Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
Chương 228: Cảm thấy đủ
Edit: Tiểu Sa
Beta: Ami
Ngoại trừ đồng nghiệp quen biết ở Hoa Xán thì hiện tại bạn bè mà Triệu Ngu còn giữ liên lạc cũng chỉ có hai người bạn cùng phòng thời đại học.
Năm đó mẹ của cô xảy ra chuyện, cô chỉ làm lễ tang đơn giản, không thông báo cho bất kì ai, sau đó qua Mỹ cắt đứt quan hệ với bạn bè, thời gian trôi lâu rồi, tình cảm tự nhiên cũng phai nhạt.
Khi Đoạn Tiêu Hàm cùng Trần Thần đến quán cà phê tìm cô, cô cũng ý thức được vấn đề này. Hơn 4 năm không gặp mặt, ngay cả số lần nói chuyện phiếm cũng có thể đếm trêи đầu ngón tay, cho dù tình cảm lúc trước rất tốt thì hiện tại cũng đã không còn như trước nữa.
“Tiền thuê mặt bằng ở đoạn đường này hẳn là rất đắt? Cậu cũng thật quá hào phóng…” Hưng phấn nói đến việc này, Đoạn Tiêu Hàm dường như ý thức được điều gì, nâng ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm xong tự nhiên mà chuyển đề tài: “So với cửa hàng khác thì thức uống ở đây rất ngon, nhân viên pha chế này của cậu tay nghề không tồi.”
Triệu Ngu cười cười: “Người ta có kinh nghiệm phong phú mà.”
Cô biết Đoạn Tiêu Hàm muốn nói gì. Nếu như là lúc trước, cô bạn cùng phòng tính tình hoạt bát này chắc hẳn sẽ không lựa lời mà hỏi: “Cậu hào phóng như vậy có phải là được người có tiền bao dưỡng hay không?”, kiểu vui đùa này trong quan hệ thân thiết giữa các cô thì không hề kiêng kỵ.
Nhưng hiện tại, có vài câu nói đùa lại không dễ dàng nói ra. Bởi vì với gia cảnh của Triệu Ngu, xác thật không thể nào mở được một quán cà phê như thế này, mà lúc trước cô cũng từng nói qua, cô ở Mỹ chỉ làm công việc bình thường, đãi ngộ bình thường.
Tống Huyền nói, 4 năm trước sau khi chuyện cô cùng Trang Diệp chia tay truyền đi, một người bạn cùng phòng khác của cô là Ngô Ưu cũng từng đến nhà họ Trang làm ầm ĩ, ý định là muốn thay cô đòi công đạo, kết quả là lại bị Trang Diệc Tình nói rằng, cô mới chính là người phản bội.
Tống Huyền còn nói, Đoạn Tiêu Hàm cùng Trần Thần đều không tin cô là loại người đó. Cô cũng tin tưởng bọn họ khi đó là thật sự tin tưởng cô, nhưng đến khi biết cô tốt nghiệp sau đó ra nước ngoài, chắc hẳn trong lòng bọn họ cũng có kết luận mới, suy cho cùng khi đó chỉ dựa vào năng lực của bản thân cô thì cũng không thể nào đến được nước Mỹ.
Cho nên, hiện giờ trong lòng bọn họ, cô là loại người như vậy? Có bạn trai giàu có đẹp trai còn không biết đủ, sau khi ngoại tình bị bắt gian trêи giường lại còn trèo cây cao sang Mỹ? Hiện giờ có thể mở một cửa hàng như vậy, hẳn là cũng dựa vào đàn ông?
Chẳng qua, điều đó cũng là sự thật.
Nhìn hai người bạn cùng phòng ngồi ở đối diện, Triệu Ngu xuất thần một lát xong lại đột nhiên cười, nâng ly cà phê trước mặt lên chậm rãi uống một ngụm.
Hà tất phải quan tâm cái nhìn của người khác? Giống như lời Thương Lục nói, hiện tại cô chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, những cái khác, không cần để ý đến.
Ít nhất 4 năm trước bọn họ từng tin tưởng cô, hiện tại cũng vẫn nguyện ý xem cô là bạn bè, điều đó cũng đã làm cô rất cảm kϊƈɦ rồi.
Cùng cô hàn huyên chút chuyện trời nam đất bắc, sau đó hai người đứng dậy rời đi, Triệu Ngu tiễn hai người ra cửa, vừa đến cửa lại đụng phải một người.
Triệu Ngu có chút kinh ngạc, Đoạn Tiêu Hàm cùng Trần Thần cũng có vẻ mặt kinh ngạc: “Trang Diệp?”
“Đã lâu không gặp.” Trang Diệp nhìn hai người họ và cười cười: “Không ngờ rằng lại gặp ở chỗ này.”
Anh nói cực kỳ tự nhiên, hết thảy cũng cực kỳ giống như trùng hợp, nhưng Triệu Ngu biết, nhất định là anh cố ý.
Quả nhiên, Trần Thần nghi hoặc mà nhìn cô và Trang Diệp: “Hai người các cậu…”
Trang Diệp cười nói: “Không có chuyện quay lại đâu, mặc dù tớ rất muốn, nhưng cô ấy lại không cho cơ hội. Chỉ có điều cũng là tớ đáng bị như vậy, ai bảo lúc trước tớ hiểu lầm cô ấy, hại cô ấy đau lòng xuất ngoại một mình?”
Trong lúc nhất thời, biểu tình của Đoạn Tiêu Hàm cùng Trần Thần phức tạp tới mức cực hạn.
Triệu Ngu biết, Trang Diệp xuất hiện tự mình giải thích tất cả càng có sức thuyết phục, chỉ là anh cũng không cần phải làm như vậy.
Chờ hai người họ rời đi, cô mới hỏi: “Anh… Sao lại đến chỗ này?”
Kỳ thật đáp án rất rõ ràng, tất nhiên là ngày thường anh cũng hay tới nhìn cô từ xa, cho nên mới vừa vặn nhìn thấy Đoạn Tiêu Hàm cùng Trần Thần và có thể xuất hiện đúng lúc trả lại sự trong sạch cho cô.
Không chờ Trang Diệp trả lời, cô lại nhẹ giọng nói một câu: “Kỳ thật, anh không cần thiết phải làm như vậy.”
“Anh chỉ là muốn nói với bọn họ, em không phải là loại người mà bọn họ nghĩ.” Anh cười tự giễu: “Hơn nữa, lời anh nói vừa rồi, đều là sự thật.”
Hiểu lầm cô vứt bỏ anh là sự thật, vậy còn câu trước thì sao?
Triệu Ngu không muốn nghĩ nhiều, cô mỉm cười nói: “Uống gì không? Em mời anh, xem như cảm ơn anh đã giúp em.”
Anh muốn nói không cần, muốn xoay người rời đi, nhưng hai chân dường như không nghe theo sự sai khiến, một lát sau anh trả lời: “Gì cũng được.”
Cô nhớ rõ anh thích uống Cappuccino, bởi vì rất nhiều người đều nói mật ngữ của Cappuccino là “Anh yêu em”, mỗi lần cô và anh cùng nhau uống cà phê, anh đều đắc ý nói với cô rằng đó là tiếng lòng của anh.
Loại cà phê này không khó làm, vừa vặn cô đã sớm học xong, chỉ là theo bản năng mà đánh bọt sữa sau đó mới phản ứng lại, tựa hồ có chút không ổn, vì thế đổi thành Iced Latte.
“Cảm ơn.” Trang Diệp nâng tách lên uống một ngụm, rõ ràng trêи mặt tràn đầy bọt sữa, nhưng anh lại cảm thấy rất đắng, sau khi uống xong ngay cả cổ họng cũng đều có vị đắng.
Cho toàn bộ đường cô mang tới vào tách, uống đến ngụm thứ hai nhưng vẫn đắng chat không chịu nổi. Anh cúi đầu cười cười: “Xin lỗi, hại em vẫn luôn bị bọn họ hiểu lầm.”
“Em không để bụng.” Cô cũng cười, dừng một chút mới hỏi: “Gần đây anh có khỏe không?”
“Khá tốt.”
Lần trước chia tay vốn nên là lần gặp mặt cuối cùng, cái ôm kia anh cũng sớm nên thấy đủ, chỉ là hiện giờ, lại có thể cùng cô ngồi cùng một chiếc bàn.
Đáng tiếc, nhìn nhau không nói gì.
Anh uống thật sự rất chậm, nhưng tách cà phê cũng đã thấy đáy, vì thế chỉ có thể đứng dậy nói lời tạm biệt với cô.
Khi bước ra cửa, một thân ảnh khác đi vào, Trang Diệp ngước mắt, thấy được khuôn mặt của Tiết Trạm.
Tiết Trạm dường như cũng không giật mình khi thấy Trang Diệp ở chỗ này, chỉ bình tĩnh mà nhìn thẳng liếc mắt Trang Diệp một cái rồi sau đó tự nhiên bước vào trong.
Trang Diệp không nhịn được mà dừng chân, sửng sốt hai giây xong lại tiếp tục cất bước rời đi, cuối cùng không khống chế được chính mình không quay đầu lại.
Tiết Trạm cũng không hỏi Triệu Ngu vì sao Trang Diệp lại đến đây, thậm chí anh cũng chưa từng hỏi tới, thật giống như trước nay chưa từng gặp qua người đó.
Triệu Ngu đương nhiên cũng sẽ không chủ động nói, chỉ vào quầy phục vụ đưa cho anh một tách cà phê: “Anh tan làm sớm à?”
“Ừ.” Tiết Trạm liền đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn động tác thuần thục của cô.
Lúc rảnh liền tới nơi này ngồi, uống ly cà phê do chính cô pha, thời điểm trong tiệm bận rộn cũng có thể giúp đỡ, chờ cô không còn bận rộn thì cùng cô ăn cơm, ngẫu nhiên đưa cô về nhà. Đây là cuộc sống hằng ngày hiện tại của anh, những người khác cũng như thế.
Triệu Ngu không lặp lại những chủ đề nghe có vẻ giả tạo đối với các anh, cũng không hề cưỡng bách bản thân suy xét đến tương lai, không để ý cái nhìn cùng ánh mắt của người khác, theo lời Thương Lục nói, để tất cả thuận theo tự nhiên.
Chỉ có điều cô cũng mơ hồ đoán được, ở sâu trong nội tâm Tiết Trạm vẫn luôn chờ đợi lại sợ hãi cô đưa ra lựa chọn, hẳn là anh đã nói chuyện qua với Thương Lục, nếu không hiện tại anh cũng không có khả năng bình tĩnh như thế.
Cũng anh uống hết nửa tách cà phê, có một đám khách mới tiến vào, Triệu Ngu về quầy phục vụ giúp đỡ, Tiết Trạm yên lặng ngồi bên cửa sổ nhìn cô.
Kỳ thật Thương Lục không cố ý tới tìm Tiết Trạm, chỉ là buổi chiều một ngày nọ hai người sau khi họp ở Lan Tỉ xong thì liền cùng nhau ngồi uống một tách cà phê mà thôi.
Cũng thẳng đến khi đó anh mới chân chính ý thức được, Thương Lục và anh không giống nhau, cũng đều không giống với những người đàn ông khác.
Anh không phải trải qua những gì mà Thương Lục gặp phải ở nhà họ Thương, từ nhỏ anh ở nhà họ Tiết luôn được thương yêu hết mực, bất luận là muốn thứ gì cũng đều không cần anh đi tranh đoạt lấy, cho nên dù bề ngoài khiêm tốn trầm ổn, nhưng thật ra trong xương cốt anh vẫn rất kiêu ngạo.
Anh không muốn tiếp nhận việc Triệu Ngu có người đàn ông khác bên người, anh sẽ tức giận và sẽ ghen ghét, anh muốn cô chỉ thuộc về một mình anh, thậm chí anh chưa từng để Thương Lục hay bất cứ người đàn ông nào vào mắt.
Nhưng người đàn ông mà anh luôn coi là kẻ địch lớn nhất này, trước nay lại không hề xem anh là kẻ địch.
Thương Lục nói: “Cô ấy đã chịu nhiều tổn thương, hiện tại có thể có người thật lòng đối tốt với cô ấy, đó là chuyện tốt.
Anh chưa từng trải qua tư vị mất đi tất cả, đương nhiên anh không biết được những gì hiện tại tôi có được quý giá bao nhiêu, tôi rất dễ dàng cảm thấy đủ, tôi không dám hy vọng xa vời, chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ mà sống, những chuyện khác, tôi có thể thuyết phục chính mình không để ý đến nữa.”
Nghe ra tựa hồ cực kỳ dối trá, nhưng một phút đó Tiết Trạm hoàn toàn có thể khẳng định, lời Thương Lục nói đều là sự thật, cuối cùng anh cũng bại bởi một người mà trước nay chưa từng xem anh là kẻ địch.