Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
Chương 67: Cừu hận
Edit: Tiểu Sa
Beta: Ami
Ngày thứ hai của năm mới yêu cầu tế tổ viếng mồ mả, cũng đã xa cách 3 năm, đây là lần đầu Triệu Ngu đến mộ viên.
Cô cùng cha mẹ nuôi tới từ rất sớm, nhưng trước hai ngôi mộ, đã có trái cây mới cùng hoa tươi.
Triệu Ngu ngơ ngác, quay đầu nhìn cha mẹ nuôi, cha nuôi nói: “Hẳn là Tống Huyền đã tới, mấy năm nay, nó thường xuyên đến đây thăm Tiểu Cẩn, cũng đến thăm ta và mẹ nuôi của con.”
Triệu Ngu trầm mặc, gắt gao nhìn chằm chằm hai cái tên trêи mộ: Triệu Mỹ Nhân, Ngu Cẩn.
Mẹ nuôi khom lưng tỉ mỉ chuẩn bị điểm tâm, thở dài một tiếng: “Đứa trẻ Tống Huyền này thật đáng thương, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không quên được Tiểu Cẩn, nếu Tiểu Cẩn còn sống, nói không chừng bọn nó đã kết hôn…”
Bỗng nhiên bị chồng dùng khuỷu tay chọc một chút, mẹ nuôi kịp thời lặng miệng rồi nói với Triệu Ngu đang nhìn chằm chằm ngôi mộ đến phát ngốc: “Hi Hi, chúc tết mẹ của con đi.”
Dựa vào tập tục ở nơi đây, viếng mồ mả phải dập đầu hành lễ. Triệu Ngu chậm rãi quỳ xuống ở trước mộ của mẹ rồi nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, sau đó chuyển qua trước mộ Ngu Cẩn, cũng quỳ xuống chuẩn bị hành lễ.
Mẹ nuôi giữ chặt cô: “Cái này không được, Tiểu Cẩn ngang hàng với con, đến thăm nó là được, không cần phải hành lễ.”
Nhưng Triệu Ngu vẫn kiên trì, khom lưng, cúi người hành lễ.
Vợ chồng hai người liếc nhau, không nói gì nữa.
Sau khi đứng dậy, nhìn chằm chằm bia mộ của Ngu Cẩn một hồi lâu, Triệu Ngu mới nhẹ giọng hỏi: “Mẹ nuôi, cha nuôi, hai người có từng… Oán trách con không?”
Đôi vợ chồng ngơ ngác đứng đó, hơn nửa ngày cha nuôi mới trầm giọng: “Đó là chuyện ngoài ý muốn, không trách con.”
“Nhưng Tiểu Cẩn… Là vì tới nhà con tìm con mới xảy ra chuyện.”
“Đã mười mấy năm, ngày nào đó con cùng Tiểu Cẩn chẳng gặp nhau? Thời điểm xảy ra chuyện, chắc chắn không ngăn được.” Mẹ nuôi thở dài một tiếng: “Oán trách con, còn không bằng oán trách bản thân mẹ, đại sư chùa Thanh Dương nói năm ấy Tiểu Cẩn sẽ gặp tai ương đẫm máu, nếu mẹ quan tâm nhiều một chút, khả năng sẽ….”
Mộ viên người đến người đi, rất nhiều người còn không rõ hiến tế là ý gì, thậm chí đứa trẻ con còn truy đuổi chơi đùa, vừa đùa giỡn lại vừa tranh cướp trái cây của người chết.
Cảnh tượng náo nhiệt ở chỗ như vậy, bao phủ dưới ánh nắng ấm áp khó có được này, Triệu Ngu lại càng cảm thấy lạnh thêm.
Vô số lần tưởng mở miệng nói ra rồi lại nghẹn ở trong cổ họng, lúc này cũng không hề ngoài ý muốn, cô không nói nên lời.
Cô không có dũng khí nói ra chân tướng chuyện năm đó, không có dũng khí nói với cha mẹ nuôi, tất cả đều không phải ngoài ý muốn, cô mới là đầu sỏ gây nên tội.
Cha mẹ nuôi còn phải về quê ở nông thôn để tế tổ, Triệu Ngu không đi theo, mà là một mình ở tại mộ viên, ở cạnh hai người mà cô gần gũi nhất trước đây.
“Thực xin lỗi.”
Ba chữ này, cô đã nói ở trong lòng vô số lần, nói với hai phần mộ vô số lần, đáng tiếc, không thay đổi được gì.
Sau khi rời khỏi mộ viên Đông Giao, cô như mất hồn mất vía, lái xe đi mà không hề có mục đích, trong lúc bất tri bất giác, lại đi đến Tây Giao.
Phía Tây Ngô Thành trước đây phát triển rất chậm, mười mấy năm trước nơi đây đều là đất hoang không dùng tới, khi đó mẹ cũng thừa dịp chính sách lỏng lẻo giá cả tiện nghi, ăn mặc tiết kiệm để mua một mảnh đất nhỏ, sau này tự mình tìm được người thiết kế cũng không tệ lắm xây được căn nhà nhỏ ba tầng.
Đó là sau không biết bao nhiêu lần Triệu Ngu cùng mẹ trằn trọc thuê nhà rốt cuộc cũng có một căn nhà thuộc về chính mình, ý nghĩa là ngôi nhà chân chính của bọn họ.
Nhưng hiện tại, cô không có nhà ở, gia đình cũng không có.
Dừng xe bên đường, ngây ngốc nhìn căn nhà đã rách nát rất nhiều hồi lâu, Triệu Ngu rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, chậm rãi đi đến cổng lớn, lầu một có hai cánh cửa đều là cửa cuốn, cửa cuốn khóa chặt phủ kín tro bụi, cũng phủ luôn hàng hiên nối thông từ tầng hai lên tầng ba, bất luận kẻ nào cũng không thể vào được.
Triệu Ngu có chìa khóa, chỉ là, để ở chỗ nào rồi?
Cô không nhớ rõ.
Dù có nhớ rõ, hẳn là cô cũng không có dũng khí lên trêи.
Hàng hiên này dính đầy vô số máu tươi, đã từng xuất hiện trong cơn ác mộng hằng đêm của cô, loại tuyệt vọng này làm cô hít thở không thông, cô không dám tự mình đi vào.
“Cô gái, cô muốn xem phòng ở sao?” Một người phụ nữ trung niên từ trong cửa hàng vật tư kế bên đi tới, có lòng tốt chỉ cho Triệu Ngu căn nhà ở phương hướng khác: “Xem phòng có thể đi đến bên kia, nơi đó có vài gia đình cho thuê, chủ nhân của căn nhà này không biết đã đi đâu, cô không thuê được.”
Triệu Ngu siết chặt góc áo, nỗ lực mỉm cười: “Cảm ơn.”
Một người phụ nữ khác mới mua đồ từ trong cửa hàng bước ra chỉ chỉ vào căn nhà đã lâu không có người ở: “Tôi nhớ rõ đây hình như là ngôi nhà có điềm xấu đúng không? Ba năm trước đây có người ngã chết ở đó?”
Bà chủ gật gật đầu: “Không sai, ba người cùng nhau ngã xuống, hai người bị mất mạng, quá thảm.”
“Thế sao tôi lại nghe nói có ba người chết? Chẳng lẽ một người được cứu sống?”
“Là chết ba người, không phải….” Bà chủ nhìn xung quanh, hơi đè thấp giọng một chút: “Tôi nghe chủ nhà nói, con gái của nhà này, không biết bị tên đàn ông nào làm cho lớn bụng, lúc ngã xuống, người lớn không chết nhưng đứa nhỏ đã chết, đây còn không phải là chết ba người sao?”
Hai người phụ nữ ghé vào nhau nói gì đó, Triệu Ngu đã không còn nghe được.
Thời điểm chờ cô dần dần khôi phục chút ý thức, mới phát hiện bản thân đã ở trêи một đường đua xe cao tốc.
Hiện tại cô chỉ có một ý niệm, cô phải đi về, trở lại Đông Hải, chính tay giết chết Trang Diệc Tình.
Sự tức giận đó, cũng giống như ba năm trước, từ lục phũ ngũ tạng, từ mỗi giọt máu của cô tràn ra, làm cô nổi cơn điên, nhập ma.
Nhưng chờ khi cô một đường dùng tốc độ 120km đuổi tới Đông Hải, nhìn hoàng hôn buông xuống thành phố hoa mỹ phồn hoa, sự tức giận đang sôi sục dần dần hạ xuống.
Còn chưa đủ, xa xa không đủ.
Cô muốn người phụ nữ kia, gánh chịu tất cả sự thống khổ mà cô đã phải chịu, trải qua một lần.
Không, so với những gì cô trải qua, cô ta phải thống khổ hơn gấp mười lần, gấp trăm lần.