Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 954: Ấm áp
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 954: Ấm áp
Tạ Tiểu Hoa chờ ở cửa thứ hai, thấy trong mưa có người che dù đi tới, vẻ mặt hoảng hốt.
Nhưng trong lòng hắn biết, không phải nhóc con kia, nhóc con kia đi đường lúc nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, như một cơn gió.
Hắn ra nghênh đón: "Đại gia, Chu Thanh và Đinh Nhất chờ ngài đã lâu."
Tạ Nhi Lập gật đầu.
Đèn thư phòng sáng lên.
Chu Thanh và Đinh Nhất bước lên hành lễ.
Tạ Nhi Lập nhìn đùi trái khập khiễng của Chu Thanh.
"Các ngươi không tới tìm ta, ta cũng muốn đi tìm các ngươi, lão tam e là không thể trở về trong một sớm một chiều, có tính toán gì chưa?"
Chu Thanh: "Đại gia, tiểu nhân muốn ở lại trong phủ, chăm sóc vườn cũng được."
Tạ Nhi Lập chợt nghĩ đến mấy ngày trước Tạ tổng quản nói hắn già rồi, muốn tìm người nối nghiệp trong phủ, người trước mắt này...
Là người đắc lực nhất bên cạnh lão tam, làm việc thỏa đáng, không chỉ như thế, hắn rất quen thuộc với người của phủ Cẩm Y Vệ, Ngũ thành binh mã ti.
Tình hình trước mắt của Tạ gia, bên ngoài đang cần có một người chu toàn như thế.
Hắn quyết định thật nhanh: "Chăm vườn là uổng phí tài năng, về sau ngươi đi theo Tạ tổng quản đi!"
Hốc mắt Chu Thanh lập tức nóng lên.
Hắn đột nhiên nghĩ đến lúc mình tỉnh lại, Hoàng Kỳ thuật lại lời Tam gia...
"Ngươi nói với hắn, bảo hắn dưỡng thương xong thì đi tìm Tạ Tiểu Hoa, bảo hắn dưỡng lão cho Tạ Tiểu Hoa giúp ta."
Đi theo Tạ tổng quản, hẳn là có thể thường xuyên nhìn thấy nàng!
Chu Thanh nghẹn ngào nói: "Tiểu nhân, đa tạ ân điển của gia."
Tạ Nhi Lập gật đầu, nhìn về phía Đinh Nhất.
Đinh Nhất vội nói: "Tiểu nhân muốn chuộc thân ra ngoài."
Cuối cùng, hắn nhìn sắc mặt đại gia nói: "Tiểu nhân đã hẹn với Hoàng Kỳ, muốn cùng nhau ra ngoài xông pha."
Lông mày Tạ Nhi Lập giật giật, run giọng nói: "Các ngươi định... xông đi đâu?"
Đinh Nhất: "Phía nam."
Phía nam?
Nơi Yến cô nương tới.
Lão Tam bọn họ ở nơi đó!
Tạ Nhi Lập hít sâu một hơi, dùng sức ngăn chặn cảm xúc cuồn cuộn: "Các ngươi định khi nào thì lên đường?"
Đinh Nhất vừa nghe lời này, lập tức nghĩ đến lời dặn dò ngày đó của Tam gia.
Lúc ngươi xin nghỉ việc với ca ca ta, còn thể nói thêm một câu là có hẹn với Hoàng Kỳ.
Nếu hắn hỏi người xông đi đâu thì ngươi cứ trả lời là đến phía nam.
Hắn là người thông minh, nhiều ít sẽ ngộ ra chút gì đó.
Gia à, thật đúng là bị ngài đoán đúng rồi.
Đinh Nhất: "Nếu đại gia đồng ý, qua vài ngày nữa tiểu nhân sẽ lên đường."
"Đồng ý, đồng ý, ngươi..." Hai tay Tạ Nhi Lập đặt trên đầu gối nắm chặt tay, ổn định ngữ khí.
"Ngươi và Hoàng Kỳ từ nhỏ quen biết nhau, về sau phải chăm sóc nhau, có xông pha hay không cũng không sao, mấu chốt là đừng giày vò sức khỏe, phải thường thường nhớ đến người nhà, người nhà đều mong các ngươi sống tốt! Người trong nhà đều ngóng trông các ngươi an yên!
Đinh Nhất có ngốc hơn nữa cũng biết mấy câu này là đại gia nói cho người sau lưng hắn nghe.
Hắn quỳ xuống, nặng nề dập đầu ba cái.
"Đại gia yên tâm, lời này tiểu nhân xin ghi tạc trong lòng, cũng sẽ nói với Hoàng Kỳ."
Tạ Nhi Lập lấy trong ngăn kéo ra một cái hộp nhỏ, mở ra lấy mấy tấm ngân phiếu.
"Gia không giàu có gì, ngươi cầm mấy tấm ngân phiếu này bên người, đừng để đói bụng, đừng để lạnh, mỗi ngày đều phải ăn cơm thật ngon."
"Đa tạ đại gia, tiểu nhân xin dập đầu ba cái với đại gia."
Là dập đầu cho Tam gia.
...
Biết được điểm dừng chân của của lão tam, Tạ Nhi Lập không chỉ không vui, lại càng thêm lo lắng, khí hậu không quen, ăn ở không quen...
Hắn ngồi đó một lúc lâu mới trở về nội trạch.
Lúc về mưa càng lớn, trên đường đá xanh không một bóng người, không biết có phải ảo giác Tạ Nhi Lập hay không, mà lão tam vừa đi, sự rôm rả náo nhiệt trong phủ cũng đi theo.
Từ xa nhìn thấy ánh sáng tỏa ra trong viện Phương Châu, không hiểu sao hắn lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Hắn đi vào trong viện, có nha hoàn tinh mắt, hô "Đại gia đã về", một lát sau, Chu thị vội vàng ra nghênh đón.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Đang chờ chàng đấy."
Chu Vị Hi tiến lên cởi áo ướt dính mưa của hắn ra, lại lệnh nha hoàn lấy canh nóng, tắm rửa thay quần áo cho đại gia.
Tạ Nhi Lập ra khỏi phòng tắm, đã thấy một chén thuốc nóng hổi đặt trên bàn.
Mấy ngày nay đổi mùa, hắn nhiễm chút phong hàn, ban đêm thường ho mấy tiếng.
"Thuốc phải uống khi còn nóng."
Chu Vị Hi đã lên giường, ngẩng đầu dặn dò một câu, lại nhìn sổ sách trong tay.
"Mấy tháng nay phía lão nhị có thu nhập nhiều hơn một phần, đại gia có muốn hỏi thử xem thu nhập này từ đâu không?"
"Không cần hỏi." Tạ Nhi Lập uống thuốc, trán toát ra mồ hôi nóng.
"Hắn đưa nàng cầm là được, không còn sớm nữa, ngủ đi."
"Ừ!"
Đèn tắt, trong phòng tối sầm lại.
Tạ Nhi Lập thích bóng tối như vậy, không cần phải đeo mặt nạ miễn cưỡng vui cười nữa.
Nữ nhân bên cạnh trở mình, đối mặt với hắn.
"Đúng rồi, hôm nay đại ca phái người tới, nói quẻ tượng là đại cát, bảo chàng không cần lo lắng."
Khi con người bất lực, chỉ có thể cầu thần xem bói.
Quẻ này tính toàn trong một tháng tới, đều là đại cát, Tạ Nhi Lập không biết là đại cữucca là cố ý dỗ hắn, hay là cảm thấy như thế thì hắn sẽ yên tâm.
Hắn cũng quay lại, đối mặt với nàng.
"Nương hôm nay thế nào?"
Ăn không ít, nhưng cơn mưa làm bà hơi phiền lòng, đứng ở cửa viện lão tam gạt lệ, ta khuyên rất lâu mới về.
"Tính tình của nương không phải dễ khuyên." Tạ Nhi Lập thở dài: "Mấy ngày nay khiến nàng vất vả rồi"
"Người vất vả là chàng mới đúng." Chu Vị Hi cũng thở dài theo: "Chuyện bên ngoài phải quan tâm, chuyện của lão tam phải quan tâm, chuyện trong phủ cũng phải lo lắng."
Đúng vậy, gia chủ không dễ làm, phương diện nào cũng phải lo đến.
Nhưng mà, thứ khiến hắn lo nhất là sau ba năm Đinh Ưu, hắn phải phục hồi như thế nào?
Phụ thân không còn, người đi trà lạnh.
Thái tử xuống đài, mắt thường có thể thấy đến người ngoài cùng lạnh nhạt với Tạ gia.
Ngày hội Trùng Dương, thành Tứ Cửu lớn như thế chỉ có Quý gia, Chu gia, và Bùi gia đưa lễ đến.
Nhớ ngày tết xưa, trước cửa Tạ phủ lúc nào cũng ngựa xe như nước.
"Đại gia đừng thấy áp lực quá, vinh hoa phú quý gì đến cuối cùng chẳng phải cũng sẽ chết, chỉ còn lại một mảnh đất vuông sao." Giọng nói Chu Vị Hi rất nhẹ: "Hơn nữa, trên người đại gia vừa có công danh, lại có bản lĩnh, đi đâu cũng không mai một được."
Mấy câu nói, khiến cho Tạ Nhi Lập cảm thấy chén thuốc kia không chỉ lục ngủ ngũ tạng nóng lên, đến hốc mắt cũng nóng lên.
Thật lâu sau, hắn nói: "Từ ngày mai ta sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách, tĩnh tâm dạy con chúng ta đọc sách."
"Vậy đó là vinh hạnh của nó, đại gia ngủ sớm đi, mệt mỏi cả ngày rồi."
Chu Vị Hi ngáp cơn buồn ngủ ập đến, trong lúc mơ mơ màng màng, chợt nghe nam nhân bên cạnh hỏi: "Chăn nàng có lạnh không?"
Tim Chu Vị Hi đập thình thịch, nói: "Hơi lạnh."
Tạ Nhi Lập vén chăn lên: "Mau tới đây, chỗ ta ấm áp."