Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Trang 2
Chương 185: Linh Lung
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 185: Linh Lung
Đâu chỉ có một mình Tam gia biến sắc.
Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, nhất là Tạ Đạo Chi nghiến răng mắng một tiếng "Ngu phụ".
Lời này nếu đặt ở lúc bình thường thì không hề sai, lão phu nhân có thể còn cười híp mắt mà khen một tiếng "phu nhân hiếu thảo lắm".
Nhưng hôm nay, trong trường hợp này, trước mặt Yến Tam Hợp, lời này không thể nói ra.
Lão phu nhân có thủ tiết, có ngàn cực vạn khổ hay không, người khác không biết, nhưng Yến Tam Hợp lại biết rất rõ ràng.
Lại nữa, Yến Tam Hợp lần đầu tiên lộ diện, xem như là khách.
Khách đã nói giúp Ngô thị ngươi, người không cảm ơn thì thôi đi, lại bác bỏ mặt mũi của khách trước mặt mọi người, rất không nên.
Thứ ba, Yến Tam Hợp khó khăn lắm mới đồng ý dung nhập vào Tạ gia, vì thế lão phu nhân còn chẳng cần đến quy củ, nhưng lúc này Ngô thị lại nhảy ra, chẳng phải là muốn đuổi người đi sao!
Ngay khi cả bàn người không biết nên nói tiếp như thế nào, thì Tạ Tri Phi đứng lên, ấn Ngô thị ngồi xuống ghế.
"Mẫu thân ơi, người đứng, Tam Hợp ngồi, người là trưởng bối, nàng là tiểu bối, chẳng phải là khiến nàng không được tự nhiên sao. Hơn nữa, bên cạnh lão phu nhân không phải còn có con sao, để con giúp lão phu nhân gắp đồ ăn là được rồi."
Hắn cười tủm tỉm nói: "Mắt lão phu nhân nhìn chỗ nào, đũa của con sẽ duỗi đến chỗ đó, đã ba tháng rồi con không gặp lão phu nhân, người để con thể hiện chút hiếu thảo với."
Công phu nhìn mặt Ngô thị có kém hơn nữa thì cũng nhìn thấy sắc mặt lão gia không tốt lắm, cho nên không dám nhiều lời nữa.
Tạ Tri Phi trở lại vị trí của mình, nâng chung rượu lên, cười đến cực kỳ vô hại.
"Yến Tam Hợp, đa tạ ngươi đã nghĩ cho mẫu thân và đại tẩu ta, chén thứ nhất này ta thay hai người bọn họ kính ngươi, cũng kính lão tổ tông nhà ta, cuối cùng cũng đoàn tụ với tiểu bối bên nhà ngoại."
Miệng này đâu chỉ bôi mật, phải nói là khai quang mới đúng.
Vừa hóa giải được sự xấu hổ của Ngô thị, còn tiện thế vuốt mông ngựa lão phu nhân, mấu chốt nhất là hắn còn không quên dỗ nàng, còn dỗ rất thoải mải.
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi, tựa như thấy được một vị Bồ Tát tỏa hào quang lấp lánh.
"Lão Tam đệ ngồi xuống, chén thứ nhất không đến lượt đệ kính đâu!" Tạ Nhi Lập trừng đệ đệ nhà mình một cái, đứng dậy nâng chén với Yến Tam Hợp: "Nếu đã nhận người, thì đã là người một nhà, người một nhà không nói lời khách sáo, về sau cô nương ở trong nhà, dù là lão phu nhân hay phu nhân cũng đều sẽ thương ngươi như người một nhà."
Nói đến nước này, tình cảnh cũng có, bậc thang cũng có.
Yến Tam Hợp giơ cái chén lên, thản nhiên nói hai chữ: "Đa tạ!"
Một bữa cơm, ăn vui vẻ hòa thuận, giống như màn vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Lão phu nhân đang vui nên uống nhiều hơn hai chén rượu, đầu nghiêng trên vai cháu trai thiêm thiếp. Tam gia nhìn qua phụ thân, Tạ Đạo Chi buông đũa đứng lên, yến tiệc cuối cùng cũng tan.
......
Trở lại Tĩnh Tư Cư, Yến Tam Hợp còn chưa thay quần áo đã đóng cửa lại, kéo Lý Bất Ngôn ngồi xuống bên giường. Kể lại hết những gì nghe được ở Từ Ân Đường, nhìn thấy cho Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn nghe xong, vuốt cằm nói: "Vậy thì mẫu thân của Tạ Tam Thập và Tạ Ngũ Thập, tuy hiền lương đoan trang, hiếu thuận, nhưng có vẻ không được thông minh cho lắm nhỉ."
Yến Tam Hợp gật gật đầu.
Lý Bất Ngôn: "Còn Tạ lão nhị nương, tuyệt đối không phải người bình thường, đã không biết nhà mẹ đẻ của nàng đã phạm tội gì?"
Yến Tam Hợp lại gật gật đầu.
Lý Bất Ngôn: "Đại tiểu thư hai mươi bốn tuổi, theo lý thì cô nương tuổi này sớm đã nên xuất các, xem ra Tạ gia định nuôi nàng cả đời."
Yến Tam Hợp lại gật gật đầu.
Lý Bất Ngôn: "Ngươi nói Tạ Tam Thập và Chu thị không nói nhiều, có thể thấy tình cảm của hai phu thê cũng bình thường, nếu không thì mấy năm nay dưới gối không chỉ có một đứa con, cũng không biết trong phòng Tạ Tam Thập có mấy di nương."
Yến Tam Hợp vẫn gật đầu như cũ.
"Cái miệng của tên Tạ Ngũ Thập kia..." Lý Bất Ngôn cười khúc khích.
"Quả thật người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, người chết nói sống, người sống nói chết, chẳng hai giỏi bằng hắn, Tạ Chu Đáo cũng chưa hay lắm, phải gọi là Tạ Linh Lung mới đúng, bát diện linh lung ấy(*)."
(*)Bát diện linh lung là từ dùng để chỉ mấy người sống khôn khéo, sắc sảo ạ.
Yến Tam Hợp không nhịn được, cong môi cười.
Lý Bất Ngôn đếm thử người, thấy vẫn còn thiếu một: "Đúng rồi, Tạ Tứ Thập thì sao, sao ngươi không nói gì đến hắn vậy?"
Yến Tam Hợp bị nàng nhắc nhở thì chợt nhớ tới trên bàn cơm còn có một người như vậy.
Hắn nói rất ít, không có cảm giác tồn tại.
Lý Bất Ngôn: "Đều là thiếu gia, sao một người thì được vạn người kính yêu, một người lại bị lạnh nhạt, thật đúng là khác nhau một trời một vực mà!"
"Không liên quan đến chúng ta." Yến Tam Hợp lại nằm xuống, tay gối lên cánh tay."
"Bất Ngôn, ta cũng không có ý định ở lại Tạ gia lâu, trong đại trạch này nhiều thứ lộn xộn, phí đầu óc, cũng phí sức lực."
Lý Bất Ngôn nằm xuống, nghiêng người nhìn nàng: "Vậy ngươi còn chạy đi nhận người làm gì?"
"Tạ Tam Thập chân thành mời nên ta không tiện từ chối."
"Ngươi ấy, nói cho cùng vẫn quá mềm lòng."
Yến Tam Hợp bị giáo huấn không tiện cãi lại, chỉ có thể chuyển đề tài: "Đúng rồi, giúp ta nghĩ cách mở miệng với Tạ Linh Lung đi."
Lý Bất Ngôn đảo tròng mắt.
Ừm!
Đối phó với cái gương mặt hồ ly cười cười của Tạ Linh Lung, quả thực phải suy nghĩ cho thật kỹ!
......
Hồ ly mặt cười đang ôm một ngàn lượng đại tẩu vụng trộm nhét cho, ngồi trong phòng mẫu thân Ngô thị uống tổ yến.
Ngô thị nhìn đăm đăm con trai mình, nhìn thế nào cũng thất thật thích.
Ăn xong, Tam gia lau miệng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn nhìn nàng.
"Nương, sau này gặp chuyện liên quan đến Yến Tam Hợp, người nhớ kỹ câu này của con trai."
"Câu gì?"
"Yến Tam Hợp nói cái gì, thì chính là cái đó."
Ngô thị kéo cánh tay con trai: "Con trai, nàng ta rốt cuộc là gì của lão phu nhân thế, con nói thật với nương đi."
"Chỉ là một người họ hàng xa của lão phu nhân, lão phu nhân thấy nàng là cô nhi, cho nên nhận vào trong phủ nuôi thôi."
"Một cô nhi cũng không đến mức coi như bảo bối vậy chứ?"
Tạ tam gia dỗ: "Sao có thể không coi như bảo bối chứ, lão phu nhân tổng cộng có mấy người nhà bên ngoại? Không có, chỉ có một mình nàng. Nương đối tốt với nàng, thì chính là đối tốt với lão phu nhân."
Ngô thị ngượng ngùng buông tay ra, nghĩ một hồi thấy không đúng, lại nắm chặt.
"Lão phu nhân hôm nay để cho hai đứa một trái một phải ngồi ở bên cạnh bà, không phải là muốn gả nàng cho con đó chứ?"
"Vậy sao có thể chứ!"
"Con thì sao?" Ngô thị lo lắng nói: "Con nói thay cho nàng như vậy, không phải thích nàng rồi đó chứ?"
Tạ tam gia không ngờ mẫu thân ruột mình lại đột nhiên hỏi như vậy, chợt giật mình.
Con trai mình là loại người gì, người khác không biết, Ngô thị có thể không biết sao?
Bà vừa thấy con trai kinh ngạc, thì cực kỳ tức giận, đánh hắn một cái: "Thân phận của nàng tra là gì, thân phận của con là gì, môn không đăng hộ không đối, con đừng có lộn xộn."
"Nương nghĩ đi đâu rồi thế!" Tạ Tri Phi xoa xoa cánh tay: "Con chỉ coi nàng ta như muội muội thôi!"
"Tốt nhất là như vậy!" Ngô thị tận tình khuyên bảo: "Con tuổi cũng không nhỏ nữa, hay là mau sớm quyết định với Đỗ nha đầu đi, đứa nhỏ kia tuy nói có hơi kiêu căng, nhưng xuất thân rất tốt. Cha con cái gì cũng tốt, chỉ là không quan tâm nhiều đến hôn sự của con lắm, theo lý mà nói..."
"Nương, đừng theo lý mà nói nữa..." Tạ Tri Phi vừa nghe thấy lời này đã muốn chuồn đi: "Con mệt quá, về nghỉ trước đây, nương cũng nghỉ ngơi sớm đi!"
Ngô thị vẫn còn muốn nói.
"Con đừng trách nương nói nhiều, khắp kinh thành này người duy nhất không chê con đoản mệnh, lại một lòng một dạ với con, nương thấy cũng chỉ có Đỗ nha đầu chứ chẳng có ai khác đâu."
Vừa nói xong, thì nước mắt đã rơi xuống.
"Vẫn là nương xin lỗi con, không cho con một sức khỏe tốt, từ nhỏ đến lớn phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở..."
Lại nữa rồi!
Tạ Tri Phi thầm thở dài nặng nề!