Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn
Chương 44: Chỉ cầu có thể thoát khỏi hắn
Ba ngày liên tiếp, hầu phủ bên kia vẫn bình lặng không gợn sóng, không có bất kỳ phản ứng gì, như thể chuyện này chẳng đáng nhắc tới.
Nhưng hầu phủ càng không có phản ứng, Thẩm Vãn lại càng khó an. Nàng như tù nhân đang chờ phán quyết, hồi hộp bất an không biết phán quyết nào đang chờ đợi mình.
Chi bằng sớm cho nàng bản án, dù kết quả thế nào cũng tốt hơn cứ thấp thỏm bất định thế này.
Cuối cùng, vào khoảng giờ Thìn ngày thứ 5, kiệu hầu phủ dừng trước cửa nhà họ Cố.
Thẩm Vãn gần như bị Ngô mẹ ép lên kiệu. Có lẽ sợ nàng gây chuyện trong kiệu, Ngô mẹ cũng theo vào, ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt cẩn trọng sắc bén theo dõi từng cử động của nàng.
Kiệu dừng lại trước một tòa lầu trong khu Tụy Cẩm Viên của hầu phủ.
Ngô mẹ dìu Thẩm Vãn xuống kiệu, theo ý của Tần Cửu đang đứng gác ngoài phòng, bà ta dùng sức kéo nàng vào trong.
Sau đó, như hoàn thành nhiệm vụ, Ngô mẹ thở phào nhẹ nhõm, cúi người lui ra ngoài.
Cánh cửa phòng nặng nề kẽo kẹt đóng lại, ánh sáng trong phòng bỗng tối sầm.
Thẩm Vãn đứng như trời trồng, không dám cử động. Trước mặt nàng, một bóng dáng lạnh lùng u ám đứng quay lưng lại, không cần nhìn kỹ cũng cảm nhận được ý vị tàn khốc trầm lạnh tỏa ra.
Hoắc Ân xoay người, gương mặt vẫn đạm mạc trầm tĩnh như thường, nhưng ánh mắt hàn lẽo liếc qua người trước mặt đã lộ rõ nội tâm không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Ngón cái vuốt mạnh nhẫn, ông ta nhìn thẳng khuôn mặt hơi bất an của nàng, giọng trầm xuống: "Nghe nói mấy ngày trước, trong phủ nguơi rất náo nhiệt?"
Thẩm Vãn im lặng.
Hoắc Ân dường như cũng không chờ đợi nàng trả lời, hỏi xong, im lặng một lúc rồi cười lạnh: "Đáng tiếc không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt ấy, thật tiếc."
Nam nhân trước mặt cười nói, nhưng Thẩm Vãn lại cảm thấy hàn ý thấu xương.
"Lại đây, đến bên ta."
Thẩm Vãn không thể không cử động đôi chân, nhưng động tác như cương thi máy móc cứng đờ.
Khi nàng vừa lại gần, Hoắc Ân liền bế ngang nàng lên. Thẩm Vãn tưởng hắn ta lại muốn như lần trước, run rẩy nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận cơn bão sắp tới.
Hoắc Ân cúi đầu liếc nhìn nàng, cười lạnh.
Cảm thấy xúc cảm không đúng, Thẩm Vãn vội mở mắt ra, kinh ngạc thấy mình không bị bế lên giường, mà bị ông ta bế đến bên cạnh giường, tới gần cây cột gỗ mun cao gần 4 trượng.
Hoắc Ân vẫn mỉm cười lạnh lùng: "Ta cũng không muốn để lòng day dứt. Nàng cứ biểu diễn đi, để ta thưởng thức xem ngày ấy là cảnh tượng náo nhiệt thế nào."
Thẩm Vãn kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, thấy một sợi dây thừng to bằng cánh tay trẻ con đang treo trên xà nhà, đầu dây thắt nút đung đưa, cách đỉnh đầu nàng khoảng 3 thước.
Hoắc Ân chậm rãi bước lên ghế bên cột, tay nắm eo nàng làm bộ muốn đẩy nàng lên: "Nào, nguơi không phải rất thích chơi trò này sao, để ta tiễn nguơi một đoạn đường."
Mắt Thẩm Vãn run rẩy, bàn tay vô thức ấn lên bàn tay đang giữ eo mình, run giọng giải thích: "Hầu gia xin nghe ta giải thích..."
"À." Hoắc Ân liếc nhìn bàn tay trắng nhỏ của nàng, cười nhẹ: "Ta nhớ ra rồi, Ngô mẹ nói nàng đang... chơi đánh đu? Vậy thì theo lời nàng, chơi đánh đu vậy."
Nói xong, hắn không để nàng kịp phản ứng, đẩy cô lên dây thừng đang lắc lư, "cẩn thận" dặn nàng nắm chặt hai bên dây, rồi không màng lời giải thích và van xin của nàng, kéo mạnh một đầu dây trong tiếng thét chói tai của nàng.
"Á...!"
Bên ngoài phòng, Tần Cửu giật mình.
Thấy nàng sợ hãi thất sắc khóc thét, Hoắc Ân cười lạnh châm chọc, lại kéo mạnh dây thừng.
Đầu Thẩm Vãn quay cuồng, cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này tay chân nàng đã mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, chỉ còn biết nhắm chặt mắt, hét lên và nắm chặt dây thừng.
Khi dây thừng vừa chậm lại, Thẩm Vãn rõ ràng cảm thấy lực mạnh mẽ như cơn ác mộng lại kéo sang một bên, rồi nàng bị dây thừng ném cao lên, hoảng hốt.
Lại vài tiếng thét chói tai.
Chưa bao giờ nàng nhận thức rõ ràng đến thế, rằng mình cũng sợ độ cao.
Hoắc Ân khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, ánh mắt tàn nhẫn. Mặc cho người phụ nữ yếu ớt trên xà nhà kia khóc lóc thế nào, sợ hãi ra sao, van xin thế nào, thậm chí hoảng sợ nhận lỗi, hắn vẫn không hề dao động. Đợi đến khi thấy cô dường như kiệt sức, đôi tay nắm dây dần dần vô lực, thân hình cũng muốn ngã gục, hắn mới nắm lấy dây thừng dừng lại, chấm dứt sự trừng phạt này.
Ôm eo đưa xuống, liếc thấy vết máu trên lòng bàn tay mềm mại của nàng, ông ta khựng lại một chút, rồi di chuyển ánh mắt sang khuôn mặt trắng bệch, trầm giọng hỏi: "Chơi có thỏa thích không?"
Thẩm Vãn hoảng hốt lắc đầu, rồi lại kinh hoàng gật đầu, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Hoắc Ân cười nhạt một tiếng, ôm cnàng vào giường, lạnh giọng sai người chuẩn bị thuốc trị thương. Hắn muốn nàng sợ hãi, muốn từ nay về sau cứ nhớ đến chuyện này là mất hết ý nghĩ làm bậy.
Tần Cửu bên ngoài dạ một tiếng, vội sai người chuẩn bị.
Nhưng chưa kịp đem thuốc vào, bên trong đã vang lên tiếng thở gấp và lẩm bẩm khiến người nghe tim đập nhanh.
Tần Cửu đành bảo người đợi lát nữa hãy đem vào, đồng thời sai chuẩn bị nước ấm.
Ngô mẹ cảm thấy, lần này từ hầu phủ về cô nương ngoan ngoãn hơn nhiều. Ngủ cũng ngoan, ăn uống cũng ngoan, ngay cả thuốc đắng và đồ bổ vốn coi như hổ báo cũng ngoan ngoãn uống hết, không hề miễn cưỡng hay oán giận, cả người như thay đổi hoàn toàn.
Ngô mẹ thầm nghĩ, có lẽ đây là thái độ mới của cô nương, càng thêm theo dõi sát sao. Cho đến vài ngày sau, thấy nàng vẫn cư xử như vậy, không gây chuyện gì, bà mới tạm yên tâm, âm thầm bội phục thủ đoạn cao minh của hầu gia, lại cảm thấy cô nương này quả là rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt. Được hầu gia dạy dỗ một trận, cuối cùng cũng biết ngoan ngoãn rồi sao?
Thẩm Vãn thực sự đã nghĩ thông.
Nếu nàng cứ khăng khăng chống đối, một mực phá hoại chuyện tốt của hầu phủ, không theo ý người đàn ông kia, kết cục không phải là nàng chết thì cũng là bị tra tấn rồi cưỡng ép làm theo ý họ, cuối cùng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Chi bằng khôn ngoan hơn, đơn giản làm theo ý họ, một khi việc thành, người đàn ông đáng sợ kia sẽ buông tha cho nàng. Dù sao, điều hắn muốn cũng chỉ là nối dõi tông đường thôi mà?
Nàng thực sự quá muốn thoát khỏi nam nhân đáng sợ này. Luôn luôn, từng giây từng phút, dù chỉ ở chung một phòng trong chớp mắt, nàng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, chỉ muốn có cánh để bay xa vạn dặm.
Chỉ cần có thể thoát khỏi hắn, chỉ cần có thể thoát khỏi hắn!
Ánh mắt run rẩy của Thẩm Vãn dần chuyển thành kiên định, nàng thà hy sinh, thỏa hiệp ở đây, để mong từ nay về sau không còn liên quan gì đến hắn ta nữa.
Bởi vì nàng thực sự quá sợ thủ đoạn của người đàn ông này.
Nhưng hầu phủ càng không có phản ứng, Thẩm Vãn lại càng khó an. Nàng như tù nhân đang chờ phán quyết, hồi hộp bất an không biết phán quyết nào đang chờ đợi mình.
Chi bằng sớm cho nàng bản án, dù kết quả thế nào cũng tốt hơn cứ thấp thỏm bất định thế này.
Cuối cùng, vào khoảng giờ Thìn ngày thứ 5, kiệu hầu phủ dừng trước cửa nhà họ Cố.
Thẩm Vãn gần như bị Ngô mẹ ép lên kiệu. Có lẽ sợ nàng gây chuyện trong kiệu, Ngô mẹ cũng theo vào, ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt cẩn trọng sắc bén theo dõi từng cử động của nàng.
Kiệu dừng lại trước một tòa lầu trong khu Tụy Cẩm Viên của hầu phủ.
Ngô mẹ dìu Thẩm Vãn xuống kiệu, theo ý của Tần Cửu đang đứng gác ngoài phòng, bà ta dùng sức kéo nàng vào trong.
Sau đó, như hoàn thành nhiệm vụ, Ngô mẹ thở phào nhẹ nhõm, cúi người lui ra ngoài.
Cánh cửa phòng nặng nề kẽo kẹt đóng lại, ánh sáng trong phòng bỗng tối sầm.
Thẩm Vãn đứng như trời trồng, không dám cử động. Trước mặt nàng, một bóng dáng lạnh lùng u ám đứng quay lưng lại, không cần nhìn kỹ cũng cảm nhận được ý vị tàn khốc trầm lạnh tỏa ra.
Hoắc Ân xoay người, gương mặt vẫn đạm mạc trầm tĩnh như thường, nhưng ánh mắt hàn lẽo liếc qua người trước mặt đã lộ rõ nội tâm không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Ngón cái vuốt mạnh nhẫn, ông ta nhìn thẳng khuôn mặt hơi bất an của nàng, giọng trầm xuống: "Nghe nói mấy ngày trước, trong phủ nguơi rất náo nhiệt?"
Thẩm Vãn im lặng.
Hoắc Ân dường như cũng không chờ đợi nàng trả lời, hỏi xong, im lặng một lúc rồi cười lạnh: "Đáng tiếc không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt ấy, thật tiếc."
Nam nhân trước mặt cười nói, nhưng Thẩm Vãn lại cảm thấy hàn ý thấu xương.
"Lại đây, đến bên ta."
Thẩm Vãn không thể không cử động đôi chân, nhưng động tác như cương thi máy móc cứng đờ.
Khi nàng vừa lại gần, Hoắc Ân liền bế ngang nàng lên. Thẩm Vãn tưởng hắn ta lại muốn như lần trước, run rẩy nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận cơn bão sắp tới.
Hoắc Ân cúi đầu liếc nhìn nàng, cười lạnh.
Cảm thấy xúc cảm không đúng, Thẩm Vãn vội mở mắt ra, kinh ngạc thấy mình không bị bế lên giường, mà bị ông ta bế đến bên cạnh giường, tới gần cây cột gỗ mun cao gần 4 trượng.
Hoắc Ân vẫn mỉm cười lạnh lùng: "Ta cũng không muốn để lòng day dứt. Nàng cứ biểu diễn đi, để ta thưởng thức xem ngày ấy là cảnh tượng náo nhiệt thế nào."
Thẩm Vãn kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, thấy một sợi dây thừng to bằng cánh tay trẻ con đang treo trên xà nhà, đầu dây thắt nút đung đưa, cách đỉnh đầu nàng khoảng 3 thước.
Hoắc Ân chậm rãi bước lên ghế bên cột, tay nắm eo nàng làm bộ muốn đẩy nàng lên: "Nào, nguơi không phải rất thích chơi trò này sao, để ta tiễn nguơi một đoạn đường."
Mắt Thẩm Vãn run rẩy, bàn tay vô thức ấn lên bàn tay đang giữ eo mình, run giọng giải thích: "Hầu gia xin nghe ta giải thích..."
"À." Hoắc Ân liếc nhìn bàn tay trắng nhỏ của nàng, cười nhẹ: "Ta nhớ ra rồi, Ngô mẹ nói nàng đang... chơi đánh đu? Vậy thì theo lời nàng, chơi đánh đu vậy."
Nói xong, hắn không để nàng kịp phản ứng, đẩy cô lên dây thừng đang lắc lư, "cẩn thận" dặn nàng nắm chặt hai bên dây, rồi không màng lời giải thích và van xin của nàng, kéo mạnh một đầu dây trong tiếng thét chói tai của nàng.
"Á...!"
Bên ngoài phòng, Tần Cửu giật mình.
Thấy nàng sợ hãi thất sắc khóc thét, Hoắc Ân cười lạnh châm chọc, lại kéo mạnh dây thừng.
Đầu Thẩm Vãn quay cuồng, cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này tay chân nàng đã mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, chỉ còn biết nhắm chặt mắt, hét lên và nắm chặt dây thừng.
Khi dây thừng vừa chậm lại, Thẩm Vãn rõ ràng cảm thấy lực mạnh mẽ như cơn ác mộng lại kéo sang một bên, rồi nàng bị dây thừng ném cao lên, hoảng hốt.
Lại vài tiếng thét chói tai.
Chưa bao giờ nàng nhận thức rõ ràng đến thế, rằng mình cũng sợ độ cao.
Hoắc Ân khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, ánh mắt tàn nhẫn. Mặc cho người phụ nữ yếu ớt trên xà nhà kia khóc lóc thế nào, sợ hãi ra sao, van xin thế nào, thậm chí hoảng sợ nhận lỗi, hắn vẫn không hề dao động. Đợi đến khi thấy cô dường như kiệt sức, đôi tay nắm dây dần dần vô lực, thân hình cũng muốn ngã gục, hắn mới nắm lấy dây thừng dừng lại, chấm dứt sự trừng phạt này.
Ôm eo đưa xuống, liếc thấy vết máu trên lòng bàn tay mềm mại của nàng, ông ta khựng lại một chút, rồi di chuyển ánh mắt sang khuôn mặt trắng bệch, trầm giọng hỏi: "Chơi có thỏa thích không?"
Thẩm Vãn hoảng hốt lắc đầu, rồi lại kinh hoàng gật đầu, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Hoắc Ân cười nhạt một tiếng, ôm cnàng vào giường, lạnh giọng sai người chuẩn bị thuốc trị thương. Hắn muốn nàng sợ hãi, muốn từ nay về sau cứ nhớ đến chuyện này là mất hết ý nghĩ làm bậy.
Tần Cửu bên ngoài dạ một tiếng, vội sai người chuẩn bị.
Nhưng chưa kịp đem thuốc vào, bên trong đã vang lên tiếng thở gấp và lẩm bẩm khiến người nghe tim đập nhanh.
Tần Cửu đành bảo người đợi lát nữa hãy đem vào, đồng thời sai chuẩn bị nước ấm.
Ngô mẹ cảm thấy, lần này từ hầu phủ về cô nương ngoan ngoãn hơn nhiều. Ngủ cũng ngoan, ăn uống cũng ngoan, ngay cả thuốc đắng và đồ bổ vốn coi như hổ báo cũng ngoan ngoãn uống hết, không hề miễn cưỡng hay oán giận, cả người như thay đổi hoàn toàn.
Ngô mẹ thầm nghĩ, có lẽ đây là thái độ mới của cô nương, càng thêm theo dõi sát sao. Cho đến vài ngày sau, thấy nàng vẫn cư xử như vậy, không gây chuyện gì, bà mới tạm yên tâm, âm thầm bội phục thủ đoạn cao minh của hầu gia, lại cảm thấy cô nương này quả là rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt. Được hầu gia dạy dỗ một trận, cuối cùng cũng biết ngoan ngoãn rồi sao?
Thẩm Vãn thực sự đã nghĩ thông.
Nếu nàng cứ khăng khăng chống đối, một mực phá hoại chuyện tốt của hầu phủ, không theo ý người đàn ông kia, kết cục không phải là nàng chết thì cũng là bị tra tấn rồi cưỡng ép làm theo ý họ, cuối cùng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Chi bằng khôn ngoan hơn, đơn giản làm theo ý họ, một khi việc thành, người đàn ông đáng sợ kia sẽ buông tha cho nàng. Dù sao, điều hắn muốn cũng chỉ là nối dõi tông đường thôi mà?
Nàng thực sự quá muốn thoát khỏi nam nhân đáng sợ này. Luôn luôn, từng giây từng phút, dù chỉ ở chung một phòng trong chớp mắt, nàng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, chỉ muốn có cánh để bay xa vạn dặm.
Chỉ cần có thể thoát khỏi hắn, chỉ cần có thể thoát khỏi hắn!
Ánh mắt run rẩy của Thẩm Vãn dần chuyển thành kiên định, nàng thà hy sinh, thỏa hiệp ở đây, để mong từ nay về sau không còn liên quan gì đến hắn ta nữa.
Bởi vì nàng thực sự quá sợ thủ đoạn của người đàn ông này.