Quyến Rũ - Lại Lại
Chương 16
Cũng không biết một mình Lâm Khải Chi làm thế nào mà có thể túm được Bạch Lạc ra khỏi đám người.
Cặp mắt Bạch Lạc đã lờ đờ do say rượu, cổ tay bị một bàn tay mạnh mẽ ấm áp kéo đi, cô chỉ có thể mơ mơ màng màng đi theo người ta.
Đèn đường sáng trưng giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Dưới ánh đèn, Bạch Lạc có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng của người nọ, khuôn mặt luôn không cảm xúc, không có tình người… cô sớm đã quên giữa hai người xảy ra chuyện gì, cô chỉ nhớ rõ mình rất chán ghét… chán ghét cậu ta.
Nếu Bạch Lạc tỉnh táo, chắc chắn cô không dám gây chuyện trước dáng vẻ lạnh như tiền của Lâm Khải Chi. Nhưng lúc này Bạch Lạc không hề tỉnh táo, cô kéo tay cậu để bên miệng rồi hung hăng cắn một cái. Vì là con ma men nên Bạch Lạc hoàn toàn không khống chế được sức lực của bản thân, đến khi cả người cô lịm đi, trong miệng đã xuất hiện mùi vị tanh tanh của máu.
Lúc Bạch Lạc tỉnh rượu, cô không hề thấy đau đầu, chỉ cảm thấy thân thể mình hơi lạnh. Bạch Lạc lười nhác vươn vai thì phát hiện ra tay chân không thể động đậy.
Chiếc váy màu đen mặc trên người bị ném xuống đất, còn toàn thân cô không mảnh vải che thân.
Cả người Bạch Lạc lập tức đóng băng.
Cô thích chơi đùa ở bên ngoài nhưng cũng không bao giờ dám uống nhiều rượu, khi thấy tình huống nguy hiểm cô sẽ lập tức rời đi, không bao giờ có chuyện cô cùng đàn ông vào nhà nghỉ.
Bạch Lạc chỉ không thích học tập, chứ không phải là người lẳng lơ.
Bây giờ cô không nhớ được bất cứ điều gì sau khi uống say. Cảnh tượng trước mắt khiến cô không thể hồi phục tinh thần, nước mắt đều đã đảo quanh hốc mắt.
Đều do Lâm Khải Chi, nếu không phải tại cậu ta, cô sao có thể uống say như thế, uống say để quên đi tất cả những chuyện liên quan đến cậu ta.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
“Đồ khốn, mau thả tôi ra!” Bạch Lạc hét lên.
Lâm Khải Chi mắt điếc tai ngơ, cậu xả nước cọ rửa thân thể của chính mình. Vừa rồi bị cô nàng kia nôn hết lên người, bẩn chết đi được.
“Đồ khốn, anh dám làm mà không dám chịu. Có gan thì đi ra đây cho tôi, anh thả tôi ra, chúng ta đấu một trận!” Trong lòng Bạch Lạc cực kỳ đau xót, vốn dĩ Lâm Khải Chi đã ghét bỏ cô vì cô học dốt, bây giờ còn bị người ta vấy bẩn, có lẽ cậu ấy sẽ càng chán ghét cô.
Nghĩ đến điều này, Bạch Lạc chẳng buồn lớn tiếng mắng người kia nữa, cô không thèm để ý đến hình tượng, bắt đầu hu hu gào khóc.
Tiếng khóc của Bạch Lạc rất lớn, khiến lỗ tai người ta không có nổi một phút bình yên.
Lâm Khải Chi đang định ra ngoài an ủi Bạch Lạc, nhưng nhớ đến hành vi phóng túng của cô trong bar, bước chân cậu dừng lại.
Hôm nay phải cho Bạch Lạc nếm mùi đau khổ, để cô nhớ mãi không quên.
Cô gái nhỏ khóc mệt lả, cuối cùng tiếng gào khóc dần dần biến thành tiếng nỉ non.
Lâm Khải Chi tạt nước lạnh lên mặt mình, cậu dùng khăn mềm chậm rãi lau khô, sau đó mới nhấc chân đi ra ngoài.
Lọt vào tầm mắt Bạch Lạc chính là cẳng chân thon dài cân xứng, đi lên một chút là bắp đùi săn chắc, lên hơn nữa thì bị khăn tắm quấn quanh, mà nửa thân trên thì hoàn toàn trần trụi.
Bạch Lạc đang muốn mắng chửi người, nhưng cô lại nghĩ mình phải nhìn cho rõ mặt người này, để tránh tìm lầm người khi trả thù.
Đến khi tầm mắt dừng lại ở khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, Bạch Lạc lập tức trợn tròn hai mắt.
“Lâm Khải Chi?” Bạch Lạc kinh ngạc nói, trong giọng nói khó phân biệt được là sợ hãi hay là vui vẻ.
“Nếu không cậu hy vọng là ai?” Lúc này Lâm Khải Chi không còn đeo cặp kính đen như con mọt sách nữa, sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt sắc bén hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn.
Không biết vì sao khi vừa nhìn thấy Lâm Khải Chi thì Bạch Lạc lập tức yên tâm hơn phân nửa, tuy nhiên cô vẫn mạnh miệng:
“Sao cậu làm thế này với tớ?” Có lẽ do bản thân đang trần truồng nên Bạch Lạc không còn khí thế như ngày thường.
“Làm thế này là làm gì?” Lâm Khải Chi biết rõ còn cố tình hỏi. Nhận được ánh mắt xem thường của Bạch Lạc, cậu liền nhếch miệng cười, “Ý cậu là cởi sạch quần áo hả??”
Rõ ràng ngữ khí và khuôn mặt Lâm Khải Chi đều ôn hoà, nhưng hiển nhiên không hề có ý tốt!
Cặp mắt Bạch Lạc đã lờ đờ do say rượu, cổ tay bị một bàn tay mạnh mẽ ấm áp kéo đi, cô chỉ có thể mơ mơ màng màng đi theo người ta.
Đèn đường sáng trưng giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Dưới ánh đèn, Bạch Lạc có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng của người nọ, khuôn mặt luôn không cảm xúc, không có tình người… cô sớm đã quên giữa hai người xảy ra chuyện gì, cô chỉ nhớ rõ mình rất chán ghét… chán ghét cậu ta.
Nếu Bạch Lạc tỉnh táo, chắc chắn cô không dám gây chuyện trước dáng vẻ lạnh như tiền của Lâm Khải Chi. Nhưng lúc này Bạch Lạc không hề tỉnh táo, cô kéo tay cậu để bên miệng rồi hung hăng cắn một cái. Vì là con ma men nên Bạch Lạc hoàn toàn không khống chế được sức lực của bản thân, đến khi cả người cô lịm đi, trong miệng đã xuất hiện mùi vị tanh tanh của máu.
Lúc Bạch Lạc tỉnh rượu, cô không hề thấy đau đầu, chỉ cảm thấy thân thể mình hơi lạnh. Bạch Lạc lười nhác vươn vai thì phát hiện ra tay chân không thể động đậy.
Chiếc váy màu đen mặc trên người bị ném xuống đất, còn toàn thân cô không mảnh vải che thân.
Cả người Bạch Lạc lập tức đóng băng.
Cô thích chơi đùa ở bên ngoài nhưng cũng không bao giờ dám uống nhiều rượu, khi thấy tình huống nguy hiểm cô sẽ lập tức rời đi, không bao giờ có chuyện cô cùng đàn ông vào nhà nghỉ.
Bạch Lạc chỉ không thích học tập, chứ không phải là người lẳng lơ.
Bây giờ cô không nhớ được bất cứ điều gì sau khi uống say. Cảnh tượng trước mắt khiến cô không thể hồi phục tinh thần, nước mắt đều đã đảo quanh hốc mắt.
Đều do Lâm Khải Chi, nếu không phải tại cậu ta, cô sao có thể uống say như thế, uống say để quên đi tất cả những chuyện liên quan đến cậu ta.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
“Đồ khốn, mau thả tôi ra!” Bạch Lạc hét lên.
Lâm Khải Chi mắt điếc tai ngơ, cậu xả nước cọ rửa thân thể của chính mình. Vừa rồi bị cô nàng kia nôn hết lên người, bẩn chết đi được.
“Đồ khốn, anh dám làm mà không dám chịu. Có gan thì đi ra đây cho tôi, anh thả tôi ra, chúng ta đấu một trận!” Trong lòng Bạch Lạc cực kỳ đau xót, vốn dĩ Lâm Khải Chi đã ghét bỏ cô vì cô học dốt, bây giờ còn bị người ta vấy bẩn, có lẽ cậu ấy sẽ càng chán ghét cô.
Nghĩ đến điều này, Bạch Lạc chẳng buồn lớn tiếng mắng người kia nữa, cô không thèm để ý đến hình tượng, bắt đầu hu hu gào khóc.
Tiếng khóc của Bạch Lạc rất lớn, khiến lỗ tai người ta không có nổi một phút bình yên.
Lâm Khải Chi đang định ra ngoài an ủi Bạch Lạc, nhưng nhớ đến hành vi phóng túng của cô trong bar, bước chân cậu dừng lại.
Hôm nay phải cho Bạch Lạc nếm mùi đau khổ, để cô nhớ mãi không quên.
Cô gái nhỏ khóc mệt lả, cuối cùng tiếng gào khóc dần dần biến thành tiếng nỉ non.
Lâm Khải Chi tạt nước lạnh lên mặt mình, cậu dùng khăn mềm chậm rãi lau khô, sau đó mới nhấc chân đi ra ngoài.
Lọt vào tầm mắt Bạch Lạc chính là cẳng chân thon dài cân xứng, đi lên một chút là bắp đùi săn chắc, lên hơn nữa thì bị khăn tắm quấn quanh, mà nửa thân trên thì hoàn toàn trần trụi.
Bạch Lạc đang muốn mắng chửi người, nhưng cô lại nghĩ mình phải nhìn cho rõ mặt người này, để tránh tìm lầm người khi trả thù.
Đến khi tầm mắt dừng lại ở khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, Bạch Lạc lập tức trợn tròn hai mắt.
“Lâm Khải Chi?” Bạch Lạc kinh ngạc nói, trong giọng nói khó phân biệt được là sợ hãi hay là vui vẻ.
“Nếu không cậu hy vọng là ai?” Lúc này Lâm Khải Chi không còn đeo cặp kính đen như con mọt sách nữa, sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt sắc bén hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn.
Không biết vì sao khi vừa nhìn thấy Lâm Khải Chi thì Bạch Lạc lập tức yên tâm hơn phân nửa, tuy nhiên cô vẫn mạnh miệng:
“Sao cậu làm thế này với tớ?” Có lẽ do bản thân đang trần truồng nên Bạch Lạc không còn khí thế như ngày thường.
“Làm thế này là làm gì?” Lâm Khải Chi biết rõ còn cố tình hỏi. Nhận được ánh mắt xem thường của Bạch Lạc, cậu liền nhếch miệng cười, “Ý cậu là cởi sạch quần áo hả??”
Rõ ràng ngữ khí và khuôn mặt Lâm Khải Chi đều ôn hoà, nhưng hiển nhiên không hề có ý tốt!