Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Chương 119
Chính Tắc Hầu phủ trên dưới đều là trung liệt, thanh danh vang vọng khắp Lương Quốc, cho dù là quan binh thấp hèn nhất Lập Châu cũng từng nghe qua uy danh của Chính Tắc Hầu.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn Bùi Trường Hoài, nhất thời như mất đi hồn phách.
Tử sĩ thấy Bùi Trường Hoài đột nhiên xuất hiện liền biết chuyện không xong, không nói hai lời lập tức nhấc đao tấn công Bùi Trường Hoài.
“Hầu gia cẩn thận!”
Một cái lưới lớn từ dưới phủ lên, mối tơ rối loạn trùng điệp, chuẩn xác bắt gọn chân bọn tử sĩ.
Người kéo dây chính là đám người Vạn Thái cùng Bùi Trường Hoài tới đây, bọn họ kéo dây, tấm lưới như mạng nhện bám chặt lấy bọn tử sĩ. Bùi Trường Hoài không hề nương tay, thân ảnh nhanh nhẹn, lưỡi kiếm chớp nhoáng lấy mạng bọn chúng.
Trong khoảnh khắc ấy, thi thể, đầu lâu, cùng máu tứ tung trên đất, chỉ có thể dùng tàn khốc để hình dung.
Những quan binh ở Lập Châu quanh năm chỉ giữ cổng thành, có người còn chưa từng chứng kiến chiến tranh thực sự, giờ phút này không tránh khỏi bị dọa, ai cũng không dám động đậy.
Bùi Trường Hoài tiếp đất, trong mưa gió não nề, y giơ kiếm, từng bước vượt qua bể máu. Mưa gột rửa máu tươi trên kiếm y, dòng nước đỏ thẫm chảy dài trên đất.
Bùi Trường Hoài nói: “Bắc doanh Đô thống Triệu Quân thuộc quyền quản lý của ta, cách đây không lâu vừa lập được đại công trên Tẩu Mã Xuyên, nay phụng chỉ hồi kinh, kẻ nào dám cả gan giả mạo thánh chỉ, vu miệt trung thần tạo phản?”
Những quan binh ở Lập Châu chỉ nghe lệnh hành sự, đối mặt với chất vấn của Bùi Trường Hoài, không kẻ nào dám lên tiếng.
Bùi Trường Hoài cao giọng: “Giáo úy Lập Châu là ai?”
Một lúc sau, Giáo úy Lập Châu bước ra khỏi đám đông, quỳ gối trước mặt Bùi Trường Hoài: “Hạ quan chính là Giáo úy của thành Lập Châu, tham, tham kiến Hầu gia.”
Bùi Trường Hoài không để ý đến hắn, đưa mũi kiếm quét quanh những kẻ đang bao vây Triệu Quân: “Còn không mau bỏ binh khí xuống?”
Những quan binh ấy nhìn thấy Giáo úy đã quỳ, cũng lập tức bỏ binh khí xuống, cùng quỳ rạp xuống: “Tham kiến Chính Tắc Hầu.”
Vạn Thái đến bên cạnh Bùi Trường Hoài, nâng một cây dù màu mực vẽ hoa văn màu vàng lên che cho y.
“Khởi bẩm Hầu gia.” Sắc mặt Giáo úy Lập Châu chứa đầy sợ sệt: “Chuyện này là lệnh của Tri phủ Hoài Châu Trương Tông Lâm, ít ngày trước, y đem theo pháp chỉ của Thái sư đến, thông tri Triệu Quân mưu đồ khởi binh tạo phản ở phương bắc, muốn thành Lập Châu phối hợp mai phục, tróc nã phản tặc.”
Nói xong, Giáo úy Lập Châu cũng bắt đầu hoảng.
Hắn quả thực chưa tận mắt nhìn thấy thánh chỉ, nhưng Thái sư quyền cao thế mạnh, lại là ân sư của Triệu Quân, ngay cả ông ta cũng nói Triệu Quân mưu phản thì còn có thể là giả hay sao?
Thế nên hắn không hề hoài nghi mà nghe theo sự sắp xếp của Trương Tông Lâm.
Lúc này nhìn thấy Bùi Trường Hoài, lại thấy những tên tử sĩ kia lại dám giết cả Chính Tắc Hầu hắn mới ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm lớn.
Giáo úy Lập Châu sợ Bùi Trường Hoài giáng tội, vội vàng biện bạch: “Hạ quan nghĩ rằng pháp chỉ của Thái sư là pháp chỉ của Hoàng thượng, Triệu Quân mưu phản, ta gi/ết ch/ết phản tặc là trừ hại cho dân cho nước, vốn dĩ xuất phát từ lòng trung thành, thiên địa có thể chứng giám.”
Bùi Trường Hoài lạnh giọng: “Thiên địa chứng giám? Chưa thấy thánh chỉ lại dám tự mình điều binh, thiếu chút nữa hại ch/ết trung lương, là ngươi thất trách; bị tiểu nhân che mù mắt, không nhận ra ai trung ai dối, là ngươi vô dụng; ngay cả người của mình cũng giết, hại ch/ết bao nhiêu binh sĩ vô tội là ngươi vô trách nhiệm! Thân là giáo úy, ngươi thất trách, vô dụng, không có trách nhiệm, lòng trung thành cũng biến thành ngu xuẩn, Bản hầu làm sao có thể tha cho ngươi?”
Giáo úy Lập Châu toát mồ hôi lạnh: “Xin Hầu gia khai ân!”
Giờ vẫn chưa phải là lúc hỏi tội hắn, Bùi Trường Hoài nhìn xung quanh, mới hỏi: “Trương Tông Lâm đâu?”
Vệ Phong Lâm đã đến bên cạnh Bùi Trường Hoài, đáp: “Hầu gia, ta đã ném hắn lại dịch trạm.”
Bùi Trường Hoài nhìn Giáo úy Lập Châu: “Mau giải Trương Tông Lâm tới đây, đây là cơ hội duy nhất cho các ngươi lập công chuộc tội.”
Vị Giáo úy này nghe nói Bùi gia có ba người con trai đều là anh kiệt, Thiếu tướng quân Bùi Văn, Bùi Hành đều không phải kẻ dễ chọc, chỉ có Tam lang Bùi Dục tính tình ôn hòa hơn một chút, nhưng hôm nay hắn mới biết, không thể tin lời đồn.
Sắc mặt Chính Tắc Hầu không nhìn ra giận dữ, nhưng từng câu từng chữ đều lạnh lẽo như Diêm Vương đòi mạng, khiến người ta sợ hãi.
Hắn vội nhận lệnh: “Hạ quan đi ngay.”
Hắn ngay lập tức đứng dậy ra lệnh cho binh sĩ Lập Châu cầm binh khí trên tay, cùng đến dịch trạm bắt người. Một hàng nhân mã lục tục rời khỏi, trên đường lớn chỉ còn lại bóng dáng của Triệu Quân.
Mũi tên ghim trên cánh tay phải đã bị Triệu Quân bẻ gãy, tay trái ôm lấy vết thương đang chảy máu, mỉm cười toe toét nhìn Bùi Trường Hoài, tán thưởng và ái mộ trong ánh mắt ấy rõ rành rành không thể phớt lờ.
Hắn nói: “Tiểu Hầu gia oai phong thật.”
Bùi Trường Hoài nắm chặt tay, muốn nói lại thôi, đón ô từ trong tay Vạn Thái, thấp giọng hạ lệnh: “Chuyện ở đây giao cho ngươi.”
Vạn Thái nhận lệnh rời khỏi.
Bùi Trường Hoài bước đến gần Triệu Quân, dưới ánh mắt của đám đông, y nắm lấy cổ tay Triệu Quân, kéo hắn đi băng băng trong mưa.
Bùi Trường Hoài không nói, Triệu Quân cũng im lặng, chỉ để mặc cho y kéo mình đi.
Chuyển sang một con hẻm nhỏ, Bùi Trường Hoài gõ cửa một tiệm thuốc, ném một thỏi bạc lên bàn để đại phu trị thương cho Triệu Quân.
Cũng may vết thương rất nông, chỉ tổn thương da thịt bên ngoài, động tác nhổ tên của đại phu rất dứt khoát, Triệu Quân tuy đau, nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Bùi Trường Hoài, chỉ đành giả vờ chẳng nhằm nhò gì cả.
Đến khi băng bó xong vết thương, đại phu liền ra khỏi phòng. Triệu Quân bước ra khỏi bình phong.
Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, bước chân có phần yếu ớt, nhìn thấy Bùi Trường Hoài đang đứng ở phía xa: “Cả tấm thân này không còn chỗ nào lành lặn nữa, sao tiểu Hầu gia không dỗ dành ta một chút?”
Bùi Trường Hoài nhìn cánh tay quấn băng vải trắng của hắn, tựa như đang kìm nén tâm tình gì, lồng ngực phập phồng, hít sâu mấy hơi rồi bước đến trước mặt Triệu Quân, dáng vẻ y giống hệt như đi đòi nợ, hung hăng khí thế.
Triệu Quân chẳng biết nên đối phó thế nào, chỉ theo bản năng lùi về sau mấy bước, lưng đập vào bình phong, còn chưa đợi hắn phản ứng, Bùi Trường Hoài đã nắm chặt bình phong, trước sau chặn đứng Triệu Quân, nhắm mắt hôn lên môi hắn.
Triệu Quân cảm nhận được sự run rẩy trong hơi thở của Bùi Trường Hoài, mới hiểu ra tâm tình mà y luôn che giấu là hoảng sợ.
Bùi Trường Hoài cứ như muốn xác nhận hơi ấm và sức sống của hắn, đầu lưỡi thuận theo môi hắn, nụ hôn vừa cuồng dại vừa nhu tình. Triệu Quân ôm lấy eo Bùi Trường Hoài, cùng y triền miên.
Ngay sau đó, Bùi Trường Hoài hôn dọc theo cằm Triệu Quân, hôn lên cổ hắn, liếm láp yết hầu của hắn.
Triệu Quân như tê dại, tà hỏa bập bùng, vội vàng giữ Bùi Trường Hoài lại, bất lực mỉm cười: “Trường Hoài tha mạng, tha mạng cho ta đi, hôm nay không tiện đâu.”
Bùi Trường Hoài không tiếp tục nữa, vùi đầu vào hõm cổ Triệu Quân, vòng tay ôm lấy Triệu Quân càng chặt, bờ vai y vẫn còn run rẩy nhè nhẹ.
Một lúc sau, Bùi Trường Hoài mới cất lời: “Lãm Minh, ta còn sợ lắm.”
Triệu Quân không cười nữa, đưa tay vỗ về sau gáy Bùi Trường Hoài, khẽ vuốt tóc y, giọng nói dịu dàng: “Đừng sợ.”
“Ta sợ ta lại đến trễ một bước, giống như trận Tẩu Mã Xuyên năm đó, phụ thân, ca ca, Tùng Tuyển, ta vẫn luôn trễ một bước, chỉ biết đón nhận cái ch/ết của bọn họ mà chẳng thể làm được gì.”
Triệu Quân không nhìn thấy ánh mắt của y, chỉ thấy bên cổ ấm nóng, là nước mắt của Bùi Trường Hoài.
“Lần này không trễ, đến vừa đúng lúc.” Triệu Quân thấp giọng dỗ dành: “Tiểu Hầu gia cứu mạng ta hai lần, phải báo ơn chứ, không chỉ đời này kiếp này, mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa, ta đều lấy thân báo đáp cho ngươi.”
Bùi Trường Hoài bật cười: “Bản hầu nhất định sẽ nhớ rõ món nợ của ngươi.”
Hai người ôm nhau một lát, đợi đến khi bình tĩnh, Bùi Trường Hoài mới kể lại tình thế ở kinh đô cho hắn nghe.
Triệu Quân nghe tin Thái sư muốn giết mình, cũng không mấy bất ngờ.
Hắn bình tĩnh trầm tư một lát mới nói: “Chuyện ở Lập Châu không giấu được lâu, nếu Tiêu Vương và Từ Thủ Chước biết ngươi đang trên đường về kinh nhất định sẽ động thủ trước, lúc đó e rằng tính mạng của Hoàng thượng sẽ rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Chuyện này không thể chậm trễ, ta phải về kinh ngay.”
Bùi Trường Hoài nhanh chóng nắm được trọng điểm: “Một mình ngươi?”
“Đúng vậy, Thái sư đã lấy cớ phòng trừ dịch hại phong tỏa kinh đô, một người càng dễ dàng lẻn vào kinh hơn.” Triệu Quân nói: “Trường Hoài, có một chuyện chỉ có ngươi mới có thể làm được, ngươi lấy danh nghĩa Chính Tắc Hầu, nhanh chóng điều động tất cả binh mã ở các vùng lân cận, cùng nhau vào kinh cần vương.”
Giữa bọn họ đã có sự ăn ý và tín nhiệm, không cần nhiều lời thêm nữa, Bùi Trường Hoài nắm lấy tay Triệu Quân nói: “Ta hiểu, nhưng ngươi một thân một mình nhớ phải cẩn thận, nhất định phải kéo dài thời gian đợi ta đến.”
Triệu Quân thần bí mỉm cười: “Yên tâm, ta không phải một thân một mình, sau khi vào kinh tự nhiên sẽ có người tiếp viện, có thể ứng phó được cục diện.”
Bọn họ ngẩng đầu nhìn Bùi Trường Hoài, nhất thời như mất đi hồn phách.
Tử sĩ thấy Bùi Trường Hoài đột nhiên xuất hiện liền biết chuyện không xong, không nói hai lời lập tức nhấc đao tấn công Bùi Trường Hoài.
“Hầu gia cẩn thận!”
Một cái lưới lớn từ dưới phủ lên, mối tơ rối loạn trùng điệp, chuẩn xác bắt gọn chân bọn tử sĩ.
Người kéo dây chính là đám người Vạn Thái cùng Bùi Trường Hoài tới đây, bọn họ kéo dây, tấm lưới như mạng nhện bám chặt lấy bọn tử sĩ. Bùi Trường Hoài không hề nương tay, thân ảnh nhanh nhẹn, lưỡi kiếm chớp nhoáng lấy mạng bọn chúng.
Trong khoảnh khắc ấy, thi thể, đầu lâu, cùng máu tứ tung trên đất, chỉ có thể dùng tàn khốc để hình dung.
Những quan binh ở Lập Châu quanh năm chỉ giữ cổng thành, có người còn chưa từng chứng kiến chiến tranh thực sự, giờ phút này không tránh khỏi bị dọa, ai cũng không dám động đậy.
Bùi Trường Hoài tiếp đất, trong mưa gió não nề, y giơ kiếm, từng bước vượt qua bể máu. Mưa gột rửa máu tươi trên kiếm y, dòng nước đỏ thẫm chảy dài trên đất.
Bùi Trường Hoài nói: “Bắc doanh Đô thống Triệu Quân thuộc quyền quản lý của ta, cách đây không lâu vừa lập được đại công trên Tẩu Mã Xuyên, nay phụng chỉ hồi kinh, kẻ nào dám cả gan giả mạo thánh chỉ, vu miệt trung thần tạo phản?”
Những quan binh ở Lập Châu chỉ nghe lệnh hành sự, đối mặt với chất vấn của Bùi Trường Hoài, không kẻ nào dám lên tiếng.
Bùi Trường Hoài cao giọng: “Giáo úy Lập Châu là ai?”
Một lúc sau, Giáo úy Lập Châu bước ra khỏi đám đông, quỳ gối trước mặt Bùi Trường Hoài: “Hạ quan chính là Giáo úy của thành Lập Châu, tham, tham kiến Hầu gia.”
Bùi Trường Hoài không để ý đến hắn, đưa mũi kiếm quét quanh những kẻ đang bao vây Triệu Quân: “Còn không mau bỏ binh khí xuống?”
Những quan binh ấy nhìn thấy Giáo úy đã quỳ, cũng lập tức bỏ binh khí xuống, cùng quỳ rạp xuống: “Tham kiến Chính Tắc Hầu.”
Vạn Thái đến bên cạnh Bùi Trường Hoài, nâng một cây dù màu mực vẽ hoa văn màu vàng lên che cho y.
“Khởi bẩm Hầu gia.” Sắc mặt Giáo úy Lập Châu chứa đầy sợ sệt: “Chuyện này là lệnh của Tri phủ Hoài Châu Trương Tông Lâm, ít ngày trước, y đem theo pháp chỉ của Thái sư đến, thông tri Triệu Quân mưu đồ khởi binh tạo phản ở phương bắc, muốn thành Lập Châu phối hợp mai phục, tróc nã phản tặc.”
Nói xong, Giáo úy Lập Châu cũng bắt đầu hoảng.
Hắn quả thực chưa tận mắt nhìn thấy thánh chỉ, nhưng Thái sư quyền cao thế mạnh, lại là ân sư của Triệu Quân, ngay cả ông ta cũng nói Triệu Quân mưu phản thì còn có thể là giả hay sao?
Thế nên hắn không hề hoài nghi mà nghe theo sự sắp xếp của Trương Tông Lâm.
Lúc này nhìn thấy Bùi Trường Hoài, lại thấy những tên tử sĩ kia lại dám giết cả Chính Tắc Hầu hắn mới ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm lớn.
Giáo úy Lập Châu sợ Bùi Trường Hoài giáng tội, vội vàng biện bạch: “Hạ quan nghĩ rằng pháp chỉ của Thái sư là pháp chỉ của Hoàng thượng, Triệu Quân mưu phản, ta gi/ết ch/ết phản tặc là trừ hại cho dân cho nước, vốn dĩ xuất phát từ lòng trung thành, thiên địa có thể chứng giám.”
Bùi Trường Hoài lạnh giọng: “Thiên địa chứng giám? Chưa thấy thánh chỉ lại dám tự mình điều binh, thiếu chút nữa hại ch/ết trung lương, là ngươi thất trách; bị tiểu nhân che mù mắt, không nhận ra ai trung ai dối, là ngươi vô dụng; ngay cả người của mình cũng giết, hại ch/ết bao nhiêu binh sĩ vô tội là ngươi vô trách nhiệm! Thân là giáo úy, ngươi thất trách, vô dụng, không có trách nhiệm, lòng trung thành cũng biến thành ngu xuẩn, Bản hầu làm sao có thể tha cho ngươi?”
Giáo úy Lập Châu toát mồ hôi lạnh: “Xin Hầu gia khai ân!”
Giờ vẫn chưa phải là lúc hỏi tội hắn, Bùi Trường Hoài nhìn xung quanh, mới hỏi: “Trương Tông Lâm đâu?”
Vệ Phong Lâm đã đến bên cạnh Bùi Trường Hoài, đáp: “Hầu gia, ta đã ném hắn lại dịch trạm.”
Bùi Trường Hoài nhìn Giáo úy Lập Châu: “Mau giải Trương Tông Lâm tới đây, đây là cơ hội duy nhất cho các ngươi lập công chuộc tội.”
Vị Giáo úy này nghe nói Bùi gia có ba người con trai đều là anh kiệt, Thiếu tướng quân Bùi Văn, Bùi Hành đều không phải kẻ dễ chọc, chỉ có Tam lang Bùi Dục tính tình ôn hòa hơn một chút, nhưng hôm nay hắn mới biết, không thể tin lời đồn.
Sắc mặt Chính Tắc Hầu không nhìn ra giận dữ, nhưng từng câu từng chữ đều lạnh lẽo như Diêm Vương đòi mạng, khiến người ta sợ hãi.
Hắn vội nhận lệnh: “Hạ quan đi ngay.”
Hắn ngay lập tức đứng dậy ra lệnh cho binh sĩ Lập Châu cầm binh khí trên tay, cùng đến dịch trạm bắt người. Một hàng nhân mã lục tục rời khỏi, trên đường lớn chỉ còn lại bóng dáng của Triệu Quân.
Mũi tên ghim trên cánh tay phải đã bị Triệu Quân bẻ gãy, tay trái ôm lấy vết thương đang chảy máu, mỉm cười toe toét nhìn Bùi Trường Hoài, tán thưởng và ái mộ trong ánh mắt ấy rõ rành rành không thể phớt lờ.
Hắn nói: “Tiểu Hầu gia oai phong thật.”
Bùi Trường Hoài nắm chặt tay, muốn nói lại thôi, đón ô từ trong tay Vạn Thái, thấp giọng hạ lệnh: “Chuyện ở đây giao cho ngươi.”
Vạn Thái nhận lệnh rời khỏi.
Bùi Trường Hoài bước đến gần Triệu Quân, dưới ánh mắt của đám đông, y nắm lấy cổ tay Triệu Quân, kéo hắn đi băng băng trong mưa.
Bùi Trường Hoài không nói, Triệu Quân cũng im lặng, chỉ để mặc cho y kéo mình đi.
Chuyển sang một con hẻm nhỏ, Bùi Trường Hoài gõ cửa một tiệm thuốc, ném một thỏi bạc lên bàn để đại phu trị thương cho Triệu Quân.
Cũng may vết thương rất nông, chỉ tổn thương da thịt bên ngoài, động tác nhổ tên của đại phu rất dứt khoát, Triệu Quân tuy đau, nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Bùi Trường Hoài, chỉ đành giả vờ chẳng nhằm nhò gì cả.
Đến khi băng bó xong vết thương, đại phu liền ra khỏi phòng. Triệu Quân bước ra khỏi bình phong.
Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, bước chân có phần yếu ớt, nhìn thấy Bùi Trường Hoài đang đứng ở phía xa: “Cả tấm thân này không còn chỗ nào lành lặn nữa, sao tiểu Hầu gia không dỗ dành ta một chút?”
Bùi Trường Hoài nhìn cánh tay quấn băng vải trắng của hắn, tựa như đang kìm nén tâm tình gì, lồng ngực phập phồng, hít sâu mấy hơi rồi bước đến trước mặt Triệu Quân, dáng vẻ y giống hệt như đi đòi nợ, hung hăng khí thế.
Triệu Quân chẳng biết nên đối phó thế nào, chỉ theo bản năng lùi về sau mấy bước, lưng đập vào bình phong, còn chưa đợi hắn phản ứng, Bùi Trường Hoài đã nắm chặt bình phong, trước sau chặn đứng Triệu Quân, nhắm mắt hôn lên môi hắn.
Triệu Quân cảm nhận được sự run rẩy trong hơi thở của Bùi Trường Hoài, mới hiểu ra tâm tình mà y luôn che giấu là hoảng sợ.
Bùi Trường Hoài cứ như muốn xác nhận hơi ấm và sức sống của hắn, đầu lưỡi thuận theo môi hắn, nụ hôn vừa cuồng dại vừa nhu tình. Triệu Quân ôm lấy eo Bùi Trường Hoài, cùng y triền miên.
Ngay sau đó, Bùi Trường Hoài hôn dọc theo cằm Triệu Quân, hôn lên cổ hắn, liếm láp yết hầu của hắn.
Triệu Quân như tê dại, tà hỏa bập bùng, vội vàng giữ Bùi Trường Hoài lại, bất lực mỉm cười: “Trường Hoài tha mạng, tha mạng cho ta đi, hôm nay không tiện đâu.”
Bùi Trường Hoài không tiếp tục nữa, vùi đầu vào hõm cổ Triệu Quân, vòng tay ôm lấy Triệu Quân càng chặt, bờ vai y vẫn còn run rẩy nhè nhẹ.
Một lúc sau, Bùi Trường Hoài mới cất lời: “Lãm Minh, ta còn sợ lắm.”
Triệu Quân không cười nữa, đưa tay vỗ về sau gáy Bùi Trường Hoài, khẽ vuốt tóc y, giọng nói dịu dàng: “Đừng sợ.”
“Ta sợ ta lại đến trễ một bước, giống như trận Tẩu Mã Xuyên năm đó, phụ thân, ca ca, Tùng Tuyển, ta vẫn luôn trễ một bước, chỉ biết đón nhận cái ch/ết của bọn họ mà chẳng thể làm được gì.”
Triệu Quân không nhìn thấy ánh mắt của y, chỉ thấy bên cổ ấm nóng, là nước mắt của Bùi Trường Hoài.
“Lần này không trễ, đến vừa đúng lúc.” Triệu Quân thấp giọng dỗ dành: “Tiểu Hầu gia cứu mạng ta hai lần, phải báo ơn chứ, không chỉ đời này kiếp này, mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa, ta đều lấy thân báo đáp cho ngươi.”
Bùi Trường Hoài bật cười: “Bản hầu nhất định sẽ nhớ rõ món nợ của ngươi.”
Hai người ôm nhau một lát, đợi đến khi bình tĩnh, Bùi Trường Hoài mới kể lại tình thế ở kinh đô cho hắn nghe.
Triệu Quân nghe tin Thái sư muốn giết mình, cũng không mấy bất ngờ.
Hắn bình tĩnh trầm tư một lát mới nói: “Chuyện ở Lập Châu không giấu được lâu, nếu Tiêu Vương và Từ Thủ Chước biết ngươi đang trên đường về kinh nhất định sẽ động thủ trước, lúc đó e rằng tính mạng của Hoàng thượng sẽ rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Chuyện này không thể chậm trễ, ta phải về kinh ngay.”
Bùi Trường Hoài nhanh chóng nắm được trọng điểm: “Một mình ngươi?”
“Đúng vậy, Thái sư đã lấy cớ phòng trừ dịch hại phong tỏa kinh đô, một người càng dễ dàng lẻn vào kinh hơn.” Triệu Quân nói: “Trường Hoài, có một chuyện chỉ có ngươi mới có thể làm được, ngươi lấy danh nghĩa Chính Tắc Hầu, nhanh chóng điều động tất cả binh mã ở các vùng lân cận, cùng nhau vào kinh cần vương.”
Giữa bọn họ đã có sự ăn ý và tín nhiệm, không cần nhiều lời thêm nữa, Bùi Trường Hoài nắm lấy tay Triệu Quân nói: “Ta hiểu, nhưng ngươi một thân một mình nhớ phải cẩn thận, nhất định phải kéo dài thời gian đợi ta đến.”
Triệu Quân thần bí mỉm cười: “Yên tâm, ta không phải một thân một mình, sau khi vào kinh tự nhiên sẽ có người tiếp viện, có thể ứng phó được cục diện.”