Quyển Dưỡng Thê Đệ - Băng Đường Thư Sinh
Chương 35
35: Chuẩn bị mang thai/ Yêu thích của anh rể (Thịt ngọt)
Lôi Minh còn cố ý muốn Từ Nọa sớm mang thai đứa con của mình, sau đó sinh ra một bé trai bụ bẫm, để cha mẹ hắn vui vẻ.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa hắn và cậu vẫn còn nhiều sóng gió, hắn không có cách nào giải thích rõ ràng với mẹ mình nên chỉ có thể qua loa nói: “Chúng con vẫn đang chuẩn bị mang thai, mẹ không cần lo lắng.”
Sau khi mẹ Lôi thấy con trai mình có ý định sinh con, cuối cùng hắn cũng chịu yên bề gia thất.
Từ Nọa đang ngồi ăn trên bàn ăn lúc này vô cùng cảnh giác, không dám nhìn mẹ Lôi.
Nhìn quanh trong phòng, cuối cùng ánh mắt của mẹ Lôi cũng rơi vào trên người cậu, bà biết đây chính là em trai bị thiểu năng của con dâu mình, nghĩ đến đây, bà không khỏi thở dài: “Con dâu của mẹ cái gì cũng giỏi, còn phải chăm sóc em trai.”
“Đứa bé ngốc nghếch như vậy, chúng ta phải giúp con dâu chăm sóc cả đời, cũng không nên nghĩ ngợi quá nhiều.”
Khi mẹ Lôi nói lời này, cứ như thể bà đang kinh doanh làm ăn thua lỗ vậy, Lôi Minh nghe xong có chút khó chịu: “Mẹ, cho dù con chăm sóc em ấy cả đời. Trong cuộc sống này con không nghĩ rằng em ấy là rắc rối của mình. Mẹ đừng nói chuyện như vậy một lần nữa.”
Lời nói của mẹ Lôi đã lọt vào tai Từ Nọa, cậu biết rất rõ mình là gánh nặng, sẽ kéo ngã những người xung quanh, điều này luôn khiến cậu rất tự ti.
Mẹ Lôi lần này trở về, định ở lại đây mấy ngày, Lôi Minh vốn muốn đuổi bà đi, lại đuổi không được, đành phải dọn cho bà một gian phòng.
Khi Lôi Minh đang bận dọn dẹp phòng, mẹ Lôi đã nói những điều khó chịu với cậu một cách kỳ lạ.
Cậu bị mẹ của Lôi Minh nói đến khóc rống lên, cuối cùng đạp cửa chạy ra ngoài.
Trước đây, vì vấn đề trí tuệ, cậu không đi học, đến một chữ cũng chưa biết, hoàn toàn xa lạ với thế giới bên ngoài, cũng muốn tự lập, không trở thành gánh nặng của ai, nhưng nó quá khó khăn với Từ Nọa, cậu không hiểu gì cả.
Cậu chạy đến thùng rác ngồi xổm khóc, người đi đường đi qua đều nhìn cậu chằm chằm.
Sau khi Lôi Minh dọn dẹp phòng, chỉ thấy mẹ ngồi trong phòng khách, không thấy cậu đâu, bèn hỏi mẹ Lôi: “Em vợ của con đâu?”
Mẹ Lôi do dự một chút, không muốn nói: “Mẹ không biết.”
Lôi Minh ngữ khí đột nhiên trở nên sắc bén: “Mẹ cùng với em ấy ở trong phòng khách, em ấy đi đâu mẹ không biết sao?”
Mẹ Lôi cũng tức giận, con trai còn vì một đứa ngu ngốc mà cãi nhau với chính mình: “Sao con lại nói chuyện kiểu này với mẹ?”
Lôi Minh cầm ly thủy tinh trên bàn ném mạnh xuống đất, tức giận hỏi: “Con hỏi lại một lần nữa, em ấy đi đâu?”
Thấy con trai thực sự tức giận, mẹ Lôi bất đắc dĩ chỉ vào cửa nói: “Chạy ra ngoài.”
Không chần chừ thêm nữa, Lôi Minh chạy ngay ra ngoài tìm cậu.
May mắn là cậu cũng không chạy quá xa, vẫn đang ngồi ở cạnh thùng rác công cộng.
Sau khi tìm được cậu, Lôi Minh vội vàng ôm cậu vào lòng: “Sau này đừng chạy lung tung, tôi sẽ rất lo lắng.”
Từ Nọa vùi đầu vào lòng ngực Lôi Minh khẽ nức nở, cậu biết xung quanh không ai thích mình, chỉ có người đàn ông này và chị gái đối xử chân thành với cậu.
Nghe được cậu khóc đau khổ đến vậy, Lôi Minh vội vàng cúi đầu hôn lên trên mặt cậu còn đang đọng đầy nước mắt, ngữ khí dịu dàng trước nay chưa từng có: “Em đừng khóc, cùng tôi đi về, tôi sẽ không để cho người khác khi dễ em.”
Nghe những gì Lôi Minh nói, cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cậu kiễng chân đưa môi ra.
Người qua đường thỉnh thoảng đi qua, nhưng Lôi Minh lại không thèm đếm xỉa đến những người đó, hắn hung hăng ngậm lấy đôi môi hồng nhuận của cậu, liên tục mút lấy.
Hai người hôn tới hôn lui, phía dưới lập tức có phản ứng, Lôi Minh sờ soạng dưới váy của Từ Nọa, hai cái miệng đã ướt nhẹp, bởi vì không mặc quần lót, nước dâm chảy xuống dưới đùi.
Lôi Minh vội kéo cậu đến một con hẻm tối ở bên cạnh. Trong ngõ, cậu giơ chân phải gác lên vai người đàn ông, hai tay giữ váy, dùng dương v*t đã cương cứng của mình chọc vào môi người đàn ông.
dương v*t của cậu rất nhỏ, màu sắc cũng rất đẹp, trắng trắng hồng hồng rất tinh tế, giống như một món đồ được tạc bằng ngọc.
Lôi Minh há miệng ngậm lấy dương v*t nhỏ xinh rồi mút nhẹ.
Từ Nọa chịu không nổi, ngón tay luồn vào trong tóc Lôi Minh, sau đó ngẩng đầu phát ra âm thanh động tình mà rên rỉ: “Ưm… A…”
Vừa bú dương v*t của Từ Nọa, Lôi Minh vừa dùng ngón tay mân mê hai viên tinh hoàn nhỏ của cậu. Từ Nọa bị kích thích nhanh đến mức bắn đầy tinh dịch vào trong miệng Lôi Minh.
Lôi Minh còn cố ý muốn Từ Nọa sớm mang thai đứa con của mình, sau đó sinh ra một bé trai bụ bẫm, để cha mẹ hắn vui vẻ.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa hắn và cậu vẫn còn nhiều sóng gió, hắn không có cách nào giải thích rõ ràng với mẹ mình nên chỉ có thể qua loa nói: “Chúng con vẫn đang chuẩn bị mang thai, mẹ không cần lo lắng.”
Sau khi mẹ Lôi thấy con trai mình có ý định sinh con, cuối cùng hắn cũng chịu yên bề gia thất.
Từ Nọa đang ngồi ăn trên bàn ăn lúc này vô cùng cảnh giác, không dám nhìn mẹ Lôi.
Nhìn quanh trong phòng, cuối cùng ánh mắt của mẹ Lôi cũng rơi vào trên người cậu, bà biết đây chính là em trai bị thiểu năng của con dâu mình, nghĩ đến đây, bà không khỏi thở dài: “Con dâu của mẹ cái gì cũng giỏi, còn phải chăm sóc em trai.”
“Đứa bé ngốc nghếch như vậy, chúng ta phải giúp con dâu chăm sóc cả đời, cũng không nên nghĩ ngợi quá nhiều.”
Khi mẹ Lôi nói lời này, cứ như thể bà đang kinh doanh làm ăn thua lỗ vậy, Lôi Minh nghe xong có chút khó chịu: “Mẹ, cho dù con chăm sóc em ấy cả đời. Trong cuộc sống này con không nghĩ rằng em ấy là rắc rối của mình. Mẹ đừng nói chuyện như vậy một lần nữa.”
Lời nói của mẹ Lôi đã lọt vào tai Từ Nọa, cậu biết rất rõ mình là gánh nặng, sẽ kéo ngã những người xung quanh, điều này luôn khiến cậu rất tự ti.
Mẹ Lôi lần này trở về, định ở lại đây mấy ngày, Lôi Minh vốn muốn đuổi bà đi, lại đuổi không được, đành phải dọn cho bà một gian phòng.
Khi Lôi Minh đang bận dọn dẹp phòng, mẹ Lôi đã nói những điều khó chịu với cậu một cách kỳ lạ.
Cậu bị mẹ của Lôi Minh nói đến khóc rống lên, cuối cùng đạp cửa chạy ra ngoài.
Trước đây, vì vấn đề trí tuệ, cậu không đi học, đến một chữ cũng chưa biết, hoàn toàn xa lạ với thế giới bên ngoài, cũng muốn tự lập, không trở thành gánh nặng của ai, nhưng nó quá khó khăn với Từ Nọa, cậu không hiểu gì cả.
Cậu chạy đến thùng rác ngồi xổm khóc, người đi đường đi qua đều nhìn cậu chằm chằm.
Sau khi Lôi Minh dọn dẹp phòng, chỉ thấy mẹ ngồi trong phòng khách, không thấy cậu đâu, bèn hỏi mẹ Lôi: “Em vợ của con đâu?”
Mẹ Lôi do dự một chút, không muốn nói: “Mẹ không biết.”
Lôi Minh ngữ khí đột nhiên trở nên sắc bén: “Mẹ cùng với em ấy ở trong phòng khách, em ấy đi đâu mẹ không biết sao?”
Mẹ Lôi cũng tức giận, con trai còn vì một đứa ngu ngốc mà cãi nhau với chính mình: “Sao con lại nói chuyện kiểu này với mẹ?”
Lôi Minh cầm ly thủy tinh trên bàn ném mạnh xuống đất, tức giận hỏi: “Con hỏi lại một lần nữa, em ấy đi đâu?”
Thấy con trai thực sự tức giận, mẹ Lôi bất đắc dĩ chỉ vào cửa nói: “Chạy ra ngoài.”
Không chần chừ thêm nữa, Lôi Minh chạy ngay ra ngoài tìm cậu.
May mắn là cậu cũng không chạy quá xa, vẫn đang ngồi ở cạnh thùng rác công cộng.
Sau khi tìm được cậu, Lôi Minh vội vàng ôm cậu vào lòng: “Sau này đừng chạy lung tung, tôi sẽ rất lo lắng.”
Từ Nọa vùi đầu vào lòng ngực Lôi Minh khẽ nức nở, cậu biết xung quanh không ai thích mình, chỉ có người đàn ông này và chị gái đối xử chân thành với cậu.
Nghe được cậu khóc đau khổ đến vậy, Lôi Minh vội vàng cúi đầu hôn lên trên mặt cậu còn đang đọng đầy nước mắt, ngữ khí dịu dàng trước nay chưa từng có: “Em đừng khóc, cùng tôi đi về, tôi sẽ không để cho người khác khi dễ em.”
Nghe những gì Lôi Minh nói, cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cậu kiễng chân đưa môi ra.
Người qua đường thỉnh thoảng đi qua, nhưng Lôi Minh lại không thèm đếm xỉa đến những người đó, hắn hung hăng ngậm lấy đôi môi hồng nhuận của cậu, liên tục mút lấy.
Hai người hôn tới hôn lui, phía dưới lập tức có phản ứng, Lôi Minh sờ soạng dưới váy của Từ Nọa, hai cái miệng đã ướt nhẹp, bởi vì không mặc quần lót, nước dâm chảy xuống dưới đùi.
Lôi Minh vội kéo cậu đến một con hẻm tối ở bên cạnh. Trong ngõ, cậu giơ chân phải gác lên vai người đàn ông, hai tay giữ váy, dùng dương v*t đã cương cứng của mình chọc vào môi người đàn ông.
dương v*t của cậu rất nhỏ, màu sắc cũng rất đẹp, trắng trắng hồng hồng rất tinh tế, giống như một món đồ được tạc bằng ngọc.
Lôi Minh há miệng ngậm lấy dương v*t nhỏ xinh rồi mút nhẹ.
Từ Nọa chịu không nổi, ngón tay luồn vào trong tóc Lôi Minh, sau đó ngẩng đầu phát ra âm thanh động tình mà rên rỉ: “Ưm… A…”
Vừa bú dương v*t của Từ Nọa, Lôi Minh vừa dùng ngón tay mân mê hai viên tinh hoàn nhỏ của cậu. Từ Nọa bị kích thích nhanh đến mức bắn đầy tinh dịch vào trong miệng Lôi Minh.