Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
Chương 156: Mật ngọt và thạch tín*
Editor: Eirlys
Beta: Hazjk + Ami
(*) Thạch tín (asen): Thạch tín là một loại chất hóa học được biết đến như là một chất cực độc, gấp 4 lần thủy ngân.
Khi Kỷ Tùy tan tầm về đến nhà, vừa mới mở cửa căn hộ ra, anh đã ngửi thấy mùi thức ăn nồng đậm.
Đứng hình mất 2 giây, mặt anh đột nhiên được thắp sáng bởi sự vui vẻ. Bước vào phòng bếp, quả nhiên anh nhìn thấy người kia đang mặc tạp dề bận rộn bên trong đó.
Rõ ràng nửa tiếng trước vừa nhắn tin cho anh là phải tăng ca, không thể tới nhà anh được, vậy mà lúc này lại đang chuẩn bị cho anh một bàn đầy đồ ăn phong phú.
Nghe được tiếng bước chân, Triệu Ngu xoay người, đắc ý cười cười: “Có kinh hỉ (bất ngờ + vui vẻ) không?”
Kỷ Tùy tiến đến ôm lấy cô, ấn một nụ hôn lên trán cô: “Kinh hỉ.”
Triệu Ngu bĩu môi, tỏ vẻ ủy khuất: “Ai bảo hai ngày nay anh không cho em sắc mặt tốt cơ chứ. Nếu em không làm gì cả, người ta sợ là sẽ nháo đến mức chia tay mất thôi.”
Kỷ Tùy bị cô chọc cười, nhéo mặt cô: “Em nói luyên thuyên cái gì vậy? Vì sao anh lại nỡ chia tay với em chứ?”
Triệu Ngu biết, không nỡ chia tay là thật, nhưng mấy ngày nay tâm trạng anh có chút suy sụp cũng là thật.
Kết quả thử nghiệm đêm đó vốn đã làm anh thất vọng, mà hai ngày nay cô còn lấy cớ tăng ca cố ý tránh mặt Kỷ Tùy vì dấu vết Hứa Thừa Ngôn để lại trêи người cô quá nặng. Loại chuyện như vậy rơi xuống đầu ai cũng không thể thoải mái được.
Triệu Ngu nhón chân lên hôn môi anh: “Ra ngoài nghỉ ngơi một chút trước đi, em làm một tẹo nữa là xong rồi.”
Kỷ Tùy thuận thế nâng mặt cô lên, cúi đầu quấy nhiễu môi lưỡi cô hồi lâu mới lưu luyến buông ra, lấy một cái tạp dề khác chuẩn bị đeo lên: “Để anh giúp em.”
“Không cần đâu.” Triệu Ngu đoạt lấy tạp dề xong đẩy anh ra bên ngoài: “Trêи bàn còn có một thứ kinh hỉ khác đó, anh nhìn kỹ thử xem.”
Kỷ Tùy tò mò đi đến phòng khách, trêи bàn ngoại trừ một tờ giấy A4 cũng không còn gì khác. Nhìn kỹ xuống dưới, anh không khỏi sửng sốt.
Đến khi vào phòng bếp lần nữa, nhìn thân ảnh vẫn bận rộn như cũ, anh bỗng nhiên bước vài bước tới gần, từ sau lưng ôm chặt cô, nhẹ nhàng ɭϊếʍ mυ"t̼ cần cổ cô: “Tại sao lại đột nhiên muốn từ chức?”
“Không phải lúc trước anh cũng muốn từ chức vì em sao? Em chỉ muốn làm việc mà anh cũng tình nguyện làm vì em thôi.” Nhìn vẻ mặt chân thành cảm động lại thâm tình của anh, Triệu Ngu thấp giọng cười cười: “Thực ra cũng không phải bởi vì anh. Tiết Tử Ngang đã biết em với anh đang ở bên nhau, Phó chủ tịch Tiết chắc chắn cũng rất nhanh sẽ biết thôi. Như vậy thì kể cả bọn họ rộng lượng không đuổi việc em, em ở lại công ty cũng không được tốt lắm, cho nên em mới dứt khoát từ chức, coi như là mọi chuyện đều đã qua đi.”
Cô nói càng nhẹ nhàng, Kỷ Tùy nghe được lại ôm cô càng chặt: “Cảm ơn em.”
“Đã nói không phải vì anh mà, bớt tự luyến đi.” Triệu Ngu không chút khách khí đánh vào tay anh một cái, sau đó lại cầm chặt: “Công ty quy định nếu muốn từ chức thì cần một tháng. Tuy Phó chủ tịch Tiết không có ý kiến gì với việc từ chức của em, nhưng em cần ở Hoa Xán một tháng nữa mới đi được. Còn nữa, chuyện gặp người nhà của anh, với cả… tương lai của chúng ta, cho em thêm chút thời gian suy nghĩ có được không? Sau khi từ chức ở Hoa Xán, em vẫn muốn nhanh chóng tìm được một công việc mới. Em muốn đợi đến lúc công việc mới ổn định, lúc đó mới lấy một thân phận hoàn toàn mới ra mắt gia đình của anh, có được không?”
“Anh hiểu mà.” Kỷ Tùy xoay người người cô lại rồi gặm mυ"t̼ môi cô: “Là do anh không tốt, do anh quá sốt ruột mới làm em áp lực như vậy.”
“Vậy anh muốn cảm ơn em như thế nào đây?” Triệu Ngu ủy khuất nhìn anh tỏ vẻ mong đợi: “Em đến cả công việc cũng không có, sau lưng anh còn có nhà họ Trang và nhiều cổ phần như vậy. Đợi khoảng cách giữa hai ta lớn hơn nữa, đến lúc đó anh muốn một chân đá văng em thì em không cũng biết nói gì nữa a.”
“Anh nuôi em.” Kỷ Tùy vỗ nhẹ mặt cô: “Nếu em không tin, anh sẽ chuyển hết cổ phần trong tay anh sang cho em.”
Triệu Ngu ngửa đầu, quay mặt đi: “Em mới không tin đâu.”
Kỷ Tùy ý cười càng đậm, chạm trán với cô rồi cọ cọ: “Được thôi, vậy thì bây giờ chúng ta liền đi làm thủ tục đi.”
“Bây giờ chưa cần, chờ ngày nào đó em muốn, anh lại chuyển cho em cũng được.”
Cô không phải cổ đông của Lan Tỉ, anh nếu tặng quyền sở hữu cổ phần không thể hoàn lại cho cô thì cũng cần sự đồng ý của các cổ đông khác, bây giờ vẫn chưa phải lúc để bại lộ thân phận.
Triệu Ngu trán chạm trán với anh, gần đến nỗi cảm nhận được hơi thở của anh, giọng điệu dần nghiêm túc: “Nếu thực sự có ngày đó, anh chắc chắn là tình nguyện chuyển cho em chứ?”
“Đương nhiên, mọi thứ của anh đều là của em.”
“Được nha, vậy lời hôm nay anh phải nhớ kỹ, đến lúc đó đừng có hối hận.”
“Nhất định không hối hận.”
Nhẹ nhàng hôn từ khuôn mặt xuống khóe miệng cô, Kỷ Tùy chiếm trọn môi cô mà gặp mυ"t̼, cạy được răng cô ra liền tiến quân thần tốc, bắt lấy cái lưỡi của cô làm dấy lên một trận lửa nóng.
Khi cả người bị anh bế ngang môиɠ lên, Triệu Ngu đã thở hồng hộc: “Ăn cơm trước đã.”
“Anh không đói bụng, em đói à?”
“Không có.”
“Vậy anh ăn em trước.”
“Còn chưa có tắm đâu.”
“Vậy thì cùng nhau tắm.”
Ở phòng tắm lăn lộn nửa ngày, lại triền miên trêи giường hồi lâu, chờ đến khi hai người đều bị người kia đút no thì đồ ăn đã sớm lạnh rồi.
Kỷ Tùy xuống bếp hâm lại đồ ăn, Triệu Ngu lười biếng nằm trêи giường nghịch điện thoại, tin tức đầu tiên đột nhiên đập vào mắt: [ Người điều hành Khoáng Thế Kỷ gặp một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, gây ra sự việc là một chiếc xe màu đen có liên quan. ]
Tuy rằng cô không phải lúc nào cũng quan tâm Thương Lục đang làm gì, nhưng cô vẫn luôn đặc biệt chú ý tới động thái của Khoáng Thế Kỷ. Cô không nghĩ là chỉ tra một từ mấu chốt lại có tin tức như thế. Ấn vào để đọc kỹ hơn, Triệu Ngu lập tức bật dậy từ trêи giường.
Trong tin tức nói, người điều hành Khoáng Thế Kỷ xảy ra tai nạn xe cộ là con trai thứ ba của chủ tịch, đó chẳng phải Thương Lục hay sao?
Thương Lục gặp tai nạn xe? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Kiềm chế bất an trong lòng, lắng nghe động tĩnh của Kỷ Tùy dưới phòng bếp, Triệu Ngu lập tức gọi một cuộc cho Thương Lục.
Lần thứ nhất gọi được nhưng người đầu kia không nhận. Cô lại đọc đi đọc lại tin tức đó mấy lần, không tìm thấy thông tin gì khác, chỉ có thể gọi lại một cuộc nữa. Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm vào màn hình, Thương Lục đã nhắn tin đến: [ Mọi chuyện đều ổn, nằm trong kế hoạch. ]
Cô cũng không rõ cụ thể kế hoạch của anh là gì, chỉ biết anh nói muốn giúp cô, cũng vẫn luôn liều mạng làm việc, không ngừng đẩy nhanh kế hoạch để nắm nhà họ Thương trong tay.
Vậy thì cả trận tai nạn xe này cũng là một trong những kế hoạch của anh?
Để đạt được mục đích, anh lại có thể đem sức khỏe và an nguy của bản thân ra đặt cược, phong cách không muốn sống như vậy thực sự là rất giống với cô.
Yên lặng hồi lâu, Triệu Ngu lại đột nhiên cười tự giễu.
Thực ra cũng không giống lắm, cô là vì chính bản thân mình, còn Thương Lục là bởi vì cô.
Cô so với bất kỳ ai đều ích kỷ hơn nhiều.
Lại có một tin nhắn gửi tới, Triệu Ngu cho rằng vẫn là Thương Lục, ấn mở màn hình nhìn qua, người gửi lại là Lăng Kiến Vi.
Lăng Kiến Vi nói: [ Tôi có việc muốn gặp em. ]