Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
Chương 153: Tàn nhẫn
Editor: Eirlys
Beta: Hazjk + Ami
Nếu không phải do Tiết Trạm năm lần bảy lượt dặn dò thì nắm đấm của Tiết Tử Ngang sớm đã rơi xuống trêи mặt Hứa Thừa Ngôn từ mấy ngày trước.
Anh đương nhiên khinh thường những lời Tiết Trạm nói, nhưng liên quan đến kế hoạch trả thù lâu dài của Triệu Ngu, anh lại không thể không mạnh mẽ áp chế lửa giận cùng hận ý đối với Hứa Thừa Ngôn xuống. Dù sao đánh nhau với Trang Diệp là do anh quá xúc động, nếu lại phát sinh xung đột với Hứa Thừa Ngôn, lỡ như người nhà họ Trang nghi ngờ, vậy thì phía bên Triệu Ngu liền hỏng việc.
Nhưng hiện tại anh không chủ động đi tìm người ta, tên khốn nạn kia lại còn trắng trợn ngang nhiên tự mình đưa tới cửa mà khiêu khích. Lửa giận vẫn luôn bị anh áp chế trong lồng ngực trong nháy mắt lại không chịu khống chế, phá tan cơ thể mà thoát ra ngoài.
“Cháu đứng lại đó cho chú!”
Thấy Tiết Tử Ngang mặc quần áo hoàn chỉnh rồi giận đùng đùng đi về phía cửa, Tiết Trạm ở sau lưng lạnh giọng trách cứ.
Tiết Tử Ngang dừng bước chân, quay đầu lạnh lùng nhìn Tiết Trạm.
Ánh mắt Tiết Trạm cũng lạnh lẽo không kém, gằn từng chữ một: “Nếu cháu không muốn phá hư chuyện của cô ấy thì ngồi yên ở phòng làm việc đợi cho chú.”
Triệu Ngu đã nhanh chóng mặc xong quần áo. Tuy chân vẫn còn hơi run rẩy nhưng lại không chút do dự lướt qua Tiết Tử Ngang, mở cửa ra ngoài.
Hứa Thừa Ngôn nguyện ý chủ động tới tìm cô, đối với cô mà nói đó là chuyện tốt. Kể cả người đàn ông đó rốt cuộc là xuất phát từ việc muốn trả thù lần trước bị Tiết Trạm tính kế bắt gian, hay đơn thuần là ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của một người đàn ông, hoặc là tình ɖu͙ƈ, cô cũng đều cảm thấy bình thường.
Nhưng vừa mới đi ra ngoài, trêи cánh tay bất chợt xuất hiện một bàn tay mạnh mẽ, cả người cô đều bị Tiết Trạm kéo vào phòng làm việc.
Phòng làm việc của Tiết Tử Ngang tạm thời đang sửa lại, bên trong không có phòng nghỉ và toilet, nhưng văn phòng của Tiết Trạm thì cái gì có cũng đều có cả. Triệu Ngu không chút khách khí, chuẩn bị định như vài lần trước, trực tiếp tiến vào phòng tắm của anh sửa sang lại một chút.
Tiết Trạm vẫn cầm tay cô không buông như cũ, con ngươi sâu thẳm xoáy chặt vào cô: “Vì sao lại làm với Tiết Tử Ngang?”
Triệu Ngu bày vẻ mặt vô tội: “Anh ta muốn làm, tôi không phản kháng được.”
Sức lực trêи cánh tay không tự giác tăng lên, Tiết Trạm vẫn không hé nửa lời, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.
Triệu Ngu tự giễu cười cười: “Thân thể của tôi có phản ứng với anh ta, tôi cô đơn trống rỗng, cái lý do này đã đủ chưa?”
Đối mặt với cô hồi lâu, anh mới từ từ buông lỏng tay, nhưng cô mới vừa xoay người định tiến vào phòng tắm thì giọng của anh lại từ phía sau truyền tới: “Triệu Ngu, có phải là em… chưa từng nghĩ đến việc muốn sống tiếp hay không?”
Thân mình Triệu Ngu cứng đờ, bước chân trong nháy mắt dừng lại.
Tiết Trạm tiếp tục nhìn chằm chằm bóng dáng của cô: “Người em hận nhất, không phải là Trang Diệc Tình, mà chính là bản thân em. Tìm Trang Diệc Tình báo thù xong, người tiếp theo là em có đúng hay không?”
Đầu ngón tay nắm chặt vạt áo, Triệu Ngu không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn cửa toilet.
“Tiết Tử Ngang làm em mềm lòng, em cảm thấy có lỗi với cậu ấy, em nghĩ là có thể làm giống như đối với Thương Lục vậy, dùng thân thể để trả nợ.” Tiết Trạm đột nhiên cười khẩy: “Đối với tôi thì sao? Cũng như vậy, dùng thân thể để trả? Thậm chí là Kỷ Tùy bị em lợi dụng, em cũng chuẩn bị dùng chiêu này, có phải không?”
Triệu Ngu vẫn trầm mặc không đáp.
Tiết Trạm đi nhanh đến trước mặt cô, nhìn gần cô: “Em cho rằng chuyện chỉ đơn giản như vậy? Em dùng hết tâm tư, tính kế nhiều người như thế, ngay cả tôi cũng bị mắc bẫy. Em cho rằng những gì em nợ tôi, chỉ cần cùng tôi lên giường vài lần là có thể trả được hết? Em cho rằng Tiết Tử Ngang vì em mà muốn chết muốn sống, mục đích là vì thân thể của em?”
Triệu Ngu yên lặng nhìn Tiết Trạm, khóe môi chậm rãi nhếch lên, cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
Anh nâng tay, lòng bàn tay lướt dọc theo môi dưới bị Tiết Tử Ngang hôn đến sưng đỏ của Triệu Ngu: “Tôi cảnh cáo em, đừng tưởng rằng em đã thực sự ăn sạch được tôi, đừng nghĩ tôi sẽ vì thế mà nguyện ý làm tất cả mọi chuyện cho em. Tôi muốn làm, là làm với người phụ nữ của tôi, chứ không phải một người chết lạnh lẽo vô hồn. Nếu em còn dám có những cái suy nghĩ đó nữa, thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ buông tay mặc kệ em.”
Cô vẫn không nói một lời như cũ, chỉ đứng yên không nhúc nhích nhìn anh, trêи mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tiết Trạm đương nhiên biết, lời cảnh cáo của anh không có hiệu nghiệm với Triệu Ngu. Nếu cô thật sự không muốn sống, thì dù anh có uy hϊế͙p͙ cô như thế nào cũng vô dụng.
Mới vừa rồi, nhìn cô sau khi làm tình với Tiết Tử Ngang, mặc quần áo hoàn chỉnh rồi ra ngoài với vẻ mặt bình tĩnh khác thường, suy nghĩ đáng sợ nào đó đột nhiên đánh mạnh vào trái tim của anh, làm anh vô cùng sợ hãi.
Chẳng sợ dù trong lòng lửa giận có lớn đến đâu, dù có chua xót đau đớn đến đâu, nhưng so với cái suy nghĩ đáng sợ kia thì chính mắt mình nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác ngược lại cũng không khó tiếp nhận đến như vậy.
“Triệu Ngu.” Anh yên lặng nhìn cô: “Em không cảm thấy, những người như hai chúng ta, chết là quá nhẹ nhàng hay sao? Chúng ta nên… lúc nào cũng mang theo áy náy, từ từ tra tấn bản thân, từng ngày từng ngày gắng gượng sống sót.
Tựa như tôi, muốn chết thì vô cùng đơn giản thôi. Nhưng Tiết Tử Ngang vẫn còn sống, thằng bé từ nhỏ đã không có cha, mà cha thằng bé là do tôi gián tiếp hại chết. Cho nên, tôi cần phải sống tốt, thay thế cha thằng bé chịu trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ nó.
Em cũng như vậy, em cho rằng báo thù cho mẹ em và Ngu Cẩn xong thì em có thể an tâm đi theo hai người họ? Ngu Cẩn đã chết, nhưng cha mẹ cô ấy vẫn còn sống, em cho rằng 3 triệu tệ kia đủ để xóa đi trách nhiệm chăm sóc họ sao? Tiền thì có là gì cơ chứ? Em cảm thấy bọn họ bây giờ cần thứ này sao? Bọn họ đặt toàn bộ hy vọng lúc tuổi già của mình vào em, em có tư cách gì để họ lại trải qua một lần đau khổ nữa vì mất đi con gái chứ?”
Tiết Trạm biết, từng chữ từng chữ anh nói đều bóp nghẹt trái tim cô, tàn nhẫn đến cực điểm, có thể cả đời này anh sẽ không nói ra lời nào độc ác hơn được nữa.
Anh cũng biết, cô vốn đã vỡ vụn, có lẽ căn bản là không chịu nổi những lời như vậy nữa.
Nhưng anh không còn biện pháp nào khác.
Triệu Ngu cứ ngơ ngác nhìn anh như cũ, môi run run, đôi tay đang siết chặt vạt áo cũng run. Cuối cùng, toàn bộ cơ thể đều không khống chế được mà run rẩy.
Nhưng cô vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không nói một lời.
Tay anh ôm vai Triệu Ngu, chậm rãi xoa mặt cô: “Hôm đó ở bệnh viện, tôi đã đưa ra lựa chọn, em đã thắng rồi. Tôi sẽ không ngăn cản em đi tìm Kỷ Tùy và Hứa Thừa Ngôn, nhưng em phải sống thật tốt cho tôi. Cả người em đều mang nợ, kể cả quyền quyết định sinh tử của chính mình cũng không có.”
Triệu Ngu cắn chặt răng, cả người run rẩy, tròng mắt ngấn lệ.
Anh kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ đầu cô: “Tôi giúp em báo thù, em cùng tôi cố sống cho tốt.”
Triệu Ngu một câu cũng chưa nói, nhưng lại vùi đầu vào trong lồng ngực anh, thất thanh khóc nức nở.
—–
Ami: Trạm ca thông minh quá, đọc chương này cứ nhói nhói trong tim.