Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
Chương 210: Ôm
Edit: Min
Beta: Ami
Thương Lục còn bận chuyện công ty nên không thể ở bên Triệu Ngu mãi.
Lúc anh ở đây, tốt xấu gì thì Triệu Ngu cũng sẽ bị anh kéo đi tản bộ ở dưới lầu, xem phim rồi tán gẫu gì gì đó, anh vừa đi làm, cô lại không có hứng làm gì nữa, cả ngày cứ lười biếng, làm tổ trong phòng.
Hôm nay lúc cô một mình cuộn người lại, phát ngốc trêи sô pha thì Thi Vũ gọi đến.
Từ sau hôn lễ của Hứa Thừa Ngôn, cô cũng không còn liên lạc với Thi Vũ, sau đó có mấy lần Thi Vũ nhắn tin cho cô, cô cũng trả lời cho có lệ, nhưng lần này nhìn thông báo của điện thoại, đột nhiên cô lại có dự cảm, có lẽ là liên quan đến Kỷ Tùy.
Quả nhiên, vừa mới nhận điện thoại thì Thi Vũ đã hỏi: “Gần đây Kỷ Tùy thật sự không có chuyện gì chứ?”
Trong lòng Triệu Ngu nhất thời cảm thấy hơi bất an, nhưng vẫn thuận miệng trả lời: “Không ạ, sao thế?”
“Tôi nghe nói cậu ấy mượn một khoản tiền lớn từ một người bạn trong quân, nói là để trả nợ cho nhà họ Trang gì đó, chuyện của nhà họ Trang tôi đã biết rồi, nhưng dựa vào người như cậu ấy thì cũng chỉ như muối bỏ biển.” Thi Vũ thở dài: “Cậu ấy quá cố chấp, cô khuyên cậu ấy đi, làm việc lượng sức thôi, tuổi còn trẻ mà đã phải gánh một thân nợ, sau này cậu ấy dùng gì để trả cơ chứ? Tôi lo rằng cậu ấy sẽ không màng tất cả vì nhà họ Trang, cuối cùng chính mình cũng chìm sâu trong đó.”
Triệu Ngu thấp giọng đáp một câu, có lẽ Thi Vũ cũng cảm thấy không thích hợp nên hỏi: “Cô và cậu ấy không sao chứ?”
Thật sự không biết nên trả lời thế nào, Triệu Ngu chỉ có thể cười cười: “Không sao a, gần đây nhà họ Trang xảy ra chuyện nên anh ấy bận rộn quá.”
Hai người hàn huyên vài câu, nghe những suy nghĩ của Thi Vũ về Kỷ Tùy, Triệu Ngu đột nhiên hỏi: “Từ trước đến nay chị… Không hận anh ấy sao?”
Bên kia không nói gì, Triệu Ngu cũng ý thức được mình không nên hỏi chuyện này, đang muốn nói xin lỗi thì lại nghe Thi Vũ cười: “Không đến nỗi hận, chẳng qua lúc mới xảy ra chuyện thì thật sự có để ý rằng, nếu không phải vì cứu cậu ấy, tôi cũng sẽ không mất chồng, Tiêu Tiêu sẽ không mất cha.”
Cho nên, chắc cha nuôi mẹ nuôi cũng rất để ý đúng không? Nếu không phải vì Đường Hi, bọn họ sẽ không mất đi đứa con gái duy nhất của mình.
Thở một tiếng thật dài, Thi Vũ nói: “Nhưng nếu để ý thì sao? Mất rồi thì cũng không lấy lại được, cậu ấy lại không làm gì sai cả. Tôi không hận cậu ấy, cũng để hòa giải với chính mình, để mình không sống mệt mỏi như thế nữa. Huống gì, tôi cũng biết rằng, nếu đổi lại là cậu ấy, chắc cũng sẽ không màng đến tính mạng mà cứu chồng tôi. Nếu chồng tôi lấy mạng của mình để đổi lấy mạng của cậu ấy thì chắc chắn cũng không muốn tôi xem cậu ấy như kẻ thù. Tiêu Tiêu từ nhỏ đã rất thích chú Kỷ Tùy, tôi càng không muốn sau khi nó mất cha, lại mất đi một người thân yêu thương nó như vậy.”
Đây hẳn cũng là suy nghĩ của cha mẹ nuôi đúng không? Vì biết rằng Ngu Cẩn không mong bọn họ hận Đường Hi, vì Đường Hi đã là người thân duy nhất của bọn họ, vậy nên dù muốn cũng không hận được, chỉ có thể thông cảm và khoan dung.
Nhìn dãy số trêи điện thoại hơn nửa ngày, Triệu Ngu vẫn không có can đảm mà thoát ra.
Đã nhiều ngày không liên lạc với cha mẹ nuôi, cô muốn biết bọn họ sống có tốt không, muốn chính tai nghe bọn họ nói chuyện, nhưng bọn họ không gọi, cô căn bản không dám chủ động, mỗi ngày chỉ có thể thông qua báo cáo của vệ sĩ, đảm bảo rằng bọn họ không sao.
Tiếng chuông điện thoại lại kéo suy nghĩ của cô về lần nữa, nhìn thấy Tiết Trạm gọi đến, cô sửng sốt vài giây rồi vẫn bấm nhận.
Giọng điệu Tiết Trạm bình tĩnh: “Anh đã chuyển một số tiền vào tài khoản của em rồi, chắc sắp nhận được rồi.”
Triệu Ngu khó hiểu: “Cái gì?”
“Chuyện của Kỷ Tùy.” Tiết Trạm nói: “Anh biết, đó là thứ em muốn cho cậu ấy, nhưng nếu anh đưa thì chắc chắn cậu ta sẽ không nhận, chuyển vào tài khoản của em, em nghĩ cách đưa cho cậu ấy đi.”
Vậy nên, anh đang giúp cô trả nợ sao? Sợ cô khi biết chuyện của Kỷ Tùy sẽ càng áy náy sao? Cứ đến rồi đi như vậy, cuối cùng cô nợ ai cơ chứ?
Triệu Ngu cắn môi, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Được.”
“Lúc giữa trưa anh đã gọi điện cho cha mẹ nuôi rồi, bọn họ đều khỏe, nói chúng ta bớt thời gian lại để về thăm, em yên tâm được rồi.
Nước mắt đột nhiên lại rơi xuống, Triệu Ngu chật vật đưa tay lau: “Được.”
Anh nghe được âm thanh hít thở và tiếng khóc nức nở của cô, nhưng không nói gì, cũng không cúp máy, cứ trầm mặc như vậy một lúc lâu, rồi mới nói tiếp: “Nếu em không muốn trở về một mình thì gọi điện cho anh.”
“Được.”
“Ừm… Anh cúp máy đây.”
“Tiết Trạm!” Nghe anh nói cúp máy, cô không tự chủ được mà vội vàng gọi anh.
“Còn chuyện gì sao?”
“Ngày đó, tôi…” Cô ngẩng đầu lên, kìm lại những giọt nước mắt chực trào ra: “Ngày đó tôi nói hận anh…”
Anh cười cười: “Anh biết, đó không phải là thật.”
Sau khi cúp máy không lâu thì có tin nhắn đến, ngây người nhìn con số trước mặt một lúc lâu, Triệu Ngu mới đứng dậy từ trêи sô pha, thay đồ rồi ra ngoài.
Cô không dám lại liên quan gì đến Kỷ Tùy nữa, cũng biết rõ chắc chắn anh không muốn thấy cô, nhưng như Thi Vũ nói, không thể khiến anh tuổi còn trẻ mà đã gánh nợ trêи lưng như vậy. Trước đó cô đã hủy hoại cuộc sống của anh, không thể lại khiến anh đến khi về già lại phải mệt nhọc, bôn ba vì nợ nần.
Tay cô không thể lái xe nên chỉ có thể dùng điện thoại đặt một chiếc xe, đến khi cô đi đến cửa tiểu khu mới phát hiện, xe của Lăng Kiến Vi vẫn ở đó, hơn nữa trêи xe còn có người.
Bốn mắt nhìn nhau với người trong xe, cô khó hiểu, vẻ mặt Lăng Kiến Vi lại bình tĩnh, mở cửa sổ xe ra rồi hỏi: “Muốn ra ngoài à?”
“Sao cậu còn ở đây? Mấy ngày này đều ở đây à? Hay là…”
“Anh không muốn quấy rầy em.” Lăng Kiến Vi gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Đây là chỗ công cộng, ai cũng tới được.”
Triệu Ngu nhất thời không nói gì.
Cố gắng kiềm nén sự bất an xuống đáy lòng, Lăng Kiến Vi hít sâu hai hơi, nói: “Lên xe đi, đi đâu để anh đưa.”
Triệu Ngu nói: “Tôi gọi xe rồi.”
“Xe đặt không an toàn đâu.” Anh vừa nói vừa xuống xe, tự mình mở cửa xe cho cô, ra vẻ nếu cô không ngồi lên thì không được.
“Lăng Kiến Vi.” Triệu Ngu yên lặng nhìn anh: “Chúng ta….”
Có tiếng còi truyền đến, cửa xe của Lăng Kiến Vi đã chặn xe phía sau lại. Anh vịn hai vai cô, cẩn thận đưa cô vào trong, rồi nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Một loạt động tác đó, cô không mắng anh, cũng không kháng cự. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào ghế lái rồi quay đầu giúp cô cài dây an toàn vad hỏi: “Đi đâu đây?”
“Tòa nhà Đông Phương.”
Động tác của Lăng Kiến Vi dừng lại một chút: “Em muốn… Đi tìm anh Kỷ Tùy?”
“Ừ.” Nhìn phản ứng của anh, cô cười: “Nên anh đưa tôi đi thì không thích hợp lắm đâu.”
Thấy cô muốn xuống xe, anh nhanh tay lẹ mắt cài dây an toàn lại rồi nhanh chóng ngồi thẳng xong khởi động xe và nói: “Anh biết đường, không có gì là không thích hợp hết.”
Triệu Ngu tò mò quay đầu đánh giá anh, vẫn thấy người này hình như có chỗ nào đó không đúng.
Lăng Kiến Vi biết cô nhìn anh, cô càng nhìn thì anh càng cảm thấy lòng không yên, có cảm giác trái tim cũng sắp nhảy ra, nhưng đúng như chị dâu nói, trừ cách lì lợm la ɭϊếʍ ra, anh căn bản không có cách nào khác khả thi.
Chị dâu nói anh cần chủ động và mạnh mẽ hơn bình thường, nhưng vẫn phải giữ lại dáng vẻ hèn mọn, tiếp tục giả vờ thành một người đáng thương, như vậy thì Triệu Ngu mới không đành lòng đẩy anh ra, cũng không dễ làm cô thấy phản cảm.
Bây giờ quả nhiên cô không đẩy ra, nhưng có phản cảm hay không thì trong lòng anh hoàn toàn không biết chắc.
Tầng hầm ngầm của tiểu khu không dễ tìm chỗ đỗ xe công cộng, Lăng Kiến Vi dừng xe trước cửa rồi lại gắt gao đi theo sau cô vào tiểu khu, tới trước tòa nhà của Kỷ Tùy mới dừng lại: “Anh chờ em ở dưới.”
Triệu Ngu vẫn không quan tâm đến anh, nhập mật mã cửa gác rồi trực tiếp vào trong, vốn muốn lên đó nhấn chuông cửa, ai ngờ lại gặp Kỷ Tùy xuống dưới để đổ rác ở đại sảnh.
Anh còn mặc quần áo ở nhà, mang đôi dép bông, sắc mặt vẫn không tốt lắm, thậm chí trêи cằm còn có râu ria ngắn ngủi, trêи người bốc ra mùi rượu nồng đặc, so với Triệu Ngu ăn mặc chỉnh tề thì có vẻ càng thêm chật vật.
Sau khi khϊế͙p͙ sợ nhìn cô một lúc lâu, Kỷ Tùy mới mở miệng: “Em… Em đến tìm tôi?”
“Ừ.” Triệu Ngu gật đầu, dứt khoát đưa điện thoại lên: “Đưa tài khoản của anh cho tôi.”
Vốn cảm thấy đến chung cư của anh thì không thích hợp, gọi điện thì sợ anh không nhận, bây giờ thì tốt rồi, không cần vào cửa đã có thể làm mọi chuyện.
Kỷ Tùy đã hiểu, nhàn nhạt nói: “Không liên quan đến em.”
Anh đã sớm hứa với nhà họ Trang sẽ trả lại căn hộ này, bây giờ anh muốn giữ lại căn phòng thì chỉ có thể trả lại số tiền tương tự.
“Yên tâm, tôi đã thanh toán với nhà họ Trang xong rồi, sau này cho dù bọn họ có nợ nần chồng chất thì cũng không liên quan đến tôi.”
“Nhưng người nợ nần chồng chất bây giờ là anh.” Triệu Ngu thấp giọng thở dài: “Kỷ Tùy, coi như anh giúp tôi một lần có được không? Tôi vẫn cho rằng, những thứ tôi nợ anh, đến khi tôi chết thì sẽ được xóa hết toàn bộ. Nhưng bây giờ tôi không chết được, chị Thi Vũ nói anh đã mượn trước một số tiền lớn từ một người bạn, nếu chị ấy đã nói với tôi chuyện này thì tôi cũng không thể coi như không biết.”
Kỷ Tùy yên lặng nhìn cô: “Vậy nên, nếu tôi nhận thì trong lòng em sẽ dễ chịu hơn sao? Giữa chúng ta, cũng coi như… đã thanh toán xong?”
“Đúng.”
Anh đột nhiên cười, ngón tay xách túi rác dần dần siết chặt lại, rồi chậm rãi thả ra, sau đó ném túi đồ xuống đất, đưa tay về phía cô.
Cô đưa điện thoại cho anh, anh nhận rồi đăng nhập vào tài khoản ngân hàng của mình. Triệu Ngu cúi đầu nhìn túi rác trêи mặt đất, bên trong hơn nửa là bình rượu, khó trách mùi rượu trêи người anh lại nặng như vậy.
Nhưng cô có tư cách gì để nói cơ chứ?
Nhận điện thoại, Triệu Ngu nói: “Chuyển khoản trêи ngân hàng trực tuyến bị giới hạn, lát nữa tôi sẽ đến quầy làm.”
Cô nói rất bình tĩnh, nói xong thì tự nhiên quay người ra ngoài, bóng dáng mảnh khảnh xa dần, rất nhanh đã biến mắt khỏi tầm mắt của Kỷ Tùy.
Lần này, coi như là vĩnh biệt rồi sao? Bọn họ cũng đã thanh toán xong, sau này có phải không gặp lại nữa không?
Nhìn cánh cửa đóng mạnh lại sau khi cô rời đi, bàn tay nắm chặt của Kỷ Tùy lại giãn ra, sải vài bước lên, kéo cửa đi ra ngoài.
“Triệu Ngu!”
Cô vẫn chưa đi xa, nghe giọng nói của anh, do dự một chút mới dừng bước chân lại, xoay người hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Nhìn gương mặt tái nhợt và tiều tụy của cô, anh giật giật môi, bỗng chốc lại xông về phía trước, ôm chặt cô.
Anh cũng không biết mình đang làm gì, chỉ là đột nhiên hơi sợ hãi, sợ lần này thật sự đã vĩnh biệt, sợ đây là lần gặp cuối cùng.
Triệu Ngu sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên đẩy ra, hay là nên ôm anh.
Nhưng Kỷ Tùy ôm cô, càng ôm càng dùng sức, gắt gao khóa cô lại trong lòng anh.
“Anh….”
Anh không muốn thanh toán, anh tình nguyện để em luôn luôn nợ anh.
Nhưng những lời đó, anh nói không nên lời, cũng không có cơ hội để nói ra. Vì khi giương mắt lên anh mới phát hiện, Lăng Kiến Vi cũng ở đó, mà đứng bên cạnh Lăng Kiến Vi, còn có Trang Diệp.
Hai người cứ lẳng lặng như vậy nhìn bọn họ ôm nhau.