Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Trang 2
Chương 122: Trang điểm
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 122: Trang điểm
Tam gia thầm nghĩ, sao trùng hợp vậy.
Lại xoay người trở về phòng, nhưng cảm thấy có hơi gượng gạo nên Tam gia dứt khoát hào phóng nâng cằm với phía đối viện: Đi một chút?
Yến Tam Hợp thầm nói: Ta chỉ muốn đi một mình.
Nhưng lúc này lại từ chối, thì có vẻ hơi chột dạ, Yến Tam Hợp cũng đơn giản hào phóng gật đầu một cái: Được!
Chùa miếu đêm khuya yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Tạ Tri Phi đang có suy nghĩ riêng, không muốn nói chuyện.
Yến Tam Hợp trong đầu cũng đủ các loại tin tức, càng không muốn nói chuyện.
Trước khi đi ngủ, Lý Bất Ngôn giặt sạch quần áo của nàng phơi lên, vì thế nàng mặc một bộ tăng y kiểu nam, nhìn lủng lẳng ở trên người.
Đây vốn là cách ăn mặc không thể không khó coi hơn, nhưng vì đầu tóc đen của nàng nên nhìn còn có cảm giác rất kinh diễm.
Tạ Tri Phi cho dù có tâm sự, nhưng vừa liếc mắt đảo quả cũng thấy hơi thấp thỏm không yên.
Nhưng Tam gia là ai chứ?
Tam gia hắn rành nhất là chuyện trong lòng dù gió nổi mây phun, thì trên mặt vẫn ung dung bình tĩnh.
"Đây hẳn là tâm ma khó nhất mà ngươi từng giải nhỉ?"
Yến Tam Hợp lắc đầu.
"Còn có cái khó hơn sao?"
Yến Tam Hợp gật gật đầu.
"Được rồi, là hắn nông cạn."
Tạ Tri Phi im lặng đi cùng cô một đoạn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngày mai còn phải dậy sớm, về đi."
Yến Tam Hợp giống như một con rối gỗ, nghe lời xoay người.
Tạ Tri Phi cúi đầu nhìn nàng, mới phát hiện ánh mắt người này là hư vô, không có tiêu cự.
Tam gia ta cứ như vậy không có cảm giác tồn tại sao?
Tạ Tri Phi tức cười.
Nếu ở trong kinh, bao nhiêu đại cô nương tiểu tức phụ đi ở bên cạnh hắn, tim chả đập thình thịch.
Đi tới cửa viện, Yến Tam Hợp quay người lại: "Ngươi về trước, ta đi tiếp."
Nói thì nói, nhưng dưới chân lại không nhúc nhích.
Tạ Tri Phi thấy cô chơi giật mình, biết trong đầu cô đang suy nghĩ thì gật đầu, xoay người rời đi.
Bỗng nhiên, cánh tay bị giữ chặt.
Hắn dừng chân, quay mặt đi: "Sao vậy?"
Ánh mắt Yến Tam Hợp hơi trầm xuống: "Nếu ngươi là Ngô Quan Nguyệt, nếu ngươi bị lưu vong, ngươi sẽ trốn ở đâu?"
Tạ Tri Phi: "..."
Yến Tam Hợp: "Nếu như Ngô Quan Nguyệt đã chết, mà ngươi là con của hắn, và đang lưu vong, thì chuyện gì có thể khiến ngươi liều lĩnh xuất hiện?"
Tạ Tri Phi: "..."
Yến Tam Hợp: "Chúng ta có thể nghĩ ra chiêu dụ rắn ra khỏi hang không?"
"..."
Tim Tạ Tri Phi chợt đập thình thịch.
......
Ngày hôm sau.
Cháu trai lớn Hồ Dũng ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, chỉ cảm thấy chân mỏi, mông cũng đau, cả người không khỏe.
Không chịu được cũng phải đứng lên.
Mấy chuyện đòi tiền này, miệng phải ngọt, da mặt phải dày, chân phải chịu khó, phải để cho quý nhân lúc nào cũng nhìn thấy ngươi.
Hồ Dũng được bà nương hầu hạ rửa mặt, dùng điểm tâm, trong ánh mắt tha thiết chờ đợi của người Hồ gia, nghênh ngang lên xe ngựa.
Đến miếu Quan Đế, hắn chờ ở dưới bóng cây giống như ngày hôm qua.
Chờ nửa ngày, vẫn không thấy bóng người.
Quý nhân hôm qua mệt mỏi, e là phải ngủ thêm một hai canh giờ.
Đợi đến giữa trưa, vẫn không thấy bóng người, Hồ Dũng cảm thấy không đúng, vội vàng tìm hòa thượng trông cửa trong miếu hỏi thăm.
Tiểu hòa thượng trông cửa vừa nghe hắn tên là Hồ Dũng, vội vàng lấy một cái túi trong lòng ra: "Cầm đi, bọn họ bảo ta chuyển cho ngươi."
Hồ Dũng mừng rỡ đến không khép miệng lại được.
Tuy rằng tay nải này xẹp lép, nhưng bên trong chắc chắn là ngân phiếu, hắn cẩn thận quan sát rồi, Bùi đại nhân rất thích dùng ngân phiếu.
Giàu không thể để lộ ra.
Cháu trai lớn nhìn trái ngó phải, dắt ngựa đến chỗ không có người buộc lại, lúc này mới lấy túi kia ra.
Một lớp vải mở ra, bên trong còn có một lớp.
Chậc, đúng là quý nhân hay cẩn thận.
Mở thêm một tầng nữa, bên trong còn có một tầng nữa.
Chậc, cận thận thật đấy.
Lại mở ra một tầng, bên trong lại có một tầng.
Hồ Dũng căng thẳng không dám thở mạnh.
Tầng này lại tầng khác, tám chín phần mười là khoản tiền lớn!
Giàu rồi!
Cuối cùng tới một tầng cuối cùng.
Ôi, sao chỉ có một tờ giấy mỏng thế này, ngân phiếu đâu?
Trên giấy viết gì vậy?
Hồ Dũng không biết chữ, vội vàng cưỡi ngựa trở về miếu Quan Đế.
"Tiểu sư phụ, làm phiền giúp ta xem trên này viết cái gì? Có phải là nơi giấu ngân phiếu không?"
Tiểu sư phụ nhận lấy, chắp tay trước ngực: "Tự lực cánh sinh, cố gắng phấn đấu."
Cái gì mà tự lực cánh sinh, cố gắng phấn đấu.
Tiểu sư phụ chỉ vào tờ giấy, nói: "Xem rõ rồi, trên này tổng cộng viết tám chữ: - tự lực cánh sinh, cố gắng phấn đấu."
"..."
Giống như có chín chín tám mươi mốt tia sấm chớp lôi đồng loạt bổ xuống.
Hồ Dũng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã rầm xuống.
......
Đường về.
Năm ngày đường núi, chỉ dùng bốn ngày rưỡi.
Đến Quan Âm thiền tự, Bùi đại nhân đội một đống tóc rối như tổ chim, thần sắc lại cực kỳ nghiêm túc.
"Trí Thông, dựa vào thân hình sáu người chúng ta, mỗi người tìm hai bộ quần áo mới, hai đôi giày mới, sáng sớm ngày mai ta muốn thấy."
Trí năng: "Bùi đại nhân, xiêm y của hai vị cô nương thì mua thế nào?"
Bùi đại nhân chỉ vào Yến Tam Hợp, vênh váo tự đắc nói: "Một thiên kim đại tiểu thư Bùi gia ta, một nha hoàn hầu hạ đại tiểu thư."
"Tắm rửa, ăn cơm, ngủ..."
Tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Lý Bất Ngôn rửa mặt đẩy cửa ra, một tiểu hòa thượng gầy gò cầm xiêm y và hộp trang sức chờ ở ngoài cửa.
"Trí Thông sư huynh bảo ta đưa tới cho các ngươi."
"Đa tạ."
Lý Bất Ngôn xoay người đặt lên bàn, mở hộp trang sức lấy đồ từ bên trong ra, tặc lưỡi nói: "Tam Hợp, thay quần áo."
Vẻ mặt Yến Tam Hợp âm trầm, không nhúc nhích.
Lý Bất Ngôn đi tới, chạm vài vào nàng: "Hôm qua lúc Bùi đại nhân sắp xếp mọi chuyện, ngươi cũng không lên tiếng."
"Đó là bởi vì ta không nghĩ tới còn cần mang trang sức."
Yến Tam Hợp u oán nhìn chằm chằm trang sức kia.
Muốn bẻ nó ghê!
......
Phía đối diện, Tạ tam gia nhìn mình trước gương đồng, râu mép lôi thôi, tóc hơi rối, ánh mắt tiều tụy...
Không sai, rất có vài phần dáng vẻ của thị vệ.
"Minh Đình, xuất phát."
Hai người ở trong viện kia cũng mở cửa ra.
Lý Bất Ngôn đi ra trước, nha đầu này thay một bộ quần áo xinh đẹp, cả người tươi tắn như mùa xuân.
Đều nói Phật cần dát vàng, người cần y phục, nha đầu này chỉ hơi trang điểm thôi cũng đã rất xuất chúng rồi.
Lúc này, trong cửa lại thêm một người bước ra nữa.
Người nọ mặc một thân xiêm y màu đỏ hạnh, mặt mày như núi, ánh mắt tựa sao.
Trâm cài trên mái tóc đen nhánh như mây lay động qua lại, tỏa ra ánh vàng rực rỡ, mà khuôn mặt và môi xưa nay tái nhợt cũng bởi vì ánh vàng kia, mà có vài phần huyết sắc.
Hồng y, ánh vàng, huyết sắc... rầm rầm đập vào mắt mọi người.
Tim Tạ Tri Phi như bị cái gì bóp chặt, chợt nhảy dựng lên.
Hắn dùng sức hít sâu một hơi, làm bộ đẩy Bùi Tiếu ở bên cạnh: "Phía... phía dưới làm việc như thế nào rồi, ngươi nói một câu đi."
"Nói gì cơ?"
Bùi Tiếu nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hai má nóng lên, và... chân mềm ra..."
Sống nhiều năm như vậy, Bùi đại nhân ra vào các lầu ác đều bình thản ung dung, thế mà trên gương mặt lần này lại phá lệ lộ ra một chút xấu hổ.
Chết rồi!
Bà đồng này sao vừa trang điểm lên, sao lại đẹp như thế?
"Ta.... Ta, ta, ta...."
"Còn ngây ra đó làm gì, nói mau!"
Khẩu khí của Yến Tam Hợp chưa bao giờ mất kiên nhẫn như lúc này.