Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 140



Tính tình Bùi Trường Hoài vốn hàm súc nội liễm, hiếm khi nói thẳng lòng mình, y bất ngờ không kịp phòng bị nói ra như thế, ai có thể chống đỡ nổi.
Nhìn đôi mắt như hồ ly của y, trái tim Tạ Tùng Tuyển rung động, ôm lấy gương mặt Bùi Trường Hoài, không biết phải làm thế nào cho phải.
“Ngươi thực sự là…”
Tạ Tùng Tuyển chỉ cảm thấy y đáng yêu tột cùng, nói không nên lời, hắn cúi đầu hung hăng hôn lên môi Bùi Trường Hoài, hận không thể khảm y vào trong xương cốt mình, tựa như yêu càng sâu nặng, thú tính trong lòng lại càng thêm hung hăng càn quấy.
Bùi Trường Hoài không bị động như trước đây, môi lưỡi đáp lại sự ngang tàng của Tạ Tùng Tuyển.
Giữa si mê quấn quýt, Tạ Tùng Tuyển nắm lấy chân Bùi Trường Hoài, đôi chân y tự do giữa không trung, thuận thế quấn lấy thắt lưng hắn.
Tạ Tùng Tuyển dễ dàng nâng y lên.
Khi đã gần kề, Bùi Trường Hoài ngửi thấy một mùi hương lành lạnh trên người y, dưới vách núi Bắc Khương, lúc hắn xé gió lao tới ôm y vào lòng, trên người cũng có mùi này.
Từ khi ấy trở đi, Bùi Trường Hoài dường như đã sinh ra một sự tin tưởng cùng ỷ lại không nói thành lời với hắn.
Y có thể yên tâm mà giao phó chính mình cho hắn, không chỉ là cơ thể, mà còn là quá khứ, là trách nhiệm đè nặng trên lưng y. Khi y cô độc lẻ loi, trên thế gian này có lẽ cũng chỉ có một mình Tạ Tùng Tuyển có thể ôm y thế này.
Bùi Trường Hoài ở trên, nhẹ nhàng hôn lên trán Tạ Tùng Tuyển một cái.
Tạ Tùng Tuyển khẽ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ngập tràn chân thành dịu dàng của y, cười hỏi: “Lần này không xấu hổ nữa sao?”
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi Bùi Trường Hoài liền không khỏi đỏ mặt.
Tạ Tùng Tuyển khó khăn lắm mới thấy y chủ động một lần, sợ chọc y chùn bước, cũng không đùa nữa, hắn ôm lấy Bùi Trường Hoài ngồi xuống bên giường.
Bùi Trường Hoài quỳ gối trên đùi hắn, hai tay nâng gương mặt của Tạ Tùng Tuyển lên, hai người hôn đến điên đảo trời đất.
Một tay Tạ Tùng Tuyển giữ chặt lấy gáy Bùi Trường Hoài hôn sâu, một tay cởi vạt áo của y, lung tung lộn xộn cả, rồi hắn cuồng loạn vuốt ve ngực Bùi Trường Hoài, ngón tay vân vê nhào nặn núm v/úửng đỏ.
Nhũ hoa vừa đau đớn vừa tê dại, Bùi Trường Hoài có hơi khó chịu, nhưng mơ hồ xen lẫn thứ cảm giác như lửa đốt.
“Ngoan, ngẩng đầu nào.”
Tạ Tùng Tuyển đưa tay nâng cằm y lên, buộc Bùi Trường Hoài ngẩng đầu, lộ ra yết hầu mềm mại nhất giữa cổ.
Hắn há miệng cắn, tựa như dã thú ngậm lấy yết hầu con nai trắng, rõ ràng có thể cắn đứt phựt, nhưng lại chỉ yêu thương liếm lên ấy vài cái.
Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Bùi Trường Hoài, y nhíu mày, ánh mắt mê ly ngẩng đầu lên.
Tạ Tùng Tuyển hôn liền một đường xuống dưới, hôn xương quai xanh của y, rồi tiện đà ngậm lấy nhũ hoa đỏ lên vì vừa bị trêu chọc, từ ngấu nghiến chuyển sang liếm cắn.
Cơn khoái cảm tê ngứa khiến Bùi Trường Hoài mơ hồ rên rỉ: “Ưm… Tùng Tuyển, đừng, đừng…”
“Đừng cái gì?” Tạ Tùng Tuyển nhả miệng, kề sát bên tai y, thấp giọng nói: “Tam lang gọi làm tim ta loạn cả lên rồi.”
Cách một lớp y phục, hắn vuốt ve d/ương v/ật của Bùi Trường Hoài. Bùi Trường Hoài nhất thời ý loạn tình mê, hạ thân dần trở nên cứng nóng, gồ lên rõ ràng sau lớp y phục mỏng.
Tạ Tùng Tuyển hình như tỉnh táo hơn y một chút, đôi mắt phong lưu biết cười chăm chú thưởng thức vẻ mặt động tình của y.
Hắn nhìn càng chăm chú, Bùi Trường Hoài càng xấu hổ, dứt khoát hôn lên môi hắn, trốn tránh ánh mắt rực lửa của hắn, lại nghiêng đầu sát vành tai hắn, tinh tế liếm đến ướt át.
Tạ Tùng Tuyển bị tên này trêu chọc đến miệng đắng lưỡi khô, một tay hắn mơn trớn mái tóc Bùi Trường Hoài, khẽ cọ cọ vào má y, hạ thân cũng dần đứng thẳng đầy nóng bỏng.
Cả hai còn chưa kịp cởi hết xiêm y, tính khí cách lớp y phục khẽ cọ, như tán tỉnh, như mập mờ.
Giọng Tạ Tùng Tuyển khàn khàn vì bị lửa dục vọng thiêu đốt: “Trường Hoài, ngươi muốn gặp ta đến mức nào?”
Bùi Trường Hoài xấu hổ không trả lời, đầu lưỡi quấn quýt hôn Tạ Tùng Tuyển, theo cái hôn quấn quýt của y, Tạ Tùng Tuyển cũng thẳng lưng cà vào nơi giữa hai chân Bùi Trường Hoài.
Trong gian phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy hơi thở của hai con người dần trở nên nặng nề.
Vật nọ mặc dù vẫn còn ẩn dưới lớp y phục, nhưng thô cứng vô cùng, tựa hồ còn nóng hơn lửa. Bùi Trường Hoài kìm lòng không đặng nhớ lại cảm giác trước đây khi được vật ấy lấp đầy, có kinh hồn táng đảm, có không dám nói thành lời.
“Nói đi.” Tạ Tùng Tuyến dịu dàng hiếm thấy, ngữ điệu lúc nói câu ấy với y còn mang theo cả lưu luyến tình si, dỗ dành: “Ngoan, nói cho ca ca nghe xem nào.”
Vành tai Bùi Trường Hoài đỏ rực, yết hầu nhấp nhô, cuối cùng y hôn lên môi hắn, thấp giọng nói: “Tỉnh lại từ trong mơ, thấy ngươi không ở bên cạnh, ta liền nhớ ngươi.”
“Thật sao?”
Tạ Tùng Tuyển nháy mắt không áp được tà hỏa trong lòng, ánh mắt trầm xuống, vô thức toát ra bản tính hung hãn vốn có. Hắn cắn môi Bùi Trường Hoài, hung ác liếm mút, như còn chưa đủ, hắn lại đè Bùi Trường Hoài quỳ xuống giường.
Bùi Trường Hoài rất ngoan ngoãn, Tạ Tùng Tuyển muốn thế nào, y sẽ thuận theo thế đó.
Tạ Tùng Tuyển trở người bắt lấy hai tay y, vững vàng ấn Bùi Trường Hoài lên tường, khiến y đưa lưng về phía mình.
Y phục trượt khỏi hai cánh tay Bùi Trường Hoài, rơi xuống thắt lưng y, ánh tà dương còn sót lại sà xuống tấm lưng mượt mà trắng nõn tựa ngọc dương chi.
Bùi Trường Hoài vốn vai rộng eo thon, nhưng bởi vì thường xuyên luyện võ, nên cũng không xem là nhu nhược, từng tấc da thịt đẹp đẽ bên vai cùng hông y như ẩn như hiện.
Tạ Tùng Tuyển cúi đầu, cắn lên gáy Bùi Trường Hoài một cái, hỏi tiếp: “Muốn gặp ta, sau đó thì sao?”
Hắn như si mê mà hôn dọc từ gáy Bùi Trường Hoài đi xuống, hôn lên từng tấc da thịt trên lưng y.
Bùi Trường Hoài khẽ cong lưng, y thấy nhột, lại thấy nóng, dục vọng giấu sâu trong đáy lòng bị Tạ Tùng Tuyển khơi lên từng chút từng chút một.
Tính khí dưới thân y trơn như ngọc, cao cao đứng thẳng lên, q/uy đ/ầu đỏ ửng tràn ra một ít d/âm dịch trong suốt, như trĩu xuống vì dục vọng, lại như phù dung tràn lệ.
Thấy y ngại ngùng không nói, Tạ Tùng Tuyển hôn lên vành tai y, dẫn dắt từng bước bảo: “Muốn ca ca làm ngươi đúng không?”
Nói rồi, hắn đưa tay tới trước người Bùi Trường Hoài, nắm lấy d/ương v/ật đang cương cứng của y, vuốt ve lên xuống.
Cảm giác âu yếm rõ nét khiến Bùi Trường Hoài tức khắc thở hổn hển, hai chân đang quỳ của y hơi run rẩy.
“Muốn hay không?” Tạ Tùng Tuyển không buông tha hỏi.
Bùi Trường Hoài quy củ từ trong xương cốt, vì Tạ Tùng Tuyển mà cái thứ chuyện trèo tường còn làm ra được, nhưng một từ “ca ca” này, vừa nghe gương mặt Bùi Trường Hoài đã như có lửa đốt.
Trước đây không biết hắn là Tạ Tùng Tuyển thì không sao, đến bây giờ đã biết, Bùi Trường Hoài cứ nghĩ về thời còn nhỏ bọn họ ngây thơ trong sáng biết bao, đâu như bây giờ…
Y còn đang nghĩ, đột nhiên bị hai ngón tay đâm vào trong hậu huyệt, Bùi Trường Hoài như nín thở, eo siết chặt từng chút từng chút một, Tạ Tùng Tuyển lại cứng rắn đè y lại, không cho y lộn xộn.
Ngón tay ra vào ở nơi bí mật của Bùi Trường Hoài, chỉ chốc lát, hậu huyệt trúc trắc dần trở nên trơn trượt, d/âm dịch ướt át chảy dọc theo ngón tay thon dài của Tạ Tùng Tuyển.
Ngón tay xâm phạm y của Tạ Tùng Tuyển càng ngày càng làm càn, hơi thở của hắn cũng dần nặng nề, nói: “Trường Hoài, ngươi có thích ta làm
thế này với ngươi không?”
Bùi Trường Hoài cắn chặt răng, cuối cùng ngại ngùng đáp: “Ta, ta thích…”
“Nói lần nữa xem nào.”
Bùi Trường Hoài mặt đỏ ửng nói: “Ta thích.”
Tạ Tùng Tuyển khuỵu gối đẩy vào giữa hai chân Bùi Trường Hoài, đầu gối Bùi Trường Hoài không còn chút sức lực, y dựa vào tường đằng trước, còn ngọ nguậy vài cái, nhưng có thế nào cũng không thoát được.
“Tùng Tuyển?” Lòng y có chút bối rối.
Tạ Tùng Tuyển rút ngón tay ra, phóng thích tính khí đã sớm nóng bỏng dưới thân, như uy hiếp mà tì dưới hậu huyệt Bùi Trường Hoài.
Hắn không trực tiếp đâm vào mà cọ cọ xung quanh hậu huyệt vừa bị ngón tay chà đạp đến đỏ ửng kia, rề rà không chịu tiến vào.
Bùi Trường Hoài bị hắn làm cho dục hỏa đốt người, chút liêm sỉ cũng khó giữ, cắn răng nói: “Tùng Tuyển, ngươi… tiến vào…”
Tạ Tùng Tuyển dường như đã dùng hết tất cả nhẫn nại và dịu dàng để đối phó với Bùi Trường Hoài, đến giây phút này rồi, vẫn còn dụ dỗ y: “Có thích ta không?”
D/ương v/ật hơi đâm sâu vào thêm một ít, khe khẽ làm Bùi Trường Hoài thêm hao mòn.
Hơi thở của Bùi Trường Hoài càng ngày càng hổn hển, mê loạn gật đầu, y nói: “Thích.”
Tạ Tùng Tuyển nghe xong hít vào một hơi thật sâu, tựa như si mê mà hôn lên bờ vai y, thấp giọng nói: “Bùi Dục, ngươi có biết ta đợi một câu “thích” này của ngươi, mất bao nhiêu năm không?”
Bùi Trường Hoài nhớ tới quãng thời gian bọn họ đã bỏ lỡ, nhớ tới cảnh Tạ Tùng Tuyển thập tử nhất sinh ở Bắc Khương, nhớ tới khuôn mặt thay đổi nhiều biết mấy của hắn, đáy mắt có hơi chua xót.
Y trở tay vuốt ve khuôn mặt của Tạ Tùng Tuyển, nghiêm túc nói lại một lần nữa: “Ta thích ngươi, bất kể ngươi có biến thành dáng vẻ thế nào, ta cũng đều thích.”
“Ngoan.”
Nghe thấy đáp án mình muốn nghe, Tạ Tùng Tuyển vừa lòng thỏa ý, hắn khẽ cắn lên làn da trên vai Bùi Trường Hoài, thong thả mà cứng rắn đâm tính khí vào trong hậu huyệt y.
Mới đầu Bùi Trường Hoài còn có thể chịu được, nhưng đợi đến khi Tạ Tùng Tuyển đâm vào sâu đến tận cùng, Bùi Trường Hoài không nhịn được kêu thành tiếng, y lại không nhúc nhích nổi, chỉ có thể hoảng sợ đong đưa theo từng cú thúc của Tạ Tùng Tuyển: “Không, không được… a… Tùng Tuyển, sâu quá…”
Nhưng Tạ Tùng Tuyển không dừng lại, một tay hắn xoa lên yết hầu y, dưới eo lại đâm tới nơi sâu nhất, Bùi Trường Hoài ngẩng cổ, trước mắt mơ hồ, cảm giác thỏa mãn mãnh liệt khiến thần trí y như ngây ngẩn.
Tạ Tùng Tuyển từng chút từng chút một rút ra, rồi lại từng chút từng chút một gắt gao đâm vào, hết lần này đến lần khác bên trong y.
Da đầu Bùi Trường Hoài run lên từng đợt, cả người mềm oặt không chút sức lực. Ý thức của y như đang lơ lửng giữa không trung, chỉ cảm nhận được rõ ràng hình dáng tính khí của Triệu Quân, cứng nóng đến phát bỏng, mang tới cho y cảm giác hoan lạc đầy chân thực.
Nói Tạ Tùng Tuyển dịu dàng cẩn thận với y, thà rằng cứ nói là đang chậm rãi hành hạ y. Bùi Trường Hoài bị cái mềm mại của hắn hành hạ đến dục cầu bất mãn, chẳng thà cứ dứt khoát cho y lên đỉnh một lần cho xong chuyện.
Lúc ân ái, nơi giao h/ợp trở nên ướt át đầm đìa, mỗi cú thúc của Tạ Tùng Tuyển đều mang theo cả d/âm dịch cùng tiếng nước.
Trên môi hắn thấp thoáng ý cười, cố tình hỏi: “Trường Hoài, sao lại ướt thế này chứ?”
Vành mắt cùng hai má Bùi Trường Hoài đỏ ửng y hệt nhau, cái tư thế này khiến y ngay cả đến đường trốn Tạ Tùng Tuyển cũng không có, chỉ có thể bất lực thở dốc.
Y thấp giọng cầu khẩn: “Ca ca, ngươi bớt hành hạ ta lại có được không?”
Lúc này nghe thấy y ngoan ngoãn gọi ca ca, Tạ Tùng Tuyển cười càng sâu: “Tự mình dâng tới cửa còn không chịu lường trước hậu quả, trong con mắt ngươi ta lẽ nào là chính nhân quân tử mỹ nhân ngồi trong lòng mà tâm không loạn sao?”
Bùi Trường Hoài không thốt lên lời nổi nữa, tay y đỡ vách tường, thở gấp nói: “Ngươi trước kia, trước kia tuân thủ quy củ.”
“Ta tuân thủ quy củ?”
Tạ Tùng Tuyển nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của y, kéo gần lại rồi đâm vào.
Bùi Trường Hoài cắn ngón tay nén tiếng rên rỉ, nơi phía sau kia không ngừng cắn nuốt lấy Tạ Tùng Tuyển, nơi ấy tư vị tiêu hồn, khiến Tạ Tùng Tuyển như trầm luân trong dục vọng.
Hắn suýt nữa thì không kiềm được mà bắn ra, hít thở vài hơi để bình tĩnh lại, mới nói: “Tuân thủ quy củ là vì sợ dọa ngươi, bây giờ ta càng nghĩ càng hối hận.”
Bùi Trường Hoài cuối cùng cũng được xả hơi giây lát sau những cú thúc dồn dập của hắn, hô hấp y hỗn loạn, ánh mắt mê ly thoáng nghi hoặc: “Hối hận?”
“Hối hận năm đó sao không dụ dỗ ngươi làm chuyện này.”
Nói rồi, Tạ Tùng Tuyển lại lần nữa đâm mạnh vào nơi sâu nhất kia, Bùi Trường Hoài không kịp phòng bị, kêu “a” một tiếng, như sắp khóc.
“Khi đó da mặt ngươi mỏng, ít bị trêu chọc, nói hai câu xấu xa thôi là đã đỏ hết vành tai.” Tạ Tùng Tuyển khẽ thở hổn hển, kề sát bên tai Bùi Trường Hoài, ra vẻ nhã nhặn ôn tồn hỏi y: “Tam lang, ngươi thích Quân ca ca đối xử mạnh bạo với ngươi hơn, hay Tùng Tuyển ca ca đối xử dịu dàng với ngươi hơn?”
Trong chuyện phong nguyệt, đến bây giờ Bùi Trường Hoài vẫn không tiến bộ mấy so với trước đây, một câu xấu xa này của Tạ Tùng Tuyển làm cả vành tai cả gương mặt y đều đỏ bừng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...