Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Trang 2
Chương 61: C61: Điều kiện
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 61: Điều kiện
Bùi Tiếu từ từ tỉnh lại, lúc mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.
Tên nhóc nhà hắn?
Sao còn mặt mũi tới đây vậy?
Bùi Tiếu ngồi bật dậy, định chửi ầm lên thì bị Tạ Tri Phi bịt miệng lại.
"Nghe ta nói trước đã." Tạ Tri Phi nhìn thẳng hắn: "Người này từng giúp nhà chúng ta hóa niệm giải ma."
Mặt Bùi Tiếu đột nhiên trợn to, suýt thì nữa văng ra ngoài.
"Cho nên điểm này, ngươi không cần hoài nghi."
Bùi Tiếu khẽ ngẩn ra, gật gật đầu.
"Về phần tại sao ta phải điều tra nàng?" Tạ Tri Phi cắn răng, mơ hồ nói: "Là bởi vì trước kia ta cũng giống ngươi, cũng không tin có chuyện như vậy, cho nên mới quan tâm nhiều hơn."
Bùi Tiếu lại gật gật đầu.
Tạ Tri Phi: "Chuyện ta điều tra nàng, đến huynh trưởng ta cũng giấu nên nếu ngươi dám nói ra một chữ với ai thì hậu quả gì, người cũng biết rồi đó!"
Bùi Tiếu liều mạng gật đầu.
"Hiểu hết chưa?"
"Ưm, ưm, ưm!"
Tạ Tri Phi thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra.
Bùi Tiếu dùng sức hít hai ngụm không khí trong lành: "Tạ Ngũ Thập, ngươi đi nhà xí đã rửa tay chưa hả?"
"Ta nói chưa thì có phải người lại mắng ta không?"
Bùi Tiếu lúc này nào có rảnh mà mắng, hắn đưa đầu đến trước mặt Tạ Tri Phi, thần thần bí bí nói: "Lão thái thái nhà các ngươi vẫn còn sống, xin hỏi là quan tài của vị tổ tông nào phía dưới bị nứt thế."
Tạ Tri Phi biết không giấu được tên nhóc này.
Người này nhìn qua là một nhị thế tổ không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày trà trộn trong đám hòa thượng, thế nhưng lại tinh ranh giống như một con khỉ, chẳng ai thông minh bằng hắn.
Chỉ là sự thông minh này chưa bao giờ dùng vào chính đạo.
"Lão tổ tông nhà ta lúc còn trẻ từng tục huyền với người khác, người nọ mấy tháng trước vừa qua đời, Yến Tam Hợp là cháu gái nuôi của ngươi đó."
"..."
Một câu nói làm Bùi Tiếu cả kinh suýt nữa thì linh hồn xuất khiếu.
Lượng tin tức này, quá là bùng nổ rồi.
Hắn kinh ngạc nhìn Tạ Tri Phi, sau đó làm động tác cắt cổ...
Nếu ta ra ngoài nói một chữ, thì ngươi sẽ trực tiếp gi ết chết ta!
Tạ Tri Phi chưa bao giờ nghi ngờ hắn, kéo người về phía mình, đè nén nói: "Minh Đình, ta muốn mượn tay ngươi giúp ta điều tra chuyện này của Yến Tam Hợp."
Nhân thủ của hắn đều ở thành Tứ Cửu, nhưng tên nhóc này thì không, chức Tăng Lục Đạo tuy nhàn rỗi, nhưng lạilà người quản lý tất cả tăng nhân khắp đất nước.
Đây cũng là dụng ý thực sự khi nói ra với hắn.
Bùi Tiếu nuốt một ngụm nước miếng: "Ngươi còn muốn điều tra gì từ nàng nữa?"
Tạ Tri Phi nhíu mày, nheo mắt lại: "Tất cả, mọi thứ, toàn bộ!"
......
Thời gian chờ đợi cũng không dài, chỉ gần nửa canh giờ, một cái hộp màu đỏ đã nằm trên tay Quý Lăng Xuyên.
Trong bóng đêm tịch mịch, hắn cầm hộp đỏ kia đi vào Tĩnh Tư Cư, gật đầu với Lý Bất Ngôn đang canh giữ ở cửa.
"Ta có thể đi vào không?"
"Tiểu thư đã chờ ngươi từ sớm?"
"Ta cũng muốn đi vào." Bùi Tiếu ưỡn ngực, trừng mắt nhìn Lý Bất Ngôn, thầm nghĩ nếu ngươi dám ngăn cản ta, thì xem ta mắng chết ngươi như thế nào.
"Vào đi!" Lý Bất Ngôn dùng cơm xong, tắm rửa xong, tâm trạng cũng không tồi.
"Thoải mái thế sao?" Bùi Tiếu có chút không thể tin được liếc mắt nhìn Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi đẩy hắn, dưới chân hắn lảo đảo, vượt qua ngưỡng cửa.
Tạ Tri Phi tiến lên một bước, chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ trong phòng, không tiếng động hỏi: Ta có thể vào không?
Lý Bất Ngôn bước sang một bên, làm tư thế mời.
"Đa tạ!" Tạ Tri Phi vừa nhấc chân lên, nụ cười miễn cưỡng trên mặt liền hiện lên.
Càng sốt ruột, hắn càng giả bộ giống một công tử ăn chơi trác táng, đến khí thế xung quanh cũng mang theo vài phần bất cần đời.
Đi vào trong phòng, hắn hờ hững cười với Yến Tam Hợp, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Bùi Tiếu.
Yến Tam Hợp không nhìn hắn, chỉ nhìn Quý Lăng Xuyên.
Quý Lăng Xuyên bước lên trước, đặt chiếc hộp bên tay Yến Tam Hợp.
Yến cô nương, đây là thành ý của ta, mời ngươi xem thử.
Yến Tam Hợp mở hộp, lấy đồ vật bên trong ra đặt lên bàn.
Ba năm Thanh tri phủ, mười năm Tuyết Hoa Ngân(*), huống chi Quý Lăng Xuyên quản lý thủy vận và kho chứa bổ béo nhất thiên hạ.
(*)Cho dù là tri phủ thanh liêm không ăn hối lộ trái pháp luật, một nhiệm kỳ ba năm, chỉ riêng việc tuân theo các quy tắc ngầm thôi cũng phải có mười vạn lượng bạc rồi.
Tạ Tri Phi nhìn đến thẳng thắp, khó trách Hán vương bên kia muốn buộc tội tham ô cho hắn, số bạc này e là hơn phân nửa có lai lịch bất chính.
Vậy, Yến Tam Hợp cần bao nhiêu đây?
Tạ Tri Phi nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt nàng.
Yến Tam Hợp nhìn đống đồ trên bàn, mày nhíu lại.
Nàng nhíu màu, Quý Lăng Xuyên lại tưởng là nàng chê ít, vội giải thích: "Còn có một ít là tiền mặt, nếu chuyển qua thì e là động tĩnh quá lớn."
"Sông Nhược Thủy lớn cả ngàn dặm." Yến Tam Hợp rút ra hai tờ ngân phiếu, lạnh lùng nói: "Cho ta một gáo nước là đủ rồi, hai ngàn lượng, ta nhận rồi."
Chỉ hai ngàn lượng thôi ư?
Cằm Bùi Tiếu kinh ngạc đến sắp rớt xuống, đưa tay bóp chặt cánh tay Tạ Tri Phi: Tạ Ngũ Thập, đây con bà nó tình huống gì đây?
Con bà nó ngươi buông tay ta ra trước đi!
Tạ Ngũ Thập cho Bùi Tiếu một ánh mắt cảnh cáo, lông mi nhướng lên như có điều suy nghĩ nhìn về phía Yến Tam Hợp.
Quý Lăng Xuyên kinh ngạc đến ăn nói không liền mạch: "Yến cô nương, cái này, cái này, cái này...."
"Đừng nóng vội." Yến Tam Hợp giọng nói thản nhiên nói: "Ta còn muốn thành ý khác của ngươi."
Quý Lăng Xuyên thốt ra: "Yến cô nương cứ nói."
Yến Tam Hợp: "Sau khi hóa niệm giải ma thành công, Quý gia phải làm giúp ta một việc."
Quý Lăng Xuyên: "Việc gì?"
Yến Tam Hợp nhìn bóng đêm bên ngoài: "Tạm thời chưa nghĩ ra."
Quý Lăng Xuyên: "..."
Bùi Tiếu nhịn không được, hỏi thay cậu hắn: "Chuyện ngươi nói là giết người phóng hỏa, hay là trộm cướp gian dâm?"
Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi đang nói điều kiện với ta sao?"
"Vậy chắc chắn phải nói thôi." Bùi Tiếu kéo cao giọng: "Chúng ta đều là người đứng đắn có quy tắc, không làm những việc đó."
Yến Tam Hợp khẽ "à" một tiếng, tay chỉ chỉ vào chồng ngân phiếu kia, ý tứ rất rõ ràng, người đàng hoàng sẽ có nhiều tiền như vậy sao?
Bùi Tiếu thành thật ngậm miệng lại, liếc qua Tri Phi: Ông đây vừa bại trận rồi.
Tạ Tri Phi: Đáng đời.
Bùi Tiếu: Không phải giúp ngươi thăm dò nàng sao?
Tạ Tri Phi: Lần tới đổi cách thông minh khác để thăm dò được không.
Yến Tam Hợp không có thời gian nhìn hai người liếc mắt đưa tình, đặt ngân phiếu trong tay lên bàn rồi đứng lên.
"Ta đồng ý." Gân xanh trên trán Quý Lăng Xuyên nổi lên, hét lớn: "Ta đồng ý sau khi chuyện thành công sẽ làm giúp cô nương một việc, tuyệt đối không đổi ý."
"Bất Ngôn."
Lý Bất Ngôn đi vào trong phòng, lấy một tờ giấy trắng và mực in, cười híp mắt nói:
"Đến đây đóng cái dấu nào!"
Quý Lăng Xuyên cắn răng giậm chân một cái, ngón cái dính một mực đỏ.
"Cậu đồng ý thật sao!"
Quý Lăng Xuyên nhìn cháu ngoại mình, ngực phập phồng kịch liệt, rồi cúi đầu dùng sức ấn lên.
Hắn không có lựa chọn nào!
Quý gia cũng không có lựa chọn nữa!
Cho dù nàng muốn hắn giết người phóng hỏa thì hắn cũng sẽ làm thôi!
"Tiểu thư?"
Yến Tam Hợp nhận lấy tờ giấy kia, đi tới trước cửa đứng khoanh tay.
Ba nam nhân, sáu con mắt nhìn chằm chằm nàng, đều thầm nghĩ nàng còn định làm cái gì nữa?
Nàng chậm rãi xoay người, sắc mặt bình tĩnh nói: "Mộ Quý lão thái thái ở đâu, bây giờ hãy dẫn ta đi xem."
Sự ớn lạnh từ lòng bàn chân nhanh chóng dâng lên, khiến ba nam nhân rùng mình một cái.
Bùi Tiếu nhìn bóng đêm vô hạn bên ngoài phòng, lại len lén véo cánh tay Tạ Tri Phi.
Tại sao phải đêm hôm khuya khoắt?
Không thể ban ngày sao!
Tổn thọ quá!
Tạ Ngũ Thập không thấy đau vì bây giờ hắn đang bận nghĩ đến một vấn đề.
Tờ giấy trắng kia chẳng có chữ nào, lỡ như sau đó Quý Lăng Xuyên không thừa nhận thì hình như cũng chẳng làm gì được hắn?"
Yến Tam Hợp là vô tư hay là có chỗ dựa thế?
Bí ẩn dường như càng lúc càng lớn!
*** Định dừng mà ham quá, haizz, thôi giờ em dừng thật nè