Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 116-2: Điên cuồng báo thù (2)
Hốc mắt Lâm thị ngay lập tức đỏ lựng lên, nhịn không được mà tiến lên phía trước, "Mẫu thân vẫn..."
Lời còn chưa dứt thì Lâm thị chợt nhìn thấy Mặc Thư chảy nước mắt ở bên cạnh, đột nhiên sắc mặt bà thay đổi, "Mặc Thư, sao ngươi lại ở đây..."
Mặc Thư òa lên một tiếng khóc càng to hơn, lập tức quỳ đến chỗ trước mặt Lâm thị.
"Phu nhân, cứu thiếu phu nhân đi, gần nửa canh giờ trước lão phu nhân nói là có chuyện muốn nói vời thiếu phu nhân, nô tỳ dẫn thiếu phu nhân đến đây, lúc đến là Thái Hà tiếp ở ngoài cửa. Thái Hà nói không cần nô tỳ hầy hạ, bảo nô tỳ quay về đi, thế nhưng nô tỳ còn chưa về đến Lâm Phong viện thì bên này đã bắt lửa rồi. Phu nhân, thiếu phu nhân cũng còn đang ở bên trong Phật đường..."
"Cái gì?!" Lâm thị gấp gáp hít vào một hơi khí lạnh, đôi chân đột nhiên trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng lên được. Tưởng thị ở trong Phật đường thì thôi, làm sao Diêu Tâm Lan cũng ở trong đó?! Phải biết rằng Diêu Tâm Lan đang mang thai hài tử của Tần Sâm, chính là đích tằng tôn của Tần phủ bọn họ!
"Làm sao có thể... Mẫu thân luôn lo lắng cho thân thể của Tâm Lan, sao có thể giữa đêm khuya thế này lại gọi Tâm Lan sang trò chuyện được chứ, lại còn không cho ngươi hầu hạ?!" Hô hấp của Lâm thị dồn dập, phải dựa vào Tần Sâm mới có thể đứng vững được.
Mặc Thư khóc lóc, "Nô tỳ không biết, nô tỳ không gặp được lão phu nhân, nô tỳ chỉ thấy mình Thái Hà..."
Lâm thị không hề nghi ngờ gì Thái Hà, chỉ nhìn Tần Sâm, "Sâm Nhi, nghĩ cách, mau nghĩ cách, cứu Tâm Lan ra ngoài!"
Rõ ràng bị lửa mạnh hun đốt, thế nhưng Tần Sâm lại cảm thấy cả người buốt lạnh. Hắn nghe được lời nói của Lâm thị liền như một con rối mà gật gật đầu. Bên này Tần Tương cũng tiến lên 2 bước cực kỳ bối rối, "Mặc kệ như thế nào, nhất định phải cứu tổ mẫu và Đại tẩu ra ngoài! Hôm nay nhà mẹ đẻ của Đại tẩu mới gửi thư đến, nếu như Đại tẩu xảy ra chuyện thì..."
Lời này vừa nói ra thì Lâm thị cũng nghĩ đến, hiện tại cảm thấy được trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
"Sâm Nhi, Sâm Nhi mau cứu người... mau cứu người..."
Tần Sâm gật gật đầu, xoay người nhìn sang phía cửa. Mặc dù nước tạt vào chỉ như muối bỏ biển thế nhưng tốt xấu gì cũng dập tắt được một chút lửa ở ngoài cửa chính. Tần Sâm giật lấy một cái cuốc của người bên cạnh, bất chấp đám tàn lửa bắn đầy đất, hắn trực tiếp đi đến đập cánh cửa đã cháy rụi kia xuống đất. Rầm rầm vài tiếng, cánh cửa trang nghiêm vững chãi của Phật đường xuất hiện một cái lỗ thủng, Tần Sâm nhìn hai bên một chút rồi lại túm lấy một chậu nước mà hạ nhân bê đến, hắn đổ thẳng lên trên người mình. Lâm thị thấy thế liền vội vàng gọi một tiếng, "Sâm Nhi!"
Lâm thị đau lòng hài tử trong bụng Diêu Tâm Lan, lại càng đau lòng Tần Sâm hơn nữa. Thế nhưng vừa dứt lời thì Tần Sâm ngay lập tức đã vọt vào trong sân.
Yến Trì chau mày, cũng theo hắn tiến lên. Tần Sâm đã động sát tâm với Tần Hoan nên đương nhiên hắn không quản sống chết của Tần Sâm. Thế nhưng trong phòng có nữ tử mang thai cho nên hắn cũng không thể hoàn toàn mặc kệ đứng nhìn, "Đập tường xuống!"
Nói xong câu này thì Bạch Phong và Từ Hà ngay lập tức chỉ huy mọi người đập vỡ tường, đột nhiên Tần Sương nói, "Sao Đại ca lại bị thương?"
Lâm thị lau nước mắt sau đó mới nhìn đến tay phải buông thõng vô lực của Tần Sâm, lập tức cảm thấy trong lòng đau xót. Thế nhưng hiện tại không cần lo lắng điều này, một tay bà ấn lên ngực, nhìn Tần Hoan và Yến Trì một cái rồi trên miệng niệm Phật theo bản năng.
Yến Trì ra lệnh đập đổ tường, Bạch Phong dẫn theo nha sai phủ nha đồng loạt xông lên, chẳng bao lâu sau đã phá vỡ ra được một lỗ thủng to hơn. Đám hạ nhân bê nước chạy qua lỗ thủng đó vào thẳng bên trong gian chính Phật đường.
Vừa vào đến gian chính đã thấy được thế lửa hừng hực ở phòng khách, thế nhưng xuyên qua ánh lửa thì lại không nhìn thấy bóng dáng Diêu Tâm Lan và Tưởng thị đâu. Khắp Phật đường là một biển lửa, ngoại trừ âm thanh đùng đoàng của đồ vật bị cháy thì không còn âm thanh nào khác.
"Tiểu thư..."
"Tổ mẫu..."
Tần Hoan vừa mới vào đến gian chính, Mặc Thư và Tần Sương cũng đi theo vào trong, bên trong gian chính hỏa khí cao ngút trời, bụi đen bay tán loạn, bốn phía hun đốt làm cho đôi má người ta đau đớn. Những cây xà gỗ ở hành lang gấp khúc bên cạnh có thể sập xuống bất kể lúc nào càng khiến cho người ta sợ hãi hơn.
Tần Tương đỡ Lâm thị đứng chờ ở bên ngoài, ngược lại Tần Sương lại không sợ, chỉ nhìn cánh cổng kia rồi đỏ bừng mắt, "Tổ mẫu... tổ mẫu người có nghe thấy không? Tổ mẫu... người ở đâu..."
Giọng Tần Sương mang theo đau đớn, khiến cho trong lòng toàn bộ người ở đây đều nổi lên một lớp mây mù. Tần Sương còn chưa dứt lời thì bên cạnh lỗ thủng lại hiện ra một bóng dáng vừa mới chạy đến. Sắc mặt Tần Lệ suy yếu tiến vào gian chính, tràn đầy kinh ngạc đứng ở bên cạnh Tần Sương.
"Làm sao có thể... Tổ mẫu đâu..."
Nước mắt Tần Sương lăn dài, "Tổ mẫu còn chưa ra được, Nhị ca, Đại tẩu cũng ở bên trong!"
Mi mắt Tần Lệ run rẩy, "Đại tẩu cũng ở bên trong?!"
Tần Lệ quét nhìn mọi người một vòng, nhìn thấy Tần Hoan vội vàng đi đến, "Cửu muội muội, đây là có chuyện gì?"
Tần Hoan nhìn Tần Lệ, lãnh đạm nói, "Thái Hà là nữ nhi của Nhị di nương."
Tần Lệ sửng sốt, con ngươi dần dần trợn to, sau đó giật mình lùi về sau một bước..."
Từng chậu từng chậu nước hắt vào cửa phòng, thế lửa dần dần nhỏ đi, gần như sắp bị dập tắt rồi, thế nhưng lại không tắt hoàn toàn. Đúng lúc này thì ngay trong nhà giữa truyền ra một tiếng hô yếu ớt...
Tất cả mọi người sửng sốt, đúng lúc đó tiếng hô lại vang lên.
"Cứu ta... cứu..."
Mặc Thư ngẩn ngơ, nhất thời gào lên, "Tiểu thư?! Tiểu thư người ở đâu?!"
Thế lửa khiến người ta khiếp sợ, lan lên khắp cột nhà, ngay trên đỉnh cột ánh lửa cũng hừng hực khói đen dày đặc. Giữa tiếng ầm ầm của lửa cháy, tiếng khóc mỏng manh nức nở của Diêu Tâm Lan truyền ra ngoài, "Ta, ta bị trói... Ta..."
Giọng nói Diêu Tâm Lan khàn khàn mà xa cách, giống như bị nhốt vào một chỗ nào đó ở tít sâu bên trong. Mặc Thư nức nở nhưng không dám khóc lớn tiếng, lại lo lắng đi tới đi lui tại chỗ, "Tiểu thư, người bình tĩnh, bọn ta lập tức đến ngay!"
Tần Sâm cũng đỏ bừng mắt, không chỉ có hốc mắt đỏ mà ngay cả con ngươi cũng bị ánh lửa phản chiếu thành một màu đỏ rực.
Động tác bọn hạ nhân nhanh hơn nữa, thế nhưng tiếng khóc nức nở của Diêu Tâm Lan lại truyền ra ngoài.
"Sâm ca? Sâm ca có ở bên ngoài không..."
"Lan Nhi! Ta ở đây..." Tần Sâm mạnh mẽ tiến lên mấy bước, giống như ngay lập tức muốn nhảy vào trong biển lửa.
Đột nhiên Diêu Tâm Lan ho lên, sau đó lại hỏi, "Sâm ca... là... khụ khụ... vì ai mà tới..."
Tần Sâm sửng sốt, trong mắt tràn đầy chua xót. Nếu như Diêu Tâm Lan đã hỏi vậy thì nhất định nàng đã biết rõ, Tần Sâm ngẩn người, chỉ khàn khàn lên tiếng, "Lan Nhi nàng đừng sợ, ta lập tức đến cứu nàng..."
Lâm thị cũng được Tần Tương đỡ vào trong, vừa nghe giọng nói của Diêu Tâm Lan thì nhất thời hốc mắt cũng ẩm ướt, thế nhưng nghe lời Diêu Tâm Lan nói thì lại không hiểu. Không chỉ có mình Lâm thị không hiểu, mà ngoại trừ Tần Lệ thì toàn bộ những người khác cũng đều hoàn toàn mờ mịt.
Trong phòng, Diêu Tâm Lan tựa như lại cười khổ, "Sâm ca... Sâm ca lừa ta... Ta rất đau lòng... Ta..."
Diêu Tâm Lan quá thương tâm nên lời nói đứt đoạn, sau chữ 'Ta' thì đã hoàn toàn im lặng.
Lâm thị nhất thời sốt ruột tiến lên, "Tâm Lan? Tâm Lan con làm sao thế?"
Trong phòng chỉ còn lại tiếng răng rắc của lửa cháy, ngày cả Tần Hoan thì trái tim cũng như bị bóp nghẹt, nàng chăm chú nghe động tĩnh ở bên trong, rất nhanh sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên...
"Phu nhân đang lo lắng chuyện gì? Là lo lắng thiếu phu nhân hay lo lắng hài tử trong bụng thiếu phu nhân?"
Giọng nói này cực kỳ rành mạch, hai tròng mắt Lâm thị mở to, không thể tin được nói, "Thái Hà?! Thái Hà ngươi còn tốt chứ? Thái Hà mau mau che chở cho thiếu phu nhân... Lão phu nhân đâu? Ngươi mau che chở cho bọn họ, lửa bên ngoài dập được một ít liền có thể phá cửa xông vào rồi!"
Lâm thị vội vàng căn dặn, còn ở bên trong phòng Thái Hà lại cười lớn, "Che chở?"
Nụ cười của Thái Hà tràn đầy trào phúng, "Chẳng lẽ phu nhân không biết ngọn lửa này là ta đốt à?"
Lâm thị sửng sốt, tất cả hạ nhân bên ngoài cũng sửng sốt. Hai trong mắt của Tần Sâm đở bừng bừng, siết chặt nắm tay rồi đột nhiên gầm lên, "Mau đi múc nước! Các ngươi thất thần cái gì..."
Tiếng gầm này kéo được tinh thần mọi người quay về, mà ở trong phòng Thái Hà thản nhiên nói, "Phu nhân không ngờ đúng không? Phu nhân hỏi lão phu nhân thử! À, lão nhân gia đã uống thuốc, ngủ thiếp đi rồi..."
Lâm thị hô lên một tiếng, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, "Ngươi... ngươi vì cái gì..."
"Vì cái gì?" Thái Hà chỉ cười to, giọng nói thậm chí còn hơi ngây ngô, thế nhưng càng như vậy thì càng khiến cho mọi người cảm thấy được nàng ta đã điên rồi, "Phu nhân hỏi ta vì cái gì à? Sao phu nhân không đến mà hỏi lão gia, năm đó lúc ông ta phóng hỏa đốt chết phụ thân ta, phụ thân ta liệu có cơ hội hỏi một câu vì sao không?!"
Đột nhiên Thái Hà giận dữ, giọng nói nàng xưa nay vốn ấm ấp tươi đẹp thế nhưng hiện tại lại cực kỳ sắc bén điên cuồng!
"Tần An! Hay cho một tên Tần An có quyền có thế! Tần An cưỡng bức dân phụ, yêu thích nữ đồng! Lúc hắn làm ra những chuyện thương thiên hại lý này thì các ngươi có hỏi một câu vì sao không?!"
"Tần phủ tự xưng là nhà thi thư lễ nghi, nhưng nội bộ lại ẩn giấu toàn thứ bẩn thỉu. Lão phu nhân ngày ngày ăn chay niệm Phật thế nhưng bà ta lại luôn sợ hãi! Bởi vì trong lòng bà ta có quỷ, bà ta sợ hãi những hài tử này cùng người nhà của ta biến thành lệ quỷ quay về đây đòi mạng!"
Thái Hà cười lạnh 2 tiếng, "Bà ta cho rằng ngày ngày ăn chay niệm Phật thì Tần phủ có thể bình an, thế nhưng bà ta quên mất Phật tổ sẽ không bao bọc cho những người toàn thân mang đầy nghiệp chướng! Gieo nhân nào gặp quả nấy! Hiện tại chính là báo ứng của Tần phủ các ngươi!"
Toàn thân Lâm thị run rẩy, hạ nhân bên ngoài mặc dù vẫn đang bê thùng nước đến dập lửa, thế nhưng từ sớm đã bị lời nói của Thái Hà làm cho kinh hãi mà hoang mang lo sợ. Thái Hà đã vào phủ nhiều năm, là người mà lão phu nhân coi trọng nhất, không ai có thể nghĩ đến thân phận của nàng thực ra là...
"Thái Hà... Ngươi..." Lâm thị nghe lời Thái Hà nói lại không hề có sức đâu mà đi chỉ trích. Trước mặt biết bao nhiêu hạ nhân, lời Thái Hà nói chẳng khác nào vén bức màn che bí mật sau cùng của Tần phủ lên...
Lâm thị quyết không từ bỏ, chỉ có thể nhìn về phía Tần Sâm, "Sâm Nhi... Sao nó lại như vậy..."
"Phu nhân đừng gọi Đại thiếu gia nữa." Giọng nói Thái Hà thản nhiên, cực kỳ trào phúng, "Đại thiếu gia đương nhiên biết."
Hai trong mắt Lâm thị đỏ bừng, bàn tay giữ chặt lồng ngực, thế nhưng Thái Hà còn chưa nói xong, "Đại thiếu gia là người chính trực duy nhất trong phủ này, hắn biết thân thế ta thảm thương cho nên mới bảo vệ ta nhiều hơn, thậm chí còn vì ta mà giết chết muội muội ruột thịt của mình. Các ngươi cho rằng Cửu tiểu thư thật sự bị trượt chân rơi xuống hồ à? Buổi tối ngày 21 tháng 7, là đích thân Đại thiếu gia của chúng ta bóp chết Cửu tiểu thư, sau đó vứt thi thể của nàng vào bên trong hồ bán nguyệt..."
Thái Hà không nhìn được biểu cảm của người bên ngoài, thế nhưng có vẻ như nàng đoán được hết. Trong thế lửa ầm ầm, giọng nói cảm thán của Thái Hà còn mang theo chút gấp gáp, "Có thể là ông trời không thể giương mắt nhìn người Tần gia làm chuyện ác đi, vậy mà Cửu tiểu thư lại không chết hẳn. Phu nhân, ái tử của người trên tay cũng dính phải án mạng rồi..."
Giống hệt như thiên lôi giáng sấm sét xuống đồng bằng, Lâm thị không thể nào tưởng tượng được ra bản án cũ của Nhị di nương lại kéo đến cả Tần Hoan, mà đằng sau chuyện Tần Hoan hôm đó tự sát lại còn có nội tình như vậy nữa...
Ánh mắt Lâm thị nghiêm túc lại, cố ra sức biện bạch cho Tần Sâm, "Ngươi nói bậy! Ngươi kẻ tiện nhân rắn rết này, mẫu thân đối xử với ngươi như con cháu ruột thịt vậy mà ngươi dùng cách này để báo đáp Tần phủ? Hiện giờ, ngươi... ngươi vậy mà còn muốn vấy bẩn thanh danh của con ta..."
"Ô uế thanh danh của hắn? Phu nhân không tin thì sao không tự mình đi hỏi Đại thiếu gia?"
Ngữ khí Thái Hà rất thảnh thơi, giống như đang nhìn một màn kịch vui, Lâm thị ở bên ngoài cực kỳ sốt ruột nhìn sang Tần Sâm, "Sâm Nhi! Con nói đi!"
Hai tay Tần Sâm run rẩy, trên mặt hắn bị hun cho đỏ hồng, thế nhưng hắn vẫn cắn chặt răng không nói nên lời. Lâm thị chưa từ bỏ ý định, lại gào to, "Sâm Nhi! Chính con nói xem! Đang hỏi con đó..."
Tần Sâm nhìn chằm chằm vào lửa lớn trước mặt, giống như có thể nhìn thấy biểu cảm của Thái Hà xuyên qua màn lửa hừng hực này. Hắn bình tĩnh nhìn, rất lâu sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nhả ra mấy chữ, "Tần phủ nợ ngươi, thế nhưng nàng ấy không nợ ngươi!"
"Ha ha..." Thái Hà cười to, "Phải nhỉ, nàng không nợ ta, thế nhưng nàng mang thai hài tử của ngươi, nàng ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên mang thai dòng máu của Tần gia. Tần phủ tội ác tày trời như vậy, Phật tổ biết rõ cũng sẽ nguyền rủa các ngươi! Nếu như các ngươi đã làm điều ác rồi thì vẫn nên đời đời kiếp kiếp gánh chịu hậu quả đi, càng nên đoạn tử tuyệt tôn, chết không được tử tế..."
Giọng Thái Hà thê lương giống như quỷ hồn đòi mệnh, rải rác vang lên khắp trong biển lửa. Trên mặt Tần Sâm cũng sinh ra vài phần đau xót, nhưng Thái Hà vẫn chưa ngừng lại, "Trận lửa này ta đã muốn đốt từ sớm rồi, ta ngày ngày phải đối diện với các ngươi, mỗi một lần làm việc cho các ngươi thì ta luôn luôn nghĩ đến mẫu thân ta và muội muội năm đó ở trong phủ này chịu đựng sự hành hạ. Mỗi đêm trong giấc mơ ta cũng đều muốn phóng hỏa, thế nhưng ta hiểu được nếu trận lửa này xảy ra sớm thì thế nhân sẽ không biết được điều ác mà Tần phủ đã làm. Hiện tại mọi người đều đã biết rõ, mà Tần An hắn sẽ không thể bị lửa thiêu chết, lại mắc phải loại bệnh khiến cho thế gian này người người sỉ nhục mà chết, hắn sẽ thối rữa thành một đống thịt nát, đau đớn nhất ti tiện nhất mà chết đi!"