Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 30
“Giết ta?”
Ánh mắt Triệu Quân càng ác hận. Bùi Trường Hoài ư hử một tiếng, mềm nhũn như muốn tan trong ngực hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi cũng không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào của y, đáy mắt Triệu Quân toàn là ý cười, dán vào tai y thì thầm: “Bộ dạng này của tiểu Hầu gia thì giết ai được.”
Bùi Trường Hoài chưa từng bị khiêu khích như thế, giơ tay bóp cổ Triệu Quân, xoay người đè hắn xuống sập, cười lạnh: “Sỉ nhục ta như thế ngươi vui lắm sao?”
Yết hầu Triệu Quân bị y nắm chặt, lại cười khục khặc, lồng ngực run lên.
Quả nhiên, cầu hoan cùng mỹ nhân bị xuân dược thao túng đúng là làm hắn thỏa thích vui vẻ, nhưng dáng vẻ hung dữ cùng đôi mắt sáng quắc nhưng sao trời này của Bùi Trường Hoài vẫn là xinh đẹp lộng lẫy hơn một chút.
Hắn càng cười Bùi Trường Hoài càng không nương tay, đến khi tiếng cười biến thành cơn ho kịch liệt.
Nhìn thấy sắc mặt Triệu Quân đỏ bừng, dường như bắt đầu thiếu dưỡng khí, y mới thả lỏng tay.
Chính Tắc Hầu văn võ song toàn, tiếng lành đồn xa, trong tay lại có quyền có thế, gánh vác cơ đồ to lớn của gia tộc, là nhân vật hô phong hoán vũ chốn kinh thành này, nếu muốn đối phó Triệu Quân, cho dù không thể lấy mạng hắn cũng có thể để hắn nếm không ít khổ, thế mà người này có tật mềm lòng, làm việc gì cũng nương tay ba phần.
Sự mềm mại trong tâm linh của y làm Triệu Quân thần hồn điên đảo.
Hắn ôm lấy eo Bùi Trường Hoài, cười nói: “Hầu gia tại thượng, ta làm sao dám sỉ nhục ngươi, là ngươi tự đến tìm ta.”
“Chuyện đó là vì…”
Gò má Bùi Trường Hoài nóng ran, mấp máy môi muốn nói, lại không biết biện giải từ đâu.
“Ta biết, Trường Hoài.”
Triệu Quân trầm giọng, trở người ép Bùi Trường Hoài xuống phía dưới.
Mái tóc đen dài của y như vết mực, chảy dài trên gối, đuôi mắt đỏ hồng.
Triệu Quân vuốt ve bên tóc mai y, thấp giọng nói: “Nhưng ta vẫn muốn nói điều này, ta cũng vui lòng chấp nhận việc Hầu gia nhào vào lòng ta. Nếu hai bên đều tình nguyện, tại sao Hầu gia cứ phải đòi đánh đòi giết như một tiểu cô nương như thế? Lẽ nào ta không làm ngươi vui sướng hay sao?”
Hắn dứt lời, thúc người vào sâu hơn nữa, tính khí đi đến tận cùng. Bùi Trường Hoài như vỡ tan, nhất thời không nói nổi.
Triệu Quân không ngừng dày vò điểm nhạy cảm của y, nhìn thấy sắc mặt y đỏ hồng, nhìn thấy đôi mắt thất thần của y, cúi người thì thầm bên tai y, đắc ý mà hỏi: “Sướng không?”
Sướng, sướng đến phát điên.
Bùi Trường Hoài nắm chặt vạt áo hắn, khoái cảm liên miên từng đợt khiến y mất đi lý trí.
Một lúc sao, y mới nhớ ra: “Ai tình nguyện với ngươi?” “Tiểu Hầu gia muốn làm chuyện này với người khác à?”
Câu này hắn còn vừa cười vừa hỏi, nhưng ánh mắt lại tối đen, để lộ một tia giận dữ.
Người khác sao?
Bùi Trường Hoài nhớ tới cảnh nam kỹ ngậm lấy ngón tay y, Tạ Tri Quân cứ đứng bên cạnh nhìn, lạnh lùng chứng kiến y bị sỉ nhục. Y cảm giác mình như bị rắn độc quấn lấy, toàn thân buốt giá.
Sắc mặt y trắng bệch, chỉ trong chớp mắt, y nghĩ, cũng may là Triệu Quân chứ không phải kẻ khác.
Từ lầu Phù Dung tới Bắc doanh, Triệu Quân cứng rắn quấn lấy y cũng tốt, cứ như đùa giỡn mà cầu hoan cũng tốt, rốt cuộc cũng không để kẻ khác chứng kiến bộ dạng này của y.
Cho dù là có mưu đồ hay chỉ là vô ý, lần này cũng là Triệu Quân cứu y một phen.
Nhìn thấy y phân tâm, Triệu Quân nghĩ rằng y đang nghĩ đến có kẻ nào khác càng thích hợp, trong lòng bừng lên ngọn lửa, chỉ hận không thể để cho tên không tim không phổi này ch/ết luôn trên giường.
Hắn không nói gì nữa, nắm chặt eo y bắt đầu mạnh mẽ ra vào.
Thứ kia tựa như giao long, làm mưa làm gió trong cơ thể Bùi Trường Hoài, đẩy y lên ngọn thuyền đầu sóng, không ngừng dập dìu trong bão dữ, bị thủy triều va đập đến chẳng còn gì.
Triệu Quân ban đầu vẫn còn khắc chế, lúc này chỉ còn khí thế hung ác, đâm vừa sâu vừa mạnh.
Hắn nóng bỏng, nồng nhiệt, tựa như đám lửa bập bùng giữa thảo nguyên hoang vu, làm bạn với gió núi thét gào.
Bùi Trường Hoài nhận lấy càn quấy của hắn, gần như bị khoái cảm nuốt chửng, nơi giao h/ợp mềm mại ẩm ướt, chất dịch dính nhớp theo mỗi cử động của Triệu Quân ra ra vào vào.
Trước mắt Bùi Trường Hoài tối sầm, chẳng còn nhìn rõ dáng hình Triệu Quân trước mắt, cơ thể theo bản năng run rẩy, hậu huyệt càng gắt gao ôm chặt tính khí Triệu Quân.
Triệu Quân nắm lấy d/ương v/ật nửa cứng của y, ngón tay vuốt ve chặn đứng cửa ra, không cho y bắn, hoan ái kéo dài cuối cùng biết thành dằn vặt, khiến cả người y kiệt sức.
Bùi Trường Hoài há miệng thở gấp, đến khi động tác của Triệu Quân kịch liệt, đưa y lên đến cao trào, cả hai cùng bắn ra.
Sau một trận mây mưa, Triệu Quân vẫn còn lưu luyến va chạm một chút mới rời khỏi thân thể y.
Cơ thể chua xót của Bùi Trường Hoài căng cứng một chút mới thả lỏng, hô hấp cũng dần dần bình ổn. Người y toàn là mồ hôi, như mới được vớt lên từ bể nước. Triệu Quân biết y đã mệt, cũng không chọc ghẹo nữa, chỉ kéo y vào lòng.
Không bao lâu sau, Bùi Trường Hoài tựa như nằm mộng mà lẩm bẩm: “Cảm ơn.”
“Cái gì?” Triệu Quân không nghe rõ, hỏi lại thì chẳng thấy phản ứng, không biết là vì quá mệt mỏi không muốn để ý hay là đã ngủ mất rồi.
Hắn mỉm cười, hôn lên khóe môi Bùi Trường Hoài: “Có Đô thống ở đây canh giữ, ngươi cứ yên tâm ngủ đi.”
Giấc này quả thật Bùi Trường Hoài ngủ rất sâu, cũng không nằm mộng, vì khát nước mà mơ hồ tỉnh lại, có người dỗ dành đút cho y chút nước đường, rồi lại tiếp tục ngủ.
Thẳng đến khi mặt trời xuống núi, trong sảnh đã lên đèn, Bùi Trường Hoài mới tỉnh lại, phát hiện bên cạnh đã không còn một ai.
Y có chút mất mát, lại vì mất mát mà kinh ngạc, tại sao phải cảm thấy mất mát? Đầu y đau như muốn nổ tung, đâm ra lười suy nghĩ, ngồi dậy khoác một kiện áo màu trắng.
Đột nhiên, y nghe thấy tiếng nước phía trước bình phong.
Trong sảnh này có một bể nước nóng, hơi nước mịt mù, tựa như sương trắng dày đặc. Bùi Trường Hoài bước qua, nhìn thấy người kia ngồi trong bể, đưa lưng về phía y, vết sẹo trên lưng hiện rõ trước mắt.
Bùi Trường Hoài không xa lạ gì với sẹo thương, nhưng nhìn thấy những dấu vết dữ tợn trên lưng hắn cũng không khỏi kinh hãi.
Giống như là vết bỏng, lại lẫn cả vết roi, hoặc là phải chịu thép hung đỏ ấn lên da thịt…
Từng vết từng đường chồng chất, làm y không thể phán đoán vết nào có trước vết nào có sau…
Triệu Quân cùng y làm chuyện phong nguyệt nhiều lần nhưng chưa từng cởi sạch y phục, Bùi Trường Hoài lần đầu tiên nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể hắn.
Nghe tiếng bước chân, Triệu Quân quay đầu lại, ánh mắt đen trầm, mang một loại khí chất âm u cổ quái, nhưng nhìn thấy Bùi Trường Hoài, ánh mắt cong cong, lại biến thành dáng vẻ phong lưu anh tuấn thường ngày.
Hắn mỉm cười: “Tỉnh rồi đấy à?”
Triệu Quân đứng dậy, thân thể nam tính chứa đầy sức mạnh, đường nét trên cơ thể cứ như đúc tượng, cường thế đến nỗi làm người kinh tâm động phách.
Bùi Trường Hoài không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng về phía hắn.
Triệu Quân lấy quần áo vắt trên bình phong xuống, vừa thắt đai lưng vừa hỏi Bùi Trường Hoài: “Dọa sợ ngươi rồi sao? Ta không nhìn thấy được, chỉ nghe Vệ Phong Lâm nói là rất xấu xí.”
Bùi Trường Hoài hỏi: “Lưng ngươi… tại sao lại bị thương?”
“Tiểu Hầu gia quan tâm ta à?” Triệu Quân ôm lấy Bùi Trường Hoài phía sau, lời nói nhẹ bẫng: “Thầy của ngươi Trần Văn Chính suốt ngày dâng tấu nói chiến công của bản Đô thống không hiển hách, hôm nay Hầu gia xem xem có hiển hách không nhé?”
Vết thương trên chiến trường?
Bùi Trường Hoài bán tín bán nghi, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của Triệu Quân, nếu hắn đã không muốn nói, Bùi Trường Hoài cũng không tiện tra hỏi.
Y muốn đẩy Triệu Quân ra, Triệu Quân lại không chịu buông, thấp giọng dỗ ngọt: “Đừng sợ, đúng là có xấu một tí thật, nhưng trên mặt cũng đâu có sẹo đâu, lúc trên giường ngươi cũng không có cơ hội nhìn thấy lưng ta.”
Bùi Trường Hoài nghe ra ý tứ sâu xa trong lời hắn, mặt mũi nóng ran, nắm lấy cổ tay Triệu Quân vùng vẫy mấy lần cũng không thoát được, chỉ đành mặc kệ hắn, nói tiếp: “Ngươi là nhờ liều mạng mới có được ngày hôm nay.”
Triệu Quân cho rằng y còn muốn trào phúng gì, hỏi lại: “Lời này có ý gì?”
Bùi Trường Hoài hắng giọng: “Nếu không phải dựa vào tướng mạo, Đô thống cần gì phải để ý đến chuyện đẹp xấu.”
Triệu Quân ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại, Bùi Trường Hoài thế mà giải thích cho hắn. Triệu Quân bật cười, cọ cằm lên gáy y: “Ta sợ tiểu Hầu gia để ý.”
Tóc mơn man trên cổ làm Bùi Trường Hoài hơi ngứa, y đáp: “Ta không để ý.”
“Vậy thì tốt.”
Nói xong y mới phát hiện mình lỡ lời, Bùi Trường Hoài sợ hắn hiểu lầm, vội giải thích: “Ngươi là dáng vẻ gì thì cũng không liên quan tới ta.”
“Được thôi, không liên quan thì không liên quan.”
Triệu Quân sớm đã nắm rõ tính tình của Bùi Trường Hoài, người này cứng miệng mềm lòng, cũng không nên so đo làm gì. Hắn hôn lên gáy y một cái, buông tay, ngả người lên chiếc ghế tựa bên cạnh.
Chiếc bàn nhỏ kế bên đã bày sẵn trà nước và điểm tâm, còn có thêm hoa quả tươi và mứt. An thần hương trong lư đã cháy đượm.
Hắn lấy một miếng mứt bỏ vào miệng, lười nhác nói: “Có lúc tướng mạo cũng hữu dụng lắm. Lần trước ở lầu Phù Dung gặp gỡ Binh bộ Thượng thư, mời ông ấy đến giám định hai binh khí. Ông nói ta giống một vị cố
nhân, lúc đến nhờ giúp đỡ điều tra chuyện tham ô ở Bắc doanh, Thượng thư cũng dứt khoát đồng ý.”
Sớm biết như thế hắn cần gì phải hao tâm tổn sức tìm mấy thứ binh khí kia, ai ngờ chuyện móc nối với Binh bộ Thượng thư lại dễ dàng như thế.
Triệu Quân nhắm mắt lẩm bẩm, không thấy Bùi Trường Hoài đáp lời, mở mắt ra thì thấy y như người mất hồn, dường như đang nhìn hắn, lại chẳng giống như đang nhìn hắn.
“Trường Hoài?”
Ánh mắt Triệu Quân càng ác hận. Bùi Trường Hoài ư hử một tiếng, mềm nhũn như muốn tan trong ngực hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi cũng không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào của y, đáy mắt Triệu Quân toàn là ý cười, dán vào tai y thì thầm: “Bộ dạng này của tiểu Hầu gia thì giết ai được.”
Bùi Trường Hoài chưa từng bị khiêu khích như thế, giơ tay bóp cổ Triệu Quân, xoay người đè hắn xuống sập, cười lạnh: “Sỉ nhục ta như thế ngươi vui lắm sao?”
Yết hầu Triệu Quân bị y nắm chặt, lại cười khục khặc, lồng ngực run lên.
Quả nhiên, cầu hoan cùng mỹ nhân bị xuân dược thao túng đúng là làm hắn thỏa thích vui vẻ, nhưng dáng vẻ hung dữ cùng đôi mắt sáng quắc nhưng sao trời này của Bùi Trường Hoài vẫn là xinh đẹp lộng lẫy hơn một chút.
Hắn càng cười Bùi Trường Hoài càng không nương tay, đến khi tiếng cười biến thành cơn ho kịch liệt.
Nhìn thấy sắc mặt Triệu Quân đỏ bừng, dường như bắt đầu thiếu dưỡng khí, y mới thả lỏng tay.
Chính Tắc Hầu văn võ song toàn, tiếng lành đồn xa, trong tay lại có quyền có thế, gánh vác cơ đồ to lớn của gia tộc, là nhân vật hô phong hoán vũ chốn kinh thành này, nếu muốn đối phó Triệu Quân, cho dù không thể lấy mạng hắn cũng có thể để hắn nếm không ít khổ, thế mà người này có tật mềm lòng, làm việc gì cũng nương tay ba phần.
Sự mềm mại trong tâm linh của y làm Triệu Quân thần hồn điên đảo.
Hắn ôm lấy eo Bùi Trường Hoài, cười nói: “Hầu gia tại thượng, ta làm sao dám sỉ nhục ngươi, là ngươi tự đến tìm ta.”
“Chuyện đó là vì…”
Gò má Bùi Trường Hoài nóng ran, mấp máy môi muốn nói, lại không biết biện giải từ đâu.
“Ta biết, Trường Hoài.”
Triệu Quân trầm giọng, trở người ép Bùi Trường Hoài xuống phía dưới.
Mái tóc đen dài của y như vết mực, chảy dài trên gối, đuôi mắt đỏ hồng.
Triệu Quân vuốt ve bên tóc mai y, thấp giọng nói: “Nhưng ta vẫn muốn nói điều này, ta cũng vui lòng chấp nhận việc Hầu gia nhào vào lòng ta. Nếu hai bên đều tình nguyện, tại sao Hầu gia cứ phải đòi đánh đòi giết như một tiểu cô nương như thế? Lẽ nào ta không làm ngươi vui sướng hay sao?”
Hắn dứt lời, thúc người vào sâu hơn nữa, tính khí đi đến tận cùng. Bùi Trường Hoài như vỡ tan, nhất thời không nói nổi.
Triệu Quân không ngừng dày vò điểm nhạy cảm của y, nhìn thấy sắc mặt y đỏ hồng, nhìn thấy đôi mắt thất thần của y, cúi người thì thầm bên tai y, đắc ý mà hỏi: “Sướng không?”
Sướng, sướng đến phát điên.
Bùi Trường Hoài nắm chặt vạt áo hắn, khoái cảm liên miên từng đợt khiến y mất đi lý trí.
Một lúc sao, y mới nhớ ra: “Ai tình nguyện với ngươi?” “Tiểu Hầu gia muốn làm chuyện này với người khác à?”
Câu này hắn còn vừa cười vừa hỏi, nhưng ánh mắt lại tối đen, để lộ một tia giận dữ.
Người khác sao?
Bùi Trường Hoài nhớ tới cảnh nam kỹ ngậm lấy ngón tay y, Tạ Tri Quân cứ đứng bên cạnh nhìn, lạnh lùng chứng kiến y bị sỉ nhục. Y cảm giác mình như bị rắn độc quấn lấy, toàn thân buốt giá.
Sắc mặt y trắng bệch, chỉ trong chớp mắt, y nghĩ, cũng may là Triệu Quân chứ không phải kẻ khác.
Từ lầu Phù Dung tới Bắc doanh, Triệu Quân cứng rắn quấn lấy y cũng tốt, cứ như đùa giỡn mà cầu hoan cũng tốt, rốt cuộc cũng không để kẻ khác chứng kiến bộ dạng này của y.
Cho dù là có mưu đồ hay chỉ là vô ý, lần này cũng là Triệu Quân cứu y một phen.
Nhìn thấy y phân tâm, Triệu Quân nghĩ rằng y đang nghĩ đến có kẻ nào khác càng thích hợp, trong lòng bừng lên ngọn lửa, chỉ hận không thể để cho tên không tim không phổi này ch/ết luôn trên giường.
Hắn không nói gì nữa, nắm chặt eo y bắt đầu mạnh mẽ ra vào.
Thứ kia tựa như giao long, làm mưa làm gió trong cơ thể Bùi Trường Hoài, đẩy y lên ngọn thuyền đầu sóng, không ngừng dập dìu trong bão dữ, bị thủy triều va đập đến chẳng còn gì.
Triệu Quân ban đầu vẫn còn khắc chế, lúc này chỉ còn khí thế hung ác, đâm vừa sâu vừa mạnh.
Hắn nóng bỏng, nồng nhiệt, tựa như đám lửa bập bùng giữa thảo nguyên hoang vu, làm bạn với gió núi thét gào.
Bùi Trường Hoài nhận lấy càn quấy của hắn, gần như bị khoái cảm nuốt chửng, nơi giao h/ợp mềm mại ẩm ướt, chất dịch dính nhớp theo mỗi cử động của Triệu Quân ra ra vào vào.
Trước mắt Bùi Trường Hoài tối sầm, chẳng còn nhìn rõ dáng hình Triệu Quân trước mắt, cơ thể theo bản năng run rẩy, hậu huyệt càng gắt gao ôm chặt tính khí Triệu Quân.
Triệu Quân nắm lấy d/ương v/ật nửa cứng của y, ngón tay vuốt ve chặn đứng cửa ra, không cho y bắn, hoan ái kéo dài cuối cùng biết thành dằn vặt, khiến cả người y kiệt sức.
Bùi Trường Hoài há miệng thở gấp, đến khi động tác của Triệu Quân kịch liệt, đưa y lên đến cao trào, cả hai cùng bắn ra.
Sau một trận mây mưa, Triệu Quân vẫn còn lưu luyến va chạm một chút mới rời khỏi thân thể y.
Cơ thể chua xót của Bùi Trường Hoài căng cứng một chút mới thả lỏng, hô hấp cũng dần dần bình ổn. Người y toàn là mồ hôi, như mới được vớt lên từ bể nước. Triệu Quân biết y đã mệt, cũng không chọc ghẹo nữa, chỉ kéo y vào lòng.
Không bao lâu sau, Bùi Trường Hoài tựa như nằm mộng mà lẩm bẩm: “Cảm ơn.”
“Cái gì?” Triệu Quân không nghe rõ, hỏi lại thì chẳng thấy phản ứng, không biết là vì quá mệt mỏi không muốn để ý hay là đã ngủ mất rồi.
Hắn mỉm cười, hôn lên khóe môi Bùi Trường Hoài: “Có Đô thống ở đây canh giữ, ngươi cứ yên tâm ngủ đi.”
Giấc này quả thật Bùi Trường Hoài ngủ rất sâu, cũng không nằm mộng, vì khát nước mà mơ hồ tỉnh lại, có người dỗ dành đút cho y chút nước đường, rồi lại tiếp tục ngủ.
Thẳng đến khi mặt trời xuống núi, trong sảnh đã lên đèn, Bùi Trường Hoài mới tỉnh lại, phát hiện bên cạnh đã không còn một ai.
Y có chút mất mát, lại vì mất mát mà kinh ngạc, tại sao phải cảm thấy mất mát? Đầu y đau như muốn nổ tung, đâm ra lười suy nghĩ, ngồi dậy khoác một kiện áo màu trắng.
Đột nhiên, y nghe thấy tiếng nước phía trước bình phong.
Trong sảnh này có một bể nước nóng, hơi nước mịt mù, tựa như sương trắng dày đặc. Bùi Trường Hoài bước qua, nhìn thấy người kia ngồi trong bể, đưa lưng về phía y, vết sẹo trên lưng hiện rõ trước mắt.
Bùi Trường Hoài không xa lạ gì với sẹo thương, nhưng nhìn thấy những dấu vết dữ tợn trên lưng hắn cũng không khỏi kinh hãi.
Giống như là vết bỏng, lại lẫn cả vết roi, hoặc là phải chịu thép hung đỏ ấn lên da thịt…
Từng vết từng đường chồng chất, làm y không thể phán đoán vết nào có trước vết nào có sau…
Triệu Quân cùng y làm chuyện phong nguyệt nhiều lần nhưng chưa từng cởi sạch y phục, Bùi Trường Hoài lần đầu tiên nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể hắn.
Nghe tiếng bước chân, Triệu Quân quay đầu lại, ánh mắt đen trầm, mang một loại khí chất âm u cổ quái, nhưng nhìn thấy Bùi Trường Hoài, ánh mắt cong cong, lại biến thành dáng vẻ phong lưu anh tuấn thường ngày.
Hắn mỉm cười: “Tỉnh rồi đấy à?”
Triệu Quân đứng dậy, thân thể nam tính chứa đầy sức mạnh, đường nét trên cơ thể cứ như đúc tượng, cường thế đến nỗi làm người kinh tâm động phách.
Bùi Trường Hoài không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng về phía hắn.
Triệu Quân lấy quần áo vắt trên bình phong xuống, vừa thắt đai lưng vừa hỏi Bùi Trường Hoài: “Dọa sợ ngươi rồi sao? Ta không nhìn thấy được, chỉ nghe Vệ Phong Lâm nói là rất xấu xí.”
Bùi Trường Hoài hỏi: “Lưng ngươi… tại sao lại bị thương?”
“Tiểu Hầu gia quan tâm ta à?” Triệu Quân ôm lấy Bùi Trường Hoài phía sau, lời nói nhẹ bẫng: “Thầy của ngươi Trần Văn Chính suốt ngày dâng tấu nói chiến công của bản Đô thống không hiển hách, hôm nay Hầu gia xem xem có hiển hách không nhé?”
Vết thương trên chiến trường?
Bùi Trường Hoài bán tín bán nghi, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của Triệu Quân, nếu hắn đã không muốn nói, Bùi Trường Hoài cũng không tiện tra hỏi.
Y muốn đẩy Triệu Quân ra, Triệu Quân lại không chịu buông, thấp giọng dỗ ngọt: “Đừng sợ, đúng là có xấu một tí thật, nhưng trên mặt cũng đâu có sẹo đâu, lúc trên giường ngươi cũng không có cơ hội nhìn thấy lưng ta.”
Bùi Trường Hoài nghe ra ý tứ sâu xa trong lời hắn, mặt mũi nóng ran, nắm lấy cổ tay Triệu Quân vùng vẫy mấy lần cũng không thoát được, chỉ đành mặc kệ hắn, nói tiếp: “Ngươi là nhờ liều mạng mới có được ngày hôm nay.”
Triệu Quân cho rằng y còn muốn trào phúng gì, hỏi lại: “Lời này có ý gì?”
Bùi Trường Hoài hắng giọng: “Nếu không phải dựa vào tướng mạo, Đô thống cần gì phải để ý đến chuyện đẹp xấu.”
Triệu Quân ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại, Bùi Trường Hoài thế mà giải thích cho hắn. Triệu Quân bật cười, cọ cằm lên gáy y: “Ta sợ tiểu Hầu gia để ý.”
Tóc mơn man trên cổ làm Bùi Trường Hoài hơi ngứa, y đáp: “Ta không để ý.”
“Vậy thì tốt.”
Nói xong y mới phát hiện mình lỡ lời, Bùi Trường Hoài sợ hắn hiểu lầm, vội giải thích: “Ngươi là dáng vẻ gì thì cũng không liên quan tới ta.”
“Được thôi, không liên quan thì không liên quan.”
Triệu Quân sớm đã nắm rõ tính tình của Bùi Trường Hoài, người này cứng miệng mềm lòng, cũng không nên so đo làm gì. Hắn hôn lên gáy y một cái, buông tay, ngả người lên chiếc ghế tựa bên cạnh.
Chiếc bàn nhỏ kế bên đã bày sẵn trà nước và điểm tâm, còn có thêm hoa quả tươi và mứt. An thần hương trong lư đã cháy đượm.
Hắn lấy một miếng mứt bỏ vào miệng, lười nhác nói: “Có lúc tướng mạo cũng hữu dụng lắm. Lần trước ở lầu Phù Dung gặp gỡ Binh bộ Thượng thư, mời ông ấy đến giám định hai binh khí. Ông nói ta giống một vị cố
nhân, lúc đến nhờ giúp đỡ điều tra chuyện tham ô ở Bắc doanh, Thượng thư cũng dứt khoát đồng ý.”
Sớm biết như thế hắn cần gì phải hao tâm tổn sức tìm mấy thứ binh khí kia, ai ngờ chuyện móc nối với Binh bộ Thượng thư lại dễ dàng như thế.
Triệu Quân nhắm mắt lẩm bẩm, không thấy Bùi Trường Hoài đáp lời, mở mắt ra thì thấy y như người mất hồn, dường như đang nhìn hắn, lại chẳng giống như đang nhìn hắn.
“Trường Hoài?”