Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 30: Không xứng
Trần lương viên hai tay dâng túi thơm, như thể dâng cả trái tim.
Một lời tỏ tình chân thành như vậy, cùng với dáng người nhỏ bé như hoa lê ướt mưa của Trần lương viên, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ mềm lòng.
Đáng tiếc, Lạc Thanh Hàn không phải nam nhân bình thường.
Hắn là móng heo không cảm xúc.
“Ta nhớ ra rồi, nàng tên Trần Lan Tâm, huệ chất lan tâm*, tên thật sự rất hay, nhưng đáng tiếc nàng không xứng với cái tên này.”
*Chỉ người cao nhã thanh khiết.
Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc đã khiến Trần lương viên tức khắc rơi xuống địa ngục.
Nàng không ngờ lời tỏ tình mình dày công chuẩn bị lại có kết quả như vậy.
Mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, ngón tay dâng túi thơm run rẩy.
Nàng còn muốn nói gì đó, đáng tiếc Lạc Thanh Hàn không cho nàng cơ hội này, trực tiếp phất tay cho người kéo nàng ra ngoài.
Không có Trần lương viên, không khí trong phòng đột nhiên chìm vào im lặng.
Bảo Cầm và Thường công công đều cúi đầu, không dám lên tiếng, vì sợ tai bay vạ gió.
Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề cảm giác tâm trạng của hắn không tốt, không biết nên dỗ hắn thế nào, chỉ có thể khô khan hỏi một câu.
“Điện hạ đã ăn chưa?”
Lạc Thanh Hàn “Vẫn chưa.”
“Thần thiếp cũng chưa ăn, thần thiếp còn đang chờ người.”
Không biết vì sao, khi Lạc Thanh Hàn nghe được lời này, tâm trạng nặng nề của hắn lập tức tốt lên.
Hắn nói “Hôm nay ta quá bận, quên mất thời gian, lần sau nếu lại xảy ra tình trạng như vậy, nàng có thể phái người tới nhắc nhở ta.”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói vâng.
Canh gà vẫn luôn đun nhỏ trên bếp, bây giờ trực tiếp bưng lên là dùng được ngay, Bảo Cầm còn làm thêm vài món đơn giản, sử dụng nguyên liệu tự trồng ở hậu viện.
Tiêu Hề Hề sớm đã đói lả người, nhưng nàng vẫn nhớ thân phận vợ bé của mình, múc một bát canh gà cho Thái tử trước.
Chờ Thái tử ăn miếng đầu tiên, nàng mới bắt đầu động đũa.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng gắp thức ăn lia lịa nhét vào miệng, nhẹ giọng nhắc nhở “Đừng ăn nhanh quá, không tốt cho dạ dày.”
Miệng Tiêu Hề Hề đầy thức ăn, hai má phồng lên.
Nàng vừa nhai vừa qua loa trả lời.
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn ăn uống rất tao nhã, mỗi miếng thức ăn đều nhai kỹ nuốt chậm, nhưng nhìn hắn thế này, không giống như đang thưởng thức món ngon, mà giống như đang hoàn thành nhiệm vụ nào đó.
Hắn ăn xong bát đầu tiên, Tiêu Hề Hề đã chén tới bát thứ ba.
Bảo Cầm sợ chủ tử để lại ấn tượng xấu như ‘thùng cơm’ trong lòng Thái tử, nên nhỏ giọng nhắc nhở “Tiểu chủ, chắc người ăn no rồi nhỉ?”
Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng “Không, ta còn có thể ăn thêm bát nữa!”
Bảo Cầm “……”
Nàng tuyệt vọng rồi.
Nàng thậm chí không dám nhìn biểu tình của Thái tử lúc này.
Phi tần khác đều muốn giả vờ là tiểu tiên nữ chỉ uống sương trước mặt Thái tử, chỉ có chủ tử nhà nàng khác lạ, ăn hết bát này đến bát khác, như thể trong bụng giấu một hố sâu không đáy.
Lạc Thanh Hàn đẩy bát không của mình đến trước mặt Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi bát, bên miệng còn dính hạt cơm, hỏi “Điện hạ muốn thêm cơm hả?”
Lạc Thanh Hàn nói “Ta muốn ăn canh.”
Hắn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được, nhắc nhở “Bên miệng nàng dính hạt cơm.”
Tiêu Hề Hề sờ lên khóe miệng “Ở đây à?”
“Không phải bên này, bên kia.”
Tiêu Hề Hề đổi bên sờ sờ, vẫn không tìm thấy hạt cơm.
Lạc Thanh Hàn vươn tay, ngón tay hơi lạnh của hắn lướt qua miệng nàng.
Tựa như mưa hạ rơi trên mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.
Hắn cầm khăn tay từ Thường công công, lau ngón tay, điềm nhiên nói “Sạch rồi.”
Một lời tỏ tình chân thành như vậy, cùng với dáng người nhỏ bé như hoa lê ướt mưa của Trần lương viên, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ mềm lòng.
Đáng tiếc, Lạc Thanh Hàn không phải nam nhân bình thường.
Hắn là móng heo không cảm xúc.
“Ta nhớ ra rồi, nàng tên Trần Lan Tâm, huệ chất lan tâm*, tên thật sự rất hay, nhưng đáng tiếc nàng không xứng với cái tên này.”
*Chỉ người cao nhã thanh khiết.
Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc đã khiến Trần lương viên tức khắc rơi xuống địa ngục.
Nàng không ngờ lời tỏ tình mình dày công chuẩn bị lại có kết quả như vậy.
Mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, ngón tay dâng túi thơm run rẩy.
Nàng còn muốn nói gì đó, đáng tiếc Lạc Thanh Hàn không cho nàng cơ hội này, trực tiếp phất tay cho người kéo nàng ra ngoài.
Không có Trần lương viên, không khí trong phòng đột nhiên chìm vào im lặng.
Bảo Cầm và Thường công công đều cúi đầu, không dám lên tiếng, vì sợ tai bay vạ gió.
Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề cảm giác tâm trạng của hắn không tốt, không biết nên dỗ hắn thế nào, chỉ có thể khô khan hỏi một câu.
“Điện hạ đã ăn chưa?”
Lạc Thanh Hàn “Vẫn chưa.”
“Thần thiếp cũng chưa ăn, thần thiếp còn đang chờ người.”
Không biết vì sao, khi Lạc Thanh Hàn nghe được lời này, tâm trạng nặng nề của hắn lập tức tốt lên.
Hắn nói “Hôm nay ta quá bận, quên mất thời gian, lần sau nếu lại xảy ra tình trạng như vậy, nàng có thể phái người tới nhắc nhở ta.”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói vâng.
Canh gà vẫn luôn đun nhỏ trên bếp, bây giờ trực tiếp bưng lên là dùng được ngay, Bảo Cầm còn làm thêm vài món đơn giản, sử dụng nguyên liệu tự trồng ở hậu viện.
Tiêu Hề Hề sớm đã đói lả người, nhưng nàng vẫn nhớ thân phận vợ bé của mình, múc một bát canh gà cho Thái tử trước.
Chờ Thái tử ăn miếng đầu tiên, nàng mới bắt đầu động đũa.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng gắp thức ăn lia lịa nhét vào miệng, nhẹ giọng nhắc nhở “Đừng ăn nhanh quá, không tốt cho dạ dày.”
Miệng Tiêu Hề Hề đầy thức ăn, hai má phồng lên.
Nàng vừa nhai vừa qua loa trả lời.
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn ăn uống rất tao nhã, mỗi miếng thức ăn đều nhai kỹ nuốt chậm, nhưng nhìn hắn thế này, không giống như đang thưởng thức món ngon, mà giống như đang hoàn thành nhiệm vụ nào đó.
Hắn ăn xong bát đầu tiên, Tiêu Hề Hề đã chén tới bát thứ ba.
Bảo Cầm sợ chủ tử để lại ấn tượng xấu như ‘thùng cơm’ trong lòng Thái tử, nên nhỏ giọng nhắc nhở “Tiểu chủ, chắc người ăn no rồi nhỉ?”
Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng “Không, ta còn có thể ăn thêm bát nữa!”
Bảo Cầm “……”
Nàng tuyệt vọng rồi.
Nàng thậm chí không dám nhìn biểu tình của Thái tử lúc này.
Phi tần khác đều muốn giả vờ là tiểu tiên nữ chỉ uống sương trước mặt Thái tử, chỉ có chủ tử nhà nàng khác lạ, ăn hết bát này đến bát khác, như thể trong bụng giấu một hố sâu không đáy.
Lạc Thanh Hàn đẩy bát không của mình đến trước mặt Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi bát, bên miệng còn dính hạt cơm, hỏi “Điện hạ muốn thêm cơm hả?”
Lạc Thanh Hàn nói “Ta muốn ăn canh.”
Hắn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được, nhắc nhở “Bên miệng nàng dính hạt cơm.”
Tiêu Hề Hề sờ lên khóe miệng “Ở đây à?”
“Không phải bên này, bên kia.”
Tiêu Hề Hề đổi bên sờ sờ, vẫn không tìm thấy hạt cơm.
Lạc Thanh Hàn vươn tay, ngón tay hơi lạnh của hắn lướt qua miệng nàng.
Tựa như mưa hạ rơi trên mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.
Hắn cầm khăn tay từ Thường công công, lau ngón tay, điềm nhiên nói “Sạch rồi.”