Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 81
Sùng Thiệu Đế nhìn thấy Bùi Trường Hoài như kẻ mất hồn, chậm rãi rời khỏi long ỷ, xoay người nhìn bức bình phong lụa thêu sơn hà.
Giữa đất trời bao la còn thêu một dáng người nho nhỏ, đầu đội đấu lạp thân khoác áo vải dắt ngựa tiêu dao, núi cao sông dài, chẳng biết về đâu.
Sùng Thiệu Đế nhìn bức bình phong, trong lúc thất thần lại nhớ tới ngày Tạ Tùng Tuyển xin ra trận.
Đứa trẻ ấy đang độ thiếu niên, sức sống tràn trề, đứng trước ngự tiền, toàn thân đều là ý chí cùng kiêu dũng, không sợ trời không sợ đất.
Thiếu niên nói: “Hoàng thượng không cần lo lắng, chỉ là một tên Chử Tô Lặc nhỏ nhoi, gửi chiến thư bảo hắn rửa sạch cổ đợi thần tới hái đầu hắn xuống!”
Sùng Thiệu Đế nghe một lời nhiệt huyết dâng trào của y, bật cười: “Giỏi lắm! Không thẹn là nam nhi Đại Lương!”
Tạ Tùng Tuyển lại quỳ xuống, thỉnh cầu: “Trước khi xuất chinh, thần vẫn còn một nguyện vọng, xin Hoàng thượng thành toàn.”
“Con cứ nói, bất cứ điều gì, trẫm cũng đáp ứng.”
“Xin Hoàng thượng bảo toàn Chính Tắc Hầu phủ, đối xử tốt với Trường Hoài.”
Lúc Tạ Tùng Tuyển còn sống, lần duy nhất cầu xin Sùng Thiệu Đế, là vì người khác.
Sùng Thiệu Đế chứng kiến Tạ Tùng Tuyển trưởng thành, làm sao có thể không hiểu tính tình của y?
Mềm lòng, độ lượng, chỉ cần có người cầu xin tương trợ, y chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Huống hồ lần này người đó lại là tri kỷ của y, Bùi Dục.
Trái tim Bùi Trường Hoài nặng nề: “Sau đó phụ thân trúng tiễn, trọng thương khó lành, Tùng Tuyển lại bị Bắc Khương vây khốn, không rõ tung tích. Thần dẫn binh đến Tẩu Mã Xuyên thu dọn tàn cục, ngay cả nhìn mặt phụ thân lần cuối cũng không đến kịp, Tùng Tuyển binh bại bị giết, Chử Tô Lặc vì muốn đả kích tinh thần tướng sĩ Đại Lương, đem thi thể của y treo trên cột cờ thị uy…”
Hận thù và phẫn nộ như liệt hỏa, không ngừng thiêu đốt tâm can Bùi Trường Hoài, cả người y run rẩy.
“Lúc đó quân ta mất đi chủ tướng, quân tâm cũng sụp đổ, nhưng Chử Tô Lặc cũng là đèn đã cạn dầu, thần giao chiến với hắn, hắn binh bại như núi đổ, đem theo tàn binh chạy trốn… Chỉ thiếu một bước nữa thôi! Chỉ thiếu một bước nữa là thần có thể gi/ết ch/ết Chử Tô Lặc, báo thù rửa hận cho phụ thân huynh trưởng và Tùng Tuyển, nhưng nào ngờ, thánh chỉ đàm hòa của Hoàng thượng đã được đưa tới Tẩu Mã Xuyên!”
“Con là thần tử của Đại Lương, lẽ nào không hiểu vì sao trẫm hạ chỉ đàm hòa sao?” Sùng Thiệu Đế trầm giọng: “Trẫm là chủ nhân một nước, trẫm không chỉ lo cho phụ thân huynh trưởng của con và Tùng Tuyển mà còn phải nghĩ đến thiên hạ bách tính, nhất định phải lấy đại cục làm trọng.”
“Vâng, đại cục, đại cục… Thần làm sao không biết chứ? Thần mất đi người thân, ngàn vạn bách tính cũng mất đi người thân như thần, tướng sĩ hy sinh vô kể, máu chảy nhuốm đỏ cả sông…”
Lúc thánh chỉ đàm hòa được đưa tới quân doanh Tẩu Mã Xuyên, Bùi Trường Hoài sục sôi một lòng thù hận, y chỉ muốn cởi chiến bào, cho dù
có kháng chỉ, cho dù mất đi tính mạng, cho dù chỉ có một mình một ngựa đều quyết phải xông vào quân doanh Bắc Khương bắt Chử Tô Lặc đền mạng.
Lúc đó toàn bộ người trong lều soái đều cản y lại, An Bá tước đi kiếm của y, lão tướng xông lên đè y quỳ trên đất, quát y không được xung động.
Bùi Trường Hoài phẫn nộ gào thét, liều mạng vùng vẫy, nhấc kiếm muốn xông ra ngoài.
Nhưng vừa mới ra khỏi, ánh mặt trời chói lòa làm mắt y tối sẫm, tạm thời mất đi tầm nhìn, chỉ có âm thanh ù ù bên tai vẫn luôn không dứt.
Buồng phổi y như muốn nổ tung, ngay cả hít thở cũng đau nhói, một lúc sau y mới nhìn rõ binh sĩ ở ngoài lều. Y nhìn thấy, bọn họ ôm thân mệt mỏi, đâu đâu cũng là vết thương, ngẩng đầu hô cao ý chí chiến đấu, che giấu cát bụt và máu.
Bùi Trường Hoài hiểu ra, không thể tiếp tục nữa.
Y cắn răng, tra kiếm vào vỏ, đứng ngây người rất lâu, mới tuyên bố: “Bắc Khương chiến sự, đàm hòa.”
…
“Bởi vì thần hiểu, nên thần chưa từng oán hận Hoàng thượng, thần chỉ oán hận chính bản thân mình.” Bùi Trường Hoài hít sâu một hơi, thần sắc bình tĩnh trở lại, nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh đó đã là sóng dữ cuộn trào.
“Nhưng phụ thân huynh trưởng thần ch/ết ở Tẩu Mã Xuyên, đã bao năm rồi thần cũng không dám quên, Tùng Tuyển… Tùng Tuyển cũng ch/ết rồi, Hoàng thượng còn nhớ tới y không? Lúc xuân yến, người tha thứ cho Tạ Tri Quân, cho hắn vào triều làm quan, người có nhớ tới Tạ Tùng Tuyển không? Lấy đại cục làm trọng, lúc do dự không biết có nên xuất binh tới Bắc Khương hay không, người có nghĩ đến việc báo thù cho y không?”
Sùng Thiệu Đế vẫn đưa lưng về phía Bùi Trường Hoài, nhắm chặt hai mắt, tay nắm chặt quyền, đối mặt với từng lời chất vấn của Bùi Trường Hoài, người vẫn chỉ trầm mặc không nói.
“Hoàng thượng thánh minh, là phúc phần của Đại Lương, thần cũng nguyện cúc cung tận tụy vì người, thà ch/ết cũng không hối hận. Nhưng
đối với Tùng Tuyển mà nói, người chưa bao giờ, chưa bao giờ là một người phụ thân tốt.”
Lời vừa dứt, không khí trong Vọng Thiên Các lập tức trầm trọng.
Sùng Thiệu Đế quay đầu nhìn Bùi Trường Hoài, đôi mắt đầy phẫn nộ, chẳng nói lời nào, cứ trân trân nhìn Bùi Trường Hoài, uy mãnh tựa dã thú.
Trịnh Quan sợ xanh mặt, vội vàng quỳ xuống: “Tiểu Hầu gia cẩn thận ngôn từ!”
Bùi Trường Hoài tự biết không thẹn với lòng, tại sao phải cúi đầu nhận sai?
Sùng Thiệu Đế vẫn im lặng, chỉ nhìn Bùi Trường Hoài không rời mắt.
Không gian tựa như dây đàn, càng trầm mặc càng căng thẳng, chẳng biết lúc nào sẽ đứt.
Đột nhiên, thái giám bên ngoài Vọng Thiên Các thông truyền: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái sư đã đến, đang đợi chỉ thị của Hoàng thượng bên ngoài.”
Lát sau, Sùng Thiệu Đế mới trở lại long ỷ. Người không nhìn Bùi Trường Hoài nữa, lạnh giọng nói: “Tuyên.”
Thái sư Từ Thủ Chước và một hàng đại thần lục tục bước vào, Tiêu Vương cũng có mặt. Hơn mười người hành lễ bình thân, ai nấy tự đứng vào chỗ, một bên đứng sau Thái sư, một bên đứng sau Tiêu Vương, thành hai hàng trước mắt ngự tiền.
Từ Thủ Chước nhìn thấy Bùi Trường Hoài đang quỳ, cũng không để ý, sắc mặt nghiêm trang.
Sắc mặt Sùng Thiệu Đế trầm định, đã khôi phục bộ dạng uy nghiêm như ngày thường, bình tĩnh nói: “Chư vị ái khanh hẳn đã nghe chuyện Bắc Khương tam công chúa đến nước ta cầu tiếp viện, chiến hay không chiến, trẫm muốn nghe ý kiến của các khanh. Thái sư, khanh nghĩ sao?”
Từ Thủ Chước đáp: “Bắc Khương nội loạn không phải chuyện nhỏ, hơn nữa Chử Tô Lặc đã cùng Đại Lương ta giao chiến, thứ cho thần nói thẳng, Chử Tô Lặc dũng mãnh thiện chiến, thủ đoạn độc ác, cứu Bảo Nhan Đồ Hải ra khỏi tay hắn không phải là chuyện dễ. Thần cho rằng, thay vì hao binh tổn tướng, không bằng ngồi im quan sát.”
Lời nói của ông ta chậm rãi, khí thế trầm ổn vô hình chèn ép.
Một vị thần tử khác lại nói: “Bắc Khương phân làm bốn, đã bị chia cắt thì không cần e ngại, nhưng nếu Chử Tô Lặc thống nhất bốn bộ, đợi thế lực hùng hậu, nói không chừng Đại Lương cũng phải dè chừng. Bây giờ cùng Bảo Nhan Đồ Hải nội ứng ngoại hợp, bình định Bắc Khương nội loạn, gi/ết ch/ết Chử Tô Lặc diệt trừ hậu hoạn mới là đúng đắn!”
Quần thần chia thành hai phái, không ai nhường ai, tranh chấp không thôi.
Sùng Thiệu Đế nhìn Tiêu Vương: “Lão ngũ, ý của khanh thì sao?”
Tiêu Vương chắp tay, nói: “Thần đệ cho rằng, nên chiến. Bất kể chuyện gì cũng nên phòng từ lúc nó còn manh nha, Chử Tô Lặc dã tâm bừng bừng, hôm nay dám tạo phản đoạt ngôi, ngày mai biết đâu lại xâm phạm biên cương Đại Lương lần nữa, chi bằng hiện tại gi/ết ch/ết hắn, tránh đêm dài lắm mộng.”
Sùng Thiệu Đế lại hỏi: “Nếu như chiến thì nên phái ai làm Thống soái?”
Bùi Trường Hoài vừa muốn cúi người xin ấn soái, Tiêu Vương lại đi trước y một bước: “Thần đệ đưa mắt khắp tướng sĩ, chỉ có Bắc doanh Đô thống Triệu Quân là thích hợp nhất.”
Sùng Thiệu Đế im lặng nhìn Tiêu Vương, ánh mắt tối tăm không rõ, hết nhìn Tiêu Vương lại nhìn Thái sư, một lúc sau, người lại hỏi: “Thái sư, Triệu Quân là nhân tài khanh tiến cử, khanh là người hiểu rõ nó nhất, nếu trẫm phái nó dẫn binh xuất chinh, phần thắng là bao nhiêu.”
“Thần vẫn luôn chủ hòa, nhưng nếu Hoàng thượng đã quyết ý muốn khai chiến, thần cũng cho rằng chỉ có Triệu Quân mới có thể không chế được thế trận.”
Giữa đất trời bao la còn thêu một dáng người nho nhỏ, đầu đội đấu lạp thân khoác áo vải dắt ngựa tiêu dao, núi cao sông dài, chẳng biết về đâu.
Sùng Thiệu Đế nhìn bức bình phong, trong lúc thất thần lại nhớ tới ngày Tạ Tùng Tuyển xin ra trận.
Đứa trẻ ấy đang độ thiếu niên, sức sống tràn trề, đứng trước ngự tiền, toàn thân đều là ý chí cùng kiêu dũng, không sợ trời không sợ đất.
Thiếu niên nói: “Hoàng thượng không cần lo lắng, chỉ là một tên Chử Tô Lặc nhỏ nhoi, gửi chiến thư bảo hắn rửa sạch cổ đợi thần tới hái đầu hắn xuống!”
Sùng Thiệu Đế nghe một lời nhiệt huyết dâng trào của y, bật cười: “Giỏi lắm! Không thẹn là nam nhi Đại Lương!”
Tạ Tùng Tuyển lại quỳ xuống, thỉnh cầu: “Trước khi xuất chinh, thần vẫn còn một nguyện vọng, xin Hoàng thượng thành toàn.”
“Con cứ nói, bất cứ điều gì, trẫm cũng đáp ứng.”
“Xin Hoàng thượng bảo toàn Chính Tắc Hầu phủ, đối xử tốt với Trường Hoài.”
Lúc Tạ Tùng Tuyển còn sống, lần duy nhất cầu xin Sùng Thiệu Đế, là vì người khác.
Sùng Thiệu Đế chứng kiến Tạ Tùng Tuyển trưởng thành, làm sao có thể không hiểu tính tình của y?
Mềm lòng, độ lượng, chỉ cần có người cầu xin tương trợ, y chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Huống hồ lần này người đó lại là tri kỷ của y, Bùi Dục.
Trái tim Bùi Trường Hoài nặng nề: “Sau đó phụ thân trúng tiễn, trọng thương khó lành, Tùng Tuyển lại bị Bắc Khương vây khốn, không rõ tung tích. Thần dẫn binh đến Tẩu Mã Xuyên thu dọn tàn cục, ngay cả nhìn mặt phụ thân lần cuối cũng không đến kịp, Tùng Tuyển binh bại bị giết, Chử Tô Lặc vì muốn đả kích tinh thần tướng sĩ Đại Lương, đem thi thể của y treo trên cột cờ thị uy…”
Hận thù và phẫn nộ như liệt hỏa, không ngừng thiêu đốt tâm can Bùi Trường Hoài, cả người y run rẩy.
“Lúc đó quân ta mất đi chủ tướng, quân tâm cũng sụp đổ, nhưng Chử Tô Lặc cũng là đèn đã cạn dầu, thần giao chiến với hắn, hắn binh bại như núi đổ, đem theo tàn binh chạy trốn… Chỉ thiếu một bước nữa thôi! Chỉ thiếu một bước nữa là thần có thể gi/ết ch/ết Chử Tô Lặc, báo thù rửa hận cho phụ thân huynh trưởng và Tùng Tuyển, nhưng nào ngờ, thánh chỉ đàm hòa của Hoàng thượng đã được đưa tới Tẩu Mã Xuyên!”
“Con là thần tử của Đại Lương, lẽ nào không hiểu vì sao trẫm hạ chỉ đàm hòa sao?” Sùng Thiệu Đế trầm giọng: “Trẫm là chủ nhân một nước, trẫm không chỉ lo cho phụ thân huynh trưởng của con và Tùng Tuyển mà còn phải nghĩ đến thiên hạ bách tính, nhất định phải lấy đại cục làm trọng.”
“Vâng, đại cục, đại cục… Thần làm sao không biết chứ? Thần mất đi người thân, ngàn vạn bách tính cũng mất đi người thân như thần, tướng sĩ hy sinh vô kể, máu chảy nhuốm đỏ cả sông…”
Lúc thánh chỉ đàm hòa được đưa tới quân doanh Tẩu Mã Xuyên, Bùi Trường Hoài sục sôi một lòng thù hận, y chỉ muốn cởi chiến bào, cho dù
có kháng chỉ, cho dù mất đi tính mạng, cho dù chỉ có một mình một ngựa đều quyết phải xông vào quân doanh Bắc Khương bắt Chử Tô Lặc đền mạng.
Lúc đó toàn bộ người trong lều soái đều cản y lại, An Bá tước đi kiếm của y, lão tướng xông lên đè y quỳ trên đất, quát y không được xung động.
Bùi Trường Hoài phẫn nộ gào thét, liều mạng vùng vẫy, nhấc kiếm muốn xông ra ngoài.
Nhưng vừa mới ra khỏi, ánh mặt trời chói lòa làm mắt y tối sẫm, tạm thời mất đi tầm nhìn, chỉ có âm thanh ù ù bên tai vẫn luôn không dứt.
Buồng phổi y như muốn nổ tung, ngay cả hít thở cũng đau nhói, một lúc sau y mới nhìn rõ binh sĩ ở ngoài lều. Y nhìn thấy, bọn họ ôm thân mệt mỏi, đâu đâu cũng là vết thương, ngẩng đầu hô cao ý chí chiến đấu, che giấu cát bụt và máu.
Bùi Trường Hoài hiểu ra, không thể tiếp tục nữa.
Y cắn răng, tra kiếm vào vỏ, đứng ngây người rất lâu, mới tuyên bố: “Bắc Khương chiến sự, đàm hòa.”
…
“Bởi vì thần hiểu, nên thần chưa từng oán hận Hoàng thượng, thần chỉ oán hận chính bản thân mình.” Bùi Trường Hoài hít sâu một hơi, thần sắc bình tĩnh trở lại, nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh đó đã là sóng dữ cuộn trào.
“Nhưng phụ thân huynh trưởng thần ch/ết ở Tẩu Mã Xuyên, đã bao năm rồi thần cũng không dám quên, Tùng Tuyển… Tùng Tuyển cũng ch/ết rồi, Hoàng thượng còn nhớ tới y không? Lúc xuân yến, người tha thứ cho Tạ Tri Quân, cho hắn vào triều làm quan, người có nhớ tới Tạ Tùng Tuyển không? Lấy đại cục làm trọng, lúc do dự không biết có nên xuất binh tới Bắc Khương hay không, người có nghĩ đến việc báo thù cho y không?”
Sùng Thiệu Đế vẫn đưa lưng về phía Bùi Trường Hoài, nhắm chặt hai mắt, tay nắm chặt quyền, đối mặt với từng lời chất vấn của Bùi Trường Hoài, người vẫn chỉ trầm mặc không nói.
“Hoàng thượng thánh minh, là phúc phần của Đại Lương, thần cũng nguyện cúc cung tận tụy vì người, thà ch/ết cũng không hối hận. Nhưng
đối với Tùng Tuyển mà nói, người chưa bao giờ, chưa bao giờ là một người phụ thân tốt.”
Lời vừa dứt, không khí trong Vọng Thiên Các lập tức trầm trọng.
Sùng Thiệu Đế quay đầu nhìn Bùi Trường Hoài, đôi mắt đầy phẫn nộ, chẳng nói lời nào, cứ trân trân nhìn Bùi Trường Hoài, uy mãnh tựa dã thú.
Trịnh Quan sợ xanh mặt, vội vàng quỳ xuống: “Tiểu Hầu gia cẩn thận ngôn từ!”
Bùi Trường Hoài tự biết không thẹn với lòng, tại sao phải cúi đầu nhận sai?
Sùng Thiệu Đế vẫn im lặng, chỉ nhìn Bùi Trường Hoài không rời mắt.
Không gian tựa như dây đàn, càng trầm mặc càng căng thẳng, chẳng biết lúc nào sẽ đứt.
Đột nhiên, thái giám bên ngoài Vọng Thiên Các thông truyền: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái sư đã đến, đang đợi chỉ thị của Hoàng thượng bên ngoài.”
Lát sau, Sùng Thiệu Đế mới trở lại long ỷ. Người không nhìn Bùi Trường Hoài nữa, lạnh giọng nói: “Tuyên.”
Thái sư Từ Thủ Chước và một hàng đại thần lục tục bước vào, Tiêu Vương cũng có mặt. Hơn mười người hành lễ bình thân, ai nấy tự đứng vào chỗ, một bên đứng sau Thái sư, một bên đứng sau Tiêu Vương, thành hai hàng trước mắt ngự tiền.
Từ Thủ Chước nhìn thấy Bùi Trường Hoài đang quỳ, cũng không để ý, sắc mặt nghiêm trang.
Sắc mặt Sùng Thiệu Đế trầm định, đã khôi phục bộ dạng uy nghiêm như ngày thường, bình tĩnh nói: “Chư vị ái khanh hẳn đã nghe chuyện Bắc Khương tam công chúa đến nước ta cầu tiếp viện, chiến hay không chiến, trẫm muốn nghe ý kiến của các khanh. Thái sư, khanh nghĩ sao?”
Từ Thủ Chước đáp: “Bắc Khương nội loạn không phải chuyện nhỏ, hơn nữa Chử Tô Lặc đã cùng Đại Lương ta giao chiến, thứ cho thần nói thẳng, Chử Tô Lặc dũng mãnh thiện chiến, thủ đoạn độc ác, cứu Bảo Nhan Đồ Hải ra khỏi tay hắn không phải là chuyện dễ. Thần cho rằng, thay vì hao binh tổn tướng, không bằng ngồi im quan sát.”
Lời nói của ông ta chậm rãi, khí thế trầm ổn vô hình chèn ép.
Một vị thần tử khác lại nói: “Bắc Khương phân làm bốn, đã bị chia cắt thì không cần e ngại, nhưng nếu Chử Tô Lặc thống nhất bốn bộ, đợi thế lực hùng hậu, nói không chừng Đại Lương cũng phải dè chừng. Bây giờ cùng Bảo Nhan Đồ Hải nội ứng ngoại hợp, bình định Bắc Khương nội loạn, gi/ết ch/ết Chử Tô Lặc diệt trừ hậu hoạn mới là đúng đắn!”
Quần thần chia thành hai phái, không ai nhường ai, tranh chấp không thôi.
Sùng Thiệu Đế nhìn Tiêu Vương: “Lão ngũ, ý của khanh thì sao?”
Tiêu Vương chắp tay, nói: “Thần đệ cho rằng, nên chiến. Bất kể chuyện gì cũng nên phòng từ lúc nó còn manh nha, Chử Tô Lặc dã tâm bừng bừng, hôm nay dám tạo phản đoạt ngôi, ngày mai biết đâu lại xâm phạm biên cương Đại Lương lần nữa, chi bằng hiện tại gi/ết ch/ết hắn, tránh đêm dài lắm mộng.”
Sùng Thiệu Đế lại hỏi: “Nếu như chiến thì nên phái ai làm Thống soái?”
Bùi Trường Hoài vừa muốn cúi người xin ấn soái, Tiêu Vương lại đi trước y một bước: “Thần đệ đưa mắt khắp tướng sĩ, chỉ có Bắc doanh Đô thống Triệu Quân là thích hợp nhất.”
Sùng Thiệu Đế im lặng nhìn Tiêu Vương, ánh mắt tối tăm không rõ, hết nhìn Tiêu Vương lại nhìn Thái sư, một lúc sau, người lại hỏi: “Thái sư, Triệu Quân là nhân tài khanh tiến cử, khanh là người hiểu rõ nó nhất, nếu trẫm phái nó dẫn binh xuất chinh, phần thắng là bao nhiêu.”
“Thần vẫn luôn chủ hòa, nhưng nếu Hoàng thượng đã quyết ý muốn khai chiến, thần cũng cho rằng chỉ có Triệu Quân mới có thể không chế được thế trận.”