Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 95-2: Cái chết của di nương (2)
Tần Hoan lườm Yến Trì một cái, nàng hiểu rằng Yến Trì có tâm muốn để cho nàng tham gia vào vụ án này, thế nhưng nàng vẫn không hiểu, đang yên đang lành tại sao hắn lại bắt đầu thụ lý vụ án này? Án mạng của Tống Nhu cũng không khiến cho hắn quan tâm đến như vậy mà?
"Đương nhiên tuân theo phân phó của Điện hạ..."
Tần Hoan đáp lại một câu, còn bên này Tần Sâm muốn nói lại thôi nên cứ ấp úng, "Nhưng... dù sao cũng là người chết, Cửu muội muội vẫn còn là một tiểu cô nương chỉ sợ sẽ sợ hãi. Nếu Điện hạ không để ý thì tại hạ có thể..."
Yến Trì nhíu mày, "Cũng không phải là thấy Đại công tử không thích hợp, mà là án này phát sinh bên trong Tần phủ cho nên Đại công tử cũng nằm trong diện tình nghi."
Sắc mặt Tần Sâm thoáng trở nên trắng bệch, Yến Trì lại lạnh lùng nhìn sang mấy người Tưởng thị, "Vụ án xảy ra bên trong Tần phủ, các vị cũng đều là chủ nhân của Tần phủ, Yến Trì không muốn phải hoài nghi các vị. Thế nhưng theo lý mà nói, các vị đúng thật là đều nằm trong diện tình nghi."
Dù gì Tần phủ cũng là quý tộc ở Cẩm Châu, ngay cả Hoắc Hoài Tín cũng không tiện nói thẳng thắn cộc cằn như vậy, thế nhưng Yến Trì lại chẳng có chút kiêng kị nào. Sau khi hắn dứt lời thì Tần Sâm và Tưởng thị ngay cả một chút thỏa hiệp để tìm đường sống cũng không có.
Tần Sâm đành phải gật đầu, "Vâng, Thế tử Điện hạ nói có lý."
Yến Trì gật đầu, có vẻ như mãn ý, sau đó hắn lại nhìn về phái Hoắc Hoài Tín nói, "Mời lão phu nhân và Đại công tử sang bên cạnh nghỉ ngơi đi. Vụ án như thế nào ngươi nói cho ta biết là được, hiện tại ngươi dẫn ta đi xem thi thể nạn nhân."
Hoắc Hoài Tín lại lau mồ hội, ông vội vàng chỉ huy một nha sai bên cạnh mình, "Đi, đưa lão phu nhân đến phòng khách bên cạnh ngồi đi." Nói xong ông lại nhìn về phía Tưởng thị rồi cười nói, "Lão phu nhân, người cứ đi nghỉ ngơi trước đi, có vấn đề gì sẽ hỏi người sau."
Trên tay Tưởng thị vẫn còn cầm một chuỗi Phật châu, nghe thấy thế liền giơ 1 tay lên cúi đầu bái, "A di đà phật, việc này xin nhờ cậy vào Tri phủ Đại nhân rồi." Nói xong bà lại vái một cái về phía Yến Trì rồi mới dẫn theo mấy người Tần Sâm rời khỏi.
Bọn họ vừa mới rời đi thì Yến Trì đã hỏi, "Thi thể để ở đâu?"
Hoắc Hoài Tín giơ tay chỉ vào trong, "Ở bên trong này, mời Thế tử Điện hạ vào..."
Yến Trì cất bước, nhưng mới đi được 2 bước đã quay đầu lại, hắn thấy Tần Hoan vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích thì lại chau mày, "Sao thế? Không muốn đến nhìn thi thể xem xảy ra chuyện gì à?"
Tần Hoan chợt đứng thẳng lưng, muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi. Đừng nói chuyện xảy ra ở Tần phủ, ngay cả gặp nghi án ở ven đường thì dựa vào bản năng nàng đi theo phụ thân phá án nhiều năm thì chắc chắn nàng sẽ muốn đi tìm tòi nghiên cứu, thế nhưng...
Tần Hoan chau mày nhìn Yến Trì, "Thế tử Điện hạ muốn chủ thẩm vụ án này?"
Cũng không phải là Tần Hoan muốn quản nhiều chuyện, chỉ là Yến Trì còn đang ở trong quân doanh của Nhạc gia quân, sao giờ lại đến Tần phủ rồi? Nàng vốn tưởng rằng hắn đi tìm Hoắc Hoài Tín là vì chuyện gì khác, thế nhưng hiện tại xem ra hắn đúng là đến đây vì án mạng của Tần phủ!
Không đúng lắm, hình như còn có chuyện gì đó mà nàng còn chưa biết.
Tần Hoan nhất thời trợn mắt, "Đề hình Án Sát Sứ Hình bộ?"
Đề hình Án Sát Sứ cũng không phải là một chức quan lâu dài, thế nhưng phàm là 3 chữ Án Sát Sứ thì đa phần đều do Hoàng thượng và Trung Thư tỉnh trực tiếp bổ nhiệm, mang theo uy nghi của Thiên tử đến các châu phủ, có trách nhiệm giám sát điều tra và quản giáo. Hắn có quyền kiểm tra đánh giá quan viên và việc nội bộ của các châu phủ, những việc khác có thể không nói, thế nhưng toàn bộ nhưng việc liên quan đến hình ngục như thanh tra, tố tụng, án kiện đều thuộc về chức trách của hắn. Có hắn ở đây thì Hoắc Hoài Tín và phủ nha Tuần Lý viện liền trở thành binh tướng dưới tay hắn, án mạng ở Tần phủ phải xử thế nào ra sao thì hắn chỉ cần nói là được. Thế nhưng đang yên đang lành tại sao Yến Trì lại bị chụp lên cái mũ Đề hình Án Sát Sứ?
"Phải, chính là Đề hình Án Sát Sứ." Hoắc Hoài Tín thở dài, thấy xung quanh không có người lạ mới nói tiếp, "Án mạng của Tống tiểu thư truyền về kinh thành, sự tình liên quan đến An Dương Hầu phủ và Quốc Công phủ, có lẽ Thánh thượng cũng đã nghĩ đến cơn thịnh nộ của Thái trưởng Công chúa cho nên mới đẩy Điện hạ lên phía trước. Thánh thượng không biết phải phá án trong bao nhiêu lâu nên mới muốn Điện hạ chủ trì vụ án này, mang hung thủ ra ánh sáng, lấy lại mặt mũi cho mấy nhà."
Dừng lại một chút, Hoắc Hoài Tín lại dở khóc dở cười nói, "Thế nhưng không nghĩ đến, Thánh lệnh còn chưa đưa tới thế nhưng vụ án đã được Cửu cô nương hỗ trợ phá xong rồi. Xế chiều hôm qua Thánh lệnh chuyển đến đây, lúc ấy tại hạ còn nói là Thánh lệnh đến chậm rồi, chức Đề hình Án Sát Sứ này của Điện hạ biến thành công việc nhàn nhã, vậy mà không ngờ tới vừa mới nói xong thì hôm nay đã thấy Tần phủ xảy ra chuyện..."
Hoắc Hoài Tín cười khổ, Tần Hoan cũng đi theo mở to mắt nhìn. Án mạng Tống Nhu đích thật là liên lụy rất lớn, mà đương kim Thánh thượng biết thân phận Yến Trì thân thiết với An Dương Hầu phủ cho nên đẩy hắn lên đầu sóng thì cũng là một nước cờ tốt, huống hồ dựa vào sự quyết đoán của Yến Trì thì giải quyết công việc không sợ đầu sợ đuôi, đương nhiên có thể đốc thúc xử lý vụ án một cách nhanh nhất. Chỉ là chính đương kim Thánh thượng cũng không ngờ được vụ án này lại được phá nhanh đến như vậy, có điều chỉ vì để cho Yến Trì đốc thúc án mạng thôi mà thật sự lại bổ nhiệm cho hắn chức Án Sát Sứ? Chỉ sợ sau này sự việc lại không hề đơn giản như vậy.
"Có điều tại hạ nhìn ý tứ của Thánh thượng thì cũng có vẻ như muốn mượn cơ hội thanh tra này để rèn luyện Thế tử Điện hạ,vụ án này vừa vặn có thể khiến cho Thế tử Điện hạ thi triển bản lĩnh." Hoắc Hoài Tín nói xong lại bồi thêm một câu, "Có Điện hạ ở đây, có thể tính là cho tại hạ ăn một viên thuốc an thần, vụ án này điều tra như thế nào hoàn toàn dựa vào mệnh lệnh của Điện hạ, hạ quan nhất định sẽ làm tốt vai trò đầy tớ cho Điện hạ."
Lời này của Hoắc Hoài Tín cũng mang theo ý khen tặng, thế nhưng lòng Tần Hoan lại trầm hẳn xuống.
Yến Trì trở về từ Sóc Tây quân, chẳng lẽ sau này lại không tiếp tục quay lại quân doanh mà lại ở lại triều đình?
Nếu như Thánh thượng thật sự có ý định cho Yến Trì nhậm chức Đề hình Án Sát Sứ để rèn luyện vậy chẳng lẽ chính là có ý sau này muốn giữ hắn lại Hình bộ? Một khi đã an bài như vậy rồi thì Yến Trì có muốn quay lại quân doanh cũng quá khó khăn rồi!
Trong phút chốc Tần Hoan đã suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng trên mặt Yến Trì lại không hề gợn sóng gì cả. Hắn liếc mắt nhìn Tần Hoan rồi xoay người đi vào trong viện, "Tri phủ Đại nhân nói một chút đi, hôm nay từ lúc nhận được tin tức đến bây giờ đã điều tra được gì rồi?"
Yến Trì đi chậm lại, Hoắc Hoài Tín vội vàng đuổi theo nói, "Nửa canh giờ trước Tần phủ cho gia đinh đến nha môn báo quan, chỉ nói trong phủ có người chết thôi chứ cũng không nói gì khác cả. Hạ quan vừa nghe thấy đó là Tần phủ thì vừa cho người đến báo cho Thế tử Điện hạ, vừa đích thân chạy đến đây. Lúc hạ quan đến thì toàn bộ nội viện Tần phủ đã bị phong tỏa, hạ nhân không được phép đến gần. Xưa nay Tần phủ gia phong nghiêm chỉnh, làm như vậy cũng là lẽ đương nhiên thôi, không có người nào làm loạn linh tinh cho nên cũng cực kỳ dễ dàng. Lúc hạ quan dẫn người vào đây thì đã nghe thấy nhan hoàn trong viện này nói rằng sáng sớm ngày hôm nay đẩy cửa phòng ra đã thấy vị di nương này nằm chết bên trong, nha hoàn bị dọa sợ cho nên mới đi báo lại cho Lâm phu nhân. Chính Lâm phu nhân cũng cho người đến nha môn chỗ ta báo án..."
Hoắc Hoài Tín hơi ngừng lại rồi nói, "Vị di nương này là Bát di nương trong phủ, cực kỳ được sủng ái, thế nhưng gần đây Tần lão gia bị bệnh nên rất ít lui tới bên trong, mà chính vị di nưỡng này cũng đã bị bệnh nhiều ngày nay rồi, vẫn còn đang uống thuốc. Nàng ta chết trên chính giường mình, bên trong viện cũng chỉ có 2 nha đầu thiếp thân hầu hạ. Hai nha đầu đó nói, đêm qua di nương đã đi ngủ từ sớm rồi, cho nên các nàng đã đóng cửa viện lại rồi đi ngủ, mãi đến sáng nay đẩy cửa ra thì phát hiện người đã chết từ bao giờ."
Yến Trì nhíu mày, "Cửa không khóa à?"
Vừa nói Yến Trì vừa nhìn ra phía trước phòng chính, "Bên đó là phòng ngủ của nàng ta hả?"
Hoắc Hoài Tín gật đầu, "Đúng vậy, Từ Hà đang ở bên trong nghiệm thi."
Yến Trì bước vào bên trong, còn Tần Hoan lần đầu tiên đến viện của Liễu thị nên đang còn quan sát xung quanh. Viện của di nương không to như của các thiếu gia và tiểu thư, có điều bày trí trong Tần phủ xưa này đều rất nhã nhặn. Chỗ này tựa như ngầm bố trí theo ý nghĩa tên nàng ta, trong góc tường trồng rất nhiều liễu rủ, bên dưới gốc liễu lại có rất nhiều bụi hoa thược dược, giống như ám chỉ Liễu thị phong tình. Chính giữa sân còn dựng một hòn non bộ có nước chảy xung quanh, nếu như vào mùa xuân thì viện này tuy nhỏ nhưng cũng cực kỳ tao nhã hợp với lòng người.
Tần Hoan quét mắt ra xung quanh, chẳng bao lâu sau cũng bước vào cửa chính. Vừa vào nhà thì mùi thuốc đã xộc thẳng vào mũi khiến nàng chau mày. Mùi vị rất hỗn tạp, thế nhưng ngay lập tức Tần Hoan đã có thể nhận ra được mấy vị dược liệu trong đó, theo suy đoán của nàng thì phương thuốc này lại khiến cho nàng thấy quen thuộc...
"Từ Hà, Thế tử Điện hạ và Cửu cô nương đã đến, ngươi nghiệm ra được kết quả gì rồi hả?"
Hoắc Hoài Tín đi từ chính đường rồi rẽ phải, sau đó đi vào trong phòng ngủ của Bát di nương. Vừa vào đến nơi đã có mùi thuốc trộn lẫn với mùi son phấn nồng nặc xộc vào mũi. Tần Hoan thì đang âm thầm quan sát gian phòng của Bát di nương, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Viện này ở bên ngoài xem ra cũng có chút phong cảnh, thế nhưng so sánh với mấy viện khác thì cũng chẳng tốt hơn được là bao, còn khi vào đến trong phòng thì lại cực kỳ tương phản. Đồ trang trí bên trong phòng này toàn bộ đều làm bằng ngọc, đồ sứ cũng là loại thượng phẩm thiết kế rất tinh xảo. Trên tường có treo đầy tranh chữ, thậm chí có mấy bức còn là bút tích của các vị danh nhân tiền triều. Trong lòng Tần Hoan thầm thở dài, quả nhiên vị Bát di nương này được sủng ái cùng cực!
"Bái kiến Thế tử Điện hạ, Cửu cô nương..."
Trong phòng ngủ cũng được bố trí cực kỳ tinh xảo lộng lẫy, toàn thân Từ Hà mặc y phục mày trắng đứng bên trong phòng. Mấy ngày không gặp mà dáng vẻ thư sinh toát ra từ trên người hắn cũng không hề suy giả, hắn cúi đầu thi lễ với Yến Trì và Tần Hoan rồi chau mày nói, "Đại nhân, người qua đây mà xem..."
Từ Hà nói xong thì Hoắc Hoài Tín cũng vội vàng đi đến. Tần Hoan đi theo sau Yến Trì, cùng đến bên cạnh giường.
Nếu là trước đây thì Hoắc Hoài Tín và Từ Hà sẽ lo lắng người chết làm cho Tần Hoan hoảng sợ, thế nhưng hôm nay thì ngược lại, 3 đại nam nhân đặc biệt nhường vị trí đầu tiên cho nàng để tiện xem xét. Tần Hoan gặp việc nhân đức thì không từ chối, nàng tiến lên nhìn thoáng qua Bát di nương Liễu thị đã chết được mấy canh giờ rồi.
Có thể do Liễu thị thích màu đỏ nên màn giường cũng toàn là màu đỏ tươi diễm lệ, hiện tại màn giường đã được vén lên hoàn toàn, chăn gấm cũng được thu lại ở bên cạnh. Giường gấm hoa lệ rực rỡ này nhất thời đã trở thành linh sàng của Liễu thị.
Trên người Liễu thị vẫn mặc váy áo đỏ tươi bằng vải voan mỏng, Từ Hà chỉ kiểm tra những chuyện cơ bản nhất chứ chưa hề cởi bỏ quần áo nàng ta ra. Hiện giờ nhìn lại, dáng người Liễu thị tuy đã được giấu dưới lớp váy áo thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thon gọn và duyên dáng. Lúc Tần Hoan nhìn đế khuôn mặt của Liễu thị, cảm giác buồn nôn lại đột ngột xông lên.
Liễu thị nhắm chặt con ngươi, gương mặt tràn đầy tử khí kia vẫn còn nguyên lớp son phấn dày đặc trắng bóc, thận chí nếu so với lần đầu tiên Tần Hoan gặp nàng ta thì còn trát dày hơn. Dù là như vậy nhưng vẫn có thể nhận ra vài vết sưng tấy xanh tím trên mặt nàng, cộng thêm sau khi chết thì sắc mặt con người sẽ chuyển dần sang màu xám tro. Hiện tại tuy Liễu thị đã nhắm chặt mắt thế nhưng gương mặt y hệt lệ quỷ khiến người nhìn thấy đều khiếp sợ. Tựa như Liễu thị trát cả phấn lên cổ, cho nên vết dây tím bầm in hằn trên cổ mới trở nên cực kỳ rõ ràng. Chẳng trách Hoắc Hoài Tín nói Từ Hà đã kết luận Liễu thị là bị siết cổ chết.