Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 44
Dáng đi của Bùi Trường Hoài có phần lảo đảo, phải nhờ người đánh xe đỡ mới bước lên được xe, y ngồi nghiêng bên với Triệu Quân. Gió lạnh từ đâu len qua rèm xe thổi vào bên trong, Bùi Trường Hoài không kìm được run rẩy.
Nhìn thấy đôi môi y trắng bệch, sườn mặt lại đỏ rực, xem ra là bị đông lạnh đến không xong rồi, Triệu Quân gỡ áo choàng, định khoác lên người Bùi Trường Hoài, lại bị y ngăn lại: “Không cần.”
Thần sắc Bùi Trường Hoài mang một loại lạnh nhạt, không phải lạnh lẽo tàn nhẫn như băng tuyết mà giống như ánh trăng giữa trời, tưởng chừng gần ngay trước mắt mà lại xa xôi không tưởng.
Triệu Quân rút tay về, cũng hùa theo cười lạnh: “Tiểu Hầu gia làm ra vẻ mặt này lại giống như là ta nợ ngươi không bằng. Bùi Dục, ta nói cho ngươi biết, Lưu Hạng nhất định phải ch/ết, ch/ết như thế này đã quá nhẹ nhàng cho ông ta rồi.”
Bùi Trường Hoài cất giọng: “Là vì nỗi oan của ca ca ngươi Triệu Huyên sao?”
Triệu Quân cảnh giác: “Ngươi biết chuyện?” Bùi Trường Hoài nói tiếp: “Ta lẽ ra nên biết.”
Nếu huynh trưởng của y đã không trả hết nợ, thì y sẽ thay thế kết thúc mọi chuyện.
“Ngươi gia nhập Vũ Lăng quân, đem mũi giáo chĩa vào Lưu Hạng là bởi vì ông ta và ca ca của ta có liên quan đến vụ án oan đó sao?”
“Có liên quan?” Giọng nói của Triệu Quân trở nên lạnh lẽo: “Có thể nói là, nếu không có ông ta, huynh trưởng của ta sẽ không ch/ết oan uổng như vậy.”
Năm Canh Dần, Hoài Châu tổ chức thi Hương, có bốn vị thí sinh là con cháu nhà giàu ở vùng ấy.
Nhà bọn họ là thương nhân thế gia, có làm ăn qua lại với nhau, lại tổ chức liên hôn, lợi ích gắn liền với nhau. Lần đó, bốn tên này hợp mưu đút lót giám thị, mua được đề thi, bằng mọi giá phải thi được công danh làm rạng rỡ gia tộc.
Bọn họ điều tra được, giám thị lần này là đích trưởng tử Bùi Văn của Hầu phủ, đang nhậm chức Binh bộ Thị lang, kiêm chức Thiếu tướng ở Vũ Lăng quân, tác phong cứng rắn: phó giám thị là hai vị hàn lâm học sĩ, phẩm chất thanh cao, không dễ dàng bị mua chuộc.
Chỉ có Lưu Hạng là người giám sát an toàn, vốn xuất thân bần cùng, được lão Hầu gia nâng đỡ, được một cái mũ quan không lớn không nhỏ ở Vũ Lăng quân. Người này bản tính ham tiền tài tửu sắc, bốn tên nhà giàu này bèn chuẩn bị ngân phiếu đến cửa nhờ vả Lưu Hạng.
Quả nhiên, Lưu Hạng mở cửa gặp bọn họ, nhận ngân phiếu ba ngàn lượng, chuyện coi như đã thành.
Lưu Hạng nhận tiền, trước kỳ thi lợi dụng quyền hạn, tiết lộ đề thi cho bọn họ, còn cho phép bọn họ đem phao vào phòng thi.
Chuyện này vốn dĩ thần không biết quỷ không hay, cũng không biết gặp vấn đề ở chỗ nào, lại có thí sinh khác phát giác chuyện này, kỳ thi Hương kết thúc, người đó liền đến quan phủ tố giác có kẻ gian lận thi cử.
Bùi Văn là giám thị chính, lập tức bắt tay vào điều tra chuyện này.
Bốn tên nhà giàu đó có tật giật mình, bắt đầu hoảng loạn, chuyện gian lận mà bại lộ thì chỉ có đường ch/ết. Bọn họ không còn cách nào, chỉ đành về thưa chuyện với phụ mẫu, người nhà bọn họ liền đưa ra ngân phiếu mười ngàn lượng, cầu xin Lưu Hạng giúp đỡ.
Lưu Hạng vốn cũng không có cách nào, ai ngờ giám thị lại lôi ra tận năm bài thi phạm tội, trừ bốn tên nhà giàu kia còn có một thí sinh xuất thân bần hàn là Triệu Huyên.
Triệu Huyên quê quán Tần Hoài, phụ mẫu làm nghề nông, gia thế nhỏ nhoi, lần này đi thi ở Hoài Châu, không thân không thích, cũng không có bằng hữu.
Lưu Hạng chợt nghĩ ra cách, nhanh chóng tìm bốn tên nhà giàu đó, ông ta nói, chuyện đến nước này không thể bảo toàn công danh, nhưng theo ông ta tính toán, có thể giữ được mạng sống, điều kiện là phải nghe theo lời ông ta sắp đặt, sau khi xong chuyện thì phải giữ bí mật chuyện này đến hết đời, còn thêm một điều nữa là đưa ra ngân phiếu bốn ngàn lượng.
Chuyện bị vạch trần, người nhà bọn họ chỉ muốn bảo toàn mạng sống, bốn ngàn lượng cũng không đáng kể, bèn đáp ứng điều kiện của Lưu Hạng.
Chuyện sau đó như Bùi Trường Hoài đã biết, bốn tên nhà giàu nghe theo lời dặn dò của Lưu Hạng, thống nhất khẩu cung, đổ tội cho Triệu Huyên, thành công giữ được mạng.
Thêm chuyện Lưu Hạng động tay động chân, Bùi Văn cũng nhanh chóng tìm ra ngân phiếu bốn ngàn lượng trong hành lý của Triệu Huyên.
Nhân chứng vật chứng đã đủ, vụ án gian lận này chấm dứt sau màn “sợ tội tự sát” của Triệu Huyên.
Nghe Triệu Quân nói rõ ẩn tình, Bùi Trường Hoài chìm vào trầm tư, lại hỏi: “Sao ngươi lại tra ra được những chuyện này?”
Triệu Quân đung đưa ngọc bội bên eo, cười lạnh: “Chuyện này đơn giản lắm, chỉ cần tìm ra bốn tên vu oan cho ca ca ta, kẻ nào dám giấu giếm hay gian trá thì chặt một ngón tay. Ban đầu bọn chúng còn cứng miệng không nhận, đến khi nhìn thấy máu lại giống như một con chó, quỳ xuống trước mặt ta nhận sai, sám hối, tranh giành muốn minh oan cho ca ca ta… Bùi Dục, ngươi nói xem, bọn họ rốt cuộc là hối hận vì hãm hại Triệu Huyên, hay là hối hận vì rơi vào tay ta?”
Ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng bình thản, tựa như chỉ thuật lại một câu chuyện của người xa lạ được nghe trên phố.
Bùi Trường Hoài toàn thân khó chịu, có vẻ là vì quỳ chịu lạnh đã lâu, đầu gối đau nhức đến tê tái, tứ chi cứng ngắc, trong khoang xe ngựa ấm áp này không nhịn được run rẩy.
Nghe Triệu Quân nói, y càng cảm thấy bụng dạ nôn nao đau đớn, cuối cùng chỉ còn biết dùng tay ấn bụng, nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, sắc mặt càng xanh xao: “Đại ca ta Bùi Văn thân là giám khảo, lại không trả được sự trong sạch cho huynh trưởng của ngươi, ta thay huynh ấy tạ tội.”
Nếu người tạ tội là kẻ khác, lời này lại có vẻ giả tạo, nhưng đây lại là Bùi Trường Hoài, lúc nói câu này, y quỳ một gối xuống trước mặt Triệu Quân, tuy không nhìn ra ảm đạm tự ti, nhưng lại vô cùng chân thành.
Trong lòng Triệu Quân biết rõ, hắn chẳng có tư cách thay Triệu Huyên tha thứ cho bất kỳ ai, nhưng nhìn Bùi Trường Hoài lúc này, hắn lại không kìm được ý nghĩ, nếu Triệu Huyên nghe thấy lời tạ tội này, hẳn là đã có thể yên nghỉ nơi cửu tuyền.
Huống hồ, Bùi Trường Hoài căn bản không liên quan tới chuyện này.
Bùi Trường Hoài nói: “Đại ca ta đã tử trận tại Tẩu Mã Xuyên sáu năm về trước, chỉ để lại mẹ góa con côi, Triệu Quân, nếu người chưa giải hận, có thể tùy ý xử trí ta, đừng động vào Bùi Nguyên Mậu.
Y nói xong, giơ tay nắm chặt cổ tay Triệu Quân.
Triệu Quân vốn theo chủ nghĩa oan có đầu nợ có chủ, cho dù Thái sư có ý đối phó Bùi gia, hắn cũng không định xuống tay với hàng tiểu bối như Bùi Nguyên Mậu, nhưng chuyện đã tới nước này, hắn cũng không muốn
phân giải, chỉ nghe ý muốn bảo hộ người nhà của Bùi Trường Hoài, trong lòng không được thống khoái.
Không thống khoái là vì trong mắt Bùi Trường Hoài có kẻ khác, không thống khoái lẽ sống của y là Bùi gia, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề như vậy.
Đôi mắt tuấn tú của hắn cong cong: “Làm thế nào cũng được ư?” Hắn nghiêng người qua, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Bùi Trường Hoài.
Triệu Quân nói chuyện luôn mang theo một tầng ý vị phong lưu, lúc trước Bùi Trường Hoài không phát hiện, đến hôm nay y mới nhận ra, giọng điệu của hắn gần như là trêu đùa bỡn cợt.
Không coi y ra gì mà bỡn cợt.
Đôi mắt Bùi Trường Hoài phiếm hồng, cắn chặt răng, đôi tay càng bấu chặt cổ tay Triệu Quân, khuôn mặt đã không còn giọt máu.
“Triệu Quân, ngươi muốn thế nào cũng được, nhưng đừng hòng dùng chiêu trò này chà đạp ta nữa!”
Triệu Quân vốn đã bực tức trong lòng, nói chuyện cũng không cố kỵ nữa, cười như không cười nhìn y: “Chà đạp? Nghe có vẻ mới lạ đó, lần trước tại Lan Thương Uyển chẳng phải tiểu Hầu gia ở dưới thân ta kêu rên vui vẻ lắm sao, nhìn thế nào cũng giống như hai ta lưỡng tình tương duyệt, làm sao có thể gọi là chà đạp?”
Nghe hắn nhắc tới Lan Thương Uyển, Bùi Trường Hoài có lúc còn thật tâm cảm tạ hắn cứu giúp, giờ đây mới biết lần đó cũng chỉ là trò cười trong mắt Triệu Quân mà thôi.
Bùi Trường Hoài tức giận, vừa muốn đứng dậy lại cảm thấy cơn đau nhói từ đầu gối, lại ngã xuống.
Triệu Quân bất giác đỡ lấy y, giọng nói mang theo lo lắng cùng kinh hãi: “Bùi Dục?”
Bùi Trường Hoài nằm trong ngực hắn, đầu tựa trên vai hắn, cảnh tượng trước mắt dần mơ hồ, hơi thở cũng quá mức khô nóng, vừa muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại không còn chút sức lực.
“Triệu, Triệu Quân…” Y khản giọng muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã ngất đi.
Triệu Quân vén vạt áo của y lên, mới phát hiện đầu gối y đã máu me đầm đìa, cả người nóng như lửa, xem ra là hàn khí vào người, bắt đầu sốt cao.
Bùi Trường Hoài quá mức quyết liệt, nhất là lúc tự hành hạ bản thân, cũng quá giỏi nhẫn nhịn, đã đau đớn đến mức này lại có thể chịu đựng đến tận bây giờ.
Triệu Quân vừa gấp vừa tức, ôm chặt Bùi Trường Hoài, ra lệnh cho người đánh xe mau tăng tốc hồi phủ.
Vừa đến phủ Tướng quân, Triệu Quân cởi áo khoác của mình xuống bọc lấy Bùi Trường Hoài, che khuất mặt y lại mới bế người xuống xe ngựa.
Vệ Phong Lâm thấy vậy, không nói lời nào, định bước tới định giúp Triệu Quân đỡ Bùi Trường Hoài.
Triệu Quân xoay người tránh né không cho ychạm tới, chỉ ra lệnh: “Đi mời lang trung tới.”
Thể trọng của Bùi Trường Hoài nhẹ đến không ngờ, cả người gầy ốm gần như có thể chạm tới xương, Triệu Quân bế y mà có cảm giác như bế một con mèo, thả lỏng tay thì sợ đánh rơi, ôm quá chặt thì sợ làm người đau.
Bước chân hắn vừa vững vàng vừa nhanh nhẹn, bế Bùi Trường Hoài vào phòng, cẩn thận từng li từng tí để y nằm xuống giường.
Trên lưng Triệu Quân đã ướt một tầng một hôi lạnh, không biết có phải là vì lo sợ quá mức hay không, hắn cũng không có thì giờ suy nghĩ về việc ấy, một tay cởi áo ngoài, lại lấy một cây kéo từ ngăn tủ, cẩn thận cắt y phục dính vào vết thương trên đầu gối của Bùi Trường Hoài.
Da thịt trên đầu gối y đã tím đen, máu tươi đã đông lại, vết thương chi chít trên da thịt vốn trắng như ngọc, vừa nhìn đã khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Triệu Quân lặng người, không biết phải xuống tay từ đâu, giơ tay chạm lên vầng trán nóng hổi của Bùi Trường Hoài, một hồi lâu mới mở miệng: “Sao có thể chịu đựng được chứ?”
Lão binh trong Vũ Lăng quân không phải nói Bùi Dục lúc nhỏ là quỷ khóc nhè hay sao? Đầu bị đụng đau cũng đỏ cả mắt. Sao hắn lại nhìn không ra nhỉ?
Lang trung rất nhanh đã có mặt, bắt mạch cho Bùi Trường Hoài, cũng xử lý vết thương. Bởi vì chịu lạnh lâu, Bùi Trường Hoài cứ sốt cao không dứt, cũng may y thường ngày có luyện kiếm tập võ, coi như khỏe mạnh hơn người thường, có thể uống thuốc liều mạnh, ra mồ hôi là sẽ khỏe lại.
Có điều vết thương trên chân nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thể đi lại bình thường, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, cẩn thận điều trị đề phòng lưu lại di chứng.
Lúc lang trung rời khỏi, Triệu Quân thưởng cho ông một thỏi bạc, nhắc nhở ông quên tất cả chuyện nhìn thấy hôm nay. Lang trung tự động hiểu được, nhận bạc ngậm miệng.
Trên dưới phủ Tướng quân cũng không có ai chăm sóc được Bùi Trường Hoài, Triệu Quân chỉ có thể tự mình làm, thay cho y một bộ y phục sạch sẽ, rồi đút từng muỗng thuốc.
Bùi Trường Hoài có vẻ sợ đắng lắm, mơ màng nói mê, Triệu Quân nhìn thấy y thế này, tự nhiên nhẹ giọng dỗ dành: “Lát nữa uống thuốc xong ta đi tìm kẹo cho ngươi có được không?”
Nói xong mới nhớ ra Bùi Trường Hoài từng nói y không thích ăn ngọt, Triệu Quân chau mày, không nhịn được thở dài: “Khó hầu hạ thật.”
Uống thuốc xong, Triệu Quân lại dùng muỗng nhỏ đút nước đường nhạt cho y, từng chút từng chút một, so với câu cá đánh cờ còn kiên nhẫn hơn nhiều. Bùi Trường Hoài muỗng được muỗng không uống không ít nước đường, đến tận khi trời tối Triệu Quân mới dừng tay không đút nữa.
Bên trong rèm, Bùi Trường Hoài ngủ rất say, Triệu Quân tựa trên gối mềm đầu giường, vẫn luôn ở bên cạnh y không rời. Hắn cũng không buồn ngủ, chống cằm chăm chú quan sát từng đường nét trên gương mặt Bùi Trường Hoài.
Vì trong người đang mang bệnh nên sắc mặt Bùi Trường Hoài rất kém, nhưng lúc y nhắm mắt đôi lông mi cong dài lại càng hiện rõ. Triệu Quân buồn chán quá độ, đếm lông mi một hồi thì dần dần buồn ngủ, cứ thế ngủ mất.
Đêm đã khuya, Triệu Quân mơ hồ nghe Bùi Trường Hoài đang kêu đau, nhanh chóng tỉnh lại đi đốt nến rồi quay lại trên cạnh Bùi Trường Hoài. Cúi người kiểm tra thì thấy y vẫn chưa hạ sốt, đôi mày thanh tú vẫn còn nhăn nhó, trên trán toàn là mồ hôi, lông mi cũng ướt nhẹp, giống như đã khóc.
Triệu Quân nghĩ là thuốc tê đã hết tác dụng, cơn đau lại bắt đầu hành hạ y, nhưng loại thuốc này không thể dùng liên tục. Triệu Quân không biết làm sao, đành phải xoay người về sau lấy cái quạt giấy trên đầu tủ, ngồi bên giường, nhẹ nhàng phẩy quạt trên vết thương của Bùi Trường Hoài.
Gió mát gặp vết thương đau rát, tuy hiệu quả chẳng đáng là bao, nhưng Bùi Trường Hoài lại không kêu đau nữa.
Triệu Quân lười nhác ngáp dài, tay lại không ngừng quạt. Hắn nhìn Bùi Trường Hoài, cười nói: “Trường Hoài, trên đời này còn ai có thể bắt Bản Đô thống khom lưng hầu hạ như thế này? Ngươi nói xem, trừ lấy thân báo đáp còn có thể dùng cái gì để trả ơn đây?”
Bùi Trường Hoài nói mê, hình như nói gì đó đáp lời, nhưng âm thanh quá nhỏ, Triệu Quân không nghe rõ.
Triệu Quân gấp quạt lại, cúi người đến gần Bùi Trường Hoài, đưa tay xoa mặt y, thấp giọng nói: “Lúc nãy ngươi nói gì đó? Đồng ý rồi à?”
Bùi Trường Hoài vẫn không tỉnh lại, theo tiềm thức nắm lấy tay hắn.
Triệu Quân trở tay nắm lấy tay y, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay đã ướt mồ hôi của y, cười: “Sao, thật sự muốn lấy thân báo đáp à?”
Bùi Trường Hoài mơ màng gọi: “Tùng Tuyển…”
Nhìn thấy đôi môi y trắng bệch, sườn mặt lại đỏ rực, xem ra là bị đông lạnh đến không xong rồi, Triệu Quân gỡ áo choàng, định khoác lên người Bùi Trường Hoài, lại bị y ngăn lại: “Không cần.”
Thần sắc Bùi Trường Hoài mang một loại lạnh nhạt, không phải lạnh lẽo tàn nhẫn như băng tuyết mà giống như ánh trăng giữa trời, tưởng chừng gần ngay trước mắt mà lại xa xôi không tưởng.
Triệu Quân rút tay về, cũng hùa theo cười lạnh: “Tiểu Hầu gia làm ra vẻ mặt này lại giống như là ta nợ ngươi không bằng. Bùi Dục, ta nói cho ngươi biết, Lưu Hạng nhất định phải ch/ết, ch/ết như thế này đã quá nhẹ nhàng cho ông ta rồi.”
Bùi Trường Hoài cất giọng: “Là vì nỗi oan của ca ca ngươi Triệu Huyên sao?”
Triệu Quân cảnh giác: “Ngươi biết chuyện?” Bùi Trường Hoài nói tiếp: “Ta lẽ ra nên biết.”
Nếu huynh trưởng của y đã không trả hết nợ, thì y sẽ thay thế kết thúc mọi chuyện.
“Ngươi gia nhập Vũ Lăng quân, đem mũi giáo chĩa vào Lưu Hạng là bởi vì ông ta và ca ca của ta có liên quan đến vụ án oan đó sao?”
“Có liên quan?” Giọng nói của Triệu Quân trở nên lạnh lẽo: “Có thể nói là, nếu không có ông ta, huynh trưởng của ta sẽ không ch/ết oan uổng như vậy.”
Năm Canh Dần, Hoài Châu tổ chức thi Hương, có bốn vị thí sinh là con cháu nhà giàu ở vùng ấy.
Nhà bọn họ là thương nhân thế gia, có làm ăn qua lại với nhau, lại tổ chức liên hôn, lợi ích gắn liền với nhau. Lần đó, bốn tên này hợp mưu đút lót giám thị, mua được đề thi, bằng mọi giá phải thi được công danh làm rạng rỡ gia tộc.
Bọn họ điều tra được, giám thị lần này là đích trưởng tử Bùi Văn của Hầu phủ, đang nhậm chức Binh bộ Thị lang, kiêm chức Thiếu tướng ở Vũ Lăng quân, tác phong cứng rắn: phó giám thị là hai vị hàn lâm học sĩ, phẩm chất thanh cao, không dễ dàng bị mua chuộc.
Chỉ có Lưu Hạng là người giám sát an toàn, vốn xuất thân bần cùng, được lão Hầu gia nâng đỡ, được một cái mũ quan không lớn không nhỏ ở Vũ Lăng quân. Người này bản tính ham tiền tài tửu sắc, bốn tên nhà giàu này bèn chuẩn bị ngân phiếu đến cửa nhờ vả Lưu Hạng.
Quả nhiên, Lưu Hạng mở cửa gặp bọn họ, nhận ngân phiếu ba ngàn lượng, chuyện coi như đã thành.
Lưu Hạng nhận tiền, trước kỳ thi lợi dụng quyền hạn, tiết lộ đề thi cho bọn họ, còn cho phép bọn họ đem phao vào phòng thi.
Chuyện này vốn dĩ thần không biết quỷ không hay, cũng không biết gặp vấn đề ở chỗ nào, lại có thí sinh khác phát giác chuyện này, kỳ thi Hương kết thúc, người đó liền đến quan phủ tố giác có kẻ gian lận thi cử.
Bùi Văn là giám thị chính, lập tức bắt tay vào điều tra chuyện này.
Bốn tên nhà giàu đó có tật giật mình, bắt đầu hoảng loạn, chuyện gian lận mà bại lộ thì chỉ có đường ch/ết. Bọn họ không còn cách nào, chỉ đành về thưa chuyện với phụ mẫu, người nhà bọn họ liền đưa ra ngân phiếu mười ngàn lượng, cầu xin Lưu Hạng giúp đỡ.
Lưu Hạng vốn cũng không có cách nào, ai ngờ giám thị lại lôi ra tận năm bài thi phạm tội, trừ bốn tên nhà giàu kia còn có một thí sinh xuất thân bần hàn là Triệu Huyên.
Triệu Huyên quê quán Tần Hoài, phụ mẫu làm nghề nông, gia thế nhỏ nhoi, lần này đi thi ở Hoài Châu, không thân không thích, cũng không có bằng hữu.
Lưu Hạng chợt nghĩ ra cách, nhanh chóng tìm bốn tên nhà giàu đó, ông ta nói, chuyện đến nước này không thể bảo toàn công danh, nhưng theo ông ta tính toán, có thể giữ được mạng sống, điều kiện là phải nghe theo lời ông ta sắp đặt, sau khi xong chuyện thì phải giữ bí mật chuyện này đến hết đời, còn thêm một điều nữa là đưa ra ngân phiếu bốn ngàn lượng.
Chuyện bị vạch trần, người nhà bọn họ chỉ muốn bảo toàn mạng sống, bốn ngàn lượng cũng không đáng kể, bèn đáp ứng điều kiện của Lưu Hạng.
Chuyện sau đó như Bùi Trường Hoài đã biết, bốn tên nhà giàu nghe theo lời dặn dò của Lưu Hạng, thống nhất khẩu cung, đổ tội cho Triệu Huyên, thành công giữ được mạng.
Thêm chuyện Lưu Hạng động tay động chân, Bùi Văn cũng nhanh chóng tìm ra ngân phiếu bốn ngàn lượng trong hành lý của Triệu Huyên.
Nhân chứng vật chứng đã đủ, vụ án gian lận này chấm dứt sau màn “sợ tội tự sát” của Triệu Huyên.
Nghe Triệu Quân nói rõ ẩn tình, Bùi Trường Hoài chìm vào trầm tư, lại hỏi: “Sao ngươi lại tra ra được những chuyện này?”
Triệu Quân đung đưa ngọc bội bên eo, cười lạnh: “Chuyện này đơn giản lắm, chỉ cần tìm ra bốn tên vu oan cho ca ca ta, kẻ nào dám giấu giếm hay gian trá thì chặt một ngón tay. Ban đầu bọn chúng còn cứng miệng không nhận, đến khi nhìn thấy máu lại giống như một con chó, quỳ xuống trước mặt ta nhận sai, sám hối, tranh giành muốn minh oan cho ca ca ta… Bùi Dục, ngươi nói xem, bọn họ rốt cuộc là hối hận vì hãm hại Triệu Huyên, hay là hối hận vì rơi vào tay ta?”
Ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng bình thản, tựa như chỉ thuật lại một câu chuyện của người xa lạ được nghe trên phố.
Bùi Trường Hoài toàn thân khó chịu, có vẻ là vì quỳ chịu lạnh đã lâu, đầu gối đau nhức đến tê tái, tứ chi cứng ngắc, trong khoang xe ngựa ấm áp này không nhịn được run rẩy.
Nghe Triệu Quân nói, y càng cảm thấy bụng dạ nôn nao đau đớn, cuối cùng chỉ còn biết dùng tay ấn bụng, nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, sắc mặt càng xanh xao: “Đại ca ta Bùi Văn thân là giám khảo, lại không trả được sự trong sạch cho huynh trưởng của ngươi, ta thay huynh ấy tạ tội.”
Nếu người tạ tội là kẻ khác, lời này lại có vẻ giả tạo, nhưng đây lại là Bùi Trường Hoài, lúc nói câu này, y quỳ một gối xuống trước mặt Triệu Quân, tuy không nhìn ra ảm đạm tự ti, nhưng lại vô cùng chân thành.
Trong lòng Triệu Quân biết rõ, hắn chẳng có tư cách thay Triệu Huyên tha thứ cho bất kỳ ai, nhưng nhìn Bùi Trường Hoài lúc này, hắn lại không kìm được ý nghĩ, nếu Triệu Huyên nghe thấy lời tạ tội này, hẳn là đã có thể yên nghỉ nơi cửu tuyền.
Huống hồ, Bùi Trường Hoài căn bản không liên quan tới chuyện này.
Bùi Trường Hoài nói: “Đại ca ta đã tử trận tại Tẩu Mã Xuyên sáu năm về trước, chỉ để lại mẹ góa con côi, Triệu Quân, nếu người chưa giải hận, có thể tùy ý xử trí ta, đừng động vào Bùi Nguyên Mậu.
Y nói xong, giơ tay nắm chặt cổ tay Triệu Quân.
Triệu Quân vốn theo chủ nghĩa oan có đầu nợ có chủ, cho dù Thái sư có ý đối phó Bùi gia, hắn cũng không định xuống tay với hàng tiểu bối như Bùi Nguyên Mậu, nhưng chuyện đã tới nước này, hắn cũng không muốn
phân giải, chỉ nghe ý muốn bảo hộ người nhà của Bùi Trường Hoài, trong lòng không được thống khoái.
Không thống khoái là vì trong mắt Bùi Trường Hoài có kẻ khác, không thống khoái lẽ sống của y là Bùi gia, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề như vậy.
Đôi mắt tuấn tú của hắn cong cong: “Làm thế nào cũng được ư?” Hắn nghiêng người qua, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Bùi Trường Hoài.
Triệu Quân nói chuyện luôn mang theo một tầng ý vị phong lưu, lúc trước Bùi Trường Hoài không phát hiện, đến hôm nay y mới nhận ra, giọng điệu của hắn gần như là trêu đùa bỡn cợt.
Không coi y ra gì mà bỡn cợt.
Đôi mắt Bùi Trường Hoài phiếm hồng, cắn chặt răng, đôi tay càng bấu chặt cổ tay Triệu Quân, khuôn mặt đã không còn giọt máu.
“Triệu Quân, ngươi muốn thế nào cũng được, nhưng đừng hòng dùng chiêu trò này chà đạp ta nữa!”
Triệu Quân vốn đã bực tức trong lòng, nói chuyện cũng không cố kỵ nữa, cười như không cười nhìn y: “Chà đạp? Nghe có vẻ mới lạ đó, lần trước tại Lan Thương Uyển chẳng phải tiểu Hầu gia ở dưới thân ta kêu rên vui vẻ lắm sao, nhìn thế nào cũng giống như hai ta lưỡng tình tương duyệt, làm sao có thể gọi là chà đạp?”
Nghe hắn nhắc tới Lan Thương Uyển, Bùi Trường Hoài có lúc còn thật tâm cảm tạ hắn cứu giúp, giờ đây mới biết lần đó cũng chỉ là trò cười trong mắt Triệu Quân mà thôi.
Bùi Trường Hoài tức giận, vừa muốn đứng dậy lại cảm thấy cơn đau nhói từ đầu gối, lại ngã xuống.
Triệu Quân bất giác đỡ lấy y, giọng nói mang theo lo lắng cùng kinh hãi: “Bùi Dục?”
Bùi Trường Hoài nằm trong ngực hắn, đầu tựa trên vai hắn, cảnh tượng trước mắt dần mơ hồ, hơi thở cũng quá mức khô nóng, vừa muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại không còn chút sức lực.
“Triệu, Triệu Quân…” Y khản giọng muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã ngất đi.
Triệu Quân vén vạt áo của y lên, mới phát hiện đầu gối y đã máu me đầm đìa, cả người nóng như lửa, xem ra là hàn khí vào người, bắt đầu sốt cao.
Bùi Trường Hoài quá mức quyết liệt, nhất là lúc tự hành hạ bản thân, cũng quá giỏi nhẫn nhịn, đã đau đớn đến mức này lại có thể chịu đựng đến tận bây giờ.
Triệu Quân vừa gấp vừa tức, ôm chặt Bùi Trường Hoài, ra lệnh cho người đánh xe mau tăng tốc hồi phủ.
Vừa đến phủ Tướng quân, Triệu Quân cởi áo khoác của mình xuống bọc lấy Bùi Trường Hoài, che khuất mặt y lại mới bế người xuống xe ngựa.
Vệ Phong Lâm thấy vậy, không nói lời nào, định bước tới định giúp Triệu Quân đỡ Bùi Trường Hoài.
Triệu Quân xoay người tránh né không cho ychạm tới, chỉ ra lệnh: “Đi mời lang trung tới.”
Thể trọng của Bùi Trường Hoài nhẹ đến không ngờ, cả người gầy ốm gần như có thể chạm tới xương, Triệu Quân bế y mà có cảm giác như bế một con mèo, thả lỏng tay thì sợ đánh rơi, ôm quá chặt thì sợ làm người đau.
Bước chân hắn vừa vững vàng vừa nhanh nhẹn, bế Bùi Trường Hoài vào phòng, cẩn thận từng li từng tí để y nằm xuống giường.
Trên lưng Triệu Quân đã ướt một tầng một hôi lạnh, không biết có phải là vì lo sợ quá mức hay không, hắn cũng không có thì giờ suy nghĩ về việc ấy, một tay cởi áo ngoài, lại lấy một cây kéo từ ngăn tủ, cẩn thận cắt y phục dính vào vết thương trên đầu gối của Bùi Trường Hoài.
Da thịt trên đầu gối y đã tím đen, máu tươi đã đông lại, vết thương chi chít trên da thịt vốn trắng như ngọc, vừa nhìn đã khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Triệu Quân lặng người, không biết phải xuống tay từ đâu, giơ tay chạm lên vầng trán nóng hổi của Bùi Trường Hoài, một hồi lâu mới mở miệng: “Sao có thể chịu đựng được chứ?”
Lão binh trong Vũ Lăng quân không phải nói Bùi Dục lúc nhỏ là quỷ khóc nhè hay sao? Đầu bị đụng đau cũng đỏ cả mắt. Sao hắn lại nhìn không ra nhỉ?
Lang trung rất nhanh đã có mặt, bắt mạch cho Bùi Trường Hoài, cũng xử lý vết thương. Bởi vì chịu lạnh lâu, Bùi Trường Hoài cứ sốt cao không dứt, cũng may y thường ngày có luyện kiếm tập võ, coi như khỏe mạnh hơn người thường, có thể uống thuốc liều mạnh, ra mồ hôi là sẽ khỏe lại.
Có điều vết thương trên chân nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thể đi lại bình thường, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, cẩn thận điều trị đề phòng lưu lại di chứng.
Lúc lang trung rời khỏi, Triệu Quân thưởng cho ông một thỏi bạc, nhắc nhở ông quên tất cả chuyện nhìn thấy hôm nay. Lang trung tự động hiểu được, nhận bạc ngậm miệng.
Trên dưới phủ Tướng quân cũng không có ai chăm sóc được Bùi Trường Hoài, Triệu Quân chỉ có thể tự mình làm, thay cho y một bộ y phục sạch sẽ, rồi đút từng muỗng thuốc.
Bùi Trường Hoài có vẻ sợ đắng lắm, mơ màng nói mê, Triệu Quân nhìn thấy y thế này, tự nhiên nhẹ giọng dỗ dành: “Lát nữa uống thuốc xong ta đi tìm kẹo cho ngươi có được không?”
Nói xong mới nhớ ra Bùi Trường Hoài từng nói y không thích ăn ngọt, Triệu Quân chau mày, không nhịn được thở dài: “Khó hầu hạ thật.”
Uống thuốc xong, Triệu Quân lại dùng muỗng nhỏ đút nước đường nhạt cho y, từng chút từng chút một, so với câu cá đánh cờ còn kiên nhẫn hơn nhiều. Bùi Trường Hoài muỗng được muỗng không uống không ít nước đường, đến tận khi trời tối Triệu Quân mới dừng tay không đút nữa.
Bên trong rèm, Bùi Trường Hoài ngủ rất say, Triệu Quân tựa trên gối mềm đầu giường, vẫn luôn ở bên cạnh y không rời. Hắn cũng không buồn ngủ, chống cằm chăm chú quan sát từng đường nét trên gương mặt Bùi Trường Hoài.
Vì trong người đang mang bệnh nên sắc mặt Bùi Trường Hoài rất kém, nhưng lúc y nhắm mắt đôi lông mi cong dài lại càng hiện rõ. Triệu Quân buồn chán quá độ, đếm lông mi một hồi thì dần dần buồn ngủ, cứ thế ngủ mất.
Đêm đã khuya, Triệu Quân mơ hồ nghe Bùi Trường Hoài đang kêu đau, nhanh chóng tỉnh lại đi đốt nến rồi quay lại trên cạnh Bùi Trường Hoài. Cúi người kiểm tra thì thấy y vẫn chưa hạ sốt, đôi mày thanh tú vẫn còn nhăn nhó, trên trán toàn là mồ hôi, lông mi cũng ướt nhẹp, giống như đã khóc.
Triệu Quân nghĩ là thuốc tê đã hết tác dụng, cơn đau lại bắt đầu hành hạ y, nhưng loại thuốc này không thể dùng liên tục. Triệu Quân không biết làm sao, đành phải xoay người về sau lấy cái quạt giấy trên đầu tủ, ngồi bên giường, nhẹ nhàng phẩy quạt trên vết thương của Bùi Trường Hoài.
Gió mát gặp vết thương đau rát, tuy hiệu quả chẳng đáng là bao, nhưng Bùi Trường Hoài lại không kêu đau nữa.
Triệu Quân lười nhác ngáp dài, tay lại không ngừng quạt. Hắn nhìn Bùi Trường Hoài, cười nói: “Trường Hoài, trên đời này còn ai có thể bắt Bản Đô thống khom lưng hầu hạ như thế này? Ngươi nói xem, trừ lấy thân báo đáp còn có thể dùng cái gì để trả ơn đây?”
Bùi Trường Hoài nói mê, hình như nói gì đó đáp lời, nhưng âm thanh quá nhỏ, Triệu Quân không nghe rõ.
Triệu Quân gấp quạt lại, cúi người đến gần Bùi Trường Hoài, đưa tay xoa mặt y, thấp giọng nói: “Lúc nãy ngươi nói gì đó? Đồng ý rồi à?”
Bùi Trường Hoài vẫn không tỉnh lại, theo tiềm thức nắm lấy tay hắn.
Triệu Quân trở tay nắm lấy tay y, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay đã ướt mồ hôi của y, cười: “Sao, thật sự muốn lấy thân báo đáp à?”
Bùi Trường Hoài mơ màng gọi: “Tùng Tuyển…”