Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 138
Đáy mắt Từ Thế Xương bình tĩnh đến lạ, tựa như đang áp chế sóng dữ dưới tầng băng, chẳng biết bao giờ sẽ sụp đổ, khuôn mặt ấy khiến người ta lo lắng.
“Triệu Quân thông minh hơn huynh, hắn biết hắn có lỗi với phủ Thái sư, biết ta không muốn gặp hắn nên không đến. Không giống huynh…” Từ Thế Xương tự chế nhạo mình, mỉm cười: “Không đúng, huynh rất thông minh, ta biết chứ, huynh thông minh hơn ai hết, nhưng Bùi Dục à, cứng quá dễ gãy, thông minh quá lại hóa ngu ngốc, huynh và Triệu Quân đều không minh, chỉ có ta là thật sự ngu ngốc.”
“Ta ngốc đến nỗi nghĩ rằng cho dù huynh và cha ta chính kiến bất đồng, hai ta vẫn có thể làm huynh đệ. Trận Tẩu Mã Xuyên sáu năm trước, phụ thân và huynh trưởng của huynh hi sinh, ta sợ huynh cô đơn nên xem huynh như huynh đệ ruột, lúc nào cũng đối xử tốt với huynh… Cha muốn mượn chuyện Lưu Hạng hại huynh, ta vì huynh dập đầu với ông ấy; Hoàng thượng phạt tội huynh, ta sợ người khác thừa cơ trục lợi, trăm kế ngàn kế cầu xin Hoàng thượng khai ân cho huynh bồi giá đến rừng Bảo Lộc săn xuân; huynh xuất chinh, ta thay huynh trông nom Hầu phủ, xem Nguyên Mậu Nguyên Thiệu như cháu ruột trong nhà, ai ăn hiếp bọn họ là ăn hiếp Từ Cẩm Lân ta. Bùi Dục, ta biết trong mắt người khác ta chẳng phải thứ tốt lành gì, ta là công tử bột, là phế vật, là hỗn thế ma vương, nhưng với Chính Tắc Hầu huynh, ta moi tim moi phổi, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với huynh! Tại sao, tại sao nhất định phải là huynh!”
Mắt từ Thế Xương đỏ ngầu, đứng dậy, hai tay nắm lấy tay áo Bùi Trường Hoài kéo y đứng dậy cùng.
Từ Thế Xương lòng mang thù hận thấu trời, giống như liệt hỏa từ địa ngục thiêu đốt trong ánh mắt.
“Huynh có biết không, ta cứu huynh, kết quả là hại ch/ết cha ta, hại ch/ết cả nhà ta! Huynh có biết không?” Từ Thế Xương khản giọng hét: “Mẫu thân ta, huynh đệ tỷ muội của ta, bọn họ có kết cục thế nào? Đều ch/ết hết rồi, ai cũng ch/ết hết, tất cả là vì ta cứu huynh!”
Bùi Trường Hoài trầm mặt chịu đựng sự phát t/iếtcủa Từ Thế Xương, cũng không biện giải, nhưng thấy y như thế, Từ Thế Xương càng phẫn nộ.
Càng phẫn nộ, tư duy càng cực đoan.
“Có phải huynh đã thông đồng với Triệu Quân từ sớm đúng không? Từ lúc hắn tiếp cận cha ta, từ lúc hắn gia nhập Vũ Lăng quân có phải hai người đã tính sẵn kế rồi đúng không, huynh muốn hại ch/ết cha ta, muốn hại ch/ết cả nhà ta, bởi vì huynh không cam tâm để binh quyền lọt vào tay
cha ta, huynh vẫn luôn lừa ta, coi ta là tên ngốc, các người luôn lừa gạt ta.”
Từ Thế Xương đẩy Bùi Trường Hoài ngã vào song gỗ. Từ Thế Xương bước tới, đấm vào mặt Bùi Trường Hoài. Bùi Trường Hoài cũng không né, khóe môi rớm máu.
Từ Thế Xương thấy thế, nước mắt rơi xuống, tựa như oán hận cùng cực, lại đau đớn vô ngần, luôn chân luôn tay đấm đá Bùi Trường Hoài.
Y vừa đánh người vừa hét: “Thừa nhận! Thừa nhận cho ta! Huynh thừa nhận là huynh muốn hại ta! Thừa nhận huynh lừa ta! Bùi Dục, là lỗi của huynh, là lỗi của huynh! Ta bảo huynh thừa nhận huynh có nghe không! Thừa nhận đi!”
Từ Thế Xương tựa như sức cùng lực kiệt, nắm lấy cổ áo Bùi Trường Hoài, gục đầu lên vai y khóc lớn.
“Thừa nhận đi…”
Phẫn nộ qua đi, chỉ còn lại bi thống.
“Ta xin huynh.” Y lạc giọng: “Ta xin huynh, thừa nhận đi, Trường Hoài ca ca, huynh để ta có cái cớ để hận huynh có được không? Nếu không thì ta làm sao còn mặt mũi đi gặp cha ta, gặp người nhà của ta?”
Bùi Trường Hoài cũng khóc, giơ tay ôm Từ Thế Xương, vỗ về gáy y, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi, Cẩm Lân, xin lỗi… Cũng cảm tạ ngươi cứu ta, nếu không có ngươi, có lẽ ta đã ch/ết ở Bắc Khương rồi…”
Từ Thế Xương hiểu hơn ai hết, Bùi Trường Hoài chẳng có lỗi với ai, nhưng y vẫn xin lỗi.
Từ Thế Xương nhắm mắt, để mặc nước mắt chảy dài: “Nếu huynh ch/ết ở Bắc Khương thì tốt rồi.”
Bùi Trường Hoài lại nói: “Xin lỗi.”
Xin lỗi vì y không thể ch/ết ở Bắc Khương.
Từ Thế Xương nói: “Huynh trả lại cha mẹ cho ta, còn có ca ca của ta, ta muốn bọn họ sống tốt… Trước nay ta không có chí cầu tiến, chưa từng làm chuyện gì để họ vui lòng…”
Bùi Trường Hoài lại xin lỗi.
Không có cách nào đem người nhà của Từ Thế Xương trở lại.
“Thế nhưng nếu huynh ch/ết ở Bắc Khương.” Nước mắt Từ Thế Xương càng dữ dội: “Ta làm sao đền tội với huynh?”
Từ Thế Xương không dám nhìn thẳng Bùi Trường Hoài: “Huynh còn chưa biết sao? Cha ta hãm hại Bùi gia, cha huynh, ca ca của huynh đều bị cha ta hại ch/ết! Ta còn ngây ngốc làm bạn với huynh nhiều năm như thế… Trường Hoài ca ca, huynh nên hận ta, huynh phải hận ta, phải có như thế ta mới hận huynh được, phải như thế hai chúng ta mới vạch rõ nợ nần được. Thế mà huynh lại chạy đến đây xin lỗi ta. Huynh xin lỗi con trai của kẻ thù!’
“Cẩm Lân, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.” Bùi Trường Hoài thấp giọng nói: “Sau trận Tẩu Mã Xuyên, sáu năm này, chỉ có khi ở cùng ngươi ta mới có thể thả lỏng một chút. Ta chỉ cảm kích ngươi chứ không hề oán hận.”
Từ Thế Xương khóc hồi lâu mới khống chế được cảm xúc, y đẩy Bùi Trường Hoài ra, lùi về sau mấy bước.
Mắt y đỏ hồng, cố giữ cho giọng nói bình tĩnh trở lại: “Ta không rộng lượng được như huynh, cho dù cha ta có xấu xa hơn nữa nhưng ông ấy vẫn là cha ruột của ta. Bùi Dục, huynh muốn làm gì ta cũng được, nhưng huynh hại ch/ết cha ta, ta không thể không hận huynh. Ta cũng không muốn nợ huynh, lúc trước huynh cứu ta một mạng, ta cũng trả lại ân tình này cho huynh rồi!”
Y cầm chén rượu lên, ngẩng đầu uống cạn, lại thấy không đủ, liền bưng cả vò lên, rượu cay nồng lướt qua cổ họng làm y ho sặc sụa.
Từ Thế Xương cong người, gần như sắp nôn.
Bùi Trường Hoài bước đến muốn đỡ y, nhưng Từ Thế Xương lại ném bình rượu bên chân Bùi Trường Hoài: “Đừng qua đây.”
Bùi Trường Hoài sững người, không bước tiếp.
“Chén này đoạn nghĩa, hai ta từ nay không còn là bằng hữu nữa.” Từ Thế Xương ôm bụng, nói: “Huynh còn nhớ không, lúc ở đại hội tỉ võ Bắc doanh, ta cược thắng huynh, ta đòi huynh cho ta một món đồ.”
Bùi Trường Hoài đáp: “Ta nhớ.”
Từ Thế Xương nói: “Ta không cần gì nữa, ta chỉ có một thỉnh cầu duy nhất, sau này đừng để ta nhìn thấy huynh nữa.”
“Cẩm Lân?”
“Đừng để ta nhìn thấy huynh nữa!” Từ Thế Xương giận dữ gạt hết thức ăn trên bàn xuống: “Cút đi!”
Hai người đối diện hồi lâu, trong ngục chỉ còn tiếng thở dốc của Từ Thế Xương.
Bùi Trường Hoài im lặng, cuối cùng cũng cất bước, cầm chén rượu trên bàn lên.
Bùi Trường Hoài nói: “Chén rượu này, ta không uống.”
Y đổ rượu lên đất, vén tay áo lau sạch chén rồi cầm trong tay, dưới ánh mắt phẫn nộ của Từ Thế Xương từng bước từng bước rời khỏi ngục.
Từ Thế Xương nhìn theo bóng lưng y, cắn răng kìm tiếng khóc, cuối cùng cũng không nhịn được, ngã khuỵu trên đất khóc lớn.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Ngày lưu đày khỏi kinh, trời mưa rất to, cỏ dại ngoài thành ướt đẫm.
Tóc Từ Thế Xương buông dài, trên thân mặc tù phục, chân đeo gông, giày đã ướt đẫm, từng bước giẫm lên bùn nước rời khỏi thành, tựa như thất hồn lạc phách.
Sai dịch áp giải y dễ tính, cũng không hối thúc, còn khoác cho Từ Thế Xương một cái áo rơm đi mưa.
Chẳng bao lâu, sau lưng Từ Thế Xương vang lên tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo vải thô đang cưỡi lừa, dung mạo có phần tuấn tú, cao giọng gọi ‘Từ công tử! Từ công tử!’
Từ Thế Xương và hai người sai dịch dừng lại.
Thiếu niên ấy nhảy xuống lưng lựa, chạy đến trước mặt Từ thế xương, quỳ xuống trước mặt y: “Từ công tử, ngài còn nhớ ta không?”
Từ Thế Xương lắc đầu.
“Hôm đó ở lầu Phù Dung ngài từng thưởng cho ta một cái đai ngọc.” Thiếu niên nói: “Lúc đó nương của nô tài thân lâm trọng bệnh không có có tiền chạy chữa, cũng may có ngài thưởng cho, ta mới có thể mời đại phu tốt nhất chữa trị cho nương. Nay nương số mệnh đã tận, chỉ còn lại nô tài thiếu ngài một ân tình, nay ngài phải rời kinh, nô tài xin phép được theo cùng!”
Từ Thế Xương ngơ ngác, đảo mắt một hồi cũng chẳng nhớ nổi, chỉ cười: “Ngươi biết ta phạm tội gì, phải đi đâu không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Nô tài không biết, nô tài chỉ biết công tử có ân cứu mạng, cho dù tan xương nát thịt cũng phải trả.”
“Tiện tay cho ngươi thôi, cũng không nghĩ tới chuyện ban ân, không cần ngươi trả, cứ về nhà đi!”
Từ Thế Xương xoay người cất bước, thiếu niên cũng không nói nữa, đứng dậy theo sau Từ Thế Xương.
Hai người sai dịch phụ trách áp giải Từ Thế Xương nhìn nhau, cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Từ Thế Xương phát hiện thiếu niên này vẫn đi theo, trừng mắt nhìn: “Bảo ngươi cút đi, không nghe thấy hả?”
Thiếu niên cúi đầu đứng yên tại chỗ, cũng không có ý trở về. Từ Thế Xương thấy y như thế, cũng đành mặc kệ.
Trên tường thành cao sừng sừng, mưa vẫn rả rích, gió lần dưới tán ô.
Tạ Tùng Tuyển và Bùi Trường Hoài sóng vai đứng cạnh nhau trên thành.
Tạ Tùng Tuyển nghiêng ô về phía y, nói: “Ngươi cứ yên tâm, quan sai áp giải đều do ta sắp xếp, sẽ không để Cẩm Lân chịu khổ.”
Bùi Trường Hoài trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng đáp: “Ta vẫn hay nhớ đến lúc còn học ở thư viện Minh Đỉnh, mỗi lần Cẩm Lân bị tiên sinh khỏi mà không đáp được đều lén nhìn ta xin ta giúp y giải vây. Nhưng ngày đó ở trong ngục, y lại không cầu cứu ta nữa, cũng chưa từng nói lời nào làm khó ta.”
Tạ Tùng Tuyển nhẹ nhàng thở dài, một tay để sau lưng, nhìn quãng đường phía trước: “Lần này ly biệt, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.”
Sắc cỏ chân trời, dáng người nho nhỏ.
Núi liền núi, sông liền sông, một lời từ biệt, chẳng biết đến tận nơi nào.
“Triệu Quân thông minh hơn huynh, hắn biết hắn có lỗi với phủ Thái sư, biết ta không muốn gặp hắn nên không đến. Không giống huynh…” Từ Thế Xương tự chế nhạo mình, mỉm cười: “Không đúng, huynh rất thông minh, ta biết chứ, huynh thông minh hơn ai hết, nhưng Bùi Dục à, cứng quá dễ gãy, thông minh quá lại hóa ngu ngốc, huynh và Triệu Quân đều không minh, chỉ có ta là thật sự ngu ngốc.”
“Ta ngốc đến nỗi nghĩ rằng cho dù huynh và cha ta chính kiến bất đồng, hai ta vẫn có thể làm huynh đệ. Trận Tẩu Mã Xuyên sáu năm trước, phụ thân và huynh trưởng của huynh hi sinh, ta sợ huynh cô đơn nên xem huynh như huynh đệ ruột, lúc nào cũng đối xử tốt với huynh… Cha muốn mượn chuyện Lưu Hạng hại huynh, ta vì huynh dập đầu với ông ấy; Hoàng thượng phạt tội huynh, ta sợ người khác thừa cơ trục lợi, trăm kế ngàn kế cầu xin Hoàng thượng khai ân cho huynh bồi giá đến rừng Bảo Lộc săn xuân; huynh xuất chinh, ta thay huynh trông nom Hầu phủ, xem Nguyên Mậu Nguyên Thiệu như cháu ruột trong nhà, ai ăn hiếp bọn họ là ăn hiếp Từ Cẩm Lân ta. Bùi Dục, ta biết trong mắt người khác ta chẳng phải thứ tốt lành gì, ta là công tử bột, là phế vật, là hỗn thế ma vương, nhưng với Chính Tắc Hầu huynh, ta moi tim moi phổi, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với huynh! Tại sao, tại sao nhất định phải là huynh!”
Mắt từ Thế Xương đỏ ngầu, đứng dậy, hai tay nắm lấy tay áo Bùi Trường Hoài kéo y đứng dậy cùng.
Từ Thế Xương lòng mang thù hận thấu trời, giống như liệt hỏa từ địa ngục thiêu đốt trong ánh mắt.
“Huynh có biết không, ta cứu huynh, kết quả là hại ch/ết cha ta, hại ch/ết cả nhà ta! Huynh có biết không?” Từ Thế Xương khản giọng hét: “Mẫu thân ta, huynh đệ tỷ muội của ta, bọn họ có kết cục thế nào? Đều ch/ết hết rồi, ai cũng ch/ết hết, tất cả là vì ta cứu huynh!”
Bùi Trường Hoài trầm mặt chịu đựng sự phát t/iếtcủa Từ Thế Xương, cũng không biện giải, nhưng thấy y như thế, Từ Thế Xương càng phẫn nộ.
Càng phẫn nộ, tư duy càng cực đoan.
“Có phải huynh đã thông đồng với Triệu Quân từ sớm đúng không? Từ lúc hắn tiếp cận cha ta, từ lúc hắn gia nhập Vũ Lăng quân có phải hai người đã tính sẵn kế rồi đúng không, huynh muốn hại ch/ết cha ta, muốn hại ch/ết cả nhà ta, bởi vì huynh không cam tâm để binh quyền lọt vào tay
cha ta, huynh vẫn luôn lừa ta, coi ta là tên ngốc, các người luôn lừa gạt ta.”
Từ Thế Xương đẩy Bùi Trường Hoài ngã vào song gỗ. Từ Thế Xương bước tới, đấm vào mặt Bùi Trường Hoài. Bùi Trường Hoài cũng không né, khóe môi rớm máu.
Từ Thế Xương thấy thế, nước mắt rơi xuống, tựa như oán hận cùng cực, lại đau đớn vô ngần, luôn chân luôn tay đấm đá Bùi Trường Hoài.
Y vừa đánh người vừa hét: “Thừa nhận! Thừa nhận cho ta! Huynh thừa nhận là huynh muốn hại ta! Thừa nhận huynh lừa ta! Bùi Dục, là lỗi của huynh, là lỗi của huynh! Ta bảo huynh thừa nhận huynh có nghe không! Thừa nhận đi!”
Từ Thế Xương tựa như sức cùng lực kiệt, nắm lấy cổ áo Bùi Trường Hoài, gục đầu lên vai y khóc lớn.
“Thừa nhận đi…”
Phẫn nộ qua đi, chỉ còn lại bi thống.
“Ta xin huynh.” Y lạc giọng: “Ta xin huynh, thừa nhận đi, Trường Hoài ca ca, huynh để ta có cái cớ để hận huynh có được không? Nếu không thì ta làm sao còn mặt mũi đi gặp cha ta, gặp người nhà của ta?”
Bùi Trường Hoài cũng khóc, giơ tay ôm Từ Thế Xương, vỗ về gáy y, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi, Cẩm Lân, xin lỗi… Cũng cảm tạ ngươi cứu ta, nếu không có ngươi, có lẽ ta đã ch/ết ở Bắc Khương rồi…”
Từ Thế Xương hiểu hơn ai hết, Bùi Trường Hoài chẳng có lỗi với ai, nhưng y vẫn xin lỗi.
Từ Thế Xương nhắm mắt, để mặc nước mắt chảy dài: “Nếu huynh ch/ết ở Bắc Khương thì tốt rồi.”
Bùi Trường Hoài lại nói: “Xin lỗi.”
Xin lỗi vì y không thể ch/ết ở Bắc Khương.
Từ Thế Xương nói: “Huynh trả lại cha mẹ cho ta, còn có ca ca của ta, ta muốn bọn họ sống tốt… Trước nay ta không có chí cầu tiến, chưa từng làm chuyện gì để họ vui lòng…”
Bùi Trường Hoài lại xin lỗi.
Không có cách nào đem người nhà của Từ Thế Xương trở lại.
“Thế nhưng nếu huynh ch/ết ở Bắc Khương.” Nước mắt Từ Thế Xương càng dữ dội: “Ta làm sao đền tội với huynh?”
Từ Thế Xương không dám nhìn thẳng Bùi Trường Hoài: “Huynh còn chưa biết sao? Cha ta hãm hại Bùi gia, cha huynh, ca ca của huynh đều bị cha ta hại ch/ết! Ta còn ngây ngốc làm bạn với huynh nhiều năm như thế… Trường Hoài ca ca, huynh nên hận ta, huynh phải hận ta, phải có như thế ta mới hận huynh được, phải như thế hai chúng ta mới vạch rõ nợ nần được. Thế mà huynh lại chạy đến đây xin lỗi ta. Huynh xin lỗi con trai của kẻ thù!’
“Cẩm Lân, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.” Bùi Trường Hoài thấp giọng nói: “Sau trận Tẩu Mã Xuyên, sáu năm này, chỉ có khi ở cùng ngươi ta mới có thể thả lỏng một chút. Ta chỉ cảm kích ngươi chứ không hề oán hận.”
Từ Thế Xương khóc hồi lâu mới khống chế được cảm xúc, y đẩy Bùi Trường Hoài ra, lùi về sau mấy bước.
Mắt y đỏ hồng, cố giữ cho giọng nói bình tĩnh trở lại: “Ta không rộng lượng được như huynh, cho dù cha ta có xấu xa hơn nữa nhưng ông ấy vẫn là cha ruột của ta. Bùi Dục, huynh muốn làm gì ta cũng được, nhưng huynh hại ch/ết cha ta, ta không thể không hận huynh. Ta cũng không muốn nợ huynh, lúc trước huynh cứu ta một mạng, ta cũng trả lại ân tình này cho huynh rồi!”
Y cầm chén rượu lên, ngẩng đầu uống cạn, lại thấy không đủ, liền bưng cả vò lên, rượu cay nồng lướt qua cổ họng làm y ho sặc sụa.
Từ Thế Xương cong người, gần như sắp nôn.
Bùi Trường Hoài bước đến muốn đỡ y, nhưng Từ Thế Xương lại ném bình rượu bên chân Bùi Trường Hoài: “Đừng qua đây.”
Bùi Trường Hoài sững người, không bước tiếp.
“Chén này đoạn nghĩa, hai ta từ nay không còn là bằng hữu nữa.” Từ Thế Xương ôm bụng, nói: “Huynh còn nhớ không, lúc ở đại hội tỉ võ Bắc doanh, ta cược thắng huynh, ta đòi huynh cho ta một món đồ.”
Bùi Trường Hoài đáp: “Ta nhớ.”
Từ Thế Xương nói: “Ta không cần gì nữa, ta chỉ có một thỉnh cầu duy nhất, sau này đừng để ta nhìn thấy huynh nữa.”
“Cẩm Lân?”
“Đừng để ta nhìn thấy huynh nữa!” Từ Thế Xương giận dữ gạt hết thức ăn trên bàn xuống: “Cút đi!”
Hai người đối diện hồi lâu, trong ngục chỉ còn tiếng thở dốc của Từ Thế Xương.
Bùi Trường Hoài im lặng, cuối cùng cũng cất bước, cầm chén rượu trên bàn lên.
Bùi Trường Hoài nói: “Chén rượu này, ta không uống.”
Y đổ rượu lên đất, vén tay áo lau sạch chén rồi cầm trong tay, dưới ánh mắt phẫn nộ của Từ Thế Xương từng bước từng bước rời khỏi ngục.
Từ Thế Xương nhìn theo bóng lưng y, cắn răng kìm tiếng khóc, cuối cùng cũng không nhịn được, ngã khuỵu trên đất khóc lớn.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Ngày lưu đày khỏi kinh, trời mưa rất to, cỏ dại ngoài thành ướt đẫm.
Tóc Từ Thế Xương buông dài, trên thân mặc tù phục, chân đeo gông, giày đã ướt đẫm, từng bước giẫm lên bùn nước rời khỏi thành, tựa như thất hồn lạc phách.
Sai dịch áp giải y dễ tính, cũng không hối thúc, còn khoác cho Từ Thế Xương một cái áo rơm đi mưa.
Chẳng bao lâu, sau lưng Từ Thế Xương vang lên tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo vải thô đang cưỡi lừa, dung mạo có phần tuấn tú, cao giọng gọi ‘Từ công tử! Từ công tử!’
Từ Thế Xương và hai người sai dịch dừng lại.
Thiếu niên ấy nhảy xuống lưng lựa, chạy đến trước mặt Từ thế xương, quỳ xuống trước mặt y: “Từ công tử, ngài còn nhớ ta không?”
Từ Thế Xương lắc đầu.
“Hôm đó ở lầu Phù Dung ngài từng thưởng cho ta một cái đai ngọc.” Thiếu niên nói: “Lúc đó nương của nô tài thân lâm trọng bệnh không có có tiền chạy chữa, cũng may có ngài thưởng cho, ta mới có thể mời đại phu tốt nhất chữa trị cho nương. Nay nương số mệnh đã tận, chỉ còn lại nô tài thiếu ngài một ân tình, nay ngài phải rời kinh, nô tài xin phép được theo cùng!”
Từ Thế Xương ngơ ngác, đảo mắt một hồi cũng chẳng nhớ nổi, chỉ cười: “Ngươi biết ta phạm tội gì, phải đi đâu không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Nô tài không biết, nô tài chỉ biết công tử có ân cứu mạng, cho dù tan xương nát thịt cũng phải trả.”
“Tiện tay cho ngươi thôi, cũng không nghĩ tới chuyện ban ân, không cần ngươi trả, cứ về nhà đi!”
Từ Thế Xương xoay người cất bước, thiếu niên cũng không nói nữa, đứng dậy theo sau Từ Thế Xương.
Hai người sai dịch phụ trách áp giải Từ Thế Xương nhìn nhau, cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Từ Thế Xương phát hiện thiếu niên này vẫn đi theo, trừng mắt nhìn: “Bảo ngươi cút đi, không nghe thấy hả?”
Thiếu niên cúi đầu đứng yên tại chỗ, cũng không có ý trở về. Từ Thế Xương thấy y như thế, cũng đành mặc kệ.
Trên tường thành cao sừng sừng, mưa vẫn rả rích, gió lần dưới tán ô.
Tạ Tùng Tuyển và Bùi Trường Hoài sóng vai đứng cạnh nhau trên thành.
Tạ Tùng Tuyển nghiêng ô về phía y, nói: “Ngươi cứ yên tâm, quan sai áp giải đều do ta sắp xếp, sẽ không để Cẩm Lân chịu khổ.”
Bùi Trường Hoài trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng đáp: “Ta vẫn hay nhớ đến lúc còn học ở thư viện Minh Đỉnh, mỗi lần Cẩm Lân bị tiên sinh khỏi mà không đáp được đều lén nhìn ta xin ta giúp y giải vây. Nhưng ngày đó ở trong ngục, y lại không cầu cứu ta nữa, cũng chưa từng nói lời nào làm khó ta.”
Tạ Tùng Tuyển nhẹ nhàng thở dài, một tay để sau lưng, nhìn quãng đường phía trước: “Lần này ly biệt, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.”
Sắc cỏ chân trời, dáng người nho nhỏ.
Núi liền núi, sông liền sông, một lời từ biệt, chẳng biết đến tận nơi nào.