Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 15: C15: Yến trì
Tần Sương nói nhỏ, tiếng nói mang theo oán hận, "Tổ mẫu! Không thể nào! Nó cái gì cũng không biết thì làm sao có thể là y tiên?! Càng không thể cứu Thái trưởng Công chúa được!"
Tần Tương cũng gật đầu, "Phải đó tổ mẫu, trước giờ đều không biết là nó biết y thuật?"
Tần Sương hừ lạnh một cái, siết chặt nắm đấm, "Nhất định là Thái trưởng Công chúa nhận sai người rồi! Cứ chờ xem, nó sẽ bị đuổi ra ngoài nhanh thôi!"
Tưởng thị ngồi trầm mặc, Tần Hoan biết cái gì hay không biết cái gì bà không rõ ràng lắm, bởi vì ngay từ lúc Tần Hoan đến Cẩm Châu bà cũng chưa từng để Tần Hoan ở trong lòng, nhưng suy nghĩ của bà cũng giống như Tần Tương, nếu Tần Hoan biết y thuật thì tại sao trước giờ chưa bao giờ để lộ ra?
Tần Sương vừa dứt lời, bóng dáng Lục Tụ lại xuất hiện ở cửa phòng khách.
Trải qua một hồi náo nhiệt, nên giờ khách trong phòng này đều đặt sự chú ý ở bên ngoài cửa, Lục Tụ vừa đến thì ngay lập tức có người phát hiện ra.
"Nhìn kìa, là đại nha đầu bên cạnh Thái trưởng Công chúa đến!"
"Có phải là muốn triệu kiến những người khác của Tần phủ..."
Chỉ trong nháy mắt, mấy người Tần phủ cũng nhìn qua, Tần Sương vẻ mặt đau khổ khẽ nói, "Đương nhiên là đến hỏi tội! Tổ mẫu, Tần Hoan muốn hại chết chúng ta..."
Tần Sương cảm thấy Lục Tụ là đến để hỏi tội, nhưng Tưởng thị lại nhìn ra tâm tình của Lục Tụ cực kỳ tốt.
Quả nhiên Lục Tụ càng đến gần thì càng tươi cười, "Thỉnh an lão phu nhân! Thưa lão phu nhân, Cửu tiểu thư được Thái trưởng Công chúa giữ lại trò truyện cùng người, nên căn dặn nô tỳ đến đây thông báo một tiếng, xin mọi người đừng lo lắng."
Tất cả mọi ngờ vực, giờ phút này đã tan thành mây khói!
Thái trưởng Công chúa không nhận nhầm người, không chỉ như vậy còn giữ Tần Hoan lại nói chuyện!
Ngày hôm nay tới dự tiệc có không ít quan lại hiển quý, thế nhưng Thái trưởng Công chúa chỉ giữ lại có một mình Tần Hoan!
Lục Tụ nói xong lại áy náy nói tiếp, "Giờ lành sắp đến rồi, nhưng tân nương vẫn còn đang trên đường đến đây, nên hôm nay sợ là phải làm phiền chư vị đợi thêm chút nữa. Tiệc rượu đông người, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn xin chư vị thông cảm nhiều hơn."
Tuy Lục Tụ chỉ là một nô tỳ, nhưng nàng là người bên cạnh Thái trưởng Công chúa nên thân phận nàng cũng coi như một nửa chủ tử.
Nàng nói lời này xong, xung quanh liên tiếp có người đáp lời "Không dám"
Lục Tụ cười thi lễ rồi sau đó mới rời đi.
Lục Tụ đi rồi nhưng đám Tần Sương vẫn còn đang sửng sốt. Hóa ra đây lại là sự thật, Tần Hoan thật sự là ân nhân cứu mạng của Thái trưởng Công chúa!
Lâm thị lập tức hiểu được thiệt hơn trong chuyện này, "Mẫu thân, không cần biết vì sao Tần Hoan lại biết y thuật, theo lời vị Lục Tụ cô nương kia nói thì không thể có chuyện Thái trưởng Công chúa nhận nhầm người. Mẫu thân, Tần Hoan đã trở thành ân nhân cứu mạng của Thái trưởng Công chúa, vậy Tần phủ Cẩm Châu chúng ta lại có nhiều thêm một con đường, xem tình hình này thì Thái trưởng Công chúa cực kỳ yêu thích Tần Hoan!"
Lời Lâm thị nói ra cũng đúng với suy nghĩ của Tưởng thị, bà híp híp mắt, chẳng lẽ Tần Hoan lại đúng là một thiên tài nhưng bị bà xem nhẹ rồi ư?
Nghĩ đến đây, sống lưng Tưởng thị không tự giác mà thẳng tắp hẳn lên.
Người đã từng bị Tần phủ chán ghét hà khắc, một ngày kia lại nắm sinh tử của Tần phủ trong tay...
Lưng Tưởng thị chợt lạnh, đáy lòng ngày một bất an.
Mấy người Tần phủ trong phòng khách đứng ngồi không yên vì biến hóa thân phận của Tần Hoan. Còn trong nội viện, Lục Tụ đã trở về bẩm báo, "Nô tỳ đã qua chuyển đạt lời dặn của người, lão phu nhân Tần phủ và mấy vị chủ tử khác ban đầu đều hơi kinh ngạc không giải thích được, nhưng sau khi nghe nô tỳ nói xong thì ai ai cũng cực kỳ khiếp sợ, có thể nhìn ra được bọn họ thậm chí còn lo lắng bất an."
Thái trưởng Công chúa thở dài, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn an phận cúi đầu của Tần Hoan nói, "Lão phu nhân Tần phủ lúc còn trẻ cũng là một người tính tình trầm ổn, lớn tuổi rồi lại hơi cổ hủ, trong nhà có một viên ngọc quý thế này mà lại cứ để bụi che lấp." Hơi ngừng lại một chút rồi nói, "Hoan nhi, con đừng cho rằng lão phu nhân ta nhiều chuyện, nội tình của Tần phủ chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể rõ ràng hết rồi, hai năm qua vất vả cho con rồi."
Tần Hoan ngược lại không cảm thấy Thái trưởng Công chúa nhiều chuyện, mà thậm chí còn hơi xúc động.
Nàng chẳng qua chỉ là cứu người trong lúc cấp bách, lại đụng trúng phải Thái trưởng Công chúa, không chỉ có như vậy Thái trưởng Công chúa còn tuyên bố muốn báo đáp nàng. Báo đáp này không phải vàng bạc châu báu đơn thuần, mà chính là muốn nhân cơ hội này giúp nàng có một chỗ đặt chân yên ổn trong Tần phủ.
"Tần Hoan không dám, đa tạ Thái trưởng Công chúa, người có lòng rồi."
Thái trưởng Công chúa vỗ vỗ mu bàn tay nàng, "Con không chỉ cứu ta, quan trọng là... Ta thích đứa nhỏ như con, trong nhà chúng ta có ba đứa tiểu bối, ngay cả Ngưng nhi cũng thích múa thương lộng đao, mặc dù ta cũng thích bọn chúng nối nghiệp theo Nhạc gia quân thế nhưng cũng mong có một đứa cháu dịu dàng khéo léo bầu bạn bên cạnh ta. Con yên tâm, ta sẽ vì con lo liệu một chút."
Tần Hoan nghe lời nói ân cần của Thái trưởng Công chúa, trong lòng tự nhiên không hiểu sao lại đau xót. Nàng sống lại đã hơn 10 ngày, trên mặt mặc dù không thể hiện gì ra nhưng đáy lòng lại rất thê lương cô độc, mỗi đêm nàng nằm mơ là mỗi đêm đau đớn phẫn hận cộng thêm bất lực tuyệt vọng.
Tuy rằng Tần phủ là "nhà" hiện tại của nàng, nhưng nơi đó không chỉ có hung thủ sát hại Cửu tiểu thư đang ẩn nấp mà toàn bộ người trong phủ trên dưới đều chán ghét khinh bỉ nàng. Ngoài Phục Linh ra nàng thật sự khó cảm nhận được hai chữ 'ân cần'.
Tần Hoan ngước mắt nhìn Thái trưởng Công chúa, đôi mắt đen sâu thẳm ầng ậng nước. "Ngày ấy Tần Hoan chỉ là ra tay tương trợ, Thái trưởng Công chúa thật sự không cần..."
Thái trưởng Công chúa cầm tay Tần Hoan cười rộ lên, "Được rồi được rồi, nha đầu này mặc dù là thiện tâm lễ độ, thế nhưng chung quy là mấy năm nay con quá khổ sở, khiến cho bản thân phiền muộn không ít, cái gì cũng giấu ở trong lòng. Từ giờ con không cần suy nghĩ quá nhiều, thân thể của ta cũng cần con phải chăm sóc nữa đó."
Tần Hoan gật đầu, tiếp nhận ý tốt của Thái trưởng Công chúa nên không dám nhiều lời nữa.
Thái trưởng Công chúa nói đúng, trong lòng nàng chính xác đang cất giấu một bí mật vĩnh viễn không thể nói cho người khác.
Mặc dù trò truyện với Tần Hoan rất vui nhưng Thái trưởng Công chúa chưa từng quên hôm nay chính là ngày đại hôn của Thế tử An Dương Hầu phủ, nhìn lên thấy sắc trời càng ngày càng muộn, Thái trưởng Công chúa cũng nhíu mày.
"Sao thế này, giờ lành đã qua rồi nhưng sao người còn chưa tới?"
Giang thị thở dài, "Hôm qua gửi thư, nói hôm qua đã đi đến Thập Lí miếu, tính toán lộ trình thì muộn nhất là tối hôm nay sẽ đến. Dù sao cũng là gả chồng xa nhà, muốn đến chuẩn giờ lành cũng là rất khó."
Thái trưởng Công chúa hơi tức giận, cầm tay Tần Hoan nói, "Bỏ lỡ giờ lành, trong lòng ta lại thấy hơi bất an. Ngày trước lúc Thánh thượng có ý muốn định hôn sự này ta đã cảm thấy không ổn rồi."
Giang thị lắc đầu, "Mẫu thân không cần lo lắng, mới chỉ là đến muộn một lúc thôi, hôm nay đã là ngày tốt thì bất kể lúc nào đến cũng vẫn là như ý cát tường rồi, mẫu thân đừng lo lắng nữa." Nói xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trời cũng sắp tối rồi, nhất định sẽ đến nhanh thôi."
Mặc dù mọi người đều an ủi nhưng Thái trưởng Công chúa vẫn đứng ngồi không yên.
"Hoan nhi, con đỡ ta dây, chúng ta ra ngoài chờ..."
Tần Hoan nâng Thái trưởng Công chúa dậy, Giang thị cũng đứng lên đỡ một bên, mấy người cùng nhau đi ra lễ đường.
Hôm nay là đại hôn của An Dương Hầu phủ thế tử, tân nương xuất thân từ kinh thành Tống Quốc công phủ, mà hôn sự này là do Thánh thượng ban hôn, lại thêm thân phận của Thái trưởng Công chúa nên lễ đường được bố trí cực kỳ có phong phạm hậu duệ quý tộc.
Tần Hoan đỡ Thái trưởng Công chúa đến lễ đường cũng là lúc ở xung quanh đứng đầy người. Tất cả mọi người đều biết tân nương là được ngự ban, thế nên phải tận mắt nhìn thấy đại hôn trăm năm khó gặp trong thành Cẩm Châu này.
"Tổ mẫu đi ra rồi! Tổ mẫu..."
Vừa đến lễ đường liền có hai nam tử thanh niên chạy ra đón, cả hai đều mày kiếm mũi cao, vóc người anh tuấn khí vũ hiên ngang, trong đó một người đang mặc hỉ phục đỏ, chính là An Dương Hầu phủ thế tử!
"Mẫu thân sao cũng ra ngoài thế? Còn chưa tới..."
Lúc nói chuyện lại có một nam tử mặc hoa phục ra đón, ông ấy trông khoảng hơn 40 tuổi, thân hình cao lớn khí thế đ ĩnh đạc trang nghiêm, vừa nhìn là biết đó là người tập võ trong quân ngũ, chính là An Dương Hầu. Ông liếc mắt một cái liền thấy Tần Hoan, lập tức sửng sốt lên, bên cạnh Thái trưởng Công chúa sao lại xuất hiện một tiểu cô nương thế này?
Thấy vậy Tần Hoan liền hành lễ, "Thỉnh an Hầu gia, thỉnh an thế tử." Nói xong lại nhìn qua Thái trưởng Công chúa thì thầm, "Điện hạ, Tần Hoan xin được cáo lui trước."
Thái trưởng Công chúa cười vui vẻ, "Được, con đi đi, đi sang bên cạnh mà dự lễ."
Tần Hoan gật đầu, vội vàng men theo bên cạnh rời đi hướng về bên trong quan khách.
An Dương Hầu Nhạc Quỳnh cùng thế tử Nhạc Giá chỉ lưu chuyện này lại trong lòng chứ chưa lập tức hỏi đến, chỉ đỡ Thái trưởng Công chúa đi đến ngồi lên chủ vị. Trên lễ đường lụa đỏ nến vàng ngập tràn vui tươi, nội đường lại trải thảm đỏ thẳng tắp ra tận đến cửa phủ. Ngồi ở chủ vị đều có thể trực tiếp nhìn thấy bóng đêm mênh mông bên ngoài cửa phủ, giờ trời đã tối đen như mực thế nhưng tân nương vẫn còn chưa đến!
"Sao lại có thể chậm trễ lâu như vậy? Hẳn là không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có thể phái người đi ra ngoài xem xét không?"
Thái trưởng Công chúa trong lòng bất an nên hỏi liên tiếp. An Dương Hầu vội vàng an ủi, "Mẫu thân yên tâm, hẳn là không gặp chuyện không may, đội đưa dâu chính là thân vệ của Tống Quốc công phủ, con đã phái người đi xem rồi, người yên tâm đi."
Thái trưởng Công chúa sốt ruột, Giang thị sốt ruột, chư vị quan khách cũng sốt ruột, rất nhiều người đã đến đây từ tận sáng sớm mà phải đợi đến tận bây giờ, chính vì phân lượng của buổi đại hôn này nên mới không muốn ra về, chứ nếu không từ sớm đã muốn rời đi rồi.
"Báo..." bỗng nhiên một thân vệ cưỡi ngựa phi đến, "Khởi bẩm Hầu gia, ngoài thành nhìn thấy một đoàn người cầm đuốc! Thế tử phi đến rồi!"
Vừa nghe thấy lời này, tất cả lễ đường rộ lên tiếng người huyên náo. Đến rồi, tân nương tử cuối cùng cũng đến rồi!
Tinh thần Thái trưởng Công chúa cũng vui vẻ hẳn lên, phu phụ An Dương Hầu cũng phấn khởi, thế tử Nhạc Giá còn vừa kích động vừa căng thẳng, mà các vị quan khách xung quanh ai ai cũng hào hứng chen nhau đứng nhìn ra bên ngoài cửa phủ.
Rất nhanh sau đó, con phố vốn đã tối đen như mực dưới màn đêm chợt có ánh lửa sáng lên.
Ban đầu chỉ là một, rồi lại biến thành mấy chục điểm sáng. Ngay sau đó tất cả tập hợp lại với nhau trùng trùng điệp điệp tạo thành một mảng sáng rực khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thán không thôi. Không hổ là đội ngũ đưa dâu từ kinh thành, thanh thế này quá lớn rồi!
Ánh lửa đi đến càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa đều đặn cũng dần nghe được rõ ràng, càng lúc càng điếc tai. Đoàn người mang theo một khí thế đập núi phá sông rất áp bức người hướng về phía An Dương Hầu phủ.
Các vị khách quan trong lòng run cầm cập, đội đưa dâu này không chỉ có thanh thế lớn mà lại còn có sát khí cuồn cuộn thế này, không giống như hoan hỉ đưa rước, ngược lại lại giống như thiên quân vạn mã đương đầiu với kẻ địch trên sa trường.
Nhạc Quỳnh là người đầu tiên phát hiện không đúng, ông đã lãnh binh nhiều năm nên đương nhiên cảm giác nhạy bén hơn người bình thường.
Ông tiến lên một bước, chăm chú nhìn vào ánh lửa từ phía bên kia thành...
Trong bóng đêm bao la, ánh lửa lập lòe giống như hai con rồng lửa điên cuồng lao đến đây. Chốc lát đoàn người ngựa đã đi đến cửa phủ, tất cả đều mặc chiến giáp đen phát ra ánh sáng lạnh lẽo cùng với huyết khí sục sôi. Lấy tư thế vương giả không ai bì nổi xâm nhập vào mắt mọi người, bọn họ như một đoàn ma quỷ ở ngoài cửa phủ, cất tiếng 'Uy' vang rền ghìm cương ngựa lại rồi sau đó nhanh chóng phân nhau đứng thành hàng lặng lẽ hai bên cửa Hầu phủ.
Vành mắt Nhạc Quỳnh cực lực run rẩy, tất cả quan khách cũng kinh hãi trợn tròn mắt.
Không phải đội đưa dâu đến, mà là...
Tiếng động rung chuyển núi non đã ngừng hẳn, chỉ còn lại một tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Cuối con phố dài, một con chiến mã toàn thân đen tuyền nhè nhẹ bước đến. Trong ánh lửa hừng hực, nam nhân trên lưng ngựa tay cầm trường thương đẹp rực rỡ như hoa u đàm trong bóng đêm, giọng nói mang theo khí phách tự cao tự đại coi thường tất cả...
"Phụng Ngự lệnh của Thánh thượng đến chúc mừng, Yến Trì đến muộn rồi!"