Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 951: Đi không?
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 951: Đi không?
"Cha ta là..." Lý Bất Ngôn thản nhiên nhìn Tiểu Bùi gia đang bưng chung trà lên uống, nói ra ba chữ.
"Đại thổ ti."
Phụt...
Phun ra một ngụm nước.
Choang...
Chén trà trong tay rơi xuống.
Bùi Tiếu cả kinh đến mức giọng nói cũng thay đổi: "Đại, đại, đại thổ ti là làm, làm cái gì?"
Dù Tạ Tri Phi đã chuẩn bị tâm lý trước đó, cũng bị ba chữ này làm cho giật mình, cho nên giọng nói có hơi run rẩy.
"Các khu vực biên giới Vân Quý, Quảng Tây và Hồ Nam của Trung Quốc về cơ bản đều là vùng núi, địa hình gập ghềnh.
Dân chúng bình thường tụ tập ở trong dãy núi thành từng khối bình nguyên nhỏ, trong bồn địa nhỏ, hình thành bộ tộc.
Mỗi bộ tộc đều có một Thổ Vương.
Những thổ vương này đời thế có kỳ địa, thế quản kỳ dân, thế thống kỳ binh, thế tập kỳ chức, thế trị kỳ sở, thế nhập kỳ lưu, thế thụ kỳ phong.
Mà người quản lý mấy Thổ Vương này, là Đại Thổ Ti."
Hắn nhìn Bùi Tiếu đã trợn mắt há hốc mồm, quyết định nói trắng ra một chút.
"Đại thổ ti là hoàng đế của toàn bộ biên giới Tây Nam, chỉ là hắn ít nhiều còn chịu sự quản lý và ước thúc của Hoa quốc chúng ta, cho nên không thể xưng hoàng đế, chỉ có thể xưng Đại thổ ti, nhưng trên thực tế..."
Lời nói dừng lại.
Nhưng Bùi Tiếu lại biết rõ ràng, Tạ Ngũ Thập không nói ra nửa câu là: Trên thực tế thì chẳng khác gì hoàng đế.
Hèn gì ngữ khí của nàng luôn lớn như vậy.
Hèn gì nàng lúc nào cũng làm ra vẻ ông trời có đến thì nàng cũng chẳng sợ gì.
Thì ra, nàng là con gái của Thổ hoàng đế.
Trời cao ơi!
Đất dày hỡi!
Nói cả buổi trời, không phải người ta không xứng với ta, mà là ta không xứng với họ!
Tiểu Bùi gia lúc này rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Không thấy lỗ đâu!
Hắn chỉ có thể xin giúp đỡ từ Bệ Chiêu ngồi cùng bàn.
Bệ Chiêu mặt không biến sắc: Người trẻ tuổi vẫn là ít kinh nghiệm.
Tiểu Bùi gia nhìn về phía Lục Đại.
Lục Đại vẫn gương mặt chết người đó: Nhưng này thì có gì, chủ tử ngày xưa của ta còn là Thái tử đương triều kìa!
Hai tên khốn kiếp các ngươi, chẳng biết giúp người ta hóa giải xấu hổ gì cả.
Tiểu Bùi gia đá đá Tạ Ngũ Thập: Mau nói thay cho ta một câu đi.
Tạ Ngũ Thập nói: "Lý Bất Ngôn, ngươi đường đường là công chúa, sao lại làm tỳ nữ của Yến Tam Hợp?"
"Ta thích!" Lý Bất Ngôn: "Nương ta nói, người sống trên đời tri âm khó tìm, gặp phải thì phải sống chết quấn lấy."
Bùi Tiếu cuối cùng cũng nói một câu đầy đủ đầu đuôi: "Thổ hoàng đế nhà ngươi đồng ý không?"
Lý Bất Ngôn: "Hắn không quản được ta."
Bùi Tiếu: "Ai có thể quản nàng?"
Lý Bất Ngôn: "Nương ta!"
Bùi Tiếu trong lòng run sợ hỏi: "Nương ngươi là ai?"
Lý Bất Ngôn: "Nương ta là người của một thế giới khác, là xuyên qua đây, sau khi chết lại xuyên trở về."
Bùm!
Bùi Tiếu ngửa người ra sau, mông trượt xuống, ngã ngồi dưới đất.
Nàng đang nói gì vậy?
Xuyên qua, xuyên qua, giống như mặc áo quần sao?
Bồ Tát không phúc hậu gì cả, có phải người ngại Yến Tam Hợp chưa đủ cho ta kinh hãi, nên mới kèm thêm Lý Bất Ngôn?
Kiếp trước tôi đã gây ra tội ác gì...
Không đúng.
Là tích phước gì mới có thể gặp được hai người bọn họ!
Tiểu Bùi gia run rẩy đứng lên, run rẩy ngồi lại, sau đó chỉ vào sản nghiệp này: "Khách sạn này là sản nghiệp của cha nàng?"
"Của nương ta." Lý Bất Ngôn: "Ta theo họ nương ta, tất cả khách đi3m, hay phường tơ lụa, cả mấy các, hiên, lầu mang hai chữ Mộc Tử ở Hoa quốc đều là sản nghiệp nương để lại cho ta."
Nương nó chứ!
Còn là một thổ hào nữa!
Không đúng!
Sản nghiệp hay không sản nghiệp cũng chẳng sao, vấn đề mấu chốt là nếu như sau này bọn họ có con, có phải con cái cũng theo họ Lý không?
Bùi Tiếu sợ đến giật mình, vội vàng đè nén suy nghĩ đáng sợ này xuống.
"Cha nàng đồng ý cho nàng... theo họ nương sao?"
"Ông ta có mười mấy đứa con trai theo họ ông ta, con gái thì không sao cả."
"Mười mấy đứa con trai?" Bùi Tiếu: "Nương nàng là thiếp sao?"
"Không được nói bậy, nương ta là chính thất." Lý Bất Ngôn sầm mặt: "Mười mấy đứa con trai mới là thứ xuất, ta là con gái duy nhất của cha ta."
Yến Tam Hợp đột nhiên chen vào.
"Nương nàng là chịu không nổi chuyện cha bà nạp thiếp, dứt khoát hòa ly với cha nàng, còn mang Lý Bất Ngôn đi. Nhưng theo ta được biết, cho tới nay, vị trí chính thất vẫn trống."
Cho nên, ta về sau cũng phải dẹp ý định nạp thiếp, nếu không cũng sẽ...
Ai da da, sao ta lại nghĩ chuyện này chứ!
"Dừng lại." Bùi Tiếu nuốt một ngụm nước miếng: "Vậy sau này chúng ta sẽ nương tựa vào cha nàng sao?"
"Nương tựa hắn làm gì."
Lý Bất Ngôn cười gằn: "Ta có mười đỉnh núi ở bên kia, chúng ta đóng cửa sống qua ngày."
Tạ Tri Phi bị quả thực kinh hãi: "Nói cách khác, ngươi là quản lý mười bộ lạc nữ thổ ti?"
"Thế nào, ai quy định thổ ti phải là nam nhân?" Lý Bất Ngôn vẻ mặt ghét bỏ: "Ta vốn cũng chẳng muốn làm, nhưng mười đỉnh núi kia là của hồi môn hắn cho ta, ta nghĩ thầm không nên để đám thứ tử kia được lợi được, bèn cầm lấy!"
Mười đỉnh núi?
Nữ thổ ti?
Bà cô à, ngươi có thể nói một lần được không, trái tim tiểu gia ta chịu không nổi.
Bùi Tiếu ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, th ở dốc.
Hắn đến nơi này mới hiểu được cái khí thế ma đến giết ma Phật đến giết Phật này của Lý Bất Ngôn là từ đâu tới!
Sau này ta phải sống sao đây?
Đánh thì đánh không lại.
Bạc cũng không nhiều bằng người ta.
Còn sống nhờ trên địa bàn người ta.
Con cái sinh ra có khi còn chẳng thể theo họ hắn.
Bùi Tiếu suy nghĩ đủ điều, trong lòng trăm suy vạn nghĩ, những ý niệm kia không cần đè ép cũng dần tiêu tán.
Không được!
Tạ Tri Phi liếc Bùi Tiếu, nâng chung rượu lên nhìn Lý Bất Ngôn.
"Ta cũng sẽ không mạnh miệng, chỉ nói thực tế nhất, ta và Yến Tam Hợp không cần quá nhiều, tiểu viện tứ phương, sống đầy đủ bình an là được."
Lý Bất Ngôn đặt chung rượu lên bàn.
"Muốn quá ít, rượu này ngươi tự uống, ta không uống!"
Tạ Tri Phi: "..."
Sao còn có kiểu ép người ta lấy đồ của nàng thế này?
Tạ Tri Phi đành thuận miệng nói: "Vậy cho ta năm đỉnh núi."
"Chỉ có thể bốn."
Lý Bất Ngôn nâng chung rượu lên, uống một hơi cạn sạch, ấm áp nhìn qua Hàn Hú: "Ta còn phải để lại cho hắn nữa."
Hàn Hú chợt nở nụ cười, lấp lánh, động lòng người không nói nên lời: "Như thế thì ta không khách khí."
Tạ Tri Phi dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Yến Tam Hợp.
Người này có vấn đề gì vậy?
Năm đỉnh núi nói cho là cho, ngữ khí giống như cho người ta năm quả táo thế.
Yến Tam Hợp chỉ cười không nói.
"Tiểu Bùi gia."
Lúc này, ánh mắt Lý Bất Ngôn vừa hạ xuống, dịu dàng rơi vào trên người Bùi Tiếu.
"Con người ngươi miệng thối, hết ăn lại nằm, không cầu tiến, nhưng... trái tim lại nóng, lại mềm, lại sạch sẽ, khiến cho người ta bất tri bất giác đặt vào mắt."
Bùi Tiếu ngoài mặt ngọt ngào bên trong đắng chát giơ chung rượu lên, ngữ khí mang theo chút chua xót nói: "Lý thổ ti có gì phân phó ạ?"
"Còn nhớ lời ta nói không?"
"Câu nào?"
"Tâm ở đâu, người nên ở đó, mai dọn đồ đi theo ta."
"Ừ, có nói."
Lý Bất Ngôn nhếch môi, nhẹ giọng nói: "Ta hỏi lại lần nữa, có đi theo ta hay không?"
Bùi Tiếu thầm nghĩ đầu óc người hồ đồ à: "Bây giờ không phải đi theo ngươi sao..."
Lời nói, đột nhiên bị kẹt lại.
Sắc mặt thoáng chốc đỏ lên.
Hắn mở to hai mắt, nhìn người đối diện không chớp mắt, tim đập thình thịch.
Lại không đúng.
Là leng keng leng keng!