Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 23
“Sao ngươi lại vào đây được?” Bùi Trường Hoài nhoài người dậy, cảnh giác nhìn ra phía ngoài bình phong: “Bọn họ…”
Thấy y muốn đứng dậy, Triệu Quân ngăn y lại, nhấn vai để y ngồi xuống giường, thuận thế nâng cằm y, để y đối diện mình: “Ngươi muốn hỏi những kẻ hầu cận kia sao? Yên tâm đi, ta không làm gì bọn họ. Hầu phủ này ta muốn ra vào lúc nào chẳng được.”
Đơn giản là phát ngôn hết sức ngông cuồng.
Bùi Trường Hoài nóng nảy, gạt tay hắn ra, lạnh giọng hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Triệu Quân mỉm cười: “Dĩ nhiên là tới xem trò cười rồi.”
Bùi Trường Hoài kiềm chế cơn giận: “Đô thống đã xem được rồi đúng không?”
“Đúng vậy.”
Triệu Quân vén vạt áo, xoay người ngồi bên cạnh y, chống cằm nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt quấn quýt không rời.
Tròng mắt Triệu Quân đen láy, lúc chăm chú nhìn người cứ như chứa gọn cả ngân hà lấp lánh, lúc nào cũng mang ý cười, phong lưu vô tận.
Bùi Trường Hoài bị nhốt trong ánh mắt ấy có chút không được tự nhiên, xoay mặt đi: “Ngươi nên đi rồi.”
Triệu Quân lười nhác nói: “Không gấp, còn chưa nhìn đủ mà.”
Bùi Trường Hoài biết hắn thích chống đối mình, càng xua đuổi hắn càng quấn lấy không buông.
Y vừa chịu phạt xong, vết thương trên lưng vô cùng đau đớn dẫn tới tinh thần cũng mệt mỏi, không còn sức lực đùa bợt cùng Triệu Quân nữa.
“Ngươi muốn làm gì thì làm.” Bùi Trường Hoài không để ý hắn nữa, nằm sấp xuống giường, chỉ chừa cho Triệu Quân một tấm lưng.
Triệu Quân thấy gò má và khóe môi trắng nhợt của y, tóc sau gáy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Xem ra là vẫn còn đau lắm.
“Cho dù là trước mặt người khác hay ở chốn không người cũng không được để lộ sự yếu đuối của ngài.”
Đứa con trai duy nhất còn sống sót của lão Hầu gia đây sao? Triệu Quân nghĩ thầm, quả là đường dài trách nhiệm nặng.
Triệu Quân nghiêng người qua, chạm vào miệng vết thương trên lưng y, Bùi Trường Hoài xuýt xoa một tiếng, giống như con cá giật mình, xoay người rúc vào phía trong giường.
Y nhăn mài, cắn chặt răng, biểu cảm có hơi vặn vẹo, lớn giọng: “Triệu Quân!”
“Đau không?” Hắn tay làm chuyện xấu, mà lời nói phát ra lại dịu dàng vô cùng, giống như thật sự rất quan tâm y.
Bùi Trường Hoài rất đau, đau đến mức muốn ói, y nhẫn lại cảm giác tanh tưởi trong miệng, không lên tiếng, trên trán đã ướt mồ hôi.
Triệu Quân nắm cổ chân y, ngả người lấn tới, Bùi Trường Hoài chẳng còn chỗ nào để tránh, chỉ đành nằm im chịu trận. Tay Triệu Quân lần
theo hõm eo y, chạm tới băng vải quấn sau lưng y. Chỉ chạm nhẹ một chút đã làm Bùi Trường Hoài run rẩy.
Triệu Quân híp mắt: “Còn biết đau hay sao? Trường Hoài, đau thì phải nói.”
Triệu Quân ôm y vào lòng, càng ôm càng chặt, tay cố ý ấn lên vết thương của y. Bùi Trường Hoài chịu đau, đáy mắt dấy lên sát ý, nỗ lực đẩy hắn ra.
Triệu Quân không ngờ y đã bị thương thành cái dạng này vẫn có thể ra tay hận độc như ngày thường, nếu hắn không có vũ lực, e là cũng không thể khống chế y.
Hai dáng người quấn lấy nhau, tựa như hai ác thú cắn xé đối phương.
Bùi Trường Hoài vẫn còn yếu, chỉ bất cẩn trong phút chốc đã bị Triệu Quân thừa cơ xông tới. Y ngã về phía sau, lưng đập lên thành giường, động vào chỗ đau.
Bùi Trường Hoài đau đến nỗi co rúm người, toàn bộ lực khí tan biến.
Y chỉ biết cắn chặt răng không kêu than, chẳng còn sức lực nhớ tới chuyện đẩy Triệu Quân ra nữa.
Triệu Quân khống chế y, đưa tay sờ vết thương sau gáy y, là lúc nãy hắn lỡ tay làm rách da y, tuy rằng không chảy máu, nhưng chắc cũng đau rát.
Hắn ngồi dậy, từ trên cao nhìn Bùi Trường Hoài: “Tài năng chọc giận ta của Hầu gia ít người theo kịp.”
Bùi Trường Hoài vẫn còn thở dốc, đáp lời: “Ngươi cũng vậy thôi.”
Triệu Quân nhấc cằm Bùi Trường Hoài lên, cúi đầu hôn y. Nụ hôn của hắn quá mức hung hãn nồng nhiệt, giống như ôm khát khao muốn hòa tan Bùi Trường Hoài vào cơ thể mình.
Đôi môi trắng nhợt của Bùi Trường Hoài bị hôn tới mức đỏ thẫm, gò má cũng hồng hào, y có chút choáng ngợp, chỉ có thể tranh thủ những khoảnh khắc tách rời ngắn ngủi hô hấp.
Triệu Quân vốn đang nắm lấy cổ tay y, nhất thời vong tình, tay trượt lên, ngón tay cùng Bùi Trường Hoài đan xen.
Nhưng cho dù hắn có nhiệt tình bấy nhiêu, Bùi Trường Hoài vẫn cắn chặt răng, không để hắn tiến vào trong. Triệu Quân trong lòng như có lửa, ôm ghì y vào lòng.
“Trường Hoài…” Hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Bùi Trường Hoài, nhỏ giọng dụ dỗ: “Ngoan nào, hé miệng ra.”
Bùi Trường Hoài né sang, sắc mặt vô cùng khó coi, bởi vì ánh sáng quá ít ỏi, Triệu Quân không nhìn thấy khóe môi y đang run rẩy.
“Buông ta ra!” Y khàn giọng, phẫn nộ nói.
Triệu Quân nhướng mài, vừa định nói “không buông thì sao” thì bàn tay đang nắm eo Bùi Trường Hoài chạm vào một thứ chất lỏng ấm nóng, hắn rút tay về, bàn tay đầy máu.
Đều tại hắn.
Lúc nãy đánh nhau với Bùi Trường Hoài, nhìn dáng vẻ thê thảm đến cùng cực nhưng lại không chịu cúi đầu của y, còn có cả đôi mắt chứa hai đốm lửa hừng hực, Triệu Quân nhất thời máu dồn lên não, quên mất vết thương của Bùi Trường Hoài.
Mà cũng chẳng thể toàn trách hắn, ai bảo Bùi Trường Hoài đã đau đến thế này cũng không kêu một tiếng.
Triệu Quân không cười nổi nữa, nhắm mắt, vùi đầu vào hõm vai Bùi Trường Hoài, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Hầu gia thật sự làm người bái phục.”
Bùi Trường Hoài đau đến thở gấp, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Triệu Quân biết y nằm ngửa động tới vết thương, hôn lên xương quai xanh y rồi đứng dậy bước ra gian ngoài lấy thuốc trị thương đã chuẩn bị sẵn.
Triệu Quân cởi áo y ra, Bùi Trường Hoài nắm lấy cổ tay hắn, tức giận nói: “Ngươi dám!”
“Yên tâm, ta không có tâm tư đi bắt nạt người tàn tật. Thoa thuốc cho ngươi thôi, nếu để nhiễm trùng thì phiền phức lắm.” Triệu Quân giơ bình thuốc sứ đỏ lên trước mặt y, mới nói: “Xoay người qua đây.”
Bùi Trường Hoài nghi ngờ nhìn y.
Triệu Quân thấy y không nhúc nhích, cười tà: “Hay là tiểu Hầu gia muốn ta bắt nạt ngươi?”
Bùi Trường Hoài ho khan hai tiếng, muốn mỉa mai hắn mấy câu, không ngờ Triệu Quân đột nhiên đến gần, giơ tay xoa đầu y.
Hắn thấp giọng nói: “Được rồi, Trường Hoài, xoay người qua đây nào.”
Giọng nói dịu dàng đến kỳ lạ, phần dịu dàng không thuộc về Triệu Quân, dịu dàng đến nỗi Bùi Trường Hoài không cách nào kháng cự.
Bùi Trường Hoài như bị câu mất hồn, giận dỗi bay đâu mất, im lặng xoay lưng sang, nhắm mắt lại chịu trận.
Triệu Quân tháo băng vải, để lộ vết thương huyết nhục mơ hồ của y, thuốc cao lẫn vào máu tươi, thảm đến nỗi không nỡ nhìn thẳng.
Triệu Quân nắm chặt tay, im lặng một chốc mới bắt đầu đổi thuốc.
Hắn vốn xuất thân binh sĩ quèn, loại chuyện này hiển nhiên không xa lạ. Bùi Trường Hoài gồng lưng, có lẽ là đã quen với cơn đau, một lời cũng không rên la, im lặng từ đầu đến cuối.
Triệu Quân thoa thuốc xong, để y nằm sấp xuống, lấy tấm chăn mỏng khoác lên người y.
Triệu Quân ngồi bên giường, không biết nghĩ gì, đột nhiên nói: “Muốn báo thù không? Ngươi kêu ta một tiếng ‘ca ca’, ta giúp ngươi diệt tên Tiêu Vương Thế tử đó, thế nào?”
Giọng điệu của hắn thản nhiên, tựa như một câu đùa bâng quơ. Ngươi không hiểu Triệu Quân có lẽ sẽ thấy hắn nói năng ngạo mạn,
không biết tự lượng sức mình, nhưng Bùi Trường Hoài không nghi ngờ, với tính tình này của hắn, muốn làm chuyện gì thì nhất định phải hoàn thành, không từ thủ đoạn.
Nhưng y càng không muốn nợ ân tình Triệu Quân.
“Đây là chuyện riêng của ta, không liên quan tới ngươi.” Bùi Trường Hoài lạnh giọng.
Triệu Quân bật cười, trong bụng đã chuẩn bị sẵn cả ngàn lời chọc giận y, lại thấy sắc mặt trắng nhợt của y quá mức đáng thương, ánh mắt ôn hòa trở lại.
“Ngủ đi.” Hắn nói.
Bùi Trường Hoài vẫn xoay lưng về phía hắn, cũng không quan tâm hắn còn muốn làm trò gì nữa, chỉ nghe tiếng bước chân đi tới đi lui ở gian ngoài, thật sự không an tâm mà đi ngủ.
Chẳng bao lâu, đèn ở gian ngoài bị thổi tắt, chiếc đèn hạc bằng đồng bên giường được thắp lên, Triệu Quân ngồi ở nửa giường ngoài, dựa lưng trên gối đọc sách.
Bùi Trường Hoài lén nhìn, là sách của y, hẳn là Triệu Quân lấy từ kệ sách bên ngoài. Lúc y chưa tỉnh, Triệu Quân ở bên ngoài đọc quyển “Xích Hà Khách” này.
Lúc nãy vờn qua vờn lại lâu như vậy, Bùi Trường Hoài đã kiệt sức, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Triệu Quân đang đọc đến đoạn gay cấn, đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy tuyên được gấp gọn gàng kẹp giữa các trang, là một bức thư pháp chép lại câu cuối cùng của “Xích Hà Khách”: Xích Hà Khách vùi hồn nơi cửa Nhạn, Kiều Nô Nhi tự vẫn Uyên Ương Hồ.
Nét chữ không phải của Bùi Trường Hoài, lạc khoản đề một chữ “Tuyển”, bên dưới còn vết ấn mực đỏ khắc “Tạ Mẫn Lang”.
Chú thích:
Đèn hạc
Thấy y muốn đứng dậy, Triệu Quân ngăn y lại, nhấn vai để y ngồi xuống giường, thuận thế nâng cằm y, để y đối diện mình: “Ngươi muốn hỏi những kẻ hầu cận kia sao? Yên tâm đi, ta không làm gì bọn họ. Hầu phủ này ta muốn ra vào lúc nào chẳng được.”
Đơn giản là phát ngôn hết sức ngông cuồng.
Bùi Trường Hoài nóng nảy, gạt tay hắn ra, lạnh giọng hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Triệu Quân mỉm cười: “Dĩ nhiên là tới xem trò cười rồi.”
Bùi Trường Hoài kiềm chế cơn giận: “Đô thống đã xem được rồi đúng không?”
“Đúng vậy.”
Triệu Quân vén vạt áo, xoay người ngồi bên cạnh y, chống cằm nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt quấn quýt không rời.
Tròng mắt Triệu Quân đen láy, lúc chăm chú nhìn người cứ như chứa gọn cả ngân hà lấp lánh, lúc nào cũng mang ý cười, phong lưu vô tận.
Bùi Trường Hoài bị nhốt trong ánh mắt ấy có chút không được tự nhiên, xoay mặt đi: “Ngươi nên đi rồi.”
Triệu Quân lười nhác nói: “Không gấp, còn chưa nhìn đủ mà.”
Bùi Trường Hoài biết hắn thích chống đối mình, càng xua đuổi hắn càng quấn lấy không buông.
Y vừa chịu phạt xong, vết thương trên lưng vô cùng đau đớn dẫn tới tinh thần cũng mệt mỏi, không còn sức lực đùa bợt cùng Triệu Quân nữa.
“Ngươi muốn làm gì thì làm.” Bùi Trường Hoài không để ý hắn nữa, nằm sấp xuống giường, chỉ chừa cho Triệu Quân một tấm lưng.
Triệu Quân thấy gò má và khóe môi trắng nhợt của y, tóc sau gáy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Xem ra là vẫn còn đau lắm.
“Cho dù là trước mặt người khác hay ở chốn không người cũng không được để lộ sự yếu đuối của ngài.”
Đứa con trai duy nhất còn sống sót của lão Hầu gia đây sao? Triệu Quân nghĩ thầm, quả là đường dài trách nhiệm nặng.
Triệu Quân nghiêng người qua, chạm vào miệng vết thương trên lưng y, Bùi Trường Hoài xuýt xoa một tiếng, giống như con cá giật mình, xoay người rúc vào phía trong giường.
Y nhăn mài, cắn chặt răng, biểu cảm có hơi vặn vẹo, lớn giọng: “Triệu Quân!”
“Đau không?” Hắn tay làm chuyện xấu, mà lời nói phát ra lại dịu dàng vô cùng, giống như thật sự rất quan tâm y.
Bùi Trường Hoài rất đau, đau đến mức muốn ói, y nhẫn lại cảm giác tanh tưởi trong miệng, không lên tiếng, trên trán đã ướt mồ hôi.
Triệu Quân nắm cổ chân y, ngả người lấn tới, Bùi Trường Hoài chẳng còn chỗ nào để tránh, chỉ đành nằm im chịu trận. Tay Triệu Quân lần
theo hõm eo y, chạm tới băng vải quấn sau lưng y. Chỉ chạm nhẹ một chút đã làm Bùi Trường Hoài run rẩy.
Triệu Quân híp mắt: “Còn biết đau hay sao? Trường Hoài, đau thì phải nói.”
Triệu Quân ôm y vào lòng, càng ôm càng chặt, tay cố ý ấn lên vết thương của y. Bùi Trường Hoài chịu đau, đáy mắt dấy lên sát ý, nỗ lực đẩy hắn ra.
Triệu Quân không ngờ y đã bị thương thành cái dạng này vẫn có thể ra tay hận độc như ngày thường, nếu hắn không có vũ lực, e là cũng không thể khống chế y.
Hai dáng người quấn lấy nhau, tựa như hai ác thú cắn xé đối phương.
Bùi Trường Hoài vẫn còn yếu, chỉ bất cẩn trong phút chốc đã bị Triệu Quân thừa cơ xông tới. Y ngã về phía sau, lưng đập lên thành giường, động vào chỗ đau.
Bùi Trường Hoài đau đến nỗi co rúm người, toàn bộ lực khí tan biến.
Y chỉ biết cắn chặt răng không kêu than, chẳng còn sức lực nhớ tới chuyện đẩy Triệu Quân ra nữa.
Triệu Quân khống chế y, đưa tay sờ vết thương sau gáy y, là lúc nãy hắn lỡ tay làm rách da y, tuy rằng không chảy máu, nhưng chắc cũng đau rát.
Hắn ngồi dậy, từ trên cao nhìn Bùi Trường Hoài: “Tài năng chọc giận ta của Hầu gia ít người theo kịp.”
Bùi Trường Hoài vẫn còn thở dốc, đáp lời: “Ngươi cũng vậy thôi.”
Triệu Quân nhấc cằm Bùi Trường Hoài lên, cúi đầu hôn y. Nụ hôn của hắn quá mức hung hãn nồng nhiệt, giống như ôm khát khao muốn hòa tan Bùi Trường Hoài vào cơ thể mình.
Đôi môi trắng nhợt của Bùi Trường Hoài bị hôn tới mức đỏ thẫm, gò má cũng hồng hào, y có chút choáng ngợp, chỉ có thể tranh thủ những khoảnh khắc tách rời ngắn ngủi hô hấp.
Triệu Quân vốn đang nắm lấy cổ tay y, nhất thời vong tình, tay trượt lên, ngón tay cùng Bùi Trường Hoài đan xen.
Nhưng cho dù hắn có nhiệt tình bấy nhiêu, Bùi Trường Hoài vẫn cắn chặt răng, không để hắn tiến vào trong. Triệu Quân trong lòng như có lửa, ôm ghì y vào lòng.
“Trường Hoài…” Hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Bùi Trường Hoài, nhỏ giọng dụ dỗ: “Ngoan nào, hé miệng ra.”
Bùi Trường Hoài né sang, sắc mặt vô cùng khó coi, bởi vì ánh sáng quá ít ỏi, Triệu Quân không nhìn thấy khóe môi y đang run rẩy.
“Buông ta ra!” Y khàn giọng, phẫn nộ nói.
Triệu Quân nhướng mài, vừa định nói “không buông thì sao” thì bàn tay đang nắm eo Bùi Trường Hoài chạm vào một thứ chất lỏng ấm nóng, hắn rút tay về, bàn tay đầy máu.
Đều tại hắn.
Lúc nãy đánh nhau với Bùi Trường Hoài, nhìn dáng vẻ thê thảm đến cùng cực nhưng lại không chịu cúi đầu của y, còn có cả đôi mắt chứa hai đốm lửa hừng hực, Triệu Quân nhất thời máu dồn lên não, quên mất vết thương của Bùi Trường Hoài.
Mà cũng chẳng thể toàn trách hắn, ai bảo Bùi Trường Hoài đã đau đến thế này cũng không kêu một tiếng.
Triệu Quân không cười nổi nữa, nhắm mắt, vùi đầu vào hõm vai Bùi Trường Hoài, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Hầu gia thật sự làm người bái phục.”
Bùi Trường Hoài đau đến thở gấp, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Triệu Quân biết y nằm ngửa động tới vết thương, hôn lên xương quai xanh y rồi đứng dậy bước ra gian ngoài lấy thuốc trị thương đã chuẩn bị sẵn.
Triệu Quân cởi áo y ra, Bùi Trường Hoài nắm lấy cổ tay hắn, tức giận nói: “Ngươi dám!”
“Yên tâm, ta không có tâm tư đi bắt nạt người tàn tật. Thoa thuốc cho ngươi thôi, nếu để nhiễm trùng thì phiền phức lắm.” Triệu Quân giơ bình thuốc sứ đỏ lên trước mặt y, mới nói: “Xoay người qua đây.”
Bùi Trường Hoài nghi ngờ nhìn y.
Triệu Quân thấy y không nhúc nhích, cười tà: “Hay là tiểu Hầu gia muốn ta bắt nạt ngươi?”
Bùi Trường Hoài ho khan hai tiếng, muốn mỉa mai hắn mấy câu, không ngờ Triệu Quân đột nhiên đến gần, giơ tay xoa đầu y.
Hắn thấp giọng nói: “Được rồi, Trường Hoài, xoay người qua đây nào.”
Giọng nói dịu dàng đến kỳ lạ, phần dịu dàng không thuộc về Triệu Quân, dịu dàng đến nỗi Bùi Trường Hoài không cách nào kháng cự.
Bùi Trường Hoài như bị câu mất hồn, giận dỗi bay đâu mất, im lặng xoay lưng sang, nhắm mắt lại chịu trận.
Triệu Quân tháo băng vải, để lộ vết thương huyết nhục mơ hồ của y, thuốc cao lẫn vào máu tươi, thảm đến nỗi không nỡ nhìn thẳng.
Triệu Quân nắm chặt tay, im lặng một chốc mới bắt đầu đổi thuốc.
Hắn vốn xuất thân binh sĩ quèn, loại chuyện này hiển nhiên không xa lạ. Bùi Trường Hoài gồng lưng, có lẽ là đã quen với cơn đau, một lời cũng không rên la, im lặng từ đầu đến cuối.
Triệu Quân thoa thuốc xong, để y nằm sấp xuống, lấy tấm chăn mỏng khoác lên người y.
Triệu Quân ngồi bên giường, không biết nghĩ gì, đột nhiên nói: “Muốn báo thù không? Ngươi kêu ta một tiếng ‘ca ca’, ta giúp ngươi diệt tên Tiêu Vương Thế tử đó, thế nào?”
Giọng điệu của hắn thản nhiên, tựa như một câu đùa bâng quơ. Ngươi không hiểu Triệu Quân có lẽ sẽ thấy hắn nói năng ngạo mạn,
không biết tự lượng sức mình, nhưng Bùi Trường Hoài không nghi ngờ, với tính tình này của hắn, muốn làm chuyện gì thì nhất định phải hoàn thành, không từ thủ đoạn.
Nhưng y càng không muốn nợ ân tình Triệu Quân.
“Đây là chuyện riêng của ta, không liên quan tới ngươi.” Bùi Trường Hoài lạnh giọng.
Triệu Quân bật cười, trong bụng đã chuẩn bị sẵn cả ngàn lời chọc giận y, lại thấy sắc mặt trắng nhợt của y quá mức đáng thương, ánh mắt ôn hòa trở lại.
“Ngủ đi.” Hắn nói.
Bùi Trường Hoài vẫn xoay lưng về phía hắn, cũng không quan tâm hắn còn muốn làm trò gì nữa, chỉ nghe tiếng bước chân đi tới đi lui ở gian ngoài, thật sự không an tâm mà đi ngủ.
Chẳng bao lâu, đèn ở gian ngoài bị thổi tắt, chiếc đèn hạc bằng đồng bên giường được thắp lên, Triệu Quân ngồi ở nửa giường ngoài, dựa lưng trên gối đọc sách.
Bùi Trường Hoài lén nhìn, là sách của y, hẳn là Triệu Quân lấy từ kệ sách bên ngoài. Lúc y chưa tỉnh, Triệu Quân ở bên ngoài đọc quyển “Xích Hà Khách” này.
Lúc nãy vờn qua vờn lại lâu như vậy, Bùi Trường Hoài đã kiệt sức, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Triệu Quân đang đọc đến đoạn gay cấn, đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy tuyên được gấp gọn gàng kẹp giữa các trang, là một bức thư pháp chép lại câu cuối cùng của “Xích Hà Khách”: Xích Hà Khách vùi hồn nơi cửa Nhạn, Kiều Nô Nhi tự vẫn Uyên Ương Hồ.
Nét chữ không phải của Bùi Trường Hoài, lạc khoản đề một chữ “Tuyển”, bên dưới còn vết ấn mực đỏ khắc “Tạ Mẫn Lang”.
Chú thích:
Đèn hạc