Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 58
Bùi Trường Hoài khẽ thở gấp, nhất thời không trả lời hắn.
Triệu Quân thấy y không từ chối lại càng táo tợn, chóp mũi mân mê tới lui trên cần cổ Bùi Trường Hoài: “Tam lang?”
Bùi Trường Hoài ngại phiền, bỗng chốc níu chặt tóc hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bùi Trường Hoài thấy đôi mắt hắn lộ vẻ say sưa, sau mới là ý cười phong lưu, hỏi ngược lại: “Ta không đồng ý, ngươi có dừng tay không?”
Triệu Quân cầm lấy tay Bùi Trường Hoài, gỡ dải dây lụa vấn tóc của mình xuống.
Tóc hắn dài mềm mại, tựa như thác đổ xuống kẽ tay Bùi Trường Hoài. Hơi thở của Bùi Trường Hoài bỗng chốc loạn nhịp, hai chân Triệu Quân chống lên người y, từ trên cao nhìn xuống quan sát y, sợi tóc đen như mực rơi xuống lồng ngực y.
Triệu Quân kề sát bên tai y, nhẹ giọng nói: “Sẽ không đời nào, tiểu Hầu gia, ta chỉ muốn làm đến khi ngươi phải xin tha.”
Còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay Bùi Trường Hoài đã bị khống chế, hóa ra là Triệu Quân dùng dây vấn tóc trói hai tay y lại. Triệu Quân nhặt chiếc khăn lụa lên bịt mắt y lại, muốn Bùi Trường Hoài không nhìn thấy mình, cũng không kháng cự nổi.
Bùi Trường Hoài nghiêng người nằm, Triệu Quân ôm lấy y từ phía sau, kéo y vào trong lồng ngực mình, một tay khác lại nắm lấy tính khí nóng rực của y.
Bùi Trường Hoài liền “ưm” một tiếng, phát ra thanh âm rên rỉ yếu ớt, Triệu Quân vừa mới bắn ra một lần, thấy vậy lại cứng lên lần nữa.
“Cái thứ đồ này vừa kéo đã đứt, không trói nổi ngươi.” Triệu Quân vừa liếm vừa hôn vành tai cùng sườn mặt y, cười nói: “Tam lang, có phải ngươi tự nguyện bị ta trói?”
Tới nông nỗi trước mắt này rồi, Bùi Trường Hoài đã bị hắn đùa giỡn đến dục hỏa đốt người, chỉ muốn nhanh chóng được thỏa mãn rồi bắn ra, làm gì còn tâm trạng để ý đến việc Triệu Quân trêu ghẹo y thế nào.
Nhưng y lại không muốn khuất nhục cầu hoan, cắn răng nói: “Là ngươi đang cầu xin Bản hầu thương ngươi.”
“Đúng.” Triệu Quân cười, khẽ động thân, nhẹ thổi một hơi vào bên tai y, mập mờ không rõ nói: “Tam lang thương ta.”
Đầu giường mỗi phòng trong lầu Phù Dung đều chuẩn bị một ít đồ vật lúc giao hoan thường dùng, Triệu Quân lấy một bình hương lộ ra, đổ hết lên lưng Bùi Trường Hoài, từng giọt trong suốt chảy xuống theo làn da, lành lạnh khe khẽ, cái lạnh làm cả người Bùi Trường Hoài hơi run rẩy.
Triệu Quân thoáng nhìn thấy sáo ngọc của y rơi trên đầu giường, trước đây từng nghe ông chủ lầu Phù Dung có nhắc tới, Tạ Tùng Tuyển giỏi thổi sáo, không biết hồi còn sống lúc ở bên cạnh Bùi Trường Hoài sẽ tri âm tri kỷ đến mức nào, hẳn là khung cảnh tri kỷ tình đầu ý hợp bên nhau.
Lòng hắn khó tránh khỏi cơn ghen ghét, nhất thời nổi lên ý xấu, cầm lấy sáo ngọc, ấn Bùi Trường Hoài lên giường, sáo ngọc lướt dọc trên xương sống, cuối cùng dừng lại ở kẽ mông, chầm chậm cắm vào.
Chất ngọc lạnh lẽo cứng rắn ấy khiến Bùi Trường Hoài bỗng chốc nhăn mày lại, y lại chẳng biết là thứ gì, may mà hình dáng cũng thon dài, nuốt lấy không quá khó khăn.
Không có đau đớn, chỉ có từng đợt khoái cảm kéo dài không dứt.
Bùi Trường Hoài thấp giọng thở dốc, trước mắt một màu tối tăm, không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy vật kia càn quấy trong y vô cùng thỏa mãn.
Triệu Quân đảo vòng đâm vào bên trong, Bùi Trường Hoài bị cắm đến nỗi thắt lưng mềm oặt, thấp giọng ngâm nga, lại càng nuốt lấy sáo ngọc sâu hơn. Hương lộ cùng d/âm dịch chảy ra theo thân sáo, bị thấm đến ướt đẫm một mảng lớn.
Triệu Quân dán lên sườn tai y, cười nói: “Cây sáo của Tam lang đúng là tuyệt diệu, chẳng trách ngươi luôn mang theo bên mình.”
Bùi Trường Hoài giờ mới biết đó là vật gì, chỉ cảm thấy phong nhã đều bị Triệu Quân hủy hết, nhất thời vừa tủi hận lại vừa nhục nhã: “Triệu Quân! Ngươi quả thực, quả thực hạ lưu!”
Triệu Quân cười đến không ngừng được, hôn lên những giọt mồ hôi sau lưng y, nói: “Vậy tốt quá. Vô sỉ, súc sinh, tới giờ lại thêm một câu “hạ lưu”, ngươi càng ngày càng biết mắng ta đấy.”
Thấy hắn không hề thấy xấu hổ, Bùi Trường Hoài cũng không còn biện pháp nào với tên này nữa. Y thực sự không thích nằm sấp để bị nam nhân đùa bỡn, đang định xoay người thì Triệu Quân lại rút sáo ngọc kia ra một chút, thân sáo cọ xát vào vách tường bên trong, sảng khoái đến độ khiến đầu Bùi Trường Hoài tê rần, cả người đều sợ run lên.
Hai tay Triệu Quân giữ chặt thắt lưng y, nhấc lên trên, khiến Bùi Trường Hoài nửa quỳ đứng dậy. Hậu huyệt lộ rõ hoàn toàn, nơi đó vốn đã bị giày vò thành sắc đỏ kiều diễm, huyệt khẽ mở, Triệu Quân cầm d/ương v/ật to lớn nóng bỏng chống trên mông y, cuối cùng đâm thẳng vào trong cùng hòa làm một.
Bùi Trường Hoài bị hắn đâm cho một cái, nhíu mày nức nở, vách tường mềm mại ẩm ướt không nuốt hết được vật kia. Triệu Quân hạ thấp người, dựa trên lưng Bùi Trường Hoài, giơ tay bóp lấy cằm y, buộc y quay đầu hôn mình.
Vừa hôn xong, Triệu Quân khẽ thở gấp hai tiếng, nói: “Lần đầu tiên của chúng ta cũng là ở chỗ này, cũng tư thế này, ngươi còn nói với ta, không ai dám đối xử với ngươi như thế.”
Dùng tư thế khuất nhục như thế, để y đường đường là Chính Tắc Hầu phải quỳ xuống hầu hạ.
Càng là như thế, Triệu Quân lại càng phải đối đãi với Bùi Trường Hoài thế này.
Ngoại trừ Triệu Quân hắn, không có hàn mai, không có tuyết đầu mùa, cũng chẳng có kẻ khác.
Triệu Quân đâm y vừa mạnh vừa ác, lần nào cũng thúc đến tận cùng, Bùi Trường Hoài bị hắn đè nặng, tay chân không còn lực nhấc lên nổi, tàn nhẫn va chạm như thế, khoái cảm điên cuồng lan tỏa khắp tứ chi xương cốt.
“Ưm… a…”
Bùi Trường Hoài khàn giọng rên rỉ, hai chân tê rần, những tiếng bạch bạch phát ra bên trong Bùi Trường Hoài theo nhịp đâm càng ngày càng nhanh của Triệu Quân, tiếng nước nhớp nháp, Bùi Trường Hoài không nhìn thấy gì, nhưng những âm thanh ấy tràn vào tai y, d/âm đãng đến không thể chịu nổi.
Triệu Quân không quên lấy tay cầm lấy tính khí của Bùi Trường Hoài, không ngừng vuốt ve lên xuống phần đỉnh.
Bùi Trường Hoài trước sau song song đều chịu đùa bỡn, đầu óc trống rỗng, liêm sỉ hay tự kiềm chế gì đó đều bị ném ra khỏi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong cơn dục vọng.
“Ưm… ưm… a…”
Triệu Quân tìm nơi mẫn cảm nhất của y mà cọ vào, thanh âm rên rỉ của Bùi Trường Hoài liền lạc nhịp, hai đùi không khỏi run lên, không lâu sau, q/uy đ/ầu liền bắn ra một dòng dịch thể trong suốt, nhưng vẫn chưa phải là ti/nh d/ịch.
Bùi Trường Hoài trước nay chưa từng trải qua tư vị sung sướng đến bực này, cũng không biết hóa ra nam tử còn có thể sướng đến mức mất khống chế. Triệu Quân khiến y chơi vơi giữa nhục nhã và hoan lạc, không còn một chút tôn nghiêm nào. Nước mắt Bùi Trường Hoài thấm ướt lớp lụa trắng, cả người run rẩy, sau lưng ướt toàn mồ hôi.
Động tác của Triệu Quân chậm lại, nhưng vẫn không rút hẳn ra mà hơi cắm vào, Bùi Trường Hoài rên rỉ, dưới thân liên tục chảy ra thứ nước trong suốt. Triệu Quân vịn lấy gương mặt y, dây dưa hôn sâu y thêm một lát, rồi thấp giọng bảo: “Vẫn chưa đủ, đúng không?”
Khuôn miệng Bùi Trường Hoài khẽ mở, cả người như mất hồn, tứ chi mềm nhũn như nước, không trả lời Triệu Quân nổi.
Triệu Quân nhéo mông y hai cái, như si mê mà liếm mồ hôi trên vai Bùi Trường Hoài, nói: “Tam lang, gọi ta một tiếng ca ca xem nào.”
Triệu Quân thấy y không từ chối lại càng táo tợn, chóp mũi mân mê tới lui trên cần cổ Bùi Trường Hoài: “Tam lang?”
Bùi Trường Hoài ngại phiền, bỗng chốc níu chặt tóc hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bùi Trường Hoài thấy đôi mắt hắn lộ vẻ say sưa, sau mới là ý cười phong lưu, hỏi ngược lại: “Ta không đồng ý, ngươi có dừng tay không?”
Triệu Quân cầm lấy tay Bùi Trường Hoài, gỡ dải dây lụa vấn tóc của mình xuống.
Tóc hắn dài mềm mại, tựa như thác đổ xuống kẽ tay Bùi Trường Hoài. Hơi thở của Bùi Trường Hoài bỗng chốc loạn nhịp, hai chân Triệu Quân chống lên người y, từ trên cao nhìn xuống quan sát y, sợi tóc đen như mực rơi xuống lồng ngực y.
Triệu Quân kề sát bên tai y, nhẹ giọng nói: “Sẽ không đời nào, tiểu Hầu gia, ta chỉ muốn làm đến khi ngươi phải xin tha.”
Còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay Bùi Trường Hoài đã bị khống chế, hóa ra là Triệu Quân dùng dây vấn tóc trói hai tay y lại. Triệu Quân nhặt chiếc khăn lụa lên bịt mắt y lại, muốn Bùi Trường Hoài không nhìn thấy mình, cũng không kháng cự nổi.
Bùi Trường Hoài nghiêng người nằm, Triệu Quân ôm lấy y từ phía sau, kéo y vào trong lồng ngực mình, một tay khác lại nắm lấy tính khí nóng rực của y.
Bùi Trường Hoài liền “ưm” một tiếng, phát ra thanh âm rên rỉ yếu ớt, Triệu Quân vừa mới bắn ra một lần, thấy vậy lại cứng lên lần nữa.
“Cái thứ đồ này vừa kéo đã đứt, không trói nổi ngươi.” Triệu Quân vừa liếm vừa hôn vành tai cùng sườn mặt y, cười nói: “Tam lang, có phải ngươi tự nguyện bị ta trói?”
Tới nông nỗi trước mắt này rồi, Bùi Trường Hoài đã bị hắn đùa giỡn đến dục hỏa đốt người, chỉ muốn nhanh chóng được thỏa mãn rồi bắn ra, làm gì còn tâm trạng để ý đến việc Triệu Quân trêu ghẹo y thế nào.
Nhưng y lại không muốn khuất nhục cầu hoan, cắn răng nói: “Là ngươi đang cầu xin Bản hầu thương ngươi.”
“Đúng.” Triệu Quân cười, khẽ động thân, nhẹ thổi một hơi vào bên tai y, mập mờ không rõ nói: “Tam lang thương ta.”
Đầu giường mỗi phòng trong lầu Phù Dung đều chuẩn bị một ít đồ vật lúc giao hoan thường dùng, Triệu Quân lấy một bình hương lộ ra, đổ hết lên lưng Bùi Trường Hoài, từng giọt trong suốt chảy xuống theo làn da, lành lạnh khe khẽ, cái lạnh làm cả người Bùi Trường Hoài hơi run rẩy.
Triệu Quân thoáng nhìn thấy sáo ngọc của y rơi trên đầu giường, trước đây từng nghe ông chủ lầu Phù Dung có nhắc tới, Tạ Tùng Tuyển giỏi thổi sáo, không biết hồi còn sống lúc ở bên cạnh Bùi Trường Hoài sẽ tri âm tri kỷ đến mức nào, hẳn là khung cảnh tri kỷ tình đầu ý hợp bên nhau.
Lòng hắn khó tránh khỏi cơn ghen ghét, nhất thời nổi lên ý xấu, cầm lấy sáo ngọc, ấn Bùi Trường Hoài lên giường, sáo ngọc lướt dọc trên xương sống, cuối cùng dừng lại ở kẽ mông, chầm chậm cắm vào.
Chất ngọc lạnh lẽo cứng rắn ấy khiến Bùi Trường Hoài bỗng chốc nhăn mày lại, y lại chẳng biết là thứ gì, may mà hình dáng cũng thon dài, nuốt lấy không quá khó khăn.
Không có đau đớn, chỉ có từng đợt khoái cảm kéo dài không dứt.
Bùi Trường Hoài thấp giọng thở dốc, trước mắt một màu tối tăm, không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy vật kia càn quấy trong y vô cùng thỏa mãn.
Triệu Quân đảo vòng đâm vào bên trong, Bùi Trường Hoài bị cắm đến nỗi thắt lưng mềm oặt, thấp giọng ngâm nga, lại càng nuốt lấy sáo ngọc sâu hơn. Hương lộ cùng d/âm dịch chảy ra theo thân sáo, bị thấm đến ướt đẫm một mảng lớn.
Triệu Quân dán lên sườn tai y, cười nói: “Cây sáo của Tam lang đúng là tuyệt diệu, chẳng trách ngươi luôn mang theo bên mình.”
Bùi Trường Hoài giờ mới biết đó là vật gì, chỉ cảm thấy phong nhã đều bị Triệu Quân hủy hết, nhất thời vừa tủi hận lại vừa nhục nhã: “Triệu Quân! Ngươi quả thực, quả thực hạ lưu!”
Triệu Quân cười đến không ngừng được, hôn lên những giọt mồ hôi sau lưng y, nói: “Vậy tốt quá. Vô sỉ, súc sinh, tới giờ lại thêm một câu “hạ lưu”, ngươi càng ngày càng biết mắng ta đấy.”
Thấy hắn không hề thấy xấu hổ, Bùi Trường Hoài cũng không còn biện pháp nào với tên này nữa. Y thực sự không thích nằm sấp để bị nam nhân đùa bỡn, đang định xoay người thì Triệu Quân lại rút sáo ngọc kia ra một chút, thân sáo cọ xát vào vách tường bên trong, sảng khoái đến độ khiến đầu Bùi Trường Hoài tê rần, cả người đều sợ run lên.
Hai tay Triệu Quân giữ chặt thắt lưng y, nhấc lên trên, khiến Bùi Trường Hoài nửa quỳ đứng dậy. Hậu huyệt lộ rõ hoàn toàn, nơi đó vốn đã bị giày vò thành sắc đỏ kiều diễm, huyệt khẽ mở, Triệu Quân cầm d/ương v/ật to lớn nóng bỏng chống trên mông y, cuối cùng đâm thẳng vào trong cùng hòa làm một.
Bùi Trường Hoài bị hắn đâm cho một cái, nhíu mày nức nở, vách tường mềm mại ẩm ướt không nuốt hết được vật kia. Triệu Quân hạ thấp người, dựa trên lưng Bùi Trường Hoài, giơ tay bóp lấy cằm y, buộc y quay đầu hôn mình.
Vừa hôn xong, Triệu Quân khẽ thở gấp hai tiếng, nói: “Lần đầu tiên của chúng ta cũng là ở chỗ này, cũng tư thế này, ngươi còn nói với ta, không ai dám đối xử với ngươi như thế.”
Dùng tư thế khuất nhục như thế, để y đường đường là Chính Tắc Hầu phải quỳ xuống hầu hạ.
Càng là như thế, Triệu Quân lại càng phải đối đãi với Bùi Trường Hoài thế này.
Ngoại trừ Triệu Quân hắn, không có hàn mai, không có tuyết đầu mùa, cũng chẳng có kẻ khác.
Triệu Quân đâm y vừa mạnh vừa ác, lần nào cũng thúc đến tận cùng, Bùi Trường Hoài bị hắn đè nặng, tay chân không còn lực nhấc lên nổi, tàn nhẫn va chạm như thế, khoái cảm điên cuồng lan tỏa khắp tứ chi xương cốt.
“Ưm… a…”
Bùi Trường Hoài khàn giọng rên rỉ, hai chân tê rần, những tiếng bạch bạch phát ra bên trong Bùi Trường Hoài theo nhịp đâm càng ngày càng nhanh của Triệu Quân, tiếng nước nhớp nháp, Bùi Trường Hoài không nhìn thấy gì, nhưng những âm thanh ấy tràn vào tai y, d/âm đãng đến không thể chịu nổi.
Triệu Quân không quên lấy tay cầm lấy tính khí của Bùi Trường Hoài, không ngừng vuốt ve lên xuống phần đỉnh.
Bùi Trường Hoài trước sau song song đều chịu đùa bỡn, đầu óc trống rỗng, liêm sỉ hay tự kiềm chế gì đó đều bị ném ra khỏi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong cơn dục vọng.
“Ưm… ưm… a…”
Triệu Quân tìm nơi mẫn cảm nhất của y mà cọ vào, thanh âm rên rỉ của Bùi Trường Hoài liền lạc nhịp, hai đùi không khỏi run lên, không lâu sau, q/uy đ/ầu liền bắn ra một dòng dịch thể trong suốt, nhưng vẫn chưa phải là ti/nh d/ịch.
Bùi Trường Hoài trước nay chưa từng trải qua tư vị sung sướng đến bực này, cũng không biết hóa ra nam tử còn có thể sướng đến mức mất khống chế. Triệu Quân khiến y chơi vơi giữa nhục nhã và hoan lạc, không còn một chút tôn nghiêm nào. Nước mắt Bùi Trường Hoài thấm ướt lớp lụa trắng, cả người run rẩy, sau lưng ướt toàn mồ hôi.
Động tác của Triệu Quân chậm lại, nhưng vẫn không rút hẳn ra mà hơi cắm vào, Bùi Trường Hoài rên rỉ, dưới thân liên tục chảy ra thứ nước trong suốt. Triệu Quân vịn lấy gương mặt y, dây dưa hôn sâu y thêm một lát, rồi thấp giọng bảo: “Vẫn chưa đủ, đúng không?”
Khuôn miệng Bùi Trường Hoài khẽ mở, cả người như mất hồn, tứ chi mềm nhũn như nước, không trả lời Triệu Quân nổi.
Triệu Quân nhéo mông y hai cái, như si mê mà liếm mồ hôi trên vai Bùi Trường Hoài, nói: “Tam lang, gọi ta một tiếng ca ca xem nào.”