Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn
Chương 5: Lần tìm đường chết này của cha chồng làm nàng muốn thăng thiên
“Không xong rồi, không xong rồi bà chủ ơi!”
Thẩm Vãn và mẹ Cố đang nói chuyện ở trong phòng, bất ngờ tiếng hét hoảng loạn bên ngoài phòng khiến hai mẹ con họ giật mình.
Mẹ Cố là người phản ứng đầu tiên, hoảng sợ nói: “Là ông chủ Lý cửa hiệu tơ lụa.” Nói xong, bà vội vã xuống giường kang, bước nhanh vài bước ra khỏi phòng.
Thẩm Vãn vội vàng phủi mảnh vụn trên tay, xuống giường kang đi giày thêu vào, chỉnh lại trang sức trên đầu, kéo xiêm y vội vàng đuổi theo.
Vừa đến bên ngoài, nàng đã nghe thấy tiếng gào giận dữ của mẹ chồng: “Cái gì?! Lão già Cố Minh Lý đó dám đến cửa hiệu tơ lụa gây sự! Ông ta ăn gan hùm mật báo rồi sao!”
Ông chủ Lý chạy toát mồ hôi, thở hổn hển, nhưng lo lắng, lúc này vừa khoa tay vừa múa chân kể lại chuyện đã xảy ra ở cửa hiệu tơ lụa cho mẹ Cố.
Hóa ra là cha Cố sau khi ăn uống say sưa, bị đám người xúi giục, nên mượn sức rượu đến cửa hiệu tơ lụa, có lẽ là mượn rượu ra vẻ ta đây thể hiện một phen. Nếu lúc đó trong cửa hiệu không có ai thì không sao, cùng lắm thì đóng cửa tạm thời ngừng buôn bán, để cha Cố tha hồ thị uy, chờ ông ấy tỉnh rượu rời đi rồi họ lại mở cửa buôn bán cũng không muộn.
Nhưng hôm nay cũng là năm mới lại gặp phải tháng nhuận – thật là xui xẻo, hôm nay trong cửa hiệu không chỉ có khách, mà vị khách này cũng không tầm thường, chưa kể đến Ngu phu nhân gia quyến của Binh bộ thị lang, chỉ là bà ấy nói năng thận trọng với bà lão bên cạnh, đừng nhìn quần áo mặc trên người bà ta mà đánh giá, đó đường đường là Tần ma ma của Hoài Âm hầu phủ! Bà vú của Hoắc Hầu gia!
Đừng hỏi làm sao ông ấy biết được, từ khi hai người họ bước vào cửa hiệu, Ngu phu nhân đó vừa nịnh nọt vừa ân cần một câu Tần ma ma một câu Hầu gia, ông ấy dù có ngu đến đâu cũng đoán được lai lịch của bà lão đó.
Ông chủ Lý lúc đó xoa tay phấn khích, cửa hiệu tơ lụa của họ không nổi tiếng trong cả thành Biện Kinh, việc làm ăn của họ vẫn luôn bình thường, hiếm khi có khách quý đến cửa hiệu, nếu khách quý thật sự có thể vừa ý cửa hiệu của họ dù cho có tùy tiện mua một miếng vải, vậy còn phải lo sau này cửa hiệu tơ lụa Cố Ký của họ không có tên tuổi sao?
Ông chủ Lý tự mãn, ân cần chạy tới chạy lui, khen ngợi không ngớt lưỡi xán hoa mà Ngu phu nhân cầm, lại không dấu giếm khen ngợi Hoài Âm hầu phủ. Cuối cùng, công sức không uổng phí, Tần ma ma hầu phủ đã chọn một cuộn lụa màu xanh lam, ngay lúc bà ta chuẩn bị trả tiền, cha Cố hô hào xông vào cả người đầy mùi rượu tỏa ra khí thế bá vương.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Mẹ Cố lại vừa giận vừa sợ, cả người lung lay sắp ngã: “Cái lão già đó lại, lại dám đụng vào người của Hoài Âm hầu phủ?!” Không nói tới Hoắc Hầu gia là hoàng thân quốc thích, chỉ bằng bây giờ người ta nắm trong tay quyền cao chức trọng, chính nhị phẩm Binh bộ thượng thư rung trời chuyển đất nửa cái triều đình và dân gian, bọn họ đắc tội không nổi. Chưa kể, nghe nói năm sau Tể phụ đại nhân về hưu, mà người tiếp nhận cũng đã được nội bộ quyết định từ lâu, đó là Hoắc Hầu gia! Người ta như vậy, người khác nịnh nọt còn không kịp, mà nhà mình lại đi đắc tội vô ích, há chẳng phải là Thọ Tinh Công ăn thạch tín*, chán sống sao?
* Thọ Tinh Công ăn thạch tín (寿星公吃砒霜): Thọ Tinh Công (Ông Thọ) có thể xem là biểu tượng của sự sống thọ, sống lâu. Thạch tín (Asen) là một chất kịch độc. Vậy nên, hình ảnh Thọ Tinh Công ăn thạch tín có thể xem như là hình ảnh của một người không còn muốn sống nữa (tự tìm đến cái chết).
Thẩm Vãn đỡ lấy mẹ Cố, ở bên cạnh nghe được chuyện này, cũng cảm thấy hơi lo lắng. Tướng công nàng làm quan trong triều, nếu vì chuyện này làm ảnh hưởng đến hắn, vậy thật sự là tai bay vạ gió.
Ông chủ Lý lau mồ hôi trên trán, giậm chân: “Ai ya bà chủ à, nếu chỉ đơn giản là đụng thôi thì cũng không sao, dù cho ta liều cái mặt già này cũng có thể quỳ xuống dập đầu tạ tội với người ta, để người ta tiêu tan cơn giận trong lòng. Nhưng cử nhân lão gia say rượu, mồm miệng không giữ cửa, ăn không nói có lung tung một trận, lúc đầu trên mặt bà lão ấy cũng không có biểu hiện gì, nhưng Ngu phu nhân ở bên cạnh rất tức giận, liền trách cứ cử nhân lão gia, mà cử nhân lão gia tính tình như thế nào chứ, liền oán giận giương thương múa kiếm lại! Hai người lời qua tiếng lại, khi cử nhân lão gia biết được bà lão đó là ma ma của Hoài Âm hầu phủ, liền… liền bắt đầu nói xằng nói bậy.”
Nói đến đây, ông chủ Lý muốn nói lại thôi, bắt đầu than thở.
Mẹ Cố sắc mặt trắng bệch, tâm trí mạnh mẽ và ổn định, run giọng hỏi: “Ông ta… ông ta nói bậy bạ những gì?”
Ông chủ Lý nhìn bà ấy một cái rồi cười khổ: “Cử nhân lão gia nói tổ tiên của ông ấy và tổ tiên của lão phu nhân quá cố có quan hệ họ hàng với nhau, nếu nói trắng ra, Hoắc Hầu gia còn phải gọi ông ấy một tiếng biểu huynh…”
Mẹ Cố cũng không đứng được nữa, phù phù một tiếng rồi ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thân thể mẹ Cố nặng nề, đột nhiên bị kéo khiến Thẩm Vãn cũng bị bà ấy làm cho lảo đảo theo. Sau khi ổn định lại tinh thần, lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn ông chủ Lý: “Lý thúc, ông hãy nói ra hết một lượt đi.”
Ông chủ Lý thở dài: “Trong thành Biện Kinh ai ai mà không biết Tần ma ma chính là bà vú của Hoắc Hầu gia chứ? Phu nhân quá cố của lão Hầu gia hầu phủ là chủ tử có ơn cứu mạng với Tần ma ma? Cử nhân lão gia nói như vậy, chính là đâm vào phế quản của bà ta, Tần ma ma lập tức thay đổi sắc mặt tức giận bỏ về. Cử nhân lão gia tự cho là đúng không cam lòng yếu thế, lớn tiếng nói lại, Ngu phu nhân bên cạnh nhìn không nổi nữa, nên gọi người vào muốn đánh lão gia, lão gia quýnh lên, xô đẩy Tần ma ma và Ngu phu nhân…”
Mẹ Cố trợn trắng mắt, ngất đi hoàn toàn.
Thẩm Vãn cũng sững sờ, lần tìm đường chết này của cha chồng làm nàng muốn thăng thiên!
Ông chủ Lý vội nói: “Thiếu phu nhân, người phải nghĩ cách gì đi!”
Thẩm Vãn vịn nha hoàn, cảm thấy đầu hơi choáng váng, cố giữ vững tâm lý nói: “Vậy Tần mama đó… có bị thương không?”
Ông chủ Lý lắc đầu: “Cũng may Ngu phu nhân nhanh tay lẹ mắt, lập tức bảo vệ Tần ma ma. Nhưng bởi vì lão gia đã say rượu, ra tay cũng không biết chừng mực, Ngu phu nhân bảo vệ Tần ma ma, trán va vào góc quầy hàng, lập tức chảy máu.”
Thẩm Vãn cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng thật sự rất muốn ngất xỉu giống mẹ chồng, để xong hết mọi chuyện.
Hít một hơi thật sâu, nàng cảm thấy lúc này cười gượng cũng cười không nổi, khó khăn hỏi: “Vậy bây giờ Tần ma ma còn ở trong cửa hiệu không?”
Ông chủ Lý nói: “Tần ma ma tức giận đến mức bỏ đi ngay tại chỗ, ta van xin hết lòng cũng không ngăn được, đuổi theo tặng quà nhận lỗi cũng bị Ngu phu nhân ném xuống đất mà giẫm lên. Ta thấy tình hình rất tồi tệ, nên vội vàng đến báo rõ ràng với bà chủ, nghĩ một cách cũng được, hay là… có chuẩn bị cũng được, đến lúc đó đỡ phải hoang mang lo sợ.”
Nghe đến hai từ “Chuẩn bị”, trong đầu Thẩm Vãn kinh hoàng, nhưng cho tới bây giờ nàng không dám coi thường sự xấu xa trên quan trường, chỉ dựa vào phủ chủ sự nhỏ nhoi của bọn họ, mà dám chọc chòm râu của Hoài Âm hầu phủ, cho dù Hầu gia không thèm ra tay đối phó với bọn họ, hôm nay phu nhân của phủ thị lang bị thương, nghĩ vậy cũng biết phủ thị lang sẽ không tha cho bọn họ! Huống chi, trên đời này có rất nhiều tiểu nhân thừa cơ nôn nóng, không chừng sẽ bị chúng lấy làm bàn đạp, giao cho Hoắc Hầu gia để đổi lấy một phần danh trạng.
Trong đầu chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất, lưng Thẩm Vãn đã lấm tấm mồ hôi. Lúc này vẫn còn sớm, còn hơn hai tiếng nữa tướng công nàng mới trực về, lúc này sự việc khẩn cấp, nếu đợi đến tướng công trực về mới xử lý thì quá muộn.
Đủ loại suy nghĩ lướt qua trong đầu, Thẩm Vãn nắm chặt cánh tay của nha hoàn, mượn sức đứng thẳng: “Lý thúc, Tần ma ma đi bao lâu rồi?”
Ông chủ Lý nghe xong liền sững sờ, sau đó nghiêm mặt nói: “Đã đi một khắc*.”
*1 khắc = 15 phút.
“Ngồi xe ngựa hay là ngồi kiệu?”
“Ngồi kiệu.”
Thẩm Vãn nhanh chóng tính toán trong đầu, từ cửa hiệu tơ lụa Cố Ký của bọn họ ở phía Đông thành về Hoài Âm hầu phủ, đàn ông đi bộ ít nhất cũng mất nửa tiếng, thời gian bốn người khiêng kiệu chỉ có nhiều chứ không ít. Phủ chủ sự bọn họ đi bộ đến Hoài Âm hầu phủ mất hai khắc, con gái đi bộ chậm cũng mất hơn hai khắc. Đương nhiên, nàng không thể đợi trực tiếp ở Hoài Âm hầu phủ, chỉ có thể chờ ở đầu đường của phố Đông Chu Tước. Như vậy, trong vòng hai khắc có thể đuổi tới đầu phố, thời gian tính ra cũng có thể đuổi kịp.
“Lý thúc, thúc mau trở về cửa hiệu thu lại lô vải mới đó, lần trước nghe thúc nói lô đó là hàng dệt kim của Như Ý phường ở Giang Nam, còn có cái nào màu xanh lam không, lấy trên ba hoặc năm xấp, để sai vặt nhanh chân nhanh chóng đưa đến đầu phố Đông Chu Tước.”
“Hả? Lô vải đó tổng cộng chỉ có một cuộn màu xanh lam, tiếc là bị Ngu phu nhân ném xuống đất rồi, còn giẫm lên vài cái, bị xước chỉ nên bỏ rồi.”
“Vậy thì có màu nào tương tự không?”
“Tuy nhiên màu đá xanh vẫn còn vài cuộn.”
Trong lòng Thẩm Vãn hơi bình tĩnh lại, thở ra: ” Vậy thì lấy màu đá xanh đi, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Mau lên.”
Ông chủ Lý cũng không hỏi lý do, có chủ sự trong lòng ông ấy dường như cũng tin cậy, thở dài xong, liền nhanh chóng chạy về hướng của hiệu tơ lụa.
“Xuân Đào, em mau vào phòng ta trong ngăn kéo của án thư* có một cái hộp gỗ hoa lê, em mang nó rồi nhanh chóng đi theo ta.”
*Bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để đọc sách và viết.
“Song Thọ, em mau đến ngoài cửa cung chờ thiếu gia, một khi thấy thiếu gia trực xong, em cần phải nhanh chóng báo rõ ràng với thiếu gia về chuyện mà lão gia làm hôm nay, nhất định phải dặn dò chàng ấy không được hoảng loạn, trước tiên cần phải đến tạ tội với Hoắc Hầu gia.”
“Phúc bá, bá tìm một gã sai vặt theo bá ra ngoài tìm lão gia về, ông ấy không về thì trói lại mang về, sau đó nhốt ông ấy ở trong phòng, đợi ông ấy tỉnh táo lại.”
“Lưu ma ma, mẹ chồng ở đây làm phiền bà chăm sóc rồi.”
Đưa ra một loạt mệnh lệnh, Thẩm Vãn không kịp nghỉ ngơi một lúc, đã đưa theo Xuân Đào bước nhanh như gió đi về hướng phố Đông Chu Tước.
Thẩm Vãn và mẹ Cố đang nói chuyện ở trong phòng, bất ngờ tiếng hét hoảng loạn bên ngoài phòng khiến hai mẹ con họ giật mình.
Mẹ Cố là người phản ứng đầu tiên, hoảng sợ nói: “Là ông chủ Lý cửa hiệu tơ lụa.” Nói xong, bà vội vã xuống giường kang, bước nhanh vài bước ra khỏi phòng.
Thẩm Vãn vội vàng phủi mảnh vụn trên tay, xuống giường kang đi giày thêu vào, chỉnh lại trang sức trên đầu, kéo xiêm y vội vàng đuổi theo.
Vừa đến bên ngoài, nàng đã nghe thấy tiếng gào giận dữ của mẹ chồng: “Cái gì?! Lão già Cố Minh Lý đó dám đến cửa hiệu tơ lụa gây sự! Ông ta ăn gan hùm mật báo rồi sao!”
Ông chủ Lý chạy toát mồ hôi, thở hổn hển, nhưng lo lắng, lúc này vừa khoa tay vừa múa chân kể lại chuyện đã xảy ra ở cửa hiệu tơ lụa cho mẹ Cố.
Hóa ra là cha Cố sau khi ăn uống say sưa, bị đám người xúi giục, nên mượn sức rượu đến cửa hiệu tơ lụa, có lẽ là mượn rượu ra vẻ ta đây thể hiện một phen. Nếu lúc đó trong cửa hiệu không có ai thì không sao, cùng lắm thì đóng cửa tạm thời ngừng buôn bán, để cha Cố tha hồ thị uy, chờ ông ấy tỉnh rượu rời đi rồi họ lại mở cửa buôn bán cũng không muộn.
Nhưng hôm nay cũng là năm mới lại gặp phải tháng nhuận – thật là xui xẻo, hôm nay trong cửa hiệu không chỉ có khách, mà vị khách này cũng không tầm thường, chưa kể đến Ngu phu nhân gia quyến của Binh bộ thị lang, chỉ là bà ấy nói năng thận trọng với bà lão bên cạnh, đừng nhìn quần áo mặc trên người bà ta mà đánh giá, đó đường đường là Tần ma ma của Hoài Âm hầu phủ! Bà vú của Hoắc Hầu gia!
Đừng hỏi làm sao ông ấy biết được, từ khi hai người họ bước vào cửa hiệu, Ngu phu nhân đó vừa nịnh nọt vừa ân cần một câu Tần ma ma một câu Hầu gia, ông ấy dù có ngu đến đâu cũng đoán được lai lịch của bà lão đó.
Ông chủ Lý lúc đó xoa tay phấn khích, cửa hiệu tơ lụa của họ không nổi tiếng trong cả thành Biện Kinh, việc làm ăn của họ vẫn luôn bình thường, hiếm khi có khách quý đến cửa hiệu, nếu khách quý thật sự có thể vừa ý cửa hiệu của họ dù cho có tùy tiện mua một miếng vải, vậy còn phải lo sau này cửa hiệu tơ lụa Cố Ký của họ không có tên tuổi sao?
Ông chủ Lý tự mãn, ân cần chạy tới chạy lui, khen ngợi không ngớt lưỡi xán hoa mà Ngu phu nhân cầm, lại không dấu giếm khen ngợi Hoài Âm hầu phủ. Cuối cùng, công sức không uổng phí, Tần ma ma hầu phủ đã chọn một cuộn lụa màu xanh lam, ngay lúc bà ta chuẩn bị trả tiền, cha Cố hô hào xông vào cả người đầy mùi rượu tỏa ra khí thế bá vương.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Mẹ Cố lại vừa giận vừa sợ, cả người lung lay sắp ngã: “Cái lão già đó lại, lại dám đụng vào người của Hoài Âm hầu phủ?!” Không nói tới Hoắc Hầu gia là hoàng thân quốc thích, chỉ bằng bây giờ người ta nắm trong tay quyền cao chức trọng, chính nhị phẩm Binh bộ thượng thư rung trời chuyển đất nửa cái triều đình và dân gian, bọn họ đắc tội không nổi. Chưa kể, nghe nói năm sau Tể phụ đại nhân về hưu, mà người tiếp nhận cũng đã được nội bộ quyết định từ lâu, đó là Hoắc Hầu gia! Người ta như vậy, người khác nịnh nọt còn không kịp, mà nhà mình lại đi đắc tội vô ích, há chẳng phải là Thọ Tinh Công ăn thạch tín*, chán sống sao?
* Thọ Tinh Công ăn thạch tín (寿星公吃砒霜): Thọ Tinh Công (Ông Thọ) có thể xem là biểu tượng của sự sống thọ, sống lâu. Thạch tín (Asen) là một chất kịch độc. Vậy nên, hình ảnh Thọ Tinh Công ăn thạch tín có thể xem như là hình ảnh của một người không còn muốn sống nữa (tự tìm đến cái chết).
Thẩm Vãn đỡ lấy mẹ Cố, ở bên cạnh nghe được chuyện này, cũng cảm thấy hơi lo lắng. Tướng công nàng làm quan trong triều, nếu vì chuyện này làm ảnh hưởng đến hắn, vậy thật sự là tai bay vạ gió.
Ông chủ Lý lau mồ hôi trên trán, giậm chân: “Ai ya bà chủ à, nếu chỉ đơn giản là đụng thôi thì cũng không sao, dù cho ta liều cái mặt già này cũng có thể quỳ xuống dập đầu tạ tội với người ta, để người ta tiêu tan cơn giận trong lòng. Nhưng cử nhân lão gia say rượu, mồm miệng không giữ cửa, ăn không nói có lung tung một trận, lúc đầu trên mặt bà lão ấy cũng không có biểu hiện gì, nhưng Ngu phu nhân ở bên cạnh rất tức giận, liền trách cứ cử nhân lão gia, mà cử nhân lão gia tính tình như thế nào chứ, liền oán giận giương thương múa kiếm lại! Hai người lời qua tiếng lại, khi cử nhân lão gia biết được bà lão đó là ma ma của Hoài Âm hầu phủ, liền… liền bắt đầu nói xằng nói bậy.”
Nói đến đây, ông chủ Lý muốn nói lại thôi, bắt đầu than thở.
Mẹ Cố sắc mặt trắng bệch, tâm trí mạnh mẽ và ổn định, run giọng hỏi: “Ông ta… ông ta nói bậy bạ những gì?”
Ông chủ Lý nhìn bà ấy một cái rồi cười khổ: “Cử nhân lão gia nói tổ tiên của ông ấy và tổ tiên của lão phu nhân quá cố có quan hệ họ hàng với nhau, nếu nói trắng ra, Hoắc Hầu gia còn phải gọi ông ấy một tiếng biểu huynh…”
Mẹ Cố cũng không đứng được nữa, phù phù một tiếng rồi ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thân thể mẹ Cố nặng nề, đột nhiên bị kéo khiến Thẩm Vãn cũng bị bà ấy làm cho lảo đảo theo. Sau khi ổn định lại tinh thần, lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn ông chủ Lý: “Lý thúc, ông hãy nói ra hết một lượt đi.”
Ông chủ Lý thở dài: “Trong thành Biện Kinh ai ai mà không biết Tần ma ma chính là bà vú của Hoắc Hầu gia chứ? Phu nhân quá cố của lão Hầu gia hầu phủ là chủ tử có ơn cứu mạng với Tần ma ma? Cử nhân lão gia nói như vậy, chính là đâm vào phế quản của bà ta, Tần ma ma lập tức thay đổi sắc mặt tức giận bỏ về. Cử nhân lão gia tự cho là đúng không cam lòng yếu thế, lớn tiếng nói lại, Ngu phu nhân bên cạnh nhìn không nổi nữa, nên gọi người vào muốn đánh lão gia, lão gia quýnh lên, xô đẩy Tần ma ma và Ngu phu nhân…”
Mẹ Cố trợn trắng mắt, ngất đi hoàn toàn.
Thẩm Vãn cũng sững sờ, lần tìm đường chết này của cha chồng làm nàng muốn thăng thiên!
Ông chủ Lý vội nói: “Thiếu phu nhân, người phải nghĩ cách gì đi!”
Thẩm Vãn vịn nha hoàn, cảm thấy đầu hơi choáng váng, cố giữ vững tâm lý nói: “Vậy Tần mama đó… có bị thương không?”
Ông chủ Lý lắc đầu: “Cũng may Ngu phu nhân nhanh tay lẹ mắt, lập tức bảo vệ Tần ma ma. Nhưng bởi vì lão gia đã say rượu, ra tay cũng không biết chừng mực, Ngu phu nhân bảo vệ Tần ma ma, trán va vào góc quầy hàng, lập tức chảy máu.”
Thẩm Vãn cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng thật sự rất muốn ngất xỉu giống mẹ chồng, để xong hết mọi chuyện.
Hít một hơi thật sâu, nàng cảm thấy lúc này cười gượng cũng cười không nổi, khó khăn hỏi: “Vậy bây giờ Tần ma ma còn ở trong cửa hiệu không?”
Ông chủ Lý nói: “Tần ma ma tức giận đến mức bỏ đi ngay tại chỗ, ta van xin hết lòng cũng không ngăn được, đuổi theo tặng quà nhận lỗi cũng bị Ngu phu nhân ném xuống đất mà giẫm lên. Ta thấy tình hình rất tồi tệ, nên vội vàng đến báo rõ ràng với bà chủ, nghĩ một cách cũng được, hay là… có chuẩn bị cũng được, đến lúc đó đỡ phải hoang mang lo sợ.”
Nghe đến hai từ “Chuẩn bị”, trong đầu Thẩm Vãn kinh hoàng, nhưng cho tới bây giờ nàng không dám coi thường sự xấu xa trên quan trường, chỉ dựa vào phủ chủ sự nhỏ nhoi của bọn họ, mà dám chọc chòm râu của Hoài Âm hầu phủ, cho dù Hầu gia không thèm ra tay đối phó với bọn họ, hôm nay phu nhân của phủ thị lang bị thương, nghĩ vậy cũng biết phủ thị lang sẽ không tha cho bọn họ! Huống chi, trên đời này có rất nhiều tiểu nhân thừa cơ nôn nóng, không chừng sẽ bị chúng lấy làm bàn đạp, giao cho Hoắc Hầu gia để đổi lấy một phần danh trạng.
Trong đầu chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất, lưng Thẩm Vãn đã lấm tấm mồ hôi. Lúc này vẫn còn sớm, còn hơn hai tiếng nữa tướng công nàng mới trực về, lúc này sự việc khẩn cấp, nếu đợi đến tướng công trực về mới xử lý thì quá muộn.
Đủ loại suy nghĩ lướt qua trong đầu, Thẩm Vãn nắm chặt cánh tay của nha hoàn, mượn sức đứng thẳng: “Lý thúc, Tần ma ma đi bao lâu rồi?”
Ông chủ Lý nghe xong liền sững sờ, sau đó nghiêm mặt nói: “Đã đi một khắc*.”
*1 khắc = 15 phút.
“Ngồi xe ngựa hay là ngồi kiệu?”
“Ngồi kiệu.”
Thẩm Vãn nhanh chóng tính toán trong đầu, từ cửa hiệu tơ lụa Cố Ký của bọn họ ở phía Đông thành về Hoài Âm hầu phủ, đàn ông đi bộ ít nhất cũng mất nửa tiếng, thời gian bốn người khiêng kiệu chỉ có nhiều chứ không ít. Phủ chủ sự bọn họ đi bộ đến Hoài Âm hầu phủ mất hai khắc, con gái đi bộ chậm cũng mất hơn hai khắc. Đương nhiên, nàng không thể đợi trực tiếp ở Hoài Âm hầu phủ, chỉ có thể chờ ở đầu đường của phố Đông Chu Tước. Như vậy, trong vòng hai khắc có thể đuổi tới đầu phố, thời gian tính ra cũng có thể đuổi kịp.
“Lý thúc, thúc mau trở về cửa hiệu thu lại lô vải mới đó, lần trước nghe thúc nói lô đó là hàng dệt kim của Như Ý phường ở Giang Nam, còn có cái nào màu xanh lam không, lấy trên ba hoặc năm xấp, để sai vặt nhanh chân nhanh chóng đưa đến đầu phố Đông Chu Tước.”
“Hả? Lô vải đó tổng cộng chỉ có một cuộn màu xanh lam, tiếc là bị Ngu phu nhân ném xuống đất rồi, còn giẫm lên vài cái, bị xước chỉ nên bỏ rồi.”
“Vậy thì có màu nào tương tự không?”
“Tuy nhiên màu đá xanh vẫn còn vài cuộn.”
Trong lòng Thẩm Vãn hơi bình tĩnh lại, thở ra: ” Vậy thì lấy màu đá xanh đi, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Mau lên.”
Ông chủ Lý cũng không hỏi lý do, có chủ sự trong lòng ông ấy dường như cũng tin cậy, thở dài xong, liền nhanh chóng chạy về hướng của hiệu tơ lụa.
“Xuân Đào, em mau vào phòng ta trong ngăn kéo của án thư* có một cái hộp gỗ hoa lê, em mang nó rồi nhanh chóng đi theo ta.”
*Bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để đọc sách và viết.
“Song Thọ, em mau đến ngoài cửa cung chờ thiếu gia, một khi thấy thiếu gia trực xong, em cần phải nhanh chóng báo rõ ràng với thiếu gia về chuyện mà lão gia làm hôm nay, nhất định phải dặn dò chàng ấy không được hoảng loạn, trước tiên cần phải đến tạ tội với Hoắc Hầu gia.”
“Phúc bá, bá tìm một gã sai vặt theo bá ra ngoài tìm lão gia về, ông ấy không về thì trói lại mang về, sau đó nhốt ông ấy ở trong phòng, đợi ông ấy tỉnh táo lại.”
“Lưu ma ma, mẹ chồng ở đây làm phiền bà chăm sóc rồi.”
Đưa ra một loạt mệnh lệnh, Thẩm Vãn không kịp nghỉ ngơi một lúc, đã đưa theo Xuân Đào bước nhanh như gió đi về hướng phố Đông Chu Tước.