Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
Chương 166: Người trong cuộc
Edit: Min
Beta: Ami
Lúc Triệu Ngu tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, đôi mắt còn chưa mở đã nghe được giọng nói vui vẻ của Tiết Tử Ngang: “Tỉnh lại rồi!”
Chắc vì thuốc gây tê bắt đầu hết tác dụng nên bên phải ngực và bả vai vô cùng đau đớn, mí mắt cũng rất nặng, chỉ mở mắt thôi mà cô cũng đã cảm thấy thực tốn sức.
Thấy bộ dạng yếu ớt của cô, Tiết Tử Ngang khẩn trương hỏi: “Có đau không? Anh giúp em gọi bác sĩ nhé?”
Nhìn thoáng qua Tiết Tử Ngang ngồi ở mép giường cúi người xuống, lại nhìn Tiết Trạm với vẻ mặt quan tâm cũng ngồi ở mép giường, Triệu Ngu cố nhếch môi cười, nhưng đến một âm thanh nhỏ cô cũng không phát ra được.
Cuộc phẫu thuật vừa kết thúc, cô cần hít oxy, cách lớp mặt nạ dưỡng khí, Tiết Trạm và Tiết Tử Ngang thậm chí còn không thấy độ cong nơi khóe miệng cô.
Tiết Trạm không yên tâm nên rung chuông gọi bác sĩ, cũng may mọi thứ đều bình thường, chỉ là cô quá yếu sau ca phẫu thuật mà thôi.
Đã yên tâm, Tiết Tử Ngang cuối cùng không kìm nén được sự phẫn nộ và lo lắng: “Triệu Ngu, em không cần mạng sống nữa đúng không? Nói tin tưởng nhau cơ mà? Em tin anh có thể cứu em từ trong tay Mâu Tam, anh cũng tin rằng anh có thể bảo vệ được em, tin mỗi một câu mà em nói, kết quả là, em và hắn…”
Nghẹn lại lời chửi thề, anh nổi giận đùng đùng đặt môиɠ ngồi trêи ghế, trừng mắt phẫn nộ nhìn cô vài giây mới nói tiếp: “Em có biết lúc nhìn em bị đâm, anh bị dọa đến chết không? Anh cho rằng…”
Càng nói lại càng thêm nghẹn ngào, có Tiết Trạm ở bên cạnh, Tiết Tử Ngang càng cảm thấy mất mặt, anh gắt gao cắn chặt răng, dứt khoát ngậm miệng.
Triệu Ngu tất nhiên biết Tiết Tử Ngang và Tiết Trạm sẽ nổi giận, nghe giọng nói nghẹn ngào của Tiết Tử Ngang, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác áy náy, nhếch môi định nói xin lỗi, nhưng vẫn không được.
Lúc trước khi biết được chuyện Trang Diệc Tình nuôi chó săn nhỏ ở bên ngoài náo loạn, cô liền nghĩ đến kế hoạch này nên đã thuê thám tử tư tìm ra thân phận của những người làm việc cho Trang Diệc Tình.
Cũng từ lúc đó, cô đã quyết định từ diễn thành thật, thật sự làm mình bị thương, bởi vì diễn như vậy mới càng thêm chân thật.
Nhưng Triệu Ngu cũng biết rất rõ, nếu mọi người biết cô bị thương thì chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý kế hoạch này, cho nên sau khi cho bọn họ sự tin tưởng lẫn nhau, cô lại làm kẻ lừa đảo một lần nữa.
Thấy cô muốn nói chuyện nhưng không được, Tiết Trạm thở dài xong nhàn nhạt nói: “Được rồi, để cô ấy nghỉ ngơi đi.”
Đương nhiên anh cũng rất tức giận như Tiết Tử Ngang, cũng rất muốn hỏi cô, anh làm nhiều chuyện như vậy vì cô, sao cô lại có thể lừa anh như vậy.
Nhưng nhìn bộ dạng này của cô, anh lại không thể nổi giận được. Không ai lại vô duyên vô cớ nhẫn tâm với bản thân như vậy, chỉ là cô đã trải qua quá nhiều đau khổ, có quá nhiều thù hận, ôm quyết tâm phải trả thù bằng được nên mới không tiếc bất kỳ giá nào để làm mọi chuyện một cách tốt nhất.
Nói cho cùng, vẫn là sơ suất của anh, anh cho rằng kế hoạch của bọn họ đã đủ để giành được sự tin tưởng của Hứa Thứa Ngôn, cô có thể yên tâm rồi, không ngờ…
Để đảm bảo sự an toàn của cô, anh đã tìm huấn luyện viên chiến đấu tốt nhất để huấn luyện Tiết Tử Ngang một cách tàn nhẫn trong hai tháng, lại còn âm thầm cho người bảo vệ cô.
Ai ngờ, Tiết Tử Ngang đã không phụ sự hy vọng của anh đến giành người từ Mâu Tam, nhưng cô lại nhân cơ hội giả vờ hoảng loạn bất cẩn, cố ý để Mâu Tam làm mình bị thương.
Quyết đoán như vậy, tàn nhẫn như vậy, người khác ác với cô, cô lại càng ác với chính mình.
Cô không biết lúc nghe giọng nói gấp gáp đến mức run rẩy của Tiết Tử Ngang gọi anh nói cô bị dao đâm, trong lòng anh đã sốt ruột đến mức nào.
“Triệu Ngu.” Trầm mặc một lúc lâu, Tiết Trạm mới nói tiếp: “Đây là lần cuối, nếu có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không quan tâm đến chuyện của em nữa.”
“Đúng vậy.” Tiết Tử Ngang hưởng ứng: “Nếu có lần sau, anh sẽ… Anh sẽ học em, tự đâm dao vào người.”
Lời uy hϊế͙p͙ của hai chú cháu này đúng là… Một bên thì không có lực uy hϊế͙p͙, Một bên thì kỳ lạ.
Triệu Ngu muốn cười, nhưng sau khi cố gắng cười toe toét, ngược lại thứ xuất hiện lại là nước mắt rơi xuống.
Cô nghĩ, chắc do vết thương đau quá.
“Đau lắm đúng không?” Tiết Tử Ngang nhanh chóng đứng dậy kiểm tra tình trạng của cô. “Anh không nói nữa, không chọc em nữa, em nghỉ ngơi đi.”
Đúng lúc này thì điện thoại của Tiết Trạm rung lên, nhìn thông báo của điện thoại, anh lại ngăn động tác đang chuẩn bị lau nước mắt cho Triệu Ngu của Tiết Tử Ngang: “Cứ để vậy đi.”
Tiết Tử Ngang nhất thời không kịp phản ứng, nhìn vào điện thoại của Tiết Trạm mới hiểu ra, thấp giọng nói với Triệu Ngu: “Chắc là Hứa Thừa Ngôn đến.”
Anh và Tiết Trạm đều biết, vũ khí lợi hại nhất từ trước đến nay là nước mắt của Triệu Ngu, trường hợp này, đương nhiên phải để cho Hứa Thừa Ngôn thấy.
Cuộc gọi đó là do vệ sĩ canh giữ ở cầu thang gọi đến, bên ngoài là bảo vệ Triệu Ngu, thật ra là phòng có người ngoài tiến vào, dù sao hiện tại cũng không thể để người của Trang Diệc Tình phát hiện quá nhiều.
Hứa Thừa Ngôn vừa rời khỏi từ chỗ thẩm vấn vốn đã nghẹn một bụng tức, tức giận vì Trang Diệc Tình tự tiện nhúng tay vào chuyện của anh, giờ lại tức giận vì muốn vào phòng bệnh để thăm còn phải được vệ sĩ của Tiết Trạm đồng ý mới cho vào, nhưng vừa đến mép giường, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Triệu Ngu, hai tròng mắt đẫm lệ, sự tức giận của anh lại lập tức chảy ngược vào trong.
“Tỉnh rồi?”
Triệu Ngu định xoay đầu không nhìn Hứa Thừa Ngôn, nhưng tiếc là cô không thể động đậy, chỉ có thể dời ánh mắt, chậm rãi nhắm mắt lại. Nước mắt ứa bên trong vì động tác nhắm mắt của cô mà chảy ra từ khóe mắt, nước mắt chảy dọc xuống, thấm vào ống thở oxy. Hứa Thừa Ngôn nắm tay thành quyền, xoay người rút tờ khăn giấy trêи ngăn tủ, chuẩn bị lau nước mắt cho cô. Tiết Tử Ngang tiến lên một bước ngăn cản, cướp khăn giấy từ trong tay Hứa Thừa Ngôn rồi cẩn thận lau cho cô, giọng nói đầy thù địch: “Anh thôi đi, cô ấy căn bản không muốn gặp anh, anh lại còn ở đây chọc giận cô ấy.”
Hứa Thừa Ngôn không thể phản bác, chỉ yên lặng nhìn Triệu Ngu.
Anh đã thấy rất nhiều trạng thái của cô, tươi tắn, yêu dã, phóng đãng, buồn bã,… nhưng rất ít khi thấy cô khóc.
Nói chính xác thì, trừ lúc trêи giường vì quá kϊƈɦ thích nên chảy nước mắt, lúc cô tỉnh táo thì không bao giờ khóc.
Không hiểu sao anh lại nhớ đến đêm thứ hai của năm mới đó, cô chủ động câu dẫn anh đến khách sạn, khi làm tình với anh xong, Triệu Ngu ghé vào ngực anh, lẳng lặng khóc thút thít.
Cô ngay lúc đó, thật ra không phải vì quá kϊƈɦ thích nên rơi nước mắt, mà là vì quá thương tâm. Cô vào buổi tối hôm đó, cả người đều không thích hợp.
Còn lần đầu tiên bọn họ làm tình, cô có cảm xúc rất kỳ lạ; lần ở câu lạc bộ tư nhân, sau khi thấy máu thì cả người cô đều run rẩy.
Chỉ những lần đó cô mới thể hiện sự yếu đuối của mình ở trước mặt anh, mà cô bây giờ, so với lúc trước còn yếu đuối hơn. Không cần nghĩ anh cũng biết, gặp chuyện như vậy, chắc chắn cô vừa sợ hãi vừa bất lực, ủy khuất và có cả phẫn nộ.
Tiết Trạm nói: “Tôi nể mặt Hứa tổng nên mới nói người cho anh vào thăm một lần, nếu cô ấy không muốn gặp anh, vậy Hứa tổng vẫn nên về đi thì hơn.”
Hứa Thừa Ngôn vẫn không có dấu hiệu gì gọi là sắp rời đi, nhưng ánh mắt dừng lại trêи ngăn tủ. Trêи đó, là con dao gọt hoa quả mà bác sĩ đã lấy ra từ ngực cô, trêи đó còn dính vết máu đông, rất sâu, đỏ đến chói mắt.
Giọng điệu của Tiết Trạm càng thêm sắc bén: “Như Hứa tổng đã thấy, bây giờ tâm lý và thân thể của cô ấy đều không được tốt, anh ở đây, trừ việc nhắc cô ấy về chuyện cô ấy đã phải trải qua, thì chẳng còn tác dụng gì khác.”
Lúc này đây, sau một lát trầm mặc, Hứa Thừa Ngôn cũng cất bước rời đi.
Nhưng mới đi được vài bước, anh dừng lại, xoay người nhìn cô gái vẫn đang nhắm chặt mắt và rơi lệ không ngừng rồi trầm giọng nói: “Tôi sẽ đòi lại công đạo cho em.”
Triệu Ngu chậm rãi mở mắt ra, ngơ ngác nhìn anh, miệng khẽ mở, khó khăn nói: “Cô ấy nói đúng, là tôi đáng phải bị như vậy, chúng ta đã thanh toán xong rồi, buông tha cho tôi đi.”
Giọng của cô rất nhỏ, có chút nghẹn ngào, lời nói ra cũng đứt quãng, nhưng Hứa Thừa Ngôn nghe rất rõ, cũng hiểu rõ ý trong lời của cô.
Trang Diệc Tình dám cho người trắng trợn bắt cô như vậy, lần này may mà có người đến cứu, nếu anh đến tìm Trang Diệc Tình, nói không chừng người phụ nữ đó sẽ ra tay càng ác độc hơn.
Nhưng người phụ nữ của anh, vì sao phải sợ Trang Diệc Tình? Anh muốn ở bên cạnh ai, anh muốn lên giường với ai, thì có liên quan gì đến Trang Diệc Tình cơ chứ?
Thấy Hứa Thừa Ngôn nắm chặt tay, hùng hổ rời đi, khác hẳn với bộ dạng lịch thiệp ngày thường, Tiết Trạm không thể không suy tư, liếc mắt nhìn Triệu Ngu.
Tận mắt nhìn cô diễn kịch với tư cách là người ngoài cuộc, trải nghiệm này đúng là vô cùng vi diệu.
Dù sao, anh và Tiết Tử Ngang trước đây cũng là người trong cuộc, là con mồi của cô.