Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
Chương 36: Mượn chủ đề
Edit: Mì
Beta: Ami
Ngày hôm sau, Triệu Ngu đúng giờ đến công ty đi làm, nhưng chờ cả một buổi sáng Tiết Tử Ngang cũng chưa tới, phỏng chừng là tối hôm qua uống quá nhiều nên vẫn chưa tỉnh.
Cô vẫn đang đợi xem phản ứng của Tiết Tử Ngang.
Chuyện xảy ra tối hôm qua, cho dù Tiết Tử Ngang không nhớ rõ bất cứ thứ gì thì Tiết Trạm chắc hẳn cũng sẽ nhắc nhở anh.
Dẫu cho Tiết Trạm có mặc kệ cho qua chuyện phiền phức này, thì chỉ dựa vào việc Triệu Ngu tới đón anh lại không mang anh về chung cư cô, anh cũng có thể phát giác được điểm bất thường này.
Nếu Tiết Tử Ngang có thể chủ động xin lỗi cô, vậy chứng minh cô ở trong lòng anh nhiều ít cũng có trọng lượng, nối tiếp phản ứng hôm qua cô liền chuẩn bị một màn diễn xuất thật tốt.
Nếu Tiết Tử Ngang không tự mình nhắc tới và làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thì cô cũng chỉ có thể xem như chuyện đó chưa hề xảy ra, bởi vì, cô chưa đủ tư cách để so đo.
Ăn cơm trưa xong trở về, thấy Triệu Ngu vẫn còn ngồi tại chỗ thất thần, Hạ Nam do dự hỏi: “Chị Triệu Ngu, có phải chị… Cãi nhau với Tiết tổng hay không?”
Sáng nay vừa đến công ty Hạ Nam liền phát hiện đôi mắt Triệu Ngu có chút sưng đỏ, trên mắt vẫn còn rõ hai cái quầng thâm, nhưng Triệu Ngu nói là do cô ngày hôm qua thức đêm xem phim bi kịch mới thành như vậy.
Ngay từ đầu Hạ Nam còn tin, nhưng Tiết Tử Ngang không đi làm, Triệu Ngu lại không ăn cơm trưa, rõ ràng giữa hai người họ đã xảy ra vấn đề.
Triệu Ngu cười lắc đầu, không muốn nhiều lời, ngược lại chính dáng vẻ kia làm Hạ Nam vừa nhìn liền chứng thực được suy đoán của chính mình.
Mãi đến khi Tiết Tử Ngang tới công ty, Triệu Ngu vẫn ngây ngốc ngay tại chỗ ngồi y như cũ.
Bốn mắt nhìn nhau chớp mắt một cái, cô sửng sốt một chút rồi ngay lập tức ngồi thẳng người và quay về trạng thái làm việc, tránh đi ánh mắt của anh.
Tiết Tử Ngang dừng một chút, do dự mãi nhưng cũng không nói gì cả mà liền nhanh chóng bước vào văn phòng.
Nhưng chưa bao lâu, anh liền đứng ở ngay cửa, nhìn Triệu Ngu và nói: “Vào trong một chút.”
Triệu Ngu bước tới bước lui rồi đi vào, cố ý không đóng cửa, nhưng Tiết Tử Ngang đang ngồi trên sô pha lại nhắc nhở cô: “Đóng cửa lại.”
Cô vâng lời làm theo, bình tĩnh đứng ở trước mặt anh: “Tiết tổng có gì phân phó?”
Ánh mắt Tiết Tử Ngang nấn ná ở trên mặt cô một hồi lâu, cuối cùng rơi xuống đôi mắt còn phiếm hồng tơ máu của cô: “Không ngủ được sao?”
“Tối hôm qua thức đêm xem phim, ngủ muộn.”
Lại trầm mặc trong chốc lát, Tiết Tử Ngang bỗng nhiên thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Triệu Ngu lộ vẻ mặt kinh ngạc, yên lặng nhìn anh không lên tiếng.
Tiết Tử Ngang xoa xoa ấn đường, thở dài một tiếng: “Anh tối hôm qua… Uống nhiều quá, đầu óc có chút không tỉnh táo, không bận tâm đến cảm giác của em, là anh không tốt.”
Triệu Ngu vẫn ngơ ngác nhìn anh như cũ, cắn môi một câu cũng không nói, nhưng hốc mắt lại càng lúc càng hồng, cuối cùng một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Tiết Tử Ngang nhanh chân đứng dậy ôm lấy vai cô, dùng lòng bàn tay giúp cô lau nước mắt và nhẹ giọng nói: “Đừng giận anh nữa, có được không?”
Triệu Ngu vẫn không nói một câu như cũ, chỉ là càng khóc càng ủy khuất, nước mắt cứ như chuỗi trân châu bị cắt đứt thi nhau rơi xuống, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng khống chế được, cô nức nở nói: “Em không tức giận.”
Tiết Tử Ngang còn tưởng cô sẽ nói thêm gì nữa, thì Triệu Ngu lại đã đẩy tay anh ra rồi thấp giọng nói một câu “Em đi làm việc”, nói xong không thèm quay đầu lại mà đi ra khỏi văn phòng.
Thấy cô vừa đi vừa khóc, Hạ Nam tò mò nhìn nhìn về hướng cửa, không dám nói thêm điều gì.
Chờ lúc đi vào đưa văn kiện, thấy sắc mặt Tiết Tử Ngang không quá xấu, Hạ Nam mới thử mở miệng nói: “Tiết tổng, anh có muốn kêu chút đồ ăn cho chị Triệu Ngu không? Chị ấy không ăn cơm trưa, nói không chừng bữa sáng cũng chưa ăn.”
Tiết Tử Ngang sửng sốt, thở dài một tiếng, lấy di động kêu cơm hộp.
Không bao lâu sau, bữa trà chiều phong phú anh gọi được đưa tới, Hạ Nam tự giác đảm đương vị trí cầu nối, vì Tiết Tử Ngang mà nói lời hay: “Khẳng định là Tiết tổng biết chị không ăn cơm trưa nên mới cố ý kêu cho chị, thật tri kỷ a, hơn nữa lại kêu nhiều món như vậy, chị muốn ăn cái nào thì liền ăn cái nấy.”
Triệu Ngu cười ha hả: “Còn phải nói sao, thật tri kỷ a.”
Nghe thấy mấy lời giận dỗi của cô, Hạ Nam không khỏi nhìn thoáng qua cửa văn phòng, quả thực liền thấy Tiết Tử Ngang đã đi ra.
Nhìn ly nước chanh ở trên bàn, Tiết Tử Ngang tiện tay cầm lấy rồi đưa cho Hạ Nam: “Cô uống đi, Triệu Ngu dị ứng với nước chanh.”
Hạ Nam kinh ngạc: “Nước chanh cũng gây dị ứng a?”
“Cô ấy dị ứng với mấy thứ thuộc họ cam quýt.” Lúc nói những lời này, ánh mắt Tiết Tử Ngang vẫn luôn không rời Triệu Ngu: “Nước chanh không phải do anh đặt, có thể là trong tiệm tặng kèm.”
“Thì sao?” Triệu Ngu được đằng chân lân đằng đầu, không vui nhìn anh: “Tôi hẳn là nên cảm kích Tiết tổng tri kỷ đến vậy vì ngay cả chuyện này anh cũng nhớ rõ đúng không?”
Cô cứ như vậy mà hờn dỗi hai câu, thế mà Tiết Tử Ngang lại bật cười, anh có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Có dỗi cũng đừng ngược đãi bản thân mình chứ, ăn chút gì đi.”
Triệu Ngu không nhúc nhích, Tiết Tử Ngang chỉ có thể tự mình soạn đồ ra, đưa cho Hạ Nam một phần nhỏ, rồi mở một hộp khác đặt ở trước mặt Triệu Ngu: “Nể mặt anh, ăn hai miếng nhé.”
Thấy cô đồng ý ăn, Tiết Tử Ngang nhẹ nhõm thở ra: “Hiện tại ăn trước chút đồ này lót bụng, chờ anh làm xong sẽ mang em đi ăn đồ ngon, bồi thường cho em thật tốt, có được không?”
Triệu Ngu ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh: “Đêm nay anh về nhà anh đi, em muốn yên tĩnh một chút.”
Tiết Tử Ngang trầm mặc hai giây, gật đầu: “Được.”
Nhưng mà đến lúc tan tầm, Triệu Ngu lại một mình tới quán bar, uống đến say chuếnh choáng liền cố gắng gọi điện thoại cho Thi Vũ và say khướt nói: “Ra uống rượu với em.”
“Em ở đâu? Có phải uống say rồi hay không?”
“Chị Thi Vũ, tới uống rượu cùng em, trừ chị ra em cũng không biết tìm ai.” Thậm chí trong giọng nói của cô còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Một mình uống rượu không thú vị, chị đến với em đi.”
“Em chạy đến quán bar một mình? Tại sao khuya rồi còn uống nhiều như vậy? Chỉ có một mình lại uống say rất không an toàn, em có biết không hả?”
Đáp lại Thi Vũ, là âm nhạc ồn ào cùng mấy lời lung tung rối loạn của Triệu Ngu nói bậy lúc say rượu.
“Triệu Ngu, em đang ở đâu? Em mau gửi định vị, chị nhờ Kỷ Tùy tới đón em.”
Triệu Ngu đang “say rượu” tất nhiên sẽ không phát định vị, nhưng cô vẫn mơ mơ màng màng mà nói tên quán bar cùng khu vực ra, nửa tiếng đồng hồ sau, Kỷ Tùy quả nhiên tìm tới.
Lúc nãy cô nhìn qua vòng bạn bè của Thi Vũ, biết được đêm nay Kỷ Tùy đi ăn tối với Cù Tư Tiêu, lúc cô gọi điện thoại cho Thi Vũ, chắc chắn Kỷ Tùy vẫn còn đang ở cạnh Thi Vũ, vào buổi tối Cù Tư Tiêu nhất định sẽ không rời khỏi Thi Vũ, thế cho nên nhất định là Kỷ Tùy sẽ tới đón cô.
“Chị Thi Vũ đang ở cùng Tiêu Tiêu, không yên tâm cô một mình ở bên ngoài, thế nên nhờ tôi đến đưa cô về.”
“Không quay về, tôi muốn uống rượu, anh uống cùng tôi.”
Thấy sắc mặt trắng bệch cùng đôi mắt đỏ bừng của cô, Kỷ Tùy hỏi: “Tối hôm qua, cô cãi nhau với bạn trai?”
Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn về phía anh và cười ngây ngô: “Sao anh biết?”
“Tôi nhìn thấy xe cô, người ngồi phía trước hẳn là bạn trai cô, lúc ấy thấy cô vẫn luôn gục mặt xuống, như là đang khóc.”
Triệu Ngu tiếp tục cười: “Sao cả chuyện này cũng bị người khác nhìn thấy? Quả nhiên ông trời nói không sai, khi một người đang chật vật nhất thì thế nào cũng sẽ gặp được người quen.”
Kỷ Tùy cười cười: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
“Tôi không về, anh cùng uống với tôi.” Triệu Ngu đẩy ly rượu đến trước mặt Kỷ Tùy xong hùng hổ mà chỉ vào anh: “Không uống say không cho anh về.”
Kỷ Tùy bất đắc dĩ, do dự một chút rồi rót rượu đầy ly, sau đó một hơi uống gần hơn nửa ly: “Rượu không thể giải quyết được phiền muộn, cô say thành như vậy có ý nghĩa gì không?”
“Làm sao anh biết rượu không giải quyết được? Anh thử rồi sao?”
Kỷ Tùy cười khổ: “Thử rồi, vô dụng.”