Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 127
Vội vàng nhìn lướt qua, Tạ Tri Quân liền thay đổi phương hướng, phóng ngựa chạy như điên, thoáng cái liền biến mất trong đêm đen mờ mịt.
Vệ Phong Lâm đang muốn đuổi theom Bùi Trường Hoài tựa như hiểu rõ ý đồ của Tạ Tri Quân, nói: “Hắn chỉ đến một mình, ngươi dẫn người đuổi theo Tạ Tri Chương, Tạ Tri Quân giao cho ta.”
Vệ Phong Lâm mím môi nói: “Rõ.”
Bùi Trường Hoài lên ngựa, mang theo một đội binh đuổi theo hướng Tạ Tri Quân rời đi.
Tạ Tri Quân không chạy quá xa, hắn từ đầu đến cuối chỉ vòng quanh ngọn núi này, tựa hồ cố ý kéo dài thời gian, vừa làm cho Bùi Trường
Hoài có thể đuổi kịp hắn, vừa trơn trượt như một con cá khiến y không bắt được.
Bùi Trường Hoài nhanh chóng chỉ huy binh mã chặn hết đường đi, mãi cho đến buổi trưa hôm sau, mới có thể dồn Tạ Tri Quân đến bên bờ vực, không còn đường tiến.
Đây là một ngọn núi không biết tên, bởi vì gần đây mưa liên miên không dứt, sương mù nồng đậm tựa tuyết che khuất đỉnh núi, không khí loãng, tạo ra cái lạnh ẩm ướt.
Tạ Tri Quân mắt thấy phía trước đã không còn đường đi, đành phải bỏ ngựa, rút kiếm xoay người, lạnh lùng nhìn Bùi Trường Hoài đang vây đuổi mình.
Bùi Trường Hoài nâng tay ngăn cản binh mã phía sau, ra hiệu cho bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ.
Y một mình xuống ngựa, đi đến trước mặt hắn không xa, nói: “Thế tử, ngươi chạy không thoát.”
“Ta cũng không muốn chạy.” Tạ Tri Quân tháo xuống hai chiếc nanh sói nạm vàng vẫn luôn để trong cổ áo, trầm giọng nói: “Bùi Dục, ta là tới giết ngươi.”
Ánh vàng như những ngôi sao lấp lánh, Bùi Trường Hoài nhíu mày, nhất thời hiểu được: “Ngươi đến Bắc Khương? Thương nhân ở tiệm cầm đồ chẳng lẽ là do ngươi giết?”
“Ngươi không hỏi ta vì sao lại đi Bắc Khương, cũng không định giải thích tại sao lại dễ dàng đem vật ta tặng cho ngươi đưa cho người khác, mà lại muốn chất vấn có phải ta giết hắn hay không? Hắn sống hay ch/ết có liên quan gì tới ngươi!” Tạ Tri Quân cảm thấy buồn cười vô cùng, nở nụ cười đùa cợt, kiếm trong tay càng nắm càng chặt: “Bùi Dục, người như ngươi, rốt cuộc có chỗ nào tốt?”
Hắn như đang hỏi Bùi Trường Hoài, lại như đang hỏi chính bản thân mình.
Bùi Trường Hoài lạnh lùng đáp: “Từ nhỏ đến lớn, ngươi vẫn luôn như thế. Lúc học ở thư viện Minh Đỉnh, ta chỉ là tặng cho thư đồng kia một chiếc quạt, ngươi đã đem người sống sờ sờ ra đánh ch/ết, sau lại vào cung làm thư đồng, tiểu cung nữ kia không làm sai việc gì, chẳng qua làm đổ chén trà, lại bị ngươi dùng lời đồn đãi bức đến tự sát?
Nếu ngươi vì chuyện nanh sói mà oán giận ta, ta có thể giải thích, ngươi không hả giận, đến giết ta cũng chẳng sao, nhưng oan có đầu nợ có chủ, thương nhân kia cùng việc này không hề có liên quan, Tạ Tri Quân, mạng người vô tội, ngươi nói giết liền giết?!”
“Giết bọn họ thì làm sao!”
Tạ Tri Quân vung kiếm, hung ác đâm về phía Bùi Trường Hoài.
Kiếm pháp của hắn sắc bén và cương mãnh, dữ dội như cảm xúc của hắn, đánh úp về phía Bùi Trường Hoài tựa cuồng phong.
“Ta chính là ghét bọn họ, ghét ngươi đối xử tốt với bọn họ, ghét ngươi vì hạng người râu ria như vậy mà đối nghịch với ta! Bùi Dục, ngươi đã từng thề, vĩnh viễn không rời khỏi ta, ngươi còn nói bản thân không bao giờ gạt người, nhưng người luôn trốn tránh ra chính là ngươi, lúc trước, Tạ Tùng Tuyển tính kế hãm hại ta, ngươi có từng tin tưởng ta lần nào không? Chỉ có ta khờ dại! Ta vụng về! Ta cam chịu, luôn đem lời thề của ngươi giữ trong lòng!”
Bùi Trường Hoài mạnh mẽ tiếp chiêu của Tạ Tri Quân, vung kiếm, cản lại kiếm của Tạ Tri Quân, sức mạnh tràn đầy ẩn chứa trong thân kiếm, hai bên đọ sức, khó phân thắng bại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bùi Trường Hoài không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Văn Thương, ngươi và ta vốn dĩ là người không chung đường, hà tất phải miễn cưỡng?”
“Hay cho câu “người không chung đường”!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Tri Quân tràn ngập sự tàn bạo, hắn nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy ủy khuất, ra tay không chút lưu tình, đâm về phía Bùi Trường Hoài.
Hắn ở đạo quán khổ luyện kiếm pháp mười năm, chung quy không phải loại người hời hợt, một kiếm này tràn đầy lửa giận và hận ý, đâm nhanh đến, Bùi Trường Hoài khó khăn tránh thoát, nhưng thắt lưng vẫn bị thương.
Y liền lùi lại mấy bước, nhưng Tạ Tri Quân đuổi sát không buông.
Hắn vừa chém vừa quát: “Sáu năm trước, nghe nói ngươi gặp nguy hiểm ở Tẩu Mã Xuyên, ta làm trái thánh chỉ, tự mình xuất quan, cho dù Hoàng thượng muốn chém đầu hay trách phạt, ta đều không sợ! Ta một lòng chỉ muốn đi Tẩu Mã Xuyên tìm ngươi! Khi đó lũ chó Bắc Khương đâm một nhát vào ngực ta, trong đầu ta chỉ nghĩ “Bùi Dục cũng bị thương như vậy
sao? Y rất sợ đau. Lũ chó Bắc Khương lại làm y bị thương, nếu như y thật sự ch/ết rồi, ta phải giết toàn bộ lũ chó Bắc Khương để giải hận!” Lúc ta nhớ mong ngươi, ngươi có từng nghĩ tới ta? Ta không dễ dàng gì mới về tới kinh đô, ở Lan Thương Uyển, ngươi thấy vết thương trên người ta, ngay cả hỏi cũng chẳng thèm! Thư đồng, cung nữ gì đó, bọn họ là cái thá gì? Nếu ngươi thực sự coi ta là bằng hữu, thì chỉ được đối tốt với một mình ta!”
Lúc trước Bùi Trường Hoài không biết chuyện vết thương trên ngực của Tạ Tri Quân, tính cách Tạ Tri Quân luôn cao ngạo, tự đại, nếu không phải đã cùng đường mạt lộ, hắn khẳng định không chịu nói ra.
Lúc này đã biết chuyện, lòng Bùi Trường Hoài rối rắm, ngay cả kiếm pháp phòng ngự cũng rối lên.
“Bùi Dục, ngươi không phụ lòng người trong thiên hạ, duy chỉ phụ lòng một mình ta!”
Mắt phượng Tạ Tri Quân dữ tợn, liên tiếp xuất chiêu, Bùi Trường Hoài từng bước bị bức tới trên vách đá, không còn đường lui, chỉ có thể đánh trả.
Cảnh ngày xưa chợt lần lượt hiện lên.
Có lúc là Tạ Tri Quân giả làm ăn mày, tựa vào xe ngựa của Bùi Trường Hoài chơi xấu; có lúc lại ở phòng học, Tạ Tri Quân chống cằm, ngủ gà ngủ gật trên thư án, tiên sinh đi ngang qua cửa sổ, Bùi Trường Hoài liền giật nhẹ bím tóc của Tạ Tri Chương, gọi hắn tỉnh; có lúc là hai người ở Lan Thương Uyển, Tạ Tri Quân đem quạt Bùi Trường Hoài cho hắn giấu vào ngực, hai người sóng vai ngắm nhìn hoa Ngọc Lan nở rộ…..
Hai người dây dưa bất phân thắng bại.
Kiếm pháp Tạ Tri Quân dù lợi hại, nhưng vẫn không bằng Bùi Trường Hoài; Bùi Trường Hoài lại không đành lòng hạ sát tâm, y chỉ định đem hắn cho Hoàng thượng xử trí.
Đúng lúc này, giữa rừng, một mũi tên nhắm ngay phía sau lưng Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài vốn vì lời nói của Tạ Tri Quân mà lòng không yên, vừa phải chống chịu sát chiêu của Tạ Tri Quân, mất đi sự cảnh giác ngày thường, lúc mũi tên lao tới, Bùi Trường Hoài cũng không phát hiện.
Tạ Tri Quân đột nhiên thu tay lại, hung hăng chưởng lên đầu vai Bùi Trường Hoài, Bùi Trường Hoài bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể
nghiêng ngã, mũi tên lao thẳng qua y, trực tiếp đâm vào hông Tạ Tri Quân.
Máu tươi bắn lên mặt Bùi Trường Hoài, y nhất thời ngẩn ra.
Chỉ nghe ở phía xa, có tiếng hô to đầy thê lương: “Văn Thương!”
Trong ánh mắt Tạ Tri Quân có chút khiếp sợ, hắn vô thức lùi về sau hai bước, nào ngờ bước vào khoảng không, rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Lúc này Bùi Trường Hoài mới kịp phản ứng, nhưng chậm một chút, hắn theo bản năng bắt được Tạ Tri Quân.
Thế nhưng quá nặng, Bùi Trường Hoài suýt bị kéo xuống vực thẳm.
Bùi Trường Hoài quyết đoán lấy kiếm đâm vào vách đá, khó khăn lắm mới ngăn được không rơi xuống, nhưng kiếm dù có bền đến mấy cũng không chịu được sức nặng của hai người.
Nếu chỉ một mình Bùi Trường Hoài, y còn có thể dùng khinh công leo lên, nhưng trong tay hắn còn nắm Tạ Tri Quân, y muốn lên cũng không lên được, muốn bỏ cũng bỏ không xong.
Sinh tử trước mắt, Bùi Trường Hoài không suy nghĩ được nhiều nữa, bộc phát ra sức mạnh kinh người giữ chặt lấy tay Tạ Tri Quân.
“Đừng buông tay!” Bùi Trường Hoài cắn chặt răng, kiên cường chống đỡ chờ người bên trên cứu viện.
Tạ Tri Quân ngửa đầu nhìn y, nhìn vẻ mặt thống khổ của Bùi Trường Hoài.
Mũi tên bên hông hắn vẫn đang chảy máu, chỗ đó có vẻ như đã bị mũi tên xuyên thủng một lỗ, gió lạnh thổi qua, Tạ Tri Quân chỉ cảm thấy cả người rét căm căm, chỉ có bàn tay Bùi Trường Hoài ấm áp.
Thân kiếm lung lay sắp đổ
“Bùi Dục, ngươi thật biết hại người. Nếu không làm được, cần gì phải hứa? Lúc trước ta giả làm ăn mày, ngươi không nên tặng viên ngọc cho ta, bây giờ cũng không nên liều mình cứu ta!” Tạ Tri Quân nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Ta vốn định kéo ngươi đồng quy vu tận, nhưng ngươi đê tiện, phản bội như vậy, cũng xứng cùng ta ch/ết chung một chỗ! Ngươi không xứng?!”
Tạ Tri Quân quyết tâm, sự điên cuồng tột độ trong lòng vào thời khắc này biến thành sự quyết định tàn nhẫn, hắn vung kiếm lên, hung hăng chặt đứt tay trái của mình.
Tay Bùi Trường Hoài bỗng dưng nhẹ bẫng, y trơ mắt nhìn Tạ Tri Quân rơi vào biển mây mù mịt.
Y cực kỳ hoảng sợ: “Tạ Tri Quân—!”
Vệ Phong Lâm đang muốn đuổi theom Bùi Trường Hoài tựa như hiểu rõ ý đồ của Tạ Tri Quân, nói: “Hắn chỉ đến một mình, ngươi dẫn người đuổi theo Tạ Tri Chương, Tạ Tri Quân giao cho ta.”
Vệ Phong Lâm mím môi nói: “Rõ.”
Bùi Trường Hoài lên ngựa, mang theo một đội binh đuổi theo hướng Tạ Tri Quân rời đi.
Tạ Tri Quân không chạy quá xa, hắn từ đầu đến cuối chỉ vòng quanh ngọn núi này, tựa hồ cố ý kéo dài thời gian, vừa làm cho Bùi Trường
Hoài có thể đuổi kịp hắn, vừa trơn trượt như một con cá khiến y không bắt được.
Bùi Trường Hoài nhanh chóng chỉ huy binh mã chặn hết đường đi, mãi cho đến buổi trưa hôm sau, mới có thể dồn Tạ Tri Quân đến bên bờ vực, không còn đường tiến.
Đây là một ngọn núi không biết tên, bởi vì gần đây mưa liên miên không dứt, sương mù nồng đậm tựa tuyết che khuất đỉnh núi, không khí loãng, tạo ra cái lạnh ẩm ướt.
Tạ Tri Quân mắt thấy phía trước đã không còn đường đi, đành phải bỏ ngựa, rút kiếm xoay người, lạnh lùng nhìn Bùi Trường Hoài đang vây đuổi mình.
Bùi Trường Hoài nâng tay ngăn cản binh mã phía sau, ra hiệu cho bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ.
Y một mình xuống ngựa, đi đến trước mặt hắn không xa, nói: “Thế tử, ngươi chạy không thoát.”
“Ta cũng không muốn chạy.” Tạ Tri Quân tháo xuống hai chiếc nanh sói nạm vàng vẫn luôn để trong cổ áo, trầm giọng nói: “Bùi Dục, ta là tới giết ngươi.”
Ánh vàng như những ngôi sao lấp lánh, Bùi Trường Hoài nhíu mày, nhất thời hiểu được: “Ngươi đến Bắc Khương? Thương nhân ở tiệm cầm đồ chẳng lẽ là do ngươi giết?”
“Ngươi không hỏi ta vì sao lại đi Bắc Khương, cũng không định giải thích tại sao lại dễ dàng đem vật ta tặng cho ngươi đưa cho người khác, mà lại muốn chất vấn có phải ta giết hắn hay không? Hắn sống hay ch/ết có liên quan gì tới ngươi!” Tạ Tri Quân cảm thấy buồn cười vô cùng, nở nụ cười đùa cợt, kiếm trong tay càng nắm càng chặt: “Bùi Dục, người như ngươi, rốt cuộc có chỗ nào tốt?”
Hắn như đang hỏi Bùi Trường Hoài, lại như đang hỏi chính bản thân mình.
Bùi Trường Hoài lạnh lùng đáp: “Từ nhỏ đến lớn, ngươi vẫn luôn như thế. Lúc học ở thư viện Minh Đỉnh, ta chỉ là tặng cho thư đồng kia một chiếc quạt, ngươi đã đem người sống sờ sờ ra đánh ch/ết, sau lại vào cung làm thư đồng, tiểu cung nữ kia không làm sai việc gì, chẳng qua làm đổ chén trà, lại bị ngươi dùng lời đồn đãi bức đến tự sát?
Nếu ngươi vì chuyện nanh sói mà oán giận ta, ta có thể giải thích, ngươi không hả giận, đến giết ta cũng chẳng sao, nhưng oan có đầu nợ có chủ, thương nhân kia cùng việc này không hề có liên quan, Tạ Tri Quân, mạng người vô tội, ngươi nói giết liền giết?!”
“Giết bọn họ thì làm sao!”
Tạ Tri Quân vung kiếm, hung ác đâm về phía Bùi Trường Hoài.
Kiếm pháp của hắn sắc bén và cương mãnh, dữ dội như cảm xúc của hắn, đánh úp về phía Bùi Trường Hoài tựa cuồng phong.
“Ta chính là ghét bọn họ, ghét ngươi đối xử tốt với bọn họ, ghét ngươi vì hạng người râu ria như vậy mà đối nghịch với ta! Bùi Dục, ngươi đã từng thề, vĩnh viễn không rời khỏi ta, ngươi còn nói bản thân không bao giờ gạt người, nhưng người luôn trốn tránh ra chính là ngươi, lúc trước, Tạ Tùng Tuyển tính kế hãm hại ta, ngươi có từng tin tưởng ta lần nào không? Chỉ có ta khờ dại! Ta vụng về! Ta cam chịu, luôn đem lời thề của ngươi giữ trong lòng!”
Bùi Trường Hoài mạnh mẽ tiếp chiêu của Tạ Tri Quân, vung kiếm, cản lại kiếm của Tạ Tri Quân, sức mạnh tràn đầy ẩn chứa trong thân kiếm, hai bên đọ sức, khó phân thắng bại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bùi Trường Hoài không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Văn Thương, ngươi và ta vốn dĩ là người không chung đường, hà tất phải miễn cưỡng?”
“Hay cho câu “người không chung đường”!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Tri Quân tràn ngập sự tàn bạo, hắn nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy ủy khuất, ra tay không chút lưu tình, đâm về phía Bùi Trường Hoài.
Hắn ở đạo quán khổ luyện kiếm pháp mười năm, chung quy không phải loại người hời hợt, một kiếm này tràn đầy lửa giận và hận ý, đâm nhanh đến, Bùi Trường Hoài khó khăn tránh thoát, nhưng thắt lưng vẫn bị thương.
Y liền lùi lại mấy bước, nhưng Tạ Tri Quân đuổi sát không buông.
Hắn vừa chém vừa quát: “Sáu năm trước, nghe nói ngươi gặp nguy hiểm ở Tẩu Mã Xuyên, ta làm trái thánh chỉ, tự mình xuất quan, cho dù Hoàng thượng muốn chém đầu hay trách phạt, ta đều không sợ! Ta một lòng chỉ muốn đi Tẩu Mã Xuyên tìm ngươi! Khi đó lũ chó Bắc Khương đâm một nhát vào ngực ta, trong đầu ta chỉ nghĩ “Bùi Dục cũng bị thương như vậy
sao? Y rất sợ đau. Lũ chó Bắc Khương lại làm y bị thương, nếu như y thật sự ch/ết rồi, ta phải giết toàn bộ lũ chó Bắc Khương để giải hận!” Lúc ta nhớ mong ngươi, ngươi có từng nghĩ tới ta? Ta không dễ dàng gì mới về tới kinh đô, ở Lan Thương Uyển, ngươi thấy vết thương trên người ta, ngay cả hỏi cũng chẳng thèm! Thư đồng, cung nữ gì đó, bọn họ là cái thá gì? Nếu ngươi thực sự coi ta là bằng hữu, thì chỉ được đối tốt với một mình ta!”
Lúc trước Bùi Trường Hoài không biết chuyện vết thương trên ngực của Tạ Tri Quân, tính cách Tạ Tri Quân luôn cao ngạo, tự đại, nếu không phải đã cùng đường mạt lộ, hắn khẳng định không chịu nói ra.
Lúc này đã biết chuyện, lòng Bùi Trường Hoài rối rắm, ngay cả kiếm pháp phòng ngự cũng rối lên.
“Bùi Dục, ngươi không phụ lòng người trong thiên hạ, duy chỉ phụ lòng một mình ta!”
Mắt phượng Tạ Tri Quân dữ tợn, liên tiếp xuất chiêu, Bùi Trường Hoài từng bước bị bức tới trên vách đá, không còn đường lui, chỉ có thể đánh trả.
Cảnh ngày xưa chợt lần lượt hiện lên.
Có lúc là Tạ Tri Quân giả làm ăn mày, tựa vào xe ngựa của Bùi Trường Hoài chơi xấu; có lúc lại ở phòng học, Tạ Tri Quân chống cằm, ngủ gà ngủ gật trên thư án, tiên sinh đi ngang qua cửa sổ, Bùi Trường Hoài liền giật nhẹ bím tóc của Tạ Tri Chương, gọi hắn tỉnh; có lúc là hai người ở Lan Thương Uyển, Tạ Tri Quân đem quạt Bùi Trường Hoài cho hắn giấu vào ngực, hai người sóng vai ngắm nhìn hoa Ngọc Lan nở rộ…..
Hai người dây dưa bất phân thắng bại.
Kiếm pháp Tạ Tri Quân dù lợi hại, nhưng vẫn không bằng Bùi Trường Hoài; Bùi Trường Hoài lại không đành lòng hạ sát tâm, y chỉ định đem hắn cho Hoàng thượng xử trí.
Đúng lúc này, giữa rừng, một mũi tên nhắm ngay phía sau lưng Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài vốn vì lời nói của Tạ Tri Quân mà lòng không yên, vừa phải chống chịu sát chiêu của Tạ Tri Quân, mất đi sự cảnh giác ngày thường, lúc mũi tên lao tới, Bùi Trường Hoài cũng không phát hiện.
Tạ Tri Quân đột nhiên thu tay lại, hung hăng chưởng lên đầu vai Bùi Trường Hoài, Bùi Trường Hoài bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể
nghiêng ngã, mũi tên lao thẳng qua y, trực tiếp đâm vào hông Tạ Tri Quân.
Máu tươi bắn lên mặt Bùi Trường Hoài, y nhất thời ngẩn ra.
Chỉ nghe ở phía xa, có tiếng hô to đầy thê lương: “Văn Thương!”
Trong ánh mắt Tạ Tri Quân có chút khiếp sợ, hắn vô thức lùi về sau hai bước, nào ngờ bước vào khoảng không, rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Lúc này Bùi Trường Hoài mới kịp phản ứng, nhưng chậm một chút, hắn theo bản năng bắt được Tạ Tri Quân.
Thế nhưng quá nặng, Bùi Trường Hoài suýt bị kéo xuống vực thẳm.
Bùi Trường Hoài quyết đoán lấy kiếm đâm vào vách đá, khó khăn lắm mới ngăn được không rơi xuống, nhưng kiếm dù có bền đến mấy cũng không chịu được sức nặng của hai người.
Nếu chỉ một mình Bùi Trường Hoài, y còn có thể dùng khinh công leo lên, nhưng trong tay hắn còn nắm Tạ Tri Quân, y muốn lên cũng không lên được, muốn bỏ cũng bỏ không xong.
Sinh tử trước mắt, Bùi Trường Hoài không suy nghĩ được nhiều nữa, bộc phát ra sức mạnh kinh người giữ chặt lấy tay Tạ Tri Quân.
“Đừng buông tay!” Bùi Trường Hoài cắn chặt răng, kiên cường chống đỡ chờ người bên trên cứu viện.
Tạ Tri Quân ngửa đầu nhìn y, nhìn vẻ mặt thống khổ của Bùi Trường Hoài.
Mũi tên bên hông hắn vẫn đang chảy máu, chỗ đó có vẻ như đã bị mũi tên xuyên thủng một lỗ, gió lạnh thổi qua, Tạ Tri Quân chỉ cảm thấy cả người rét căm căm, chỉ có bàn tay Bùi Trường Hoài ấm áp.
Thân kiếm lung lay sắp đổ
“Bùi Dục, ngươi thật biết hại người. Nếu không làm được, cần gì phải hứa? Lúc trước ta giả làm ăn mày, ngươi không nên tặng viên ngọc cho ta, bây giờ cũng không nên liều mình cứu ta!” Tạ Tri Quân nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Ta vốn định kéo ngươi đồng quy vu tận, nhưng ngươi đê tiện, phản bội như vậy, cũng xứng cùng ta ch/ết chung một chỗ! Ngươi không xứng?!”
Tạ Tri Quân quyết tâm, sự điên cuồng tột độ trong lòng vào thời khắc này biến thành sự quyết định tàn nhẫn, hắn vung kiếm lên, hung hăng chặt đứt tay trái của mình.
Tay Bùi Trường Hoài bỗng dưng nhẹ bẫng, y trơ mắt nhìn Tạ Tri Quân rơi vào biển mây mù mịt.
Y cực kỳ hoảng sợ: “Tạ Tri Quân—!”