Quy Hồn - Tuyệt Ca - Trang 4
Chương 41
Du Thanh Vi trở tay sờ sờ lên lưng, không sờ được cái gì, lại đứng dậy đi soi gương, vẫn không hề thấy gì cả. Cô hỏi Lộ Vô Quy vảy trắng đó là cái gì, có nguồn gốc hoặc ảnh hưởng ra sao.
Lộ Vô Quy nói: "Không biết." Nàng khó mà nói là cái gì, chẳng qua là cảm thấy vảy trắng trên lưng Du Thanh Vi đôi chút quen mắt, như là đã từng thấy ở nơi nào, nghĩ lại một lúc, không phải là giống vảy trên người cha Du Thanh Vi đó sao. Trên người cha Du Thanh Vi có, trên người Du Thanh Vi cũng có —— Du Thanh Vi chen tới bên người nàng làm cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.
Du Thanh Vi nghiêng người tựa vào bên cạnh Lộ Vô Quy, ôm lấy một cánh tay của nàng, trán kề lên bả vai của nàng, thấp giọng nói: "Ngủ đi, muộn rồi, giờ Tý cũng sắp qua."
Trong mơ hồ, nàng nhìn thấy có ánh trăng nhàn nhạt rọi vào vật thể màu trắng làm khúc xạ ánh sáng, trong ánh sáng mờ nhạt có một con vật giống như rắn toàn thân trắng trong như tuyết chậm rãi bò qua, con rắn đó rất lớn, lớn bằng bát cơm nàng ăn, nó ngẩng đầu lên, phun ra cái lưỡi, trên trán mọc ra một thứ như sừng con tê giác, bên tai còn có tiếng đọc của lão đạo sĩ đang dạy một đám tiểu đạo sĩ: "Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh, vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu*..."
(* Dịch: Đạo mà có thể giảng giải được thì không phải là cái đạo thường hằng. Tên mà có thể gọi được thì không phải là cái tên thường hằng. Không tên là khởi đầu của trời đất, có tên là mẹ của muôn vật. Cho nên thường không để nhìn thấy cái có vi diệu trong cái không. Thường có để nhìn thấy cái không vi diệu trong cái có. Hai cái đó cùng một nguồn gốc, nhưng tên khác nhau, đều gọi là huyền. (Cái) huyền ấy thâm sâu hơn cả những gì thâm sâu; chính là cửa phát sinh ra mọi điều huyền diệu.
Nguồn:http://www.thienlybuutoa.org/Books/tutuongdaogia/ttdg01.htm)
Lão đạo sĩ kia đọc vô cùng có ý cảnh và ý nhị, đại bạch xà nghe mà liên tục lắc đầu, nó lắc đầu, nàng cũng lắc đầu đọc theo.
"Tiểu muộn ngốc, tiểu muộn ngốc..."
Bàn tay lạnh lẽo vỗ vào trên mặt của nàng, tiếng nói quẩn quanh ở bên tai bay xa, mặt Du Thanh Vi xuất hiện ở trước mắt. Nàng nhìn thấy Du Thanh Vi với nét mặt sụp đổ, hỏi nàng: "Em có ngủ không hả? Khuya khoắt lắc đầu đọc Đạo đức kinh..."
Lộ Vô Quy mơ mơ màng màng đáp lại: "Dù sao cũng tốt hơn xuất hồn." Lật mình, nằm úp sấp, lại ngủ thiếp đi.
Ánh bình minh đầu tiên rực rỡ rọi sáng phía chân trời.
Âm thanh hỗn loạn trong đầu Lộ Vô Quy biến mất rồi, tiếng động lắc đầu đọc Đạo đức kinh cũng đã biến mất, toàn bộ thế giới tức khắc yên tĩnh lại, nàng lại chợp mắt một lúc, uể oải xuống giường, đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, đến khi bóp xong kem đánh răng mới chợt giật mình thấy không đúng, lùi về phía sau vài bước ló nhìn về trên giường, trên giường trống rỗng, không thấy Du Thanh Vi!
Chị Hiểu Sanh nói: "Giấc ngủ của Du tổng không tốt, từ trước đến giờ ngủ rất trễ mới rời giường, sau khi em rời giường thì cố gắng nhẹ chân nhẹ tay, ngàn vạn lần không thể đánh thức cô ấy, bằng không cô ấy tức giận sẽ xốc bay nóc nhà."
Lộ Vô Quy nói thầm: "Đây gọi là dậy trễ?" Lại chui về nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, khi nàng vệ sinh xong, đung đưa đi đến phòng khách, thấy ngay Du Thanh Vi ôm vào lòng một con gấu ngựa bông lớn lông bù xù, trên người quấn chăn nằm bò trên sô pha đang ngủ say, ngay cả chăn rơi hơn một nửa trên mặt đất cũng không biết.
Nàng sợ tiếng mở cửa làm phiền đến Du Thanh Vi, cũng không dám về nhà thay áo ngủ, yên lặng ngồi tĩnh tọa trên ghế sô pha đơn bên cạnh, chờ Du Thanh Vi tỉnh.
Nàng chờ đến lúc đói bụng, Du Thanh Vi vẫn chưa tỉnh.
Lộ Vô Quy mở một con mắt liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, nhìn thấy đã mười giờ rồi, Du Thanh Vi chỉ trở mình một cái, một chút dấu hiệu muốn tỉnh cũng không có.
Lại qua mười mấy phút, đột nhiên điện thoại di động mà Du Thanh Vi đặt ở trên khay trà vang lên.
Lộ Vô Quy sướng chết mất, nghĩ thầm: "Lần này ắt hẳn tỉnh dậy rổi nhỉ?" Sau đó nhìn thấy Du Thanh Vi trở mình, dường như rất buồn bực, dùng con gấu bông trong lòng bịt kín đầu và lỗ tai. Dáng vẻ này không giống như là muốn dậy nha! Nàng suy nghĩ một lúc, lặng lẽ đi tới bên bàn trà, nhét điện thoại di động của Du Thanh Vi vào dưới gối cô, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất xông về trên ghế sô pha đơn khoanh chân ngồi tĩnh tọa, giả bộ đang ngồi thiền, nhưng lại nhịn không được, liền mở mắt ti hí nhìn về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi đau khổ rên một tiếng, một tay tóm lấy điện thoại di động, liếc nhìn số điện thoại, đặt ở bên tai uể oải nói: "Chưa tỉnh ngủ, buổi trưa không sang ăn cơm nữa." Nói xong thì ném đem điện thoại di động tới bên kia ghế sô pha.
Lộ Vô Quy bất lực nhìn điện thoại di động, lại thoáng nhìn Du Thanh Vi "chưa tỉnh ngủ", ỉu xìu ôm cái bụng đói tới mức kêu rột rột, bỗng rất nhớ chị Hiểu Sanh. Cho dù cuối tuần chị Hiểu Sanh muốn ngủ dậy trễ, buổi tối ngày hôm trước nhất định sẽ chuẩn bị tốt bữa ăn sáng ngày hôm sau cho nàng, không để nàng bị đói.
Điện thoại di động của Du Thanh Vi lại vang lên, hết lần này lại tới lần khác.
Lộ Vô Quy nhìn điện thoại di động vang chuông không ngừng của Du Thanh Vi, cảm thấy điện thoại của Du Thanh Vi đáng thương giống như nàng.
Du Thanh Vi lập tức ngồi vụt dậy, buồn bực vò tóc, nắm lên điện thoại di động, liếc nhìn dãy số, nói: "Mẹ, làm gì vậy?"
Giọng Tả tổng truyền tới từ trong điện thoại: "Giờ đã mấy giờ rồi? Mau mau đến nhà ông con, mọi người đến hết rồi, đang chờ con."
Du Thanh Vi nắm điện thoại hít sâu liên tục mấy lần, cúp điện thoại.
Lộ Vô Quy thấy bộ dáng tức giận không chỗ phát tiết của Du Thanh Vi, không dám nói mình đói bụng, lặng nhìn Du Thanh Vi.
Đột nhiên, Du Thanh Vi tràn đầy tức giận nhìn nàng, nắm lên một cái gối đập tới phía nàng.
Lộ Vô Quy tay mắt lanh lẹ đón được cái gối, ôm vào trong lòng che bụng sôi lột rột.
Tay Du Thanh Vi ôm đầu cào lấy tóc của mình mấy lần, rồi về phòng đánh răng rửa mặt.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Du Thanh Vi tỉnh rồi, không sợ làm phiền đến cô nữa, vội nắm chặt chìa khóa đi về nhà mình, mở ra tủ lạnh lục ra sữa bò, hoa quả, bánh mì mà chị Hiểu Sanh mua, chất đống ở trước mặt gặm lấy gặm để. Nàng cảm thấy trọ ở chỗ Du Thanh Vi thực sự quá đáng thương, đến cả bữa sáng cũng không được ăn.
Sau khi nàng ăn no, mới vừa thay quần áo, thì Du Thanh Vi nhấn chuông cửa nhà nàng.
Nàng mở cửa thì thấy Du Thanh Vi đứng ở cửa nhà nàng, bộ dáng chưa tỉnh ngủ trông như mộng du, uể oải vung vẩy quạt giấy về phía nàng, nói: "Đi theo tôi." Quay người đi đến thang máy.
Lộ Vô Quy xoay người lại thật nhanh cầm lấy điện thoại chìa khóa, tiền, ba món mà chị Hiểu Sanh nói ra cửa phải cầm, nhét vào trong túi đeo lưng có trang bị thước phép và lá bùa của mình rồi đi theo Du Thanh Vi.
Nàng tiến vào thang máy thì thấy Du Thanh Vi ấn vào nút tầng B2, sau đó thang máy đến bãi đậu xe ngầm, dẫn nàng đến một chiếc xe màu tím bóng, thấp lè tè, dẹt tới mức như từng bị ép. Du Thanh Vi kéo ra cửa chỗ điều khiển, quay sang nói với Lộ Vô Quy: "Lên xe."
Lộ Vô Quy đi taxi đều ngồi ở phía sau xe, nàng theo thói quen đi kéo cửa sau xe, không thấy cửa xe, sau đó phát hiện xe này lại không có chỗ ngồi ở phía sau. Nàng buộc lòng phải vòng tới chỗ ghế phụ, mở ra cửa xe, thì thấy Du Thanh Vi đeo kính râm, ngáp một cái, đạp ga "vù" một cái lái xe ra ngoài.
Dù xe thấp, thế nhưng chỗ ngồi rất thoải mái, Du Thanh Vi lái xe không nói lời nào, Lộ Vô Quy tẻ nhạt, liền nghĩ tới giấc mơ tối hôm qua.
Mặc dù ở trong mộng cùng lắc đầu đọc Đạo đức kinh rất vui vẻ, nhưng giờ nàng hồi tưởng lại thì đôi chút không vui, trong đầu lờ mờ có một tiếng nói đang nói với nàng: "Không thấy Đại Bạch nữa" .
"Cốc thần bất tử, đó là huyền tẫn. Cửa huyền tẫn, chính là gốc rễ đất trời. Miên man trường tồn, dùng không bao giờ hết."
"Giữ chậu đầy hoài, chẳng bằng thôi đi. Mài cho bén nhọn thì không bén lâu. Vàng ngọc đầy nhà, làm sao giữ nổi. Phú quý mà kiêu là tự rước lấy họa..."
Giọng nói già nua khoan thai đó vang vọng ở bên tai.
Nàng nhắm mắt lại, dường như thấy được non xanh nước biếc, thấy được ráng mây sáng tỏ. Ánh nắng vào sớm tinh mơ rải xuống, rọi vào sơn thôn nhỏ bị cụm núi vờn quanh, ánh sáng và sương mù đan dệt thành quầng sáng từng vòng từng vòng, tầng này chất lên tầng nọ, giữa quang ảnh đan xen, lại có tiếng nói khoan thai: "Đại đạo. Nó ở trên Thái Cực mà không cho là cao. Nó ở dưới Lục Cực mà không cho là sâu. Nó sinh trước trời đất mà không cho là lâu dài. Nó sinh trưởng trước thời thượng cổ mà không cho là già..."
Giọng nói quẩn quanh, nàng lại sinh ra cảm giác mây giăng xa tắp, đất trời mênh mang, rồi lại như mặt hướng trời, lưng đón đất, hứng nhận khí của âm dương thiên địa giao hội, cảm thụ tinh túy của nhật nguyệt lưu chuyển, nhìn trăng mờ, tỏ, đầy, vơi...
Cảm giác tốc độ xe chậm lại kéo về tâm tư của Lộ Vô Quy, nàng mở mắt ra quay đầu nhìn lại, nhìn thấy xe quẹo vào một tiểu khu nhìn vô cùng quen mắt, trong con đường rợp bóng cây xanh, lại lái thêm một đoạn đường, lái đến trước một trạch viện hai bên cửa mỗi bên một cây hà liễu*. Là nhà ông Du.
(*hà liễu: tên khoa học là salix taoensis, là cây liễu đặc hữu ở Trung Quốc, thường sinh sống ở bờ sông.)
Mấy chiếc xe đỗ hết trong sân, Du Thanh Vi dừng xe đến chỗ đỗ xe dưới bóng cây ngoài sân, dẫn nàng đi vào.
Lộ Vô Quy đi theo sau Du Thanh Vi tiến vào phòng khách, trông thấy thật nhiều người ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, hình như là có chuyện gì.
"Miệng không lưu đức" ở đây, nhìn thấy Du Thanh Vi thì quái gở nói: "Ơ, cuối cùng đại tiểu thư đã tới rồi à." Thấy nàng, lại nói: "Hừ, tại sao còn mang theo người ngoài."
Du Thanh Vi chầm chậm đi qua đó, lười biếng vùi vào trên sô pha, đối với "Miệng không lưu đức" ngay cả mí mắt cũng không nhấc một cái, quay sang gọi chị Tiền: "Dì Tiền, cuối tuần chúng cháu sẽ ngụ ở đây, dì thu dọn một căn phòng ngủ cho tiểu muộn ngốc." Rồi dặn chị Tiền làm chút gì cho nàng ăn.
Lộ Vô Quy liền được chị Tiền cùng Tả tổng dẫn tới phòng ăn.
Nàng nghe thấy "Miệng không lưu đức" nói: "Cái quái gì vậy! Lão gia tử sẽ không chia thêm một phần tài sản cho nó đó chứ?"
Trong chốc lát, ông Du đi xuống.
Bọn họ đúng là muốn chia tài sản, hình như "Miệng không lưu đức" không hài lòng, sau khi xem một phần tài liệu thì làm ầm lên, nói là Du Thanh Vi được chia nhiều hơn, Kính Minh và Thanh Vũ nhà bà ta được chia ít, lại nói tới chuyện sang tên nhà cho chị Hiểu Sanh, còn nói mặc dù Du Thanh Vi đang quản lý Sở sự vụ không tồi, nhưng cái Sở sự vụ chí ít hơn mười triệu, chuyển tới tên Du Thanh Vi mà chỉ cho Du Thanh Vũ hai triệu là quá ăn hiếp người.
Du Thanh Vi lười biếng đáp: "Kinh doanh Sở sự vụ, ông chỉ cho một triệu rưỡi cất bước tài chính, nhiều năm như vậy vẫn do tôi quản lý, Sở sự vụ trị giá bao nhiêu tiền có quan hệ gì tới bà?"
"Miệng không lưu đức" kêu lên: "Tiểu Đường không phải người của ông cô? Không có ông cô và Tiểu Đường giúp đỡ, một mình cô, con nhóc con mở ra được Sở sự vụ? Không có tên tuổi của ông cô làm người đại diện pháp luật, sẽ có người tìm cô xem phong thủy?"
Lộ Vô Quy nghe bọn họ tranh cãi gay gắt, nàng nghe mà đầu phồng lớn. Lúc ăn xong điểm tâm, nói với "chị Tiền" là ra ngoài liền trốn vào trong sân.
Nàng cảm thấy ông Du chia tài sản là đúng, hãy tranh cãi to một trận với "Miệng không lưu đức" thấy tiền sáng mắt này đi, sớm chia sớm tốt. Nếu như không thừa dịp hiện giờ ông Du còn chống đỡ nổi giày vò mà chia tài sản, đến khi số tuổi lớn hơn không vẫy vùng nổi, Du Thanh Vi có thể đánh nhau với "Miệng không lưu đức", đến khi đó thì tuyệt đối là nhà không ngày nào yên tĩnh.
Lộ Vô Quy đứng ở trong sân nhàm chán nhìn chung quanh, đánh giá sân nhà ông Du, xem bố cục phong thủy của ông Du.
Lần trước nàng tới không quá chú ý, lần này mới phát hiện nhà ông Du lại là một bố cục Bát Quái, vầng cỏ, thực vật xanh hóa, đường đá được bài trí dựa theo phương vị Bát Quái. Đây là một Bát Quái trận, mà toàn bộ trận thế đều dẫn hướng về chủ trạch. Nàng tập trung nhìn theo hướng trận thế dẫn dắt về phía đỉnh của tiểu lâu, mặc dù nàng không hiểu trận, nhưng hiểu được vọng khí, thoáng nhìn ra được trong Bát Quái trận dẫn tới trên nóc nhà hội tụ thành âm dương nhị khí hợp thành một Thái Cực, Thái Cực chiếm giữ và xoay tròn ở trên nóc nhà, vầng sáng nhàn nhạt do khí hội tụ thành buông xuống từ trong Thái Cực kề sát ở trên nóc nhà, như là thấm vào trong phòng rồi che phủ chỗ nào đó.
Theo bản năng, nàng cảm thấy phía dưới Thái Cực này có thứ gì đó! Bát Quái trận của ông Du có liên quan với thứ đồ phía dưới Thái Cực.