Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 77
Ngoại trừ Tạ Tri Quân, còn cả mấy người Hạ Nhuận, Từ Thế Xương, bọn họ hết người này đến người khác đều nguyện lao xuống núi đao biển lửa vì Bùi Trường Hoài. Mà mấy người ấy cũng chẳng phải vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với y, chắc chắn phải là vì trước đây Bùi Trường Hoài đã từng đối xử ấm áp dịu dàng với họ, mới có thể nhận lại được như thế.
Câu kẻ đa tình cũng chính là kẻ bạc tình nhất quả không sai, y đã đối xử tốt với tất cả mọi người đến như thế, thì hẳn sẽ rất khó để yêu thương thiên vị ai.
Nhưng tình yêu và dục vọng trên đời này, nếu không có sự thiên vị, thì còn gì đáng quý?
Sự thiên vị duy nhất của Bùi Trường Hoài chỉ dành cho tên Tạ Tùng Tuyển đã ch/ết ấy, đừng nói là Tạ Tri Quân, đến Triệu Quân hắn còn không tránh nổi ghen tỵ.
Sự ghen ghét trong lòng hắn như sóng trào, động tác cũng mạnh mẽ thô bạo hẳn, hai tay nắm chặt thắt lưng Bùi Trường Hoài, thẳng thừng xâm nhập. May mà nơi đó đã đủ ẩm ướt, dịch thể tràn trề, Triệu Quân thỏa mãn như mong muốn, mà Bùi Trường Hoài cũng đỡ phải chịu đau.
Một tay Bùi Trường Hoài bám lấy thân cây chắc chắn, đầu ngón tay gắt gao bấu chặt, như thể muốn cào cả gỗ cây ra.
Trong loại chuyện phong nguyệt này, rõ ràng Triệu Quân đã tiến bộ hơn Bùi Trường Hoài nhiều, đâm vào lúc nông lúc sâu, lúc nông thì khiến người ta trông ngóng hắn đâm sâu thêm một chút, mà lúc sâu thì lại khiến người ta không thể chịu nổi.
“Tên nhà ngươi… khốn nạn… a, ưm…”
Khoái cảm làm khuấy động cả tứ chi y, Bùi Trường Hoài ngầm cắn chặt răng, không chịu rên thành tiếng.
“Hầu gia mắng ta sao không có tí mới mẻ nào hết vậy?” Triệu Quân khẽ ngâm nga ý cười: “Có điều lúc rên nghe vẫn hay nhất.”
Ra vào tầm mười vòng, bỗng nhiên Triệu Quân dùng sức đâm một cái, đâm tới tận gốc, tính khí nỏng bỏng to lớn đâm vào nơi mềm mại nhất không thể đụng vào ấy. Cơn sóng khoái cảm trong nháy mắt liền ập tới Bùi Trường Hoài, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống.
“Cẩn thận.”
Một tay Triệu Quân đỡ lấy eo Bùi Trường Hoài, lại ôm y vào trong lòng.
Lưng Bùi Trường Hoài dán vào người hắn, người Triệu Quân nóng như lửa, cách một lớp y phục vẫn có thể sưởi ấm y. Trái tim Bùi Trường Hoài vừa run lên, tay y đã kịp vuốt ve gò má và cả tóc hắn, như thể âu yếm trong vô thức.
Sự trêu chọc ấy khiến Triệu Quân như lâm vào đại loạn, đôi mắt hắn thẫm lại, nghiêng đầu hôn lên đầu ngón tay Bùi Trường Hoài, ngay sau ấy là một cú đâm thô bạo, lần nào cũng y hệt như vừa nãy, đều đâm tới nơi mẫn cảm nhất ấy.
Thần trí Bùi Trường Hoài nhất thời tan tác, bị đâm đến rên rỉ thành tiếng, tiếng kêu ẩn nhẫn chịu đựng đến là động lòng người.
Lúc này nghe thấy Bùi Trường Hoài ngâm nga, Triệu Quân lại cố ý che miệng y lại, ghé sát vào tai y bảo: “Tam lang rên lớn tiếng quá.”
Bùi Trường Hoài thấy Triệu Quân sớm nắng chiều mưa, rõ ràng là cố ý đùa bỡn y, liền hung hăng trừng hắn một cái. Triệu Quân nhận lấy ánh mắt như đao của y, vẫn thấy thích vô cùng. Làn môi mềm mại của Bùi Trường Hoài như hôn lên lòng bàn tay hắn, đôi mắt Triệu Quân nhanh chóng tràn ngập ý cười, dưới thân lại đâm càng sâu hơn, càng ác hơn.
Bùi Trường Hoài nhắm mắt lại, ấn đường nhíu chặt lại như không chịu nổi tốc độ ấy, trong đầu chỉ toàn hỗn độn.
Giữa núi rừng không có thanh âm rên rỉ của y, tiếng nước nhớp nháp sau hậu huyệt lại càng vang lên rõ ràng, khiến cảnh trăng sáng thêm phần kiều diễm.
Triệu Quân giữ lấy cằm Bùi Trường Hoài, ngón trỏ liên tục chòng ghẹo đôi môi y, thấy y mãi không chịu mở miệng, Triệu Quân liền hung hăng thúc y một cú: “Há miệng nào.”
Eo Bùi Trường Hoài như nhũn ra, lý trí đều bị hắn làm cho tán loạn, mơ màng mà mở miệng, mút lấy đầu ngón tay hắn.
Mười ngón tay liền tim, ngón tay Triệu Quân bị y ngậm đến tê dại, tim đập điên cuồng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hắn ác ý chọc vào đầu lưỡi đỏ bừng của y, tiếng ngâm nga khe khẽ trong miệng Bùi Trường Hoài như mơ hồ tràn ra.
Triệu Quân ôm y ngã xuống thảm cỏ, Bùi Trường Hoài bị đè xuống, một thân bạch y dính đầy đất dưới cỏ, nhưng giờ phút này y chẳng quan tâm nổi nữa, đúng như lời Triệu Quân nói, nơi này không có quy củ, không có ràng buộc, trước mắt y là trăng sáng, bên tai y là gió mát.
Triệu Quân nâng gối Bùi Trường Hoài lên, lại đâm sâu vào cơ thể y, Bùi Trường Hoài ngẩng cổ, đôi mắt khẽ khép hờ, ánh trăng cũng tràn trên người y, mỗi tấc da tấc thịt đều tựa sương tựa tuyết.
Triệu Quân cúi đầu hôn Bùi Trường Hoài, d/ương v/ật sớm đã nóng đến cực điểm, dưới thân ra vào càng ngày càng mãnh liệt. Bùi Trường Hoài ôm lấy cổ Triệu Quân, cùng hắn từ từ chìm vào bể dục vọng. Triệu Quân cầm lấy tính khí của y, vuốt lên xuống, Bùi Trường Hoài không chịu nổi, bắn ra cùng lúc với hắn.
Triệu Quân biết y thích sạch sẽ, lúc gần bắn liền rút ra khỏi người Bùi Trường Hoài, bắn lên bụng y, hòa lẫn với t/inh d/ịch của y.
Cả người Bùi Trường Hoài nóng như lửa, t/inh d/ịch lạnh khiến y khẽ nhăn mày. Triệu Quân phủi đi giúp y, lúc nhấc tay lên, t/inh d/ịch chảy đầm đìa theo ngón tay thon dài của hắn.
Bùi Trường Hoài tức thì đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy cảnh trước mắt nhuốm màu sắc dục, quá đỗi hoang đường.
Triệu Quân thấy ánh mắt y ngại ngùng, liền cười rộ lên, đáy lòng vô cùng sảng khoái, lại đâm vào bên trong y cọ thêm một lúc nữa mới cảm thấy mỹ mãn.
Xong việc, hắn mặc lại y phục cho Bùi Trường Hoài, cùng y nằm trên nền cỏ, gối đầu lên cánh tay, thưởng thức trăng sáng giữa bầu trời đêm.
Triệu Quân như thể thở dài: “Tiểu Hầu gia đối xử với ai cũng tốt, nếu lại có một kẻ có vài phần tương tự với người trong lòng ngươi xuất hiện, nói không chừng cũng sẽ được Hầu gia yêu thích.”
Hắn không muốn phá vỡ khung cảnh trước mắt, đến cái tên Tạ Tùng Tuyển cũng không thèm nhắc tới, giọng hắn cũng không phẫn nộ chanh chua như trước kia. Hắn lúc này chỉ muốn giành lấy sự mềm lòng của Bùi Trường Hoài, đến câu ghen tuông ấy cũng như đang làm nũng.
Mà Triệu Quân vốn là kẻ kiêu ngạo cuồng vọng, một khi hắn tự hạ mình, ai mà chẳng mềm lòng, huống chi là Bùi Trường Hoài?
Bùi Trường Hoài quay người, trầm mặc một lúc lâu, Triệu Quân thấy y không nói lời nào, còn tưởng y ngầm thừa nhận, liền kề lại gần hôn lên sau tai y, giọng cũng lạnh hơn: “Đến một lời dễ nghe cũng không chịu nói, thỏ ch/ết chó hầm* cũng không ai nhanh như ngươi.”
*thỏ ch/ết chó hầm: là “qua cầu rút ván”, nhưng do hai đứa sắp sửa chơi chữ nên mình để nguyên.
Bùi Trường Hoài bỗng bắt lấy sợi tóc buông trên vai y của Triệu Quân, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi cho rằng ai cũng càn rỡ giống ngươi sao?
Thỏ ch/ết chó hầm? Vậy Triệu Đô thống là thỏ, hay là chó?”
Đầu Triệu Quân tê rần, ai ngờ y lại còn nói cái lời cả v/úlấp miệng em như thế, vừa tức vừa buồn cười, hắn bỗng ôm chặt lấy Bùi Trường Hoài, bảo: “Ai cứ gặp chó liền chạy trối ch/ết thì là thỏ, vậy bản Đô thống đương nhiên là chó rồi.”
“Ngươi…”
Mặt Bùi Trường Hoài không dày như hắn, lần thứ hai xoay người sang bên cạnh, Triệu Quân ở sau lưng y cười lớn, rồi lại lừa y xoay người lại đối diện với mình.
Đêm nay Bùi Trường Hoài vốn uống rượu, lúc này cũng đã mệt lử, lười không muốn đấu võ mồm với Triệu Quân nữa, đầu dựa vào vai hắn thiếp
đi trong chốc lát.
Tới giữa đêm, Bùi Trường Hoài mới tỉnh lại, trên người y được đắp lớp áo của Triệu Quân, hắn cũng vẫn còn đang ở bên cạnh y, đầu ngón tay tùy ý quấn lấy tóc y ngắm nghía.
Bùi Trường Hoài hiếm khi có được một khoảng thời gian thế này, không cần làm gì, cũng không cần nghĩ gì cả. Y hé mắt, nhìn ánh trăng đến thất thần, một lúc lâu sau, y mới nói với Triệu Quân: “Nên về rồi.”
“Được.”
Triệu Quân hôn lên trán Bùi Trường Hoài, huýt dài một tiếng, hai con ngựa đang ăn cỏ trong rừng vội chạy qua.
Hai người chỉnh qua loa lại y phục rồi lập tức giục ngựa trở về Bảo Lộc Uyển.
Bùi Trường Hoài nhớ ra Từ Thế Xương vẫn còn đang ngủ trên mái nhà, sợ đêm lạnh, cũng không kịp thay lại y phục, đi tìm y trước.
Triệu Quân đi cùng Bùi Trường Hoài, tới chỗ lầu cao đó, Triệu Quân nhìn thấy bóng dáng Từ Thế Xương, liền gọi y một tiếng từ chỗ xa xa.
Từ Thế Xương ngu ngơ tỉnh lại, say rượu khiến đầu y đau như búa bổ. Y xoa xoa cái trán, nhìn theo tiếng gọi, thấy Bùi Trường Hoài và Triệu Quân đứng sóng vai cạnh nhau, chợt vui hẳn: “Các huynh? Các huynh… đợi ta!”
Y trèo thang gỗ xuống, nhảy tới chỗ hai người, hỏi: “Sao hai huynh lại ở cùng nhau?” Từ Thế Xương nhìn chăm chăm, trên y phục của Bùi Trường Hoài còn dính không ít vết bẩn, y không khỏi kinh ngạc bảo: “Ơ, sao lại thành thế này?”
Bùi Trường Hoài vốn không giỏi nói dối, hỏi y chuyện này, y bỗng không bật ra được lí do lấp liếm nào ngay.
Triệu Quân lại cười cười, bình tĩnh giải thích: “Không có gì, hôm nay ta bại dưới tay Tiêu Vương Thế tử, tiểu Hầu gia chê ta làm mất mặt Vũ Lăng Quân, nên vừa rồi mới chỉ cho ta vài chiêu thức.”
Bùi Trường Hoài nhíu mày nhìn Triệu Quân, đè thấp giọng bảo: “Cái gì?”
Từ Thế Xương lập tức đứng về phía Triệu Quân, nói: “Trường Hoài ca ca, huynh thế là không được đâu, Lãm Minh huynh vừa mới bị thương, huynh muốn chỉ dạy cũng nên để ngày khác đi.”
Triệu Quân suýt nữa thì không nhịn được: “Đúng rồi, ngày khác, ngày khác sẽ thỉnh Hầu gia chỉ giáo.”
Bùi Trường Hoài: “…”
Câu kẻ đa tình cũng chính là kẻ bạc tình nhất quả không sai, y đã đối xử tốt với tất cả mọi người đến như thế, thì hẳn sẽ rất khó để yêu thương thiên vị ai.
Nhưng tình yêu và dục vọng trên đời này, nếu không có sự thiên vị, thì còn gì đáng quý?
Sự thiên vị duy nhất của Bùi Trường Hoài chỉ dành cho tên Tạ Tùng Tuyển đã ch/ết ấy, đừng nói là Tạ Tri Quân, đến Triệu Quân hắn còn không tránh nổi ghen tỵ.
Sự ghen ghét trong lòng hắn như sóng trào, động tác cũng mạnh mẽ thô bạo hẳn, hai tay nắm chặt thắt lưng Bùi Trường Hoài, thẳng thừng xâm nhập. May mà nơi đó đã đủ ẩm ướt, dịch thể tràn trề, Triệu Quân thỏa mãn như mong muốn, mà Bùi Trường Hoài cũng đỡ phải chịu đau.
Một tay Bùi Trường Hoài bám lấy thân cây chắc chắn, đầu ngón tay gắt gao bấu chặt, như thể muốn cào cả gỗ cây ra.
Trong loại chuyện phong nguyệt này, rõ ràng Triệu Quân đã tiến bộ hơn Bùi Trường Hoài nhiều, đâm vào lúc nông lúc sâu, lúc nông thì khiến người ta trông ngóng hắn đâm sâu thêm một chút, mà lúc sâu thì lại khiến người ta không thể chịu nổi.
“Tên nhà ngươi… khốn nạn… a, ưm…”
Khoái cảm làm khuấy động cả tứ chi y, Bùi Trường Hoài ngầm cắn chặt răng, không chịu rên thành tiếng.
“Hầu gia mắng ta sao không có tí mới mẻ nào hết vậy?” Triệu Quân khẽ ngâm nga ý cười: “Có điều lúc rên nghe vẫn hay nhất.”
Ra vào tầm mười vòng, bỗng nhiên Triệu Quân dùng sức đâm một cái, đâm tới tận gốc, tính khí nỏng bỏng to lớn đâm vào nơi mềm mại nhất không thể đụng vào ấy. Cơn sóng khoái cảm trong nháy mắt liền ập tới Bùi Trường Hoài, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống.
“Cẩn thận.”
Một tay Triệu Quân đỡ lấy eo Bùi Trường Hoài, lại ôm y vào trong lòng.
Lưng Bùi Trường Hoài dán vào người hắn, người Triệu Quân nóng như lửa, cách một lớp y phục vẫn có thể sưởi ấm y. Trái tim Bùi Trường Hoài vừa run lên, tay y đã kịp vuốt ve gò má và cả tóc hắn, như thể âu yếm trong vô thức.
Sự trêu chọc ấy khiến Triệu Quân như lâm vào đại loạn, đôi mắt hắn thẫm lại, nghiêng đầu hôn lên đầu ngón tay Bùi Trường Hoài, ngay sau ấy là một cú đâm thô bạo, lần nào cũng y hệt như vừa nãy, đều đâm tới nơi mẫn cảm nhất ấy.
Thần trí Bùi Trường Hoài nhất thời tan tác, bị đâm đến rên rỉ thành tiếng, tiếng kêu ẩn nhẫn chịu đựng đến là động lòng người.
Lúc này nghe thấy Bùi Trường Hoài ngâm nga, Triệu Quân lại cố ý che miệng y lại, ghé sát vào tai y bảo: “Tam lang rên lớn tiếng quá.”
Bùi Trường Hoài thấy Triệu Quân sớm nắng chiều mưa, rõ ràng là cố ý đùa bỡn y, liền hung hăng trừng hắn một cái. Triệu Quân nhận lấy ánh mắt như đao của y, vẫn thấy thích vô cùng. Làn môi mềm mại của Bùi Trường Hoài như hôn lên lòng bàn tay hắn, đôi mắt Triệu Quân nhanh chóng tràn ngập ý cười, dưới thân lại đâm càng sâu hơn, càng ác hơn.
Bùi Trường Hoài nhắm mắt lại, ấn đường nhíu chặt lại như không chịu nổi tốc độ ấy, trong đầu chỉ toàn hỗn độn.
Giữa núi rừng không có thanh âm rên rỉ của y, tiếng nước nhớp nháp sau hậu huyệt lại càng vang lên rõ ràng, khiến cảnh trăng sáng thêm phần kiều diễm.
Triệu Quân giữ lấy cằm Bùi Trường Hoài, ngón trỏ liên tục chòng ghẹo đôi môi y, thấy y mãi không chịu mở miệng, Triệu Quân liền hung hăng thúc y một cú: “Há miệng nào.”
Eo Bùi Trường Hoài như nhũn ra, lý trí đều bị hắn làm cho tán loạn, mơ màng mà mở miệng, mút lấy đầu ngón tay hắn.
Mười ngón tay liền tim, ngón tay Triệu Quân bị y ngậm đến tê dại, tim đập điên cuồng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hắn ác ý chọc vào đầu lưỡi đỏ bừng của y, tiếng ngâm nga khe khẽ trong miệng Bùi Trường Hoài như mơ hồ tràn ra.
Triệu Quân ôm y ngã xuống thảm cỏ, Bùi Trường Hoài bị đè xuống, một thân bạch y dính đầy đất dưới cỏ, nhưng giờ phút này y chẳng quan tâm nổi nữa, đúng như lời Triệu Quân nói, nơi này không có quy củ, không có ràng buộc, trước mắt y là trăng sáng, bên tai y là gió mát.
Triệu Quân nâng gối Bùi Trường Hoài lên, lại đâm sâu vào cơ thể y, Bùi Trường Hoài ngẩng cổ, đôi mắt khẽ khép hờ, ánh trăng cũng tràn trên người y, mỗi tấc da tấc thịt đều tựa sương tựa tuyết.
Triệu Quân cúi đầu hôn Bùi Trường Hoài, d/ương v/ật sớm đã nóng đến cực điểm, dưới thân ra vào càng ngày càng mãnh liệt. Bùi Trường Hoài ôm lấy cổ Triệu Quân, cùng hắn từ từ chìm vào bể dục vọng. Triệu Quân cầm lấy tính khí của y, vuốt lên xuống, Bùi Trường Hoài không chịu nổi, bắn ra cùng lúc với hắn.
Triệu Quân biết y thích sạch sẽ, lúc gần bắn liền rút ra khỏi người Bùi Trường Hoài, bắn lên bụng y, hòa lẫn với t/inh d/ịch của y.
Cả người Bùi Trường Hoài nóng như lửa, t/inh d/ịch lạnh khiến y khẽ nhăn mày. Triệu Quân phủi đi giúp y, lúc nhấc tay lên, t/inh d/ịch chảy đầm đìa theo ngón tay thon dài của hắn.
Bùi Trường Hoài tức thì đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy cảnh trước mắt nhuốm màu sắc dục, quá đỗi hoang đường.
Triệu Quân thấy ánh mắt y ngại ngùng, liền cười rộ lên, đáy lòng vô cùng sảng khoái, lại đâm vào bên trong y cọ thêm một lúc nữa mới cảm thấy mỹ mãn.
Xong việc, hắn mặc lại y phục cho Bùi Trường Hoài, cùng y nằm trên nền cỏ, gối đầu lên cánh tay, thưởng thức trăng sáng giữa bầu trời đêm.
Triệu Quân như thể thở dài: “Tiểu Hầu gia đối xử với ai cũng tốt, nếu lại có một kẻ có vài phần tương tự với người trong lòng ngươi xuất hiện, nói không chừng cũng sẽ được Hầu gia yêu thích.”
Hắn không muốn phá vỡ khung cảnh trước mắt, đến cái tên Tạ Tùng Tuyển cũng không thèm nhắc tới, giọng hắn cũng không phẫn nộ chanh chua như trước kia. Hắn lúc này chỉ muốn giành lấy sự mềm lòng của Bùi Trường Hoài, đến câu ghen tuông ấy cũng như đang làm nũng.
Mà Triệu Quân vốn là kẻ kiêu ngạo cuồng vọng, một khi hắn tự hạ mình, ai mà chẳng mềm lòng, huống chi là Bùi Trường Hoài?
Bùi Trường Hoài quay người, trầm mặc một lúc lâu, Triệu Quân thấy y không nói lời nào, còn tưởng y ngầm thừa nhận, liền kề lại gần hôn lên sau tai y, giọng cũng lạnh hơn: “Đến một lời dễ nghe cũng không chịu nói, thỏ ch/ết chó hầm* cũng không ai nhanh như ngươi.”
*thỏ ch/ết chó hầm: là “qua cầu rút ván”, nhưng do hai đứa sắp sửa chơi chữ nên mình để nguyên.
Bùi Trường Hoài bỗng bắt lấy sợi tóc buông trên vai y của Triệu Quân, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi cho rằng ai cũng càn rỡ giống ngươi sao?
Thỏ ch/ết chó hầm? Vậy Triệu Đô thống là thỏ, hay là chó?”
Đầu Triệu Quân tê rần, ai ngờ y lại còn nói cái lời cả v/úlấp miệng em như thế, vừa tức vừa buồn cười, hắn bỗng ôm chặt lấy Bùi Trường Hoài, bảo: “Ai cứ gặp chó liền chạy trối ch/ết thì là thỏ, vậy bản Đô thống đương nhiên là chó rồi.”
“Ngươi…”
Mặt Bùi Trường Hoài không dày như hắn, lần thứ hai xoay người sang bên cạnh, Triệu Quân ở sau lưng y cười lớn, rồi lại lừa y xoay người lại đối diện với mình.
Đêm nay Bùi Trường Hoài vốn uống rượu, lúc này cũng đã mệt lử, lười không muốn đấu võ mồm với Triệu Quân nữa, đầu dựa vào vai hắn thiếp
đi trong chốc lát.
Tới giữa đêm, Bùi Trường Hoài mới tỉnh lại, trên người y được đắp lớp áo của Triệu Quân, hắn cũng vẫn còn đang ở bên cạnh y, đầu ngón tay tùy ý quấn lấy tóc y ngắm nghía.
Bùi Trường Hoài hiếm khi có được một khoảng thời gian thế này, không cần làm gì, cũng không cần nghĩ gì cả. Y hé mắt, nhìn ánh trăng đến thất thần, một lúc lâu sau, y mới nói với Triệu Quân: “Nên về rồi.”
“Được.”
Triệu Quân hôn lên trán Bùi Trường Hoài, huýt dài một tiếng, hai con ngựa đang ăn cỏ trong rừng vội chạy qua.
Hai người chỉnh qua loa lại y phục rồi lập tức giục ngựa trở về Bảo Lộc Uyển.
Bùi Trường Hoài nhớ ra Từ Thế Xương vẫn còn đang ngủ trên mái nhà, sợ đêm lạnh, cũng không kịp thay lại y phục, đi tìm y trước.
Triệu Quân đi cùng Bùi Trường Hoài, tới chỗ lầu cao đó, Triệu Quân nhìn thấy bóng dáng Từ Thế Xương, liền gọi y một tiếng từ chỗ xa xa.
Từ Thế Xương ngu ngơ tỉnh lại, say rượu khiến đầu y đau như búa bổ. Y xoa xoa cái trán, nhìn theo tiếng gọi, thấy Bùi Trường Hoài và Triệu Quân đứng sóng vai cạnh nhau, chợt vui hẳn: “Các huynh? Các huynh… đợi ta!”
Y trèo thang gỗ xuống, nhảy tới chỗ hai người, hỏi: “Sao hai huynh lại ở cùng nhau?” Từ Thế Xương nhìn chăm chăm, trên y phục của Bùi Trường Hoài còn dính không ít vết bẩn, y không khỏi kinh ngạc bảo: “Ơ, sao lại thành thế này?”
Bùi Trường Hoài vốn không giỏi nói dối, hỏi y chuyện này, y bỗng không bật ra được lí do lấp liếm nào ngay.
Triệu Quân lại cười cười, bình tĩnh giải thích: “Không có gì, hôm nay ta bại dưới tay Tiêu Vương Thế tử, tiểu Hầu gia chê ta làm mất mặt Vũ Lăng Quân, nên vừa rồi mới chỉ cho ta vài chiêu thức.”
Bùi Trường Hoài nhíu mày nhìn Triệu Quân, đè thấp giọng bảo: “Cái gì?”
Từ Thế Xương lập tức đứng về phía Triệu Quân, nói: “Trường Hoài ca ca, huynh thế là không được đâu, Lãm Minh huynh vừa mới bị thương, huynh muốn chỉ dạy cũng nên để ngày khác đi.”
Triệu Quân suýt nữa thì không nhịn được: “Đúng rồi, ngày khác, ngày khác sẽ thỉnh Hầu gia chỉ giáo.”
Bùi Trường Hoài: “…”