Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 111-2: Hung thủ là nữ (2)
Lưu Xuân! Đáy mắt Yến Trì lập tức trở nên lạnh lẽo, Lưu Xuân cũng là một kẻ đáng chết!
Tần An nói mấy lời này xong thì hốc mắt không hiểu sao lại ẩm ướt, tựa hồ như ông ta cũng biết kết cục của mình, nhưng hiện tại ông ta đang bị nỗi đau thể xác giày vò, không hạ được quyết tâm đi tìm chết thì chỉ có thể tranh thủ chút sự đối đãi tử tế.
Trong mắt Hoắc Hoài Tín đã ánh lên sự tức giận, giọng nói cũng khiến cho người nghe phải run sợ, "Vậy còn Nhị di nương thì sao?"
Nhắc đến Nhị di nương thì Tống Nhu đột nhiên có chút tinh thần hơn, khóe môi ông ta động động mãi những vẫn không nói nên lời, có vẻ như đang rơi vào trong hồi ức. Hoắc Hoài Tín không kiên nhẫn hỏi tiếp, "Hỏi ngươi đó! Nếu như ngươi không nói..."
"Phải... là tên buôn người kia... nhất thời không tập hợp đủ người... cho nên mới tìm kiếm bên trong Cẩm Châu phủ..."
"Bắt được hài tử... sau đó mẫu thân nó lại... đuổi theo..."
"Vốn định giết... nhưng thấy tư sắc... tốt..."
Hoắc Hoài Tín mở trừng mắt, "Cho nên nói cả 2 mẫu tử đều bị ngươi bắt được?! Bọn họ không chỉ bắt cóc trẻ con mà ngay cả cô nương khác cũng bắt cóc sao?"
Yết hầu Tần An tựa như bị mắc kẹt lại nói không ra lời nữa, 2 tròng mắt trợn lên trắng dã, lão nô lại tiến lên vuốt ngực nhuận khí cho ông ta. Hoắc Hoài Tín xoay người lại nhìn Yến Trì, "Điện hạ có lẽ còn không biết, thật sự có loại buôn người thế này, bọn chúng chuyên bắt cóc các cô nương từ 13-14 cho đến hơn 20 tuổi nhà người ta sau đó ép uống thuốc rồi bán đến thanh lâu hoặc là mấy gia đình có tiền, bọn họ cũng thu về không ít tiền!"
Yến Trì híp mắt lại, mặc dù từ nhỏ hắn đã lên sa trường thế nhưng những chuyện xấu xa đáng ghê tởm thế này hắn cũng không phải là không biết, không những thế mà ngược lại hắn còn biết rất nhiều, "Tiếp tục hỏi."
Hoắc Hoài Tín chỉ muốn ngay lập tức thể hiện ra bên ngoài bản thân mình có bao nhiêu chính trực, có bao nhiêu hiên ngang lẫm liệt. Thành Cẩm Châu lớn như vậy, không thể chỉ có một mình Tần phủ có những giao dịch như vậy, Hoắc Hoài Tín không muốn khiến cho Yến Trì lại hoài nghi bản thân mình.
Lão nô nỗ lực một lúc lâu sau đó, cuối cùng thì Tần An cũng thuận khí được rồi. Hoắc Hoài Tín lại hỏi tiếp, "Sau đó thì sao? Làm thế nào đón mẫu tử người ta vào trong phủ?"
Tần An thở hổn hển, trên mặt cũng trở nên trắng bệch, "Ta đi chọn người... nhìn thấy... nàng ấy..."
"Ban đầu... không biết..."
"Về sau mới... nàng... là nhảy xuống giếng mà chết..."
Tần An nói xong thì ánh mắt dần dần trợn ngược, giống như đang nghĩ đến dung mạo vị Nhị di nương nhảy xuống giếng mà chết kia có bao nhiêu xinh đẹp mềm mại.
Hoắc Hoài Tín trợn mắt, "Vậy vụ hỏa hoạn của nhà đó ở Dương huyện thì sao?!"
Tần An bị Hoắc Hoài Tín quát to cho nên cả thân thể cũng run lên, ánh sáng trong mắt ông ta nhất thời phai nhạt đi, khẽ ho 2 tiếng rồi mới trở lại bình thường, "Nàng xin ta... thả nàng ra... Ta... nhân cơ hội đó hỏi... gia đình nàng ấy..."
Nói đến đây thì toàn bộ đều đã rõ ràng, Hoắc Hoài Tín cắn chặt răng, "Ngươi... Nàng ta nghĩ thật sự ngươi sẽ thả nàng đi, kết quả la ngươi lại phái người đi phóng hỏa giết người?!"
Tần An tiếp tục nói ra, trong giọng nói lại không hề có ý hối cải. Hoắc Hoài Tín hỏi lại, ngược lại ông ta lại nhìn Hoắc Hoài Tín, "Hiện tại... có thể... có thể tìm ra... chưa..."
Lần này Hoắc Hoài Tín thật sự bị chọc tức đến mức nở nụ cười. Nói nhiều như vậy hóa ra lại là để tìm ra hung thủ phía sau chuyện này, bảo toàn mạng sống cho ông ta mà thôi. Hoắc Hoài Tín cười lạnh, "Kể cả tìm thì cũng cần phải có thời gian, Tần huynh tốt nhất nên tự mình cầu nguyện rồi lại nguyện cầu, cầu cho ông trời phù hộ cho Tần huynh."
Tần An nghe thấy vậy thật sự cảm thấy như bản thân mình vừa bị lừa nên trợn trừng mắt lên lườm Hoắc Hoài Tín. Ông ta muốn nổi giận nhưng lại giận không nổi, cả thân thể lẫn yết hầu như bị bóp chặt, 2 tròng mắt trắng dã rồi toàn thân giật giật. Lão nô bên cạnh lại luống cuống hẳn lên, Hoắc Hoài Tín thấy Tần An như thế liền lắc lắc đầu, đi đến bên cạnh Yến Trì nói, "Dáng vẻ này của ông ta có lẽ không thích hợp nhốt vào ngục, đợi uống hết thuốc của Cửu cô nương xong thì có thể trực tiếp áp giải vào trong ngục thẩm vấn. Nếu hiện giờ đã tra ra được tiệm cầm đồ Khánh Nguyên thì hạ quan liền lập tức đi bắt người!"
Hoắc Hoài Tín nói xong thì Tần Hoan cũng đi đến bên cạnh giường, nhìn nhìn sắc mặt Tần An rồi căn dặn lão nô, "Vẫn tiếp tục dùng mấy phương thuốc cũ, mỗi đơn thuốc uống trong 1 ngày, mỗi ngày uống 4 lần, nhưng ngày nào cũng phải đổi thuốc, bã thuốc còn thừa có thể nấu thành nước để lau mấy chỗ có vết thương."
Hoắc Hoài Tín gật đầu lia lịa, nét mặt cũng trở nên vừa phấn chấn vừa nghiêm nghị, "Điện hạ yên tâm, không ngờ đến thành Cẩm Châu dưới sự quản lý của hạ quan mà lại còn có mấy hành động cỡ này. Lần này hạ quan nhất định phải thiêu bọn chúng ra tro!"
Nói xong thì ông cũng siết chặt nắm đấm, biểu hiện quyết tâm không bỏ qua!
Có vẻ như Yến Trì cũng cảm thấy hài lòng, "Hoắc Đại nhân cứ đi đi, trong phủ đã có ta rồi."
Cả người Hoắc Hoài Tín tràn đầy sự hăng hái, chắp tay cúi đầu với Tần Hoan và Yến Trì rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhìn Hoắc Hoài Tín đi nhanh rời đi, Phục Linh ngoài cửa nhịn không được mà thở dài, "Hoắc Đại nhân đúng là sấm rền gió cuốn, nói là làm ngay, Cẩm Châu có vị quan tốt như vậy đúng thật sự là phước của dân chúng..."
Yến Trì và Tần Hoan liếc nhìn nhau theo bản năng, trong mắt đều có chút ý cười mỉa mai.
Hiện tại đúng thật là Hoắc Hoài Tín sấm rền gió cuốn, thế nhưng biểu hiện vừa rồi của ông ta suy cho cùng vẫn có chút giả dối. Nếu như không có Yến Trì ở đây thì chắc chắn ông ta sẽ không như vậy.
Tần Hoan nhìn Yến Trì, Yến Trì lại nhìn Tần Hoan, đáy mắt hắn sáng trong khiến cho nàng hơi chút sững sờ.
Bọn họ cứ nhìn nhau cười rồi ngầm hiểu ý nhau đến vậy khiến cho nàng phải kinh ngạc.
Tần Hoan thu hồi lại ánh mắt rồi quay người đi ra cửa, Yến Trì cũng nhếch môi cười rồi đi theo phía sau khẽ nói, "Nội tình vụ án như vậy, Cửu cô nương có cảm thấy được sự hiểm ác của thế gian không?"
Lời khai lần này của Tần An mặc dù còn chưa tính là chi tiết thế nhưng ít nhất có thể nắm được việc mua bán hại người. Tiệm cầm đồ Khánh Nguyên kia cực kỳ có khả năng sẽ hại thêm rất nhiều người khác, chuyện này đối với một nữ nhân gia dưỡng tại khuê phòng mà nói thì đúng là đáng sợ không thể tưởng tượng được rồi.
Tần Hoan nghe thấy thế liền quay lại nhìn Yến Trì, "Ta cũng chẳng phải bông hoa mọc sâu trong vườn, sự hiểm ác của thế gian này ta đã biết từ sớm rồi."
Đáy lòng Yến Trì khẽ động, Tần Hoan từ nhỏ đã chịu tang cha mẹ, sau đó lại phải ăn nhờ ở đậu trắc trở suốt từ kinh thành cho đến Cẩm Châu, nhất định nàng sẽ gặp nhiều thói đời ấm lạnh hơn người khác, đúng thật nàng không phải người không biết đến thế gian hiểm ác."
Thấy ánh mắt Yến Trì hơi phức tạp, Tần Hoan khẽ nở nụ cười, "Ngược lại tiệm cầm đồ Khánh Nguyên này khiến cho ta có chút kinh ngạc. Ta vốn tưởng rằng lần này chỉ là tội ác của 1 mình Tần An, chứ không nghĩ là có người lại biến chuyện này thành một cuộc giao dịch, mà thậm chí còn có vẻ như đã âm thầm phát triển rất rộng rãi. Nghĩ đến khó tránh khỏi khiến người ta không rét mà run."
Nút thắt trong lòng Yến Trì như được tháo bỏ. Đúng vậy, phải như vậy mới đúng, nếu như Tần Hoan không hề sợ hãi gì với mấy chuyện này thì mới đúng là kỳ quái.
"Lần này sẽ từng bước một kéo ra người thật sự đứng sau bức màn bí mật, nếu không thì Tri phủ Đại nhân vĩnh viễn cũng không biết, ngay cả ta ngươi cũng đều không biết." Nói xong Yến Trì nhìn sang Tần Hoan, "Ngươi cảm thấy rốt cuộc hung thủ là người tốt hay người xấu?"
Yến Trì vừa hỏi thì Tần Hoan có chút nghẹn lời, đây là đang quay lại vấn đề mà nàng đã từng nghĩ đến.
"Điện hạ cho rằng luật pháp là thế nào? Chính nghĩa là thế nào?"
Yến Trì vốn muốn hỏi Tần Hoan nhưng không ngờ lại bị nàng hỏi ngược lại. Hắn suy nghĩ về câu hỏi mang theo ẩn ý của Tần Hoan, một lúc lâu sau mới nở nụ cười, "Luật pháp chỉ là lý thuyết trên giấy trắng mực đen, mà theo lẽ thường của thế gian thì luật pháp đa phần hướng đến quyền lực chứ không hướng về phía công lý. Còn về phần công lý, sai hay đúng đều do dư luận quyết định, cho dù công lý có đến muộn màng nhưng chắc chắn là sẽ có."
Lời Yến Trì nói đúng thật sự khiến cho lòng người lạnh buốt, thế nhưng Tần Hoan lại hiểu biết sâu sắc về thế gian này chính là như vậy. Nàng nhìn lên bầu trời âm u hiu quạnh của Tần phủ mà thì thầm, "Đại Chu tôn trọng lễ nghĩa nhân trí tín, nếu như luật pháp không đại diện cho công lý thì chính là người cầm quyền vô năng, nếu như người cầm quyền lại cứ thế bỏ mặc thì chính là đang ép người ta làm việc ác. Nếu dân chúng hướng đến làm ác, triều thần ác, kẻ cầm binh cũng ác thì cuối cùng sẽ là cái gì? Giang sơn này chắc chắn sẽ sụp đổ, vị trí chí cao vô thượng kia rồi cũng sẽ..."
Tần Hoan nói xong thì mới đột nhiên hoàn hồn lại, nội tâm phẫn uất của nàng trỗi dậy thành ra mới nói ra miệng. Nàng vừa quay lại thì bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Yến Trì, Tần Hoan cười khổ một tiếng rồi lập tức cúi đầu thở dài, "Chỉ là 13 đứa trẻ kia không đáng mà thôi, Điện hạ nói đúng, công lý không hề mất đi cho nên cuối cùng thi cốt của bọn họ mới được đào ra, Tần An cũng sẽ phải chịu trừng trị. Thế nhưng các nàng đều chết rồi, tổn thất này đối với những người thân của bọn họ thì lại không cách nào có thể bồi thường được."
Tần Hoan lắc lắc đầu, "Vẫn là bất công... bất công..."
Cả người Tần Hoan toát ra vẻ đau buồn sầu khổ, tựa như đang xót xa thương tiếc cho 13 đứa trẻ kia, thế nhưng Yến Trì vẫn còn đang nhìn nàng. Trong giây phút vừa rồi đột nhiên hắn cảm thấy được như trong lòng Tần Hoan còn có một ngọn lửa giận hừng hực cháy, giống như oan khuất của 13 đứa trẻ đó đang thực sự hiện hữu bên trên cơ thể nàng. Tần Hoan lương thiện, không đành lòng, thương tiếc, đồng tình, thậm chí gia tăng tình cảm cho 13 đứa trẻ đó, thế nhưng Yến Trì vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, là sự sắc sảo trong lời nói của nàng, hay là nàng lớn gan đến mức nghị luận về ngôi vị Hoàng để của giang sơn?
Trong lòng Yến Trì cũng không thể nào xác định được, thế nhưng nhìn dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của Tần Hoan thì hắn lại thấy không đành lòng. Đã nhiều ngày nay rồi Tần Hoan không màng vất vả, bất kể là nghiệm thi hay nghiệm cốt thì đều rất cẩn thận, trong lòng hắn thì nàng không hề giống với bất kỳ người bình thường nào cả. Nàng rực rỡ không gì sánh được, xinh đẹp không ai bì được, đột nhiên giờ hắn thấy buồn khổ suy sụp thì trong lòng hắn cũng như bị tảng đá nặng đè xuống.
"Thế gian đã như vậy, nhưng người hướng thiện đương nhiên nhiều hơn kẻ làm ác. Trong triều đình cũng có nhiều quan lại liêm khiết thanh thiên giống như vị Đại Lý Tự khanh Thẩm Nghị trước đây, Cửu cô nương vạn lần đừng có hết hy vọng với thế sự."
"Thẩm Nghị?" Tần Hoan nhắc lại 2 chữ này, trên môi lại nở nụ cười.
Sắc mặt Yến Trì hơi tối lại, cảm thấy nụ cười này của nàng vừa trào phúng vừa bi thương, thần sắc hắn biến đổi, hiện tại mới nhớ ra Thẩm Nghị hiện tại đã là tội thần đầu một nơi thân một nẻo rồi. Nghĩ đến đây Tần Hoan liền hiểu ra được ý của Tần Hoan, sách mà nàng đọc đa phần đều do Thẩm Nghị viết, đủ thấy trong lòng nàng nhất định cực kỳ hâm mộ vị Đại Lý Tự khanh này, thế nhưng hiện tại lại...
"Cửu cô nương không tin vào tội danh của Thẩm Nghị?"
Đáy lòng Yến Trì đột nhiên nhạy bén hẳn lên, hắn nhìn sang Tần Hoan.
Tần Hoan đột nhiên ngẩng đầu lên rồi cũng nhìn vào mắt Yến Trì, nàng mấp máy môi, ánh mắt đột nhiên có gì đó lóe sáng, "Tội của Thẩm Nghị... Đã có định luận rồi, Tần Hoan... không dám không tin..."
Mặc dù nói ra như vậy thế nhưng lời nói của nàng rất tối nghĩa, Yến Trì nhìn nàng một cái rồi đột nhiên khẽ cười.
Hắn nghiêng nghiêng người rồi khẽ nói, "Ngay cả mấy lời khuynh đảo giang sơn này Cửu cô nương cũng dám nói, vậy mà không dám nói án của Thẩm Nghị là oan uổng?"
Tần Hoan trợn mắt, "Vậy Thế tử Điện hạ nghĩ thế nào?"
Tần Hoan hỏi như vậy chính là muốn né tránh để kết thúc câu chuyện, nhưng Yến Trì lại cong môi, "Lúc chuyện này xảy ra thì ta vẫn còn đang trên đường hồi kinh, về sau biết được thì ban đầu cũng không tin. Nhưng mà... nhưng mà kinh thành hỗn tạp, lại chia nhiều phe phái, có lẽ Cửu cô nương không biết mỗi cuộc tranh đấu như vậy thông thường sẽ luôn là trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, chuyện này của Thẩm Đại nhân đúng là rất kỳ quái."