Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Trang 2
Chương 201: Lo lắng
“Phụ thân nói đi.”
“Lão thái thái muốn giữ nha đầu Tam Hợp lại trong phủ…”
“Không phải đã giữ lại...” Tạ Nhi Lập biến sắc: “Ý của lão thái thái là cưới vào cửa? Ai cưới?”
Tạ Đạo Chi gật đầu: "Lão Nhị.”
Thần sắc Tạ Nhi Lập tức nặng nề, hồi lâu mới nói: "Không nói gì khác, chỉ sợ nhị đệ sẽ thấy tủi thân.”
“Thì ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm qua nha đầu kia nói với mẫu thân ngươi hai câu kia, khiến cho ta thay đổi chủ ý.”
Tạ Đạo Chi: "Học vấn của Yến tổ phụ ngươi, không ai hiểu rõ hơn ta, nha đầu kia được hắn đích thân truyền dạy, mực nước trong bụng không đơn giản.”
Tạ Nhi Lập thở dài.
Mực nước hay không không phải là thứ yếu, mấu chốt là nha đầu này tính tình tuy rằng lạnh lùng, nhưng hiểu lý lẽ, người như vậy gả cho lão nhị...
“Cũng không biết Liễu di nương có coi trọng nàng hay không." Tạ Nhi Lập thử hỏi.
Tạ Đạo Chi không nói tiếp, chậm rãi nhắm mắt lại: “Không vội, việc này để ta suy nghĩ lại.”
Tạ Nhi Lập nhìn phụ thân trước mắc, khẽ nhíu mày.
Để lão nhị cưới nha đầu kia, quả thật là một biện pháp vẹn cả đôi bên, nhưng không biết vì sao, trong lòng của hắn mơ hồ có sự lo lắng khác.
Yến Tam Hợp không biết chữ “được” kia của mình, khiến trong lòng mấy người Tạ phủ trăm chuyển ngàn mối như thế nào. Càng không biết hôn nhân của mình, đã có người quan tâm giúp.
Nàng và Lý Bất Ngôn đúng hẹn đi tới cửa góc.
Tạ Bất Hoặc giương mắt sửng sốt.
Chủ tớ hai người đều mặc thân nam trang, cực kỳ anh khí.
Yến Tam Hợp cũng sửng sốt.
Tạ nhị gia trước mắt mặc một bộ trường sam không cũ không mới, bên người chẳng mang ngọc bội, dáng vẻ như người đọc sách thanh nhã, khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Tạ Bất Hoặc rất nhanh đã đè nén biểu cảm lại, ngữ khí thoải mái nói: "Yến cô nương, lên xe đi.”
Yến Tam Hợp: "Không cần đi quá xa, đi gần gần là được rồi.”
Tạ Bất Hoặc: "Vậy ta dẫn cô nương đến mấy cửa hàng Tạ phủ gần đó xem thử.”
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, nửa canh giờ sau thì dừng lại ở một cửa hàng.
Yến Tam Hợp đi vào trong xem, là bán văn phòng tứ bảo.
Tạ Bất Hoặc cười nói: "Cửa hàng bán văn phòng tứ bảo trong kinh thành, đại đa số là của Tạ gia, cô nương cứ xem thoải mái, thích gì thì mở miệng nói với ta.”
Yến Tam Hợp không nói gì, Lý Bất Ngôn phía sau nàng lại mở miệng nói: "Nhị gia, ta có thể hỏi vài vấn đề không?”
Lúc Tạ Bất Hoặc phát hiện Lý Bất Ngôn nói chuyện, thì Yến Tam Hợp đã dịch sang bên cạnh một bước, nhường vị trí mặt đối mặt với hắn cho Lý Bất Ngôn.
Hắn thản nhiên nói: "Cô nương xin cứ hỏi.”
Lý Bất Ngôn: "Quý phủ tổng cộng có bao nhiêu cửa hàng bán văn phòng tứ bảo?”
Tạ Bất Hoặc tính toán: "Năm mươi tám.”
Lý Bất Ngôn: "Nhà này là thuê, hay đều là sản nghiệp của Tạ gia?”
Tạ Bất Hoặc: "Hơn phân nửa là thuê, hơn phân nửa là của nhà ta.”
Ngón tay Lý Bất Ngôn đặt sau lưng bấm ngón vài cái, vươn ra một ngón trỏ với Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp gật gật đầu.
Các nàng đang đánh đố cái gì thế?
Thân phận bối cảnh của Tạ Bất Hoặc đi ra ngoài, dù cho trong lòng có nhiều nghi hoặc thì cũng sẽ không hỏi nhiều một câu.
Mà Lý Bất Ngôn hỏi xong, lại lui về phía sau Yến Tam Hợp, không nói gì nữa.
Tạ Bất Hoặc chỉ vào Bát Bảo Các: "Nghiên mực Đoan Nghiễn này rất tốt, không biết có duyên với cô nương hay không?”
Yến Tam Hợp cầm trên tay nhìn vài lần: “Quả thật không tệ, Bất Ngôn.”
Lý Bất Ngôn móc bạc ra.
Tạ Bất Hoặc vội cười nói: "Ta tặng cô nương.”
Yến Tam Hợp khẽ nhíu mày.
“Cô nương đừng vội nhíu mày.” Tạ Bất Hoặc cười yếu ớt nói: “Ta từng tặng đại tỷ và tiểu muội rồi.”
Ý ở ngoài lời, ta coi ngươi là người thân.
Yến Tam Hợp nghĩ đến bát mỳ sáng nay: “Ngươi tặng ta Đoan Nghiễn, ta mời ngươi ăn cơm, như thế có được không?”
Tạ Bất Hoặc cười không mặn không nhạt: "Rất được!”
Xem xong mấy cửa hàng thì đã đến giờ cơm.
Chủ tớ Yến Tam Hợp không quen thuộc với kinh thành, chỉ đành nhờ Tạ Bất Hoặc dẫn vào một gian tửu lâu.
Phòng ở lầu hai, bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã.
“Nơi này không có người ngoài, mới Lý cô nương ngồi xuống, Ô Hành ngươi cũng ngồi đi.”
Tạ Bất Hoặc nhìn tiểu nhị đang rót trà: “Như cũ.”
Tiểu nhị vội nói: "Vâng, Nhị gia.”
Lý Bất Ngôn hào phóng ngồi xuống, Ô Hành chỉ dám ngồi nửa người, dáng vẻ rất câu nệ.
Yến Tam Hợp nhìn thấy, không khỏi sâu xa liếc mắt nhìn Tạ Tứ Thập.
Thức ăn mang lên đầy đủ, cô cầm đũa lên: "Nhị gia, mời.”
“Yến cô nương đừng khách khí.”
Một bữa cơm, ăn không chút tiếng động.
Ngoại trừ Ô Hành nhất cử nhất động đều cực kỳ không được tự nhiên, thì ba người còn lại đều ăn rất thoải mái.
Dùng xong, Lý Bất Ngôn móc bạc trả tiền, Tạ Bất Hoặc thì xách ấm trà lên cho Yến Tam Hợp súc miệng.
Uống xong một chung trà, Yến Tam Hợp nói: "Nhị gia buổi chiều ta còn có việc bận, chúng ta tạm biệt ở đây.”
Tạ Bất Hoặc: "Ta bảo Ô Hành đưa cô nương hồi phủ.”
Yến Tam Hợp: "Thời tiết đẹp, ta và Bất Ngôn đi bộ về, thuận tiện tiêu hóa.”
Tạ Bất Hoặc dựa lưng vào ghế: “Nghe hạ nhân nói Lý cô nương mỗi sáng thức dậy đều luyện công phu, hẳn là có thể bảo vệ ngươi.”
“Vâng, cho nên không cần lo lắng.”
“Vậy ta tiễn cô nương ra cửa.” Tạ Bất Hoặc cười yếu ớt đứng lên.
……
Bốn người từ biệt ở cửa tửu lâu.
Lý Bất Ngôn quay đầu nhìn về phía sau: “Tam Hợp, ngươi có cảm thấy Tạ Tứ Thập rất thú vị không?”
Yến Tam Hợp: "Nói nghe xem vì sao ngươi nghĩ như vậy?”
“Không nịnh bợ, không lấy lòng, không lạnh nhạt, không chậm trễ, đúng mực khéo léo, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.”
Lý Bất Ngôn nhịn xuống xúc động quay đầu lại: "Có thể làm đến mức này thì thật không dễ dàng, lúc nào cũng phải phỏng đoán lòng người, ta tự dưng cảm thấy chua xót giúm hắn.”
“Đừng vội kết luận.” Yến Tam Hợp cụp mắt: “Đại phòng và nhị phòng nước rất sâu, ngoại trừ Ngô thị và Tạ Uyển Xu, ta thấy khắp Tạ phủ không có ai là không thông minh cả.”
Lý Bất Ngôn suy nghĩ một chút, lại nói: "Năm mươi tám cửa hàng, một năm thu vào trên dưới một vạn lượng, nhưng Tạ gia ăn, mặc, ở, đi lại không chỉ có chừng đó bạc, chớ có thêm một Quý phủ nữa đó nhé.”
“Có lẽ Tạ phủ còn có nghề nghiệp khác.” Yến Tam Hợp chỉ vào con hẻm phía trước: “Đến bốn con hẻm rồi, ngươi cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, ta vừa nói chuyện, vừa dựng thẳng lỗ tai đây!”
Cửa ở góc tây bắc, bốn con hẻm lại ở phía đông, Yến Tam Hợp vì tránh tai mắt người khác, cố ý đi một vòng lớn từ phía đông nam, mới thấy được một giàn tường vi xanh um tươi tốt.
“Nhìn kìa!” Lý Bất Ngôn tinh mắt, thoáng cái đã thấy được một cánh cửa nhỏ màu xám tro ẩn trong tán lá xanh.
Cửa không cao, phải khom lưng mới có thể đi vào.
Lý Bất Ngôn cảnh giác nhìn trước nhìn sau, khí vận đan điền, nhảy lên đầu tường.
Từ trên cao nhìn xuống, động tĩnh bốn phương tám hướng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Nàng khoa tay múa chân với Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp khom ngươi chui vào trong giàn tường vi, tay nhanh chóng đẩy cửa.
Còn chưa với tới mép cửa, thì cửa đã mở ra từ bên trong, một bàn tay to vươn ra, nhẹ nhàng kéo Yến Tam Hợp vào bên trong.
Lý Bất Ngôn vẫn không nhúc nhích.
Nàng ngồi xổm ở đầu tường, lẳng lặng canh giữ một hồi lâu, sau khi xác định hết thảy an toàn, mới nhẹ nhàng nhảy vào trong tường.
“Lão thái thái muốn giữ nha đầu Tam Hợp lại trong phủ…”
“Không phải đã giữ lại...” Tạ Nhi Lập biến sắc: “Ý của lão thái thái là cưới vào cửa? Ai cưới?”
Tạ Đạo Chi gật đầu: "Lão Nhị.”
Thần sắc Tạ Nhi Lập tức nặng nề, hồi lâu mới nói: "Không nói gì khác, chỉ sợ nhị đệ sẽ thấy tủi thân.”
“Thì ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm qua nha đầu kia nói với mẫu thân ngươi hai câu kia, khiến cho ta thay đổi chủ ý.”
Tạ Đạo Chi: "Học vấn của Yến tổ phụ ngươi, không ai hiểu rõ hơn ta, nha đầu kia được hắn đích thân truyền dạy, mực nước trong bụng không đơn giản.”
Tạ Nhi Lập thở dài.
Mực nước hay không không phải là thứ yếu, mấu chốt là nha đầu này tính tình tuy rằng lạnh lùng, nhưng hiểu lý lẽ, người như vậy gả cho lão nhị...
“Cũng không biết Liễu di nương có coi trọng nàng hay không." Tạ Nhi Lập thử hỏi.
Tạ Đạo Chi không nói tiếp, chậm rãi nhắm mắt lại: “Không vội, việc này để ta suy nghĩ lại.”
Tạ Nhi Lập nhìn phụ thân trước mắc, khẽ nhíu mày.
Để lão nhị cưới nha đầu kia, quả thật là một biện pháp vẹn cả đôi bên, nhưng không biết vì sao, trong lòng của hắn mơ hồ có sự lo lắng khác.
Yến Tam Hợp không biết chữ “được” kia của mình, khiến trong lòng mấy người Tạ phủ trăm chuyển ngàn mối như thế nào. Càng không biết hôn nhân của mình, đã có người quan tâm giúp.
Nàng và Lý Bất Ngôn đúng hẹn đi tới cửa góc.
Tạ Bất Hoặc giương mắt sửng sốt.
Chủ tớ hai người đều mặc thân nam trang, cực kỳ anh khí.
Yến Tam Hợp cũng sửng sốt.
Tạ nhị gia trước mắt mặc một bộ trường sam không cũ không mới, bên người chẳng mang ngọc bội, dáng vẻ như người đọc sách thanh nhã, khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Tạ Bất Hoặc rất nhanh đã đè nén biểu cảm lại, ngữ khí thoải mái nói: "Yến cô nương, lên xe đi.”
Yến Tam Hợp: "Không cần đi quá xa, đi gần gần là được rồi.”
Tạ Bất Hoặc: "Vậy ta dẫn cô nương đến mấy cửa hàng Tạ phủ gần đó xem thử.”
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, nửa canh giờ sau thì dừng lại ở một cửa hàng.
Yến Tam Hợp đi vào trong xem, là bán văn phòng tứ bảo.
Tạ Bất Hoặc cười nói: "Cửa hàng bán văn phòng tứ bảo trong kinh thành, đại đa số là của Tạ gia, cô nương cứ xem thoải mái, thích gì thì mở miệng nói với ta.”
Yến Tam Hợp không nói gì, Lý Bất Ngôn phía sau nàng lại mở miệng nói: "Nhị gia, ta có thể hỏi vài vấn đề không?”
Lúc Tạ Bất Hoặc phát hiện Lý Bất Ngôn nói chuyện, thì Yến Tam Hợp đã dịch sang bên cạnh một bước, nhường vị trí mặt đối mặt với hắn cho Lý Bất Ngôn.
Hắn thản nhiên nói: "Cô nương xin cứ hỏi.”
Lý Bất Ngôn: "Quý phủ tổng cộng có bao nhiêu cửa hàng bán văn phòng tứ bảo?”
Tạ Bất Hoặc tính toán: "Năm mươi tám.”
Lý Bất Ngôn: "Nhà này là thuê, hay đều là sản nghiệp của Tạ gia?”
Tạ Bất Hoặc: "Hơn phân nửa là thuê, hơn phân nửa là của nhà ta.”
Ngón tay Lý Bất Ngôn đặt sau lưng bấm ngón vài cái, vươn ra một ngón trỏ với Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp gật gật đầu.
Các nàng đang đánh đố cái gì thế?
Thân phận bối cảnh của Tạ Bất Hoặc đi ra ngoài, dù cho trong lòng có nhiều nghi hoặc thì cũng sẽ không hỏi nhiều một câu.
Mà Lý Bất Ngôn hỏi xong, lại lui về phía sau Yến Tam Hợp, không nói gì nữa.
Tạ Bất Hoặc chỉ vào Bát Bảo Các: "Nghiên mực Đoan Nghiễn này rất tốt, không biết có duyên với cô nương hay không?”
Yến Tam Hợp cầm trên tay nhìn vài lần: “Quả thật không tệ, Bất Ngôn.”
Lý Bất Ngôn móc bạc ra.
Tạ Bất Hoặc vội cười nói: "Ta tặng cô nương.”
Yến Tam Hợp khẽ nhíu mày.
“Cô nương đừng vội nhíu mày.” Tạ Bất Hoặc cười yếu ớt nói: “Ta từng tặng đại tỷ và tiểu muội rồi.”
Ý ở ngoài lời, ta coi ngươi là người thân.
Yến Tam Hợp nghĩ đến bát mỳ sáng nay: “Ngươi tặng ta Đoan Nghiễn, ta mời ngươi ăn cơm, như thế có được không?”
Tạ Bất Hoặc cười không mặn không nhạt: "Rất được!”
Xem xong mấy cửa hàng thì đã đến giờ cơm.
Chủ tớ Yến Tam Hợp không quen thuộc với kinh thành, chỉ đành nhờ Tạ Bất Hoặc dẫn vào một gian tửu lâu.
Phòng ở lầu hai, bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã.
“Nơi này không có người ngoài, mới Lý cô nương ngồi xuống, Ô Hành ngươi cũng ngồi đi.”
Tạ Bất Hoặc nhìn tiểu nhị đang rót trà: “Như cũ.”
Tiểu nhị vội nói: "Vâng, Nhị gia.”
Lý Bất Ngôn hào phóng ngồi xuống, Ô Hành chỉ dám ngồi nửa người, dáng vẻ rất câu nệ.
Yến Tam Hợp nhìn thấy, không khỏi sâu xa liếc mắt nhìn Tạ Tứ Thập.
Thức ăn mang lên đầy đủ, cô cầm đũa lên: "Nhị gia, mời.”
“Yến cô nương đừng khách khí.”
Một bữa cơm, ăn không chút tiếng động.
Ngoại trừ Ô Hành nhất cử nhất động đều cực kỳ không được tự nhiên, thì ba người còn lại đều ăn rất thoải mái.
Dùng xong, Lý Bất Ngôn móc bạc trả tiền, Tạ Bất Hoặc thì xách ấm trà lên cho Yến Tam Hợp súc miệng.
Uống xong một chung trà, Yến Tam Hợp nói: "Nhị gia buổi chiều ta còn có việc bận, chúng ta tạm biệt ở đây.”
Tạ Bất Hoặc: "Ta bảo Ô Hành đưa cô nương hồi phủ.”
Yến Tam Hợp: "Thời tiết đẹp, ta và Bất Ngôn đi bộ về, thuận tiện tiêu hóa.”
Tạ Bất Hoặc dựa lưng vào ghế: “Nghe hạ nhân nói Lý cô nương mỗi sáng thức dậy đều luyện công phu, hẳn là có thể bảo vệ ngươi.”
“Vâng, cho nên không cần lo lắng.”
“Vậy ta tiễn cô nương ra cửa.” Tạ Bất Hoặc cười yếu ớt đứng lên.
……
Bốn người từ biệt ở cửa tửu lâu.
Lý Bất Ngôn quay đầu nhìn về phía sau: “Tam Hợp, ngươi có cảm thấy Tạ Tứ Thập rất thú vị không?”
Yến Tam Hợp: "Nói nghe xem vì sao ngươi nghĩ như vậy?”
“Không nịnh bợ, không lấy lòng, không lạnh nhạt, không chậm trễ, đúng mực khéo léo, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.”
Lý Bất Ngôn nhịn xuống xúc động quay đầu lại: "Có thể làm đến mức này thì thật không dễ dàng, lúc nào cũng phải phỏng đoán lòng người, ta tự dưng cảm thấy chua xót giúm hắn.”
“Đừng vội kết luận.” Yến Tam Hợp cụp mắt: “Đại phòng và nhị phòng nước rất sâu, ngoại trừ Ngô thị và Tạ Uyển Xu, ta thấy khắp Tạ phủ không có ai là không thông minh cả.”
Lý Bất Ngôn suy nghĩ một chút, lại nói: "Năm mươi tám cửa hàng, một năm thu vào trên dưới một vạn lượng, nhưng Tạ gia ăn, mặc, ở, đi lại không chỉ có chừng đó bạc, chớ có thêm một Quý phủ nữa đó nhé.”
“Có lẽ Tạ phủ còn có nghề nghiệp khác.” Yến Tam Hợp chỉ vào con hẻm phía trước: “Đến bốn con hẻm rồi, ngươi cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, ta vừa nói chuyện, vừa dựng thẳng lỗ tai đây!”
Cửa ở góc tây bắc, bốn con hẻm lại ở phía đông, Yến Tam Hợp vì tránh tai mắt người khác, cố ý đi một vòng lớn từ phía đông nam, mới thấy được một giàn tường vi xanh um tươi tốt.
“Nhìn kìa!” Lý Bất Ngôn tinh mắt, thoáng cái đã thấy được một cánh cửa nhỏ màu xám tro ẩn trong tán lá xanh.
Cửa không cao, phải khom lưng mới có thể đi vào.
Lý Bất Ngôn cảnh giác nhìn trước nhìn sau, khí vận đan điền, nhảy lên đầu tường.
Từ trên cao nhìn xuống, động tĩnh bốn phương tám hướng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Nàng khoa tay múa chân với Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp khom ngươi chui vào trong giàn tường vi, tay nhanh chóng đẩy cửa.
Còn chưa với tới mép cửa, thì cửa đã mở ra từ bên trong, một bàn tay to vươn ra, nhẹ nhàng kéo Yến Tam Hợp vào bên trong.
Lý Bất Ngôn vẫn không nhúc nhích.
Nàng ngồi xổm ở đầu tường, lẳng lặng canh giữ một hồi lâu, sau khi xác định hết thảy an toàn, mới nhẹ nhàng nhảy vào trong tường.