Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
Chương 25: Ngày mưa
Edit: Kiwi
Beta: Ami
Người ở bên ngoài nói những cái gì, Triệu Ngu một chữ cũng không nghe lọt.
Chuyện cũ lại lần nữa hiển hiện ở trước mắt, suy nghĩ của cô cũng bị kéo xa, đợi khi cô hoàn hồn, Hứa Thừa Ngôn đã đẩy cửa tiến vào.
Thời điểm ánh đèn sáng lên một lần nữa, trên mặt cô lại là nụ cười tươi đẹp mà đắc ý.
Ở trước mặt cô thay lại âu phục, Hứa Thừa Ngôn nói: “Chúng tôi tới tầng năm, cô tự trở về đi.”
Triệu Ngu cười nhẹ nhàng: “Hứa tổng yên tâm, tôi sẽ không cố ý chạy đến trước mặt Hứa phu nhân tương lai đâu.”
Hứa Thừa Ngôn cười: “Cho dù đến cũng không sao.”
Nói đúng hơn là đối với anh không sao, bởi vì quan hệ giữa anh và Trang Diệc Tình sẽ không vì vậy mà thay đổi, còn về phần đối với Triệu Ngu có ảnh hưởng gì, Trang Diệc Tình có thể ra tay dạy dỗ Triệu Ngu hay không không nằm ở trong phạm vi quan tâm của anh.
Chờ bên ngoài tạm thời không có người, Triệu Ngu mới ra khỏi phòng thử đồ.
Để đề phòng không bị Trang Diệc Tình phát hiện, cô còn đeo cả khẩu trang.
Trên người có mùi tanh của tinh dịch, trên váy còn có dấu vết màu trắng, cô chỉ có thể vào toilet xử lý thân thể một chút, rửa sạch miếng vải trước ngực rồi hong khô.
Cọ tới cọ lui hơn nửa ngày, xuyên thấu qua vòng tròn thủy tinh ở chính giữa quan sát xuống dưới, vừa vặn nhìn thấy Hứa Thừa Ngôn cùng Trang Diệc Tình một trước một sau tiến vào thang máy.
“Áo cưới của vị Trang tiểu thư này thật sự quá đẹp, tôi rất thích a.”
“Dùng tiền đắp lên, không đẹp mới là lạ. Nghe nói nhà bọn buôn bán trang sức đá quý, khó trách có kim cương tốt như vậy khảm lên, loại áo cưới này, bình dân như chúng ta không ăn không uống tích lũy tiền cả đời cũng không mua nổi, chậc chậc, có tiền thật tốt.”
Nghe hai nhân viên cửa hàng nhỏ giọng nghị luận, Triệu Ngu không nhịn được cười nhạo một tiếng ở trong lòng.
Có tiền xác thực rất tốt, có thể tùy ý giẫm đạp tôn nghiêm, thậm chí là sinh mệnh của người khác ở dưới chân.
Thời tiết dần dần nóng bức, trong tiệm đã mở điều hòa.
Gió mát phơ phất, cô chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh, tứ chi lại càng vô lực, chỉ có thể kéo lấy đôi chân như nhũn ra, từng bước một chuyển đến ghế sô pha bên cạnh rồi chậm rãi ngồi xuống.
Vốn tưởng rằng xa cách 3 năm, gặp lại người mình hận thấu xương, cô nhất định cũng có thể giữ vững bình tĩnh, đáng tiếc, cô đã đánh giá cao chính mình.
Nỗi hận, niềm đau đớn, sự hối hận của cô, tại thời khắc này, tất cả đều mãnh liệt ập tới, hung hăng xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, làm cho cô suýt nữa tan vỡ mà xụi lơ trên mặt đất.
Đại khái là thấy cô đã ngồi quá lâu, có nhân viên cửa hàng đi tới, lễ phép hỏi có cần hỗ trọ gì không.
Cô lắc đầu: “Không cần, cám ơn.”
Sau khi vị nhân viên cửa hàng kia rời đi, rất nhanh có một đôi giày da bóng loáng xuất hiện ở trước mặt cô, cô mệt mỏi nói: “Tôi chỉ ngồi một chút là được, không cần hỗ trợ.”
“Có ổn không vậy?”
Là giọng của Thương Lục.
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nhìn anh: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Hỏi xong, cô liền ý thức được đáp án: “Đến xem lễ phục đính hôn?”
“Ừ.” Thương Lục nhàn nhạt trả lời rồi hỏi lại cô: “Vì sao cô lại ở đây?”
Triệu Ngu lúc này mới nhớ tới bản thân còn đeo khẩu trang, không ngờ rằng như vậy mà anh cũng có thể nhận ra cô.
“Tùy tiện dạo chơi, tuy mua không nổi những thứ kia, nhưng xem qua cho đỡ nghiện cũng không tệ.”
Thương Lục hỏi: “Tiết Tử Ngang vẫn chưa tới?”
Ánh mắt Triệu Ngu lộ ra nghi hoặc, tại sao lại nhắc đến Tiết Tử Ngang rồi?
Thương Lục nói: “Nghe nhân viên trong tiệm nói, cô với bạn trai hẹn nhau cùng tới đây, cô đã ở nơi này đợi thật lâu nhưng cậu ta vẫn không có tới.”
Lúc này Triệu Ngu mới kịp phản ứng, khi mới vào trong tiệm, cô giả vờ như muốn xem áo cưới, còn thuận miệng bịa chuyện nói bạn trai cũng sẽ tới, cô nói sẽ tự mình dạo xem trước, không cần nhân viên đi theo chiếu cố cô.
Kết quả là những nhân viên cửa hàng nhiều chuyện kia không hề phát hiện cô đã lặng lẽ tiến vào phòng thử đồ tìm Hứa Thừa Ngôn yêu đương vụng trộm, ngược lại tự tưởng tượng ra cảnh cô bị bạn trai lỡ hẹn, thậm chí là vứt bỏ.
Triệu Ngu chẳng muốn giải thích, chuẩn bị trực tiếp rời đi, nhưng hai chân vẫn vô lực như trước, vừa đứng lên thì thân thể liền lệch ra một chút.
Thương Lục kịp thời đỡ lấy cô: “Để tôi đưa cô trở về.”
Triệu Ngu lắc đầu, đưa tay đẩy anh ra.
Đợi cô từ lầu một ra ngoài thì mới phát hiện bên ngoài chẳng biết lúc nào đã đổ mưa.
Cô thật sự rất chán ghét ngày mưa.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm bầu trời u ám hồi lâu, cô mới nhớ ra, bản thân là thuê xe tới đây.
Quay người muốn về thang máy thì phát hiện Thương Lục đứng ở sau lưng cô, cũng không biết đã đứng được bao lâu.
Triệu Ngu cười: “Thương tổng tới một mình hay đi cùng vị hôn thê? Không sợ chậm trễ Trịnh tiểu thư sao?”
Thương Lục cởi khoác ngoài tây trang phủ lên cho cô, sau đó túm lấy cánh tay cô đi hướng thang máy: “Tôi đưa cô trở về.”
Xe của anh ở hầm tầng 1, không mang theo tài xế, là tự mình lái xe.
Triệu Ngu đã tháo khẩu trang ra, khoác áo khoác của anh ngồi ở ghế lái phụ, yên lặng nhìn xe ra khỏi tầng hầm, chậm rãi lái vào trong mưa.
Hạt mưa càng lúc càng lớn, bùm bùm mà đánh vào lớp kính thủy tinh, tóe lên từng đóa từng đóa bọt nước óng ánh, một hạt nối tiếp một hạt chảy xuồng.
Nhìn nhìn người đi đường ngẫu nhiên đội mưa chạy qua, Triệu Ngu bỗng nhiên cười cười: “Dường như ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, trời cũng mưa như bây giờ.”
Xe dừng đèn đỏ, hai tay Thương Lục nắm tay lái, bình tĩnh mà nhìn về phía trước: “Trời mưa hôm đó, còn lớn hơn so với bây giờ.”
“Anh còn nhớ rõ?”
“Nhớ rõ, cả đời, cũng sẽ không quên.”
“Tôi cũng thế.”
Bởi vì, đó là ngày mà cô và anh đều chật vật nhất.
Cô bệnh nặng mới khỏi, quần áo đơn bạc, sắc mặt ảm đạm, suy yếu đến giống như tùy thời đều có thể bị mưa to cuốn đi.
Anh cả người là vết thương, xương đùi bị gãy, máu trên người làm hạt mưa xung quanh đều nhuộm đỏ.
Ngày đó, một cái xác không hồn, gặp gỡ một cái xác không hồn khác.
Triệu Ngu ôm chặt hai tay, cả người núp vào trong áo khoác rộng lớn của anh, hít mũi một cái, muốn khóc, nhưng lại không có nước mắt.
Dường như ngoại trừ thời điểm đeo mặt nạ diễn kịch, cô đã không còn khóc được nữa.
Qua rất lâu, Thương Lục mới mở miệng: “Đường Hi.”
Triệu Ngu nhìn anh và cười: “Tôi là Triệu Ngu, anh quên rồi sao? Là anh đã nhờ người tìm quan hệ mới giúp tôi sửa được tên, cái tên thường dùng trước kia giờ đã không còn, Đường Hi, đã chết.”
Thương Lục chăm chú nhìn cô: “Mặc kệ tên cô là gì, chuyện quá khứ, để cho nó qua đi.”
Triệu Ngu tiếp tục cười: “Vậy anh thì sao? Chuyện quá khứ, anh có thế để cho nó trôi qua sao?”
Thương Lục trầm mặc.
Anh không đưa cô về chung cư của cô mà là đưa đến biệt thự của anh.
Trước khi vào cửa, Triệu Ngu dựa vách tường nhìn anh mà cười: “Không sợ bị người khác phát hiện quan hệ của tôi và anh sao?”
“Phát hiện thì như thế nào?” Anh dùng vân tay mở khóa, dẫn cô vào trong.
“Phòng tắm ở lầu hai, lên tắm nước nóng đi.”
Anh đi ở phía trước cô, lúc lên lầu thì bỗng nhiên đùi phải run lên, thân thể lệch về bên cạnh, suýt chút nữa liền té ngã.
Triệu Ngu kịp thời kéo anh lại xong hỏi: “Lại đau?”
Anh không sao cả mà cười cười: “Mỗi khi trời mưa dầm đều sẽ bị như vậy, tôi đã quen rồi.”
Dừng một chút, anh hỏi cô: “Còn cô thì sao? Có bị bệnh gì không?”
Triệu Ngu buông tay: “Tôi rất may mắn a, sau khi giải phẫu thì không bị di chứng gì.”
Yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười vân đạm phong kinh của cô, Thương Lục giật giật môi, sau một hồi do dự lại không nói gì, tiếp tục dẫn cô lên lầu.