuyển không biết bao nhiêu lần, nếu không hỏi cho ra nhẽ nhất định không chịu buông tha.
Nhưng chữ đó chẳng có tình báo gì to tát, chỉ là ái ý mà đến khi ch/ết đi Tạ Tùng Tuyển vẫn chưa kịp thốt thành lời.
Tra Lan Đóa không nói nữa, Bùi Trường Hoài cũng không dám hỏi tiếp.
Đường đến Tẩu Mã Xuyên phải đi qua năm thành trì bảy cửa quan, tiếp giáp với thổ địa Bắc Khương là cửa Tuyết Hải, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy thảo nguyên xanh mướt, nhìn lại thì thấy quân mã Đại Lương kiêu hùng,
Chử Tô Lặc luôn giấu giếm chuyện Bắc Khương binh biến, không để lộ chút tin tức lọt ra khỏi biên giới.
Cách đây vài ngày, Thống lĩnh Chu Chú ở cửa Tuyết Hải vừa nhận được mật thám báo Bắc Khương có dị động, vừa định viết tấu chương đưa đến kinh đô, không ngờ người trong triều đã nghe Tra Lan Đóa trình bày rõ ràng, Chính Tắc Hầu Bùi Dục cũng đã dẫn binh đến chủ trì đại cục.
Chu Chú vui mừng, hôm nay dẫn theo một đội binh sĩ đến nghênh tiếp Bùi Trường Hoài.
Người ngựa hai bên chạm trán, Chu Chú quan sát vị thống soái trẻ tuổi này, thật sự tuấn nhã không kể xiết.
Binh sĩ phía sau Chu Chú nâng đao chĩa về phía trước, đồng thanh hô lớn: “Chốn Tuyết Hải rét cắt da cắt thịt, ai dám bước qua chốn này!”
Âm thanh vang dội trong thung lũng.
Chu Chú hào sảng bật cười, cũng cao giọng: “Tại hạ là Thống lĩnh cửa Tuyết Hải – Chu Chú, xin hỏi người đến là ai? Tiếp chiêu-!”
Vệ Phong Lâm thấy người đó vác đao phi ngựa xông tới chỗ Bùi Trường Hoài, lập tức nâng kiếm muốn giao chiến, Hạ Nhuận cản hắn lại: “Đừng vội, xem thử quy củ ở cửa Tuyết Hải.”
Bùi Trường Hoài đối đầu với Chu Chú, y mỉm cười, rút kiếm, phi thân tiếp đao.
Hai người giao tranh mười chiêu, đao pháp của Chu Chú trầm ổn nặng nề, kiếm chiêu của Bùi Trường Hoài lại linh hoạt mềm dẻo, đao kiếm gặp nhau, âm thanh kiêm loại va chạm như trời gầm, ánh sáng khúc xạ lóa cả mắt người ngoài cuộc.
Chẳng bao lâu, Chu Chú xoay người tiếp đất, huơ đao về phía chân ngựa của Bùi Trường Hoài, y nắm lấy dây cương, ngựa nâng móng, thoát khỏi kinh hiểm trong phút chốc.
Bùi Trường Hoài kéo tuấn mã lùi về sau, cũng xuống ngựa, xoay kiếm xông tới.
Hai tay Chu Chú nắm chặt đao, gom hết lực ở cánh tay ra đòn quyết định. Bùi Trường Hoài trở tay, vững vàng tiếp được một đao của Chu Chú.
Nhìn thấy chiêu thức bị hóa giải, Chu Chú lại huơ đao không ngừng, lưỡi đao cuống lên một trận cuồng phong, ép Bùi Trường Hoài phải lùi về sau mấy bước, nhưng cũng không hoảng loạn, thân ảnh nhẹ nhàng, dễ dàng tránh né thế công dữ dội của Chu Chú.
Cũng không đợi Chu Chú thu đao, tay trái Bùi Trường Hoài chuẩn xác nắm lấy lưng đao, làm cho Chu Chú không còn đường lui, tay phải lập tức xuất kiếm.
Lãnh ý như sương lạnh ập qua sườn mặt, thấm vào xương cốt, làm Chu Chú kinh hãi thất sắc, lúc hoàn hồn lại đã thấy lưỡi kiếm cận kề bên cổ.
Bùi Trường Hoài nhẹ nhàng nhấc tay, để kim loại càng đến gần làn da, mỉm cười: “Chu Thống lĩnh, đã lâu không gặp.”
Chu Chú than thở: “Tại sao ở kinh đô nhàn tản mấy năm trời mà kiếm pháp của tiểu Hầu gia lại càng tiến bộ thế?” Chu Chú thu hồi xích đao, đứng nghiêm lại, cúi đầu nghiêm túc hô: “Mạt tướng Chu Chú tham kiến Chính Tắc Hầu!”
Hắn ôm đao quỳ xuống, những binh sĩ phía sau cũng xuống ngựa hành lễ: “Tham kiến Chính Tắc Hầu!”
“Chư vị đứng lên đi.” Bùi Trường Hoài đỡ Chu Chú đứng dậy.
Bao nhiêu lễ nghi lúc nãy lập tức mất tăm, nắm một quyền lên vai trái Bùi Trường Hoài, luôn miệng nói ‘tuấn tú hơn nhiều rồi’, ‘mọi chuyện
trong Hầu phủ vẫn tốt chứ’, ‘đã cưới vợ sinh con chưa’, Bùi Trường Hoài chỉ đành mỉm cười, liên tục lắc đầu.
Vệ Phong Lâm thấy bọn họ cười cười nói nói, xem ra là đã quen biết từ trước mới thu lại phòng bị.
Năm đó Bùi Văn không thể thay Triệu Huyên tẩy sạch nỗi oan, trong lòng hổ hẹn, chủ động từ chức Binh bộ Thị lang, xin đến Tẩu Mã Xuyên canh giữ biên cương, Chu Chú chính là một trong những tướng lĩnh do chính tay Bùi Văn bồi dưỡng.
Bùi Trường Hoài lúc nhỏ vì nhớ đại ca, cũng có đến đây thăm Bùi Văn mấy lần, từ đó quen biết với đám người Chu Chú. Trận Tẩu Mã Xuyên sau đó, bọn họ lại ở trên sa trường đồng sinh cộng tử, kết thành bằng hữu.
Hôm nay Chu Chú gặp lại Bùi Trường Hoài, có thể nói là vui mừng không ngớt.
Hai bên cùng lên ngựa, phóng như bay, một đường đầy tiếng nói cười vui vẻ, vào đến quân doanh cửa Tuyết Hải.
Hoàng hôn.
Đám người Bùi Trường Hoài nghị sự trong lều soái, Tra Lan Đóa là người Bắc Khương nên không được tham dự, được binh sĩ đưa đến một cái lều khác dùng bữa.
Hạ Nhuận vốn muốn điều Vệ Phong Lâm đi, Vệ Phong Lâm cũng tự biết mình đến đây thì phải nghe lệnh làm việc, vừa cất bước đã nghe thấy Bùi Trường Hoài gọi lại.
Ngày đó trong rừng Bảo Lâm, Triệu Quân từ bỏ cơ hội thể hiện bản thân tiến cử Vệ Phong Lâm cho Hoàng thượng, Bùi Trường Hoài hiểu rõ nguyên nhân, là vì muốn đề phòng Tạ Tri Chương ra tay với huynh đệ nhà họ Lâm, đẩy Vệ Phong Lâm vào trong tầm mắt Hoàng đế, Tạ Tri Chương nhất định không dám ra tay.
Lần này Thái sư lại đưa Vệ Phong Lâm đến Tẩu Mã Xuyên, Triệu Quân chịu đồng ý, chắc hẳn cũng đã nghĩ đến việc để Vệ Phong Lâm mang công trạng trở về, sau này cũng có địa vị vững chắc ở kinh đô.
Vệ Phong Lâm cũng coi như là người thân của Triệu Quân, có thể có một người huynh đệ thế này ở bên cạnh quả thật may mắn. Cho dù Bùi Trường Hoài và Triệu Quân trước giờ ân oán rối ren, y cũng nguyện ý thay Triệu Quân hoàn thành chuyện này.
Y cho người bắc thêm một cái ghế, giới thiệu cho các vị tướng sĩ ở cửa Hải Tuyết, đây là Hộ Viễn Giáo úy Hoàng thượng vừa mới phong.
Chu Chú đảo mắt một vòng, quan sát Vệ Phong Lâm từ trên xuống dưới liền nhận ra võ công của người này không tầm thường, ôm quyền coi như chào hỏi.
Vệ Phong Lâm im lặng hồi lễ.
Ai nấy an tọa, Chu Chú liền nói thẳng: “Tiểu Hầu gia, lần này Hoàng thượng muốn trực tiếp khai chiến sao? Nếu như có cơ hội, ta nhất định phải tận tay hái đầu Bảo Nhan Chử Tô Lặc.”
Bùi Trường Hoài lại lắc đầu, đưa ra một phong mật thư để tướng sĩ cùng nhau đọc.
Y vẫn chưa muốn dùng tới binh lực của Tẩu Mã Xuyên trực tiếp đánh tới biên cảnh.
Làm chuyện gì cũng phải cẩn thận trước sau, một chân Đại Lương bước vào Bắc Khương, lại không biết nước nông sâu thế nào, chỉ cần sơ sẩy liền chìm trong vũng lầy, không thể phát huy sức mạnh lớn nhất, ngược lại hao binh tổn tướng, trận Tẩu Mã Xuyên lần này nhất định sẽ trở thành một trận mưa máu.
Bùi Trường Hoài biết rõ cảm giác mất đi người thân, cho dù là dùng một binh một tốt cũng phải suy nghĩ thận trọng, không thể đẩy binh sĩ Đại Lương vào hiểm cảnh.
Nhưng sau năm trước, y đã sớm để lại ở Tẩu Mã Xuyên một số gián điệp, những người này ngày thường lấy thân phận là thương nhân buôn bán đi đi về về giữa Bắc Khương và Đại Lương, làm tai mắt của Đại Lương, tìm hiểu tình hình quân địch.
Trước mắt tin tức đã đến tay Bùi Trường Hoài, trong thư viết không rõ ràng từng chi tiết nhưng cũng đủ để Bùi Trường Hoài nắm được thế cục của Bắc Khương hiện tại.
Thương Lang chủ Bảo Nhan Chử Tô Lặc khởi binh vào mùa xuân, trước tiên khống chế Ưng Đàm bộ, giữ mười hai hắc kỵ mạnh mẽ nhất Ưng Đàm làm thủ hạ, sau đó tấn công Tuyết Lộc, xông vào vương đình, giam lỏng đại quân Chử Nhan Đồ Hải và vương hậu, ép Chử Nhan Đồ Hải giao ra bảo ấn, viết chiếu thoái vị nhường ngôi cho Chử Tô Lặc.
Lời này cũng giống như lời của Tra Lan Đóa, khẳng định không thể giả.
Hạ Nhuận xem qua mật thư, không khỏi hoài nghi: “Theo tác phong hành sự của Chử Tô Lặc, nếu muốn đoạt ngôi chẳng phải nên gi/ết ch/ết Bảo Nhan Đồ Hải sao? Hắn giữ lại tính mạng Bảo Nhan Đồ Hải phải chăng là còn có mưu đồ khác?”
Bùi Trường Hoài đáp: “Bảo Nhan Đồ Hải có tiếng anh minh, được dân chúng Bắc Khương quý mến, nếu trực tiếp giết ông ta, bách tính Tuyết Lộc và quý tộc nhất định sẽ ôm lòng bất mãn, khí thế hiện giờ của Chử Tô Lặc chưa đủ sức chống lại sự phẫn nộ của đám đông. Hơn nữa vẫn còn một bộ lạc vẫn luôn nằm ngoài tầm tay Chử Tô Lặc.”
Chu Chú tán đồng: “Đúng thế, Chử Tô Lặc vẫn chưa công hạ Nhu Thố, nếu như Nhu Thố cấu kết với hắn, Chử Tô Lặc không còn cố kỵ thì sinh mạng Bảo Nhan Đồ Hải khó mà bảo đảm.”
Hạ Nhuận trầm ngâm một lát, cất lời: “Nếu ta nhớ không nhầm, Nhu Thố chủ đương là nữ quân A Thiết Na?”
“Đúng vậy.” Bùi Trường Hoài đáp: “Thế nên lần này Bản hầu định binh chia hai ngã, Chu Chú, Vệ Phong Lâm!”
“Có mạt tướng!”
“Hai ngươi cùng với Tra Lan Đóa cải trang trà trộn vào vương định tiếp cận Bảo Nhan Đồ Hải, ưu tiên bảo vệ tính mạng của ông ta, sau đó cắm chốt ở đó đợi lệnh của ta. Tình hình hiện tại nguy cấp, cứ tận lực ứng phó, có cơ hội thì lập tức đưa Bảo Nhan Đồ Hải trốn khỏi Bắc Khương, ở Thập Lý Bảo có một người thương nhân Tẩu Mã có thể giúp đỡ hai người.”
Chu Chú, Vệ Phong Lâm đồng thanh nhận lệnh.
Muốn trà trộn vào vương đình không phải chuyện dễ, không được đánh rắn động cỏ gây sự chú ý, cần người thuộc hàng cao thủ như Vệ Phong Lâm và Chu Chú, lại thêm Tra Lan Đóa yểm trợ mới có thể bảo đảm sống sót trở về.
Hạ Nhuận nhìn Bùi Trường Hoài: “Thế thuộc hạ phải làm gì?”
Bùi Trường Hoài cười nhạt: “Cùng Bản hầu đến Nhu Thố một chuyến, vấn an nữ quân A Thiết Na.”
Bảo Nhan Tát Liệt bại dưới tay Tạ Tùng Tuyển không biết bao nhiêu lần, nếu không hỏi cho ra nhẽ nhất định không chịu buông tha.
Nhưng chữ đó chẳng có tình báo gì to tát, chỉ là ái ý mà đến khi ch/ết đi Tạ Tùng Tuyển vẫn chưa kịp thốt thành lời.
Tra Lan Đóa không nói nữa, Bùi Trường Hoài cũng không dám hỏi tiếp.
Đường đến Tẩu Mã Xuyên phải đi qua năm thành trì bảy cửa quan, tiếp giáp với thổ địa Bắc Khương là cửa Tuyết Hải, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy thảo nguyên xanh mướt, nhìn lại thì thấy quân mã Đại Lương kiêu hùng,
Chử Tô Lặc luôn giấu giếm chuyện Bắc Khương binh biến, không để lộ chút tin tức lọt ra khỏi biên giới.
Cách đây vài ngày, Thống lĩnh Chu Chú ở cửa Tuyết Hải vừa nhận được mật thám báo Bắc Khương có dị động, vừa định viết tấu chương đưa đến kinh đô, không ngờ người trong triều đã nghe Tra Lan Đóa trình bày rõ ràng, Chính Tắc Hầu Bùi Dục cũng đã dẫn binh đến chủ trì đại cục.
Chu Chú vui mừng, hôm nay dẫn theo một đội binh sĩ đến nghênh tiếp Bùi Trường Hoài.
Người ngựa hai bên chạm trán, Chu Chú quan sát vị thống soái trẻ tuổi này, thật sự tuấn nhã không kể xiết.
Binh sĩ phía sau Chu Chú nâng đao chĩa về phía trước, đồng thanh hô lớn: “Chốn Tuyết Hải rét cắt da cắt thịt, ai dám bước qua chốn này!”
Âm thanh vang dội trong thung lũng.
Chu Chú hào sảng bật cười, cũng cao giọng: “Tại hạ là Thống lĩnh cửa Tuyết Hải – Chu Chú, xin hỏi người đến là ai? Tiếp chiêu-!”
Vệ Phong Lâm thấy người đó vác đao phi ngựa xông tới chỗ Bùi Trường Hoài, lập tức nâng kiếm muốn giao chiến, Hạ Nhuận cản hắn lại: “Đừng vội, xem thử quy củ ở cửa Tuyết Hải.”
Bùi Trường Hoài đối đầu với Chu Chú, y mỉm cười, rút kiếm, phi thân tiếp đao.
Hai người giao tranh mười chiêu, đao pháp của Chu Chú trầm ổn nặng nề, kiếm chiêu của Bùi Trường Hoài lại linh hoạt mềm dẻo, đao kiếm gặp nhau, âm thanh kiêm loại va chạm như trời gầm, ánh sáng khúc xạ lóa cả mắt người ngoài cuộc.
Chẳng bao lâu, Chu Chú xoay người tiếp đất, huơ đao về phía chân ngựa của Bùi Trường Hoài, y nắm lấy dây cương, ngựa nâng móng, thoát khỏi kinh hiểm trong phút chốc.
Bùi Trường Hoài kéo tuấn mã lùi về sau, cũng xuống ngựa, xoay kiếm xông tới.
Hai tay Chu Chú nắm chặt đao, gom hết lực ở cánh tay ra đòn quyết định. Bùi Trường Hoài trở tay, vững vàng tiếp được một đao của Chu Chú.
Nhìn thấy chiêu thức bị hóa giải, Chu Chú lại huơ đao không ngừng, lưỡi đao cuống lên một trận cuồng phong, ép Bùi Trường Hoài phải lùi về sau mấy bước, nhưng cũng không hoảng loạn, thân ảnh nhẹ nhàng, dễ dàng tránh né thế công dữ dội của Chu Chú.
Cũng không đợi Chu Chú thu đao, tay trái Bùi Trường Hoài chuẩn xác nắm lấy lưng đao, làm cho Chu Chú không còn đường lui, tay phải lập tức xuất kiếm.
Lãnh ý như sương lạnh ập qua sườn mặt, thấm vào xương cốt, làm Chu Chú kinh hãi thất sắc, lúc hoàn hồn lại đã thấy lưỡi kiếm cận kề bên cổ.
Bùi Trường Hoài nhẹ nhàng nhấc tay, để kim loại càng đến gần làn da, mỉm cười: “Chu Thống lĩnh, đã lâu không gặp.”
Chu Chú than thở: “Tại sao ở kinh đô nhàn tản mấy năm trời mà kiếm pháp của tiểu Hầu gia lại càng tiến bộ thế?” Chu Chú thu hồi xích đao, đứng nghiêm lại, cúi đầu nghiêm túc hô: “Mạt tướng Chu Chú tham kiến Chính Tắc Hầu!”
Hắn ôm đao quỳ xuống, những binh sĩ phía sau cũng xuống ngựa hành lễ: “Tham kiến Chính Tắc Hầu!”
“Chư vị đứng lên đi.” Bùi Trường Hoài đỡ Chu Chú đứng dậy.
Bao nhiêu lễ nghi lúc nãy lập tức mất tăm, nắm một quyền lên vai trái Bùi Trường Hoài, luôn miệng nói ‘tuấn tú hơn nhiều rồi’, ‘mọi chuyện
trong Hầu phủ vẫn tốt chứ’, ‘đã cưới vợ sinh con chưa’, Bùi Trường Hoài chỉ đành mỉm cười, liên tục lắc đầu.
Vệ Phong Lâm thấy bọn họ cười cười nói nói, xem ra là đã quen biết từ trước mới thu lại phòng bị.
Năm đó Bùi Văn không thể thay Triệu Huyên tẩy sạch nỗi oan, trong lòng hổ hẹn, chủ động từ chức Binh bộ Thị lang, xin đến Tẩu Mã Xuyên canh giữ biên cương, Chu Chú chính là một trong những tướng lĩnh do chính tay Bùi Văn bồi dưỡng.
Bùi Trường Hoài lúc nhỏ vì nhớ đại ca, cũng có đến đây thăm Bùi Văn mấy lần, từ đó quen biết với đám người Chu Chú. Trận Tẩu Mã Xuyên sau đó, bọn họ lại ở trên sa trường đồng sinh cộng tử, kết thành bằng hữu.
Hôm nay Chu Chú gặp lại Bùi Trường Hoài, có thể nói là vui mừng không ngớt.
Hai bên cùng lên ngựa, phóng như bay, một đường đầy tiếng nói cười vui vẻ, vào đến quân doanh cửa Tuyết Hải.
Hoàng hôn.
Đám người Bùi Trường Hoài nghị sự trong lều soái, Tra Lan Đóa là người Bắc Khương nên không được tham dự, được binh sĩ đưa đến một cái lều khác dùng bữa.
Hạ Nhuận vốn muốn điều Vệ Phong Lâm đi, Vệ Phong Lâm cũng tự biết mình đến đây thì phải nghe lệnh làm việc, vừa cất bước đã nghe thấy Bùi Trường Hoài gọi lại.
Ngày đó trong rừng Bảo Lâm, Triệu Quân từ bỏ cơ hội thể hiện bản thân tiến cử Vệ Phong Lâm cho Hoàng thượng, Bùi Trường Hoài hiểu rõ nguyên nhân, là vì muốn đề phòng Tạ Tri Chương ra tay với huynh đệ nhà họ Lâm, đẩy Vệ Phong Lâm vào trong tầm mắt Hoàng đế, Tạ Tri Chương nhất định không dám ra tay.
Lần này Thái sư lại đưa Vệ Phong Lâm đến Tẩu Mã Xuyên, Triệu Quân chịu đồng ý, chắc hẳn cũng đã nghĩ đến việc để Vệ Phong Lâm mang công trạng trở về, sau này cũng có địa vị vững chắc ở kinh đô.
Vệ Phong Lâm cũng coi như là người thân của Triệu Quân, có thể có một người huynh đệ thế này ở bên cạnh quả thật may mắn. Cho dù Bùi Trường Hoài và Triệu Quân trước giờ ân oán rối ren, y cũng nguyện ý thay Triệu Quân hoàn thành chuyện này.
Y cho người bắc thêm một cái ghế, giới thiệu cho các vị tướng sĩ ở cửa Hải Tuyết, đây là Hộ Viễn Giáo úy Hoàng thượng vừa mới phong.
Chu Chú đảo mắt một vòng, quan sát Vệ Phong Lâm từ trên xuống dưới liền nhận ra võ công của người này không tầm thường, ôm quyền coi như chào hỏi.
Vệ Phong Lâm im lặng hồi lễ.
Ai nấy an tọa, Chu Chú liền nói thẳng: “Tiểu Hầu gia, lần này Hoàng thượng muốn trực tiếp khai chiến sao? Nếu như có cơ hội, ta nhất định phải tận tay hái đầu Bảo Nhan Chử Tô Lặc.”
Bùi Trường Hoài lại lắc đầu, đưa ra một phong mật thư để tướng sĩ cùng nhau đọc.
Y vẫn chưa muốn dùng tới binh lực của Tẩu Mã Xuyên trực tiếp đánh tới biên cảnh.
Làm chuyện gì cũng phải cẩn thận trước sau, một chân Đại Lương bước vào Bắc Khương, lại không biết nước nông sâu thế nào, chỉ cần sơ sẩy liền chìm trong vũng lầy, không thể phát huy sức mạnh lớn nhất, ngược lại hao binh tổn tướng, trận Tẩu Mã Xuyên lần này nhất định sẽ trở thành một trận mưa máu.
Bùi Trường Hoài biết rõ cảm giác mất đi người thân, cho dù là dùng một binh một tốt cũng phải suy nghĩ thận trọng, không thể đẩy binh sĩ Đại Lương vào hiểm cảnh.
Nhưng sau năm trước, y đã sớm để lại ở Tẩu Mã Xuyên một số gián điệp, những người này ngày thường lấy thân phận là thương nhân buôn bán đi đi về về giữa Bắc Khương và Đại Lương, làm tai mắt của Đại Lương, tìm hiểu tình hình quân địch.
Trước mắt tin tức đã đến tay Bùi Trường Hoài, trong thư viết không rõ ràng từng chi tiết nhưng cũng đủ để Bùi Trường Hoài nắm được thế cục của Bắc Khương hiện tại.
Thương Lang chủ Bảo Nhan Chử Tô Lặc khởi binh vào mùa xuân, trước tiên khống chế Ưng Đàm bộ, giữ mười hai hắc kỵ mạnh mẽ nhất Ưng Đàm làm thủ hạ, sau đó tấn công Tuyết Lộc, xông vào vương đình, giam lỏng đại quân Chử Nhan Đồ Hải và vương hậu, ép Chử Nhan Đồ Hải giao ra bảo ấn, viết chiếu thoái vị nhường ngôi cho Chử Tô Lặc.
Lời này cũng giống như lời của Tra Lan Đóa, khẳng định không thể giả.
Hạ Nhuận xem qua mật thư, không khỏi hoài nghi: “Theo tác phong hành sự của Chử Tô Lặc, nếu muốn đoạt ngôi chẳng phải nên gi/ết ch/ết Bảo Nhan Đồ Hải sao? Hắn giữ lại tính mạng Bảo Nhan Đồ Hải phải chăng là còn có mưu đồ khác?”
Bùi Trường Hoài đáp: “Bảo Nhan Đồ Hải có tiếng anh minh, được dân chúng Bắc Khương quý mến, nếu trực tiếp giết ông ta, bách tính Tuyết Lộc và quý tộc nhất định sẽ ôm lòng bất mãn, khí thế hiện giờ của Chử Tô Lặc chưa đủ sức chống lại sự phẫn nộ của đám đông. Hơn nữa vẫn còn một bộ lạc vẫn luôn nằm ngoài tầm tay Chử Tô Lặc.”
Chu Chú tán đồng: “Đúng thế, Chử Tô Lặc vẫn chưa công hạ Nhu Thố, nếu như Nhu Thố cấu kết với hắn, Chử Tô Lặc không còn cố kỵ thì sinh mạng Bảo Nhan Đồ Hải khó mà bảo đảm.”
Hạ Nhuận trầm ngâm một lát, cất lời: “Nếu ta nhớ không nhầm, Nhu Thố chủ đương là nữ quân A Thiết Na?”
“Đúng vậy.” Bùi Trường Hoài đáp: “Thế nên lần này Bản hầu định binh chia hai ngã, Chu Chú, Vệ Phong Lâm!”
“Có mạt tướng!”
“Hai ngươi cùng với Tra Lan Đóa cải trang trà trộn vào vương định tiếp cận Bảo Nhan Đồ Hải, ưu tiên bảo vệ tính mạng của ông ta, sau đó cắm chốt ở đó đợi lệnh của ta. Tình hình hiện tại nguy cấp, cứ tận lực ứng phó, có cơ hội thì lập tức đưa Bảo Nhan Đồ Hải trốn khỏi Bắc Khương, ở Thập Lý Bảo có một người thương nhân Tẩu Mã có thể giúp đỡ hai người.”
Chu Chú, Vệ Phong Lâm đồng thanh nhận lệnh.
Muốn trà trộn vào vương đình không phải chuyện dễ, không được đánh rắn động cỏ gây sự chú ý, cần người thuộc hàng cao thủ như Vệ Phong Lâm và Chu Chú, lại thêm Tra Lan Đóa yểm trợ mới có thể bảo đảm sống sót trở về.
Hạ Nhuận nhìn Bùi Trường Hoài: “Thế thuộc hạ phải làm gì?”
Bùi Trường Hoài cười nhạt: “Cùng Bản hầu đến Nhu Thố một chuyến, vấn an nữ quân A Thiết Na.”