Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Quy Hồn - Tuyệt Ca - Trang 4

Chương 45



Lộ Vô Quy đi đằng trước dẫn đường, chưa đi ra bao xa chợt nghe phía sau vang lên tiếng chuông, mặc dù chỉ vang lên một tiếng, nhưng ở trong thôn yên tĩnh này lại cực kỳ chói tai. Trong lòng nàng "lộp bộp" một tiếng, trong đầu mới vừa hiện lên hai chữ "không tốt" thì nghe thấy cái chuông đó liều mình vang như điên, sau đó thì nghe thấy Tiểu Tần kêu to một tiếng: "Sư phụ, có quỷ!" Có lẽ là quá kích động, giọng lớn đến mức vang vọng trong trời đêm.
Lộ Vô Quy kinh hãi đến sắp ngớ ngẩn luôn rồi! Lần này xuống giếng Hoàng Tuyền còn mang theo chuông Kinh Hồn! Cho rằng đây là đang tuần thôn bắt quỷ à! Nàng trợn mắt lên quay đầu nhìn, chỉ thấy phía dưới ngọc bài mà Tiểu Tần đeo trên cổ lại có ba chiếc chuông đồng nhỏ, ba chiếc chuông đồng nhỏ lúc này cảm ứng được quỷ xung quanh đang rung như điên rồi!
Quỷ đi lang thang ở trong thôn như nghe thấy tiếng chuông gọi ăn cơm mà nhào tới cả thảy.
Tần Đạo Gia hét lớn một tiếng, thoáng cái rút ra kiếm kim tiền đánh với bọn quỷ đang nhào tới.
Tiểu Long quát một tiếng: "Mẹ nó!" Rút ra đoản thứ liền đâm tới quỷ đang xông tới.
Ngay lúc này Lộ Vô Quy thất thần, trừ nàng ra thì mọi người đều đánh nhau với quỷ.
Nàng lại nhìn về phía giếng Hoàng Tuyền, chỉ thấy quỷ trong giếng như là nghe thấy tiếng kèn lệnh mà vọt ra ngoài toàn bộ, trận thế đó chẳng khác con kiến dọn nhà là mấy.
Nàng lại nhìn Tiểu Tần vẫn còn đang để chuông vang liên hồi, thấy hắn lại cầm lấy hai phiến lá liễu đang mở mắt âm! Tả Tiểu Thứ nói nàng là người trấn giếng, nàng cũng xem mình như người trấn giếng, nàng cho rằng người trấn giếng đều thường hay xuống giếng Hoàng Tuyền giống như nàng, biết làm thế nào để trừ tà tránh quỷ, biết làm thế nào để giảm động tĩnh của mình xuống thấp nhất để lẻn qua người quỷ mà không bị phát hiện!
Khi nàng nhìn thấy cái chuông trên cổ Tiểu Tần, nàng phát hiện mình hoàn toàn nghĩ lầm rồi! Nàng dám nói, cái gã này tuyệt đối chính là đạo sĩ bắt quỷ rỗi hơi rung chuông nơi nơi, nhìn thấy có cô hồn dã quỷ liền bắt đi, cho dù là người trấn giếng, cũng tuyệt đối sẽ không trấn hang quỷ. Rung chuông ở hang quỷ, đây không phải chán sống sao?
Du Thanh Vi tức giận quát to: "Ngắt chuông đi!"
Tần Đạo Gia lại hô to một tiếng: "Mau bịt chuông lại, nơi này quá nhiều quỷ!" Quỷ xông lên như tre già măng mọc, toàn bộ chạy tới phía Tiểu Tần, hắn giết không nổi, với gọi Lộ Vô Quy đang đờ ra: "Ngây ngốc làm gì, đuổi tà ma đi! Hỗ trợ đi!"
Lộ Vô Quy cực kỳ nhanh chóng lăn xa bảy, tám thước về phía sau, quả đoán kéo dài khoảng cách với bọn họ. Nàng thầm nghĩ: "Các người mới ngốc ấy!" Nàng sợ hãi. Giờ nếu mà xuống được giếng Hoàng Tuyền, Tiểu Tần lại làm ra chuyện như vậy, bọn họ đều phải mai táng bên dưới.
Nàng quát to một tiếng: "Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ, chạy!" Quay đầu liền chạy ra ngoài thôn.
Tả Tiểu Thứ kêu một tiếng: "Giờ còn chưa xuống giếng mà!" Vừa thấy chuyên gia có thể leo lên được cả giếng âm như Lộ Vô Quy lại chạy mất, vội vã chạy theo!
Du Thanh Vi thấy thế, mở rộng quạt giấy một phát đánh bay quỷ cản ở trước mặt, hô to một tiếng: "Sư thúc, chạy thôi!" Chạy như bay bám gót Tả Tiểu Thứ.
Long sư thúc quát to một tiếng: "Chạy!" Vội vã rút lui.
Ba người Quỷ Đạo nọ không đợi Long sư thúc hô, từ lúc Lộ Vô Quy chạy cũng đã chạy ra ngoài cùng Lộ Vô Quy.
Tần Đạo Gia vừa thấy rút lui hết, thoáng chốc tóm chặt Tiểu Tần bắt kịp thật nhanh. Hơi chậm vài bước, chỉ cần kéo dài khoảng cách sẽ rơi vào trong trận.
Trên cổ Tiểu Tần vẫn đeo chuông, những con quỷ kia dồn đống vào nhau vừa như mây đen vừa như bão cát đen mà vồ tới.
Lộ Vô Quy vắt chân lên cổ chạy vội ra ngoài, nàng phát hiện có ba tên chạy trốn còn nhanh hơn nàng, ba người Quỷ Đạo trông như quỷ đã vượt qua nàng, bắn vọt một cái liền nhảy qua chỗ nàng chôn bùa dẫn đường rồi vọt ra ngoài thôn, để lại ba mùi xác thối cho nàng ngửi!
Theo sau đó, lại có hai người đuổi theo. Nàng thầm nói trong lòng: "Mình chạy trốn không nhanh nữa từ lúc nào vậy?" Quay đầu nhìn lại, Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi đuổi theo một trái một phải, chạy song song với nàng. Nàng nhớ là Du Thanh Vi luôn chậm chạp, chạy trốn cũng không nhanh, hơi suy nghĩ, nàng vô thức liếc nhìn dưới chân hai cô ấy, thấy dưới chân họ dán vào một tấm bùa phong cương, bùa phong cương tụ gió theo nhịp chân của họ, cuốn lấy họ về phía trước.
Du Thanh Vi kêu một tiếng: "Bùa dẫn đường ở đằng trước!" Chạy đến chỗ bùa dẫn đường như một cơn gió quét qua, lao ra khỏi thôn biến mất trong màn sương dày che lối.
Nàng lao ra sau thì thấy Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi mặt không đỏ, thở không gấp mà đứng đó nói: "Bùa phong cương này quả nhiên hữu dụng." Nàng thầm nói: "Còn chưa xuống giếng Hoàng Tuyền mà mấy người đã dùng một tấm!" Nàng quả đoán mà bịt kín túi, nói: "Bùa phong cương dùng hết rồi không được xin tôi."
MDu Thanh Vi tỏa sáng, hỏi: "Em còn à?"
Lộ Vô Quy lắc đầu thật nhanh, lắc đầu thật mạnh, lắc đầu bạt mạng.
Du Thanh Vi hỏi: "Chạy xa như vậy an toàn chứ?"
Lộ Vô Quy nói: "Đây không phải có trận à? Miễn là không có người rung chuông dẫn đường cho lũ quỷ ra đây thì an toàn."
Lúc đang nói chuyện, Long sư thúc, Tiểu Long, anh Kiền cũng chạy ra một trước một sau. Sau khi bọn họ ra ngoài, lập tức kéo chỉ đỏ bắt đầu giăng lưới bùa.
Sau đó, Tần Đạo Gia kéo Tiểu Tần chạy ra, hai người bọn họ vừa ra đây, tiếng chuông leng keng liên hồi như đang gọi lũ quỷ trong thôn: "Mau tới đây, mau tới đây, chúng ta ở đây nè, ăn cơm thôi..."
Du Thanh Vi tức giận tới mức bỗng chốc ra sức giựt cái chuông trên cổ Tiểu Tần một cái, kết quả không giựt xuống được.
Tiểu Tần giữ chặt chiếc chuông trên cổ, la to: "Cô cướp chuông của tôi làm gì?"
Ba người Quỷ Đạo nọ không chút do dự, quay đầu bỏ chạy!
Long sư thúc, Tiểu Long, anh Kiền giăng lưới bùa thật nhanh. Lưới bùa vừa giăng lên, ánh sáng bùa chói mắt liền tỏa ra, những con quỷ như tre già măng mọc đánh vào lưới bùa, phát ra từng tiếng nổ tung 'bùm bùm bùm' như chạm vào điện cao áp.
Tiểu Long tức đỏ cả cổ, rống giận một tiếng: "Đầu óc anh có bệnh à, ở hang quỷ rung chuông Kinh Hồn!"
Lưới bùa vừa giăng, chưa tới một phút đã đen.
Du Thanh Vi lại đánh tới một quạt Thái Cực Càn Khôn.
Tiểu Tần kinh hãi, liều mạng giữ lại chiếc chuông vẫn đang rung không ngừng, kêu lên: "Đây là bảo vật truyền tông của tôi, các người muốn làm gì?"
Không nỡ vứt!
Nếu như đây không phải một mạng người, Lộ Vô Quy cảm thấy nàng nhất định sẽ đạp Tiểu Tần một cước về thôn để những con quỷ này tìm hắn.
Những con quỷ này nếu như rời thôn, vậy thì không chỉ là xung quanh 30 dặm gặp tai ương.
Tần Đạo Gia liên tiếp đánh vài đường ấn bùa lên chiếc chuông đó, kết quả chiếc chuông vẫn vang.
Lưới bùa rách hết, Du Thanh Vi vì ngăn chặn quỷ ra thôn mà vung quạt giấy như vỗ cánh, từng đợt bùa bay vọt lên người quỷ, đánh tan hết nhóm này tới nhóm khác, ngay cả quỷ nhiếp thanh cũng đi ra.
Lộ Vô Quy nhìn thấy hai người bọn họ đến cả một chiếc chuông tàn cũng không trấn giữ được, thò tay mau chóng giựt mạnh ba chiếc chuông kia, chỉ nứt vang ba tiếng "bộp bộp bộp", thế giới trong nháy mắt an tĩnh. Nàng lại hô một tiếng: "Du Thanh Vi, tránh ra!" Đạp lên vị trí Bát Quái trận, khẽ quát một tiếng: "Thiên Địa Vô Cực, mượn phép càn khôn!" Ngón tay hiện hình kiếm, vẽ ra một bùa Thái Cực bay lên không, đánh vào lũ quỷ nhào ra khỏi thôn. Phần lớn những con quỷ này đều khá yếu, bị "khí" của bùa Thái Cực đập một cái liền tan rã. Những ác quỷ đỏ và quỷ nhiếp thanh thì chịu được. Lộ Vô Quy xông lên, vung lên thước phép liền đánh tới phía chúng nó, vừa đập vừa đạp, rất mau đánh sạch lũ quỷ chạy đến. Còn mấy con trong thôn, nếu không có chuông dẫn đường, đoán chừng cũng không tìm được đường ra.
Nàng đánh quỷ xong, phát hiện mấy người Long sư thúc đều nhìn nàng, nàng ngẩn ngơ, nhất thời có hơi lúng túng, yếu ớt giải thích: "Tôi đánh quỷ một mình quen rồi, quên mất để lại vài con cho mấy người."
Tả Tiểu Thứ nói: "Khỏi phải để lại."
Tiểu Long nói: "Anh phục rồi! Thước của em so ra hữu dụng hơn đoản thứ của anh."
Anh Kiền mặt không đổi sắc, bình luận: "Dùng Bát Quái bộ thật là lô hỏa thuần thanh."
(*Lô hỏa thuần thanh = thành thục.)
Lộ Vô Quy tỉnh táo lại, thoáng cái ôm lấy cánh tay Du Thanh Vi kéo cô đến một bên, nói: "Tôi không xuống giếng cùng Tiểu Tần." Nàng vừa thốt lời, Tiểu Tần bỗng xông lên từ bên cạnh, vung lên nắm đấm đập về phía mặt nàng. Lộ Vô Quy nhanh nhẹn bước sang bên một bước, dễ dàng né tránh, hỏi: "Anh làm cái gì?"
Tiểu Tần đánh hụt một quyền, lại nhào tới phía nàng.
Lộ Vô Quy nhìn thấy con mắt của hắn đỏ cả lên, bộ dáng như hận không thể đánh chết nàng. Nàng liên tục né tránh mấy lần, Tiểu Tần vẫn không bỏ qua, vừa khéo nàng liếc thấy bên cạnh có một con rạch, nhấc chân cho Tiểu Tần một cước, hắn liền lăn vào trong rạch.
Ba con quỷ ban nãy cao chạy xa bay, không phải, là ba tên "Quỷ Đạo" ban nãy cao chạy xa bay lại xông ra từ bên cạnh như con quỷ. Quỷ Đạo nọ bị Lộ Vô Quy xem là thi quái thâm trầm hỏi: "Phải dẫn đứa đần này xuống giếng à?"
Tiểu Tần nắm lấy cỏ khô bò ra ngoài từ trong rạch, nhìn Lộ Vô Quy rống to: "Mày hủy chuông chép của tao." Xông lên lại muốn đánh nhau với Lộ Vô Quy, bị Tần Đạo Gia đưa một tay đè vai xuống.
Bỗng nhiên, lại có một giọng người giống quỷ kêu một tiếng: "Quỷ Nhất, Quỷ Tam."
Hai tên "Quỷ Đạo" bên cạnh nhìn về phía người đó thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào trong thôn, hai người bọn họ cũng nhìn vào trong thôn.
Lộ Vô Quy bị động tĩnh của bọn họ kinh động, cũng nhìn vào trong thôn, chỉ thấy khói đen ở giếng Hoàng Tuyền trong thôn vẫn cuồn cuộn, khói đen đó không phải khói đen thuần túy, mà còn thấp thoáng lộ ra ánh sáng đỏ. Khói đen trào ra ngoài như giếng phun.
Lộ Vô Quy hét một tiếng: "Chạy!" Quay người bỏ chạy.
Ba người Quỷ Đạo khi nghe thấy Lộ Vô Quy hô "Chạy" liền nhanh chân bỏ chạy như ba làn khói xanh thừa dịp khói đen âm u vẫn chưa tới gần.
Tả Tiểu Thứ mặt mày ngu ngơ hỏi: "Sao thế?" Lộ Vô Quy chạy thì nàng cũng phải chạy. Kéo Du Thanh Vi lại bắt đầu chạy , vừa chạy vừa nói: "Giờ vẫn chưa xuống giếng mà, tại sao đã chạy ngược về thế!"
Ba quỷ cùng Lộ Vô Quy chạy đầu, nhóm người Long sư thúc không chút do dự mà co cẳng chạy theo.
Tần Đạo Gia buộc lòng phải kéo lại Tiểu Tần muốn đánh nhau với Lộ Vô Quy cùng chạy, vừa chạy vừa hô: "Chạy cái gì thế?"
Lộ Vô Quy chạy rất nhanh, ba quỷ kia chạy còn nhanh hơn nàng, vẫn luôn chạy phía trước nàng, giống hệt lúc nãy, bọn họ đang ở cuối gió, bằng không thì nàng vừa thở gấp ngửi mùi xác thối vừa chạy sẽ hun nàng ói luôn. Nàng chạy một mạch đến chỗ bọn họ đỗ xe buổi chiều mới dừng lại, tựa vào bên xe thở hổn hển không ngừng.
Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ đuổi ở phía sau, cho dù trên chân dán vào bùa phong cương có thể mượn sức gió giảm bớt cân nặng, chạy xa như vậy cũng mệt thở không ra hơi, đến bên xe, hai người liền ngã vào cạnh xe, nếu như không phải ngại nằm trên đất quá khó coi, đoán chừng đều muốn nằm xuống đất lấy sức.
Qua hơn 20 phút, Lộ Vô Quy, Tả Tiểu Thứ, Du Thanh Vi đã thở đều, ba người Long sư thúc mệt đến đầu đầy mồ hôi mới chạy đến, chạy đến bên cạnh xe thì nằm ngay xuống đất, liền co quắp đang há to miệng thở hổn hển, ngực nhấp nhô như kéo bễ.
Long sư thúc còn uể oải hỏi: "Chạy... chạy... chạy... chạy cái gì... ?"
Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng dưới đất, nói: "Có thi quái, thi quái rất lợi hại bị quấy rầy ra ngoài rồi."
Tả Tiểu Thứ sụp đổ nói: "Chúng ta nhiều người như vậy, sợ gì thi quái chứ."
Lộ Vô Quy nói: "Thi quái này rất giống loại thi quái đầm đìa máu tươi đã cào chết ông nội tôi."
Quỷ Nhất ngồi xếp bằng ở trên mui xe nói: "Nha đầu, đó gọi là thây máu."
Quỷ Tam nâng cằm nói: "Tiếng chuông của tên đần kia dẫn ra thây máu, không chạy sẽ chết."
Quỷ Nhị nói: "Ban đầu còn muốn âm thầm vào đánh lén, bị tên đần đó đánh rắn động cỏ."
Lộ Vô Quy suy nghĩ một lúc, nói: "Chờ bình minh chúng ta lại đi đào nó ra."
Ba tên Quỷ Đạo nhìn nhau một cái. Quỷ Nhất nói: "Buổi tối nó đi ra, hẳn là đi đường âm nhờ giếng Hoàng Tuyền, nếu muốn ban ngày đào nó ra phải tìm nơi nó ẩn thân, thông thường thây máu đều chôn rất sâu, vả lại, không dễ định vị."
Quỷ Nhất nói: "Tôi có một chủ ý, lấy cái tên đần kia làm mồi đặt bẫy."
Lộ Vô Quy quay đầu thoáng nhìn ba người bọn hắn, nói: "Đó là một mạng người."
Quỷ Tam nói: "Nó sống tốn gạo."
Quỷ Nhị nói: "Chỉ biết gây trở ngại."
Quỷ Nhất nhìn vào nơi sâu xa trong thôn, lại đâm thêm một dao: "Thoát thân cũng chạy chậm hơn người khác."
Quỷ Tam lại nói: "Lợi dụng phế vật."
Du Thanh Vi thấp giọng nói với Tả Tiểu Thứ: "Lần này Tiểu Tần đắc tội lớn với người ta rồi."
Tả Tiểu Thứ ngả vào ghế sau nói: "Tôi cũng bị hắn đắc tội rồi! Nhọc nhằn khổ sở đi đường núi mười mấy dặm, ngay cả giếng Hoàng Tuyền cũng không thấy đã chạy về mệt như chó." Cô lại ngẩng đầu nhìn ba tên Quỷ Đạo ngồi trên mui xe, nói: "Cứ thế giết chết người không tốt lắm thì phải?"
Du Thanh Vi đứng lên, nói: "Tần Đạo Gia là chúng tôi mời tới, đồ đệ của ông ấy làm hỏng chuyện chúng tôi cũng không thoải mái, nhưng nếu vì chuyện này mà hãm hại người ta, rất không có đạo nghĩa."
Ba tên Quỷ Đạo cò kè mặc cả nửa ngày với Du Thanh Vi, cuối cùng nhường một bước, ba người bọn họ không lấy Tiểu Tần làm mồi đặt bẫy câu thây máu, nhưng kiên quyết không dẫn hắn theo và mọi thứ trên thây máu bọn họ muốn hết, Du Thanh Vi đồng ý.

Chương trước Chương tiếp
Loading...