Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 938: Xuất nhĩ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 938: Xuất nhĩ
Trong thời gian mười năm làm Tạ tam gia, ngoại trừ luyến tiếc Tạ gia, còn có một tiểu Bùi gia.
Minh Đình... đây là tên Tạ Tri Phi ngày ngày treo bên miệng.
Tính cách không tốt lành gì, cái nết cũng thối như cái miệng kia, xương cốt vừa lười vừa nhẹ, lúc nào cũng muốn trở nên nổi bật, dụng công ba ngày là lập tức bị đánh hiện nguyên hình.
Thuộc loại người nếu không mắc lắm thì tuyệt đối không kéo quần xuống đi ị.
Nhưng trong lòng Tạ Tri Phi rất rõ ràng, ba chữ "Tạ Ngũ Thập" trong lòng người này, cũng quan trọng như Bùi Minh Đình.
Nếu như không có gì bất ngờ, bọn họ thật sự có thể làm huynh đệ tốt cả đời.
Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
"Minh Đình."
Tạ Tri Phi nhìn người trên giường, người nọ đưa lưng về phía hắn, cong người thành một độ cong vừa quật cường vừa yếu ớt.
"Đồ đạc đã thu dọn xong xuôi, ngày mai trời chưa sáng sẽ phải đi, ngươi ở trong thành Tứ Cửu phải sống thật tốt, gần đây Hoài Nhân không đắc thế, tính tình của ngươi phải thu liễm một chút, đừng gây chuyện ở bên ngoài."
Tạ Tri Phi có thể nói năng uốn éo với Tạ gia, nhưng đối với vị tổ tông này, chẳng biết tại sao lại rất khó nói tiếp.
Chỉ có thể dỗ dành.
"Ta đến sông Nộ rồi sẽ phái người đưa thư cho ngươi, ngươi yên tâm, một năm bốn mùa bốn phong thư, mỗi phong thư chắc chắn viết đầy mười trang giấy, ăn uống đi vệ sinh đều báo cáo cho ngươi."
Độ cong vẫn không nhúc nhích.
"Từ phủ Vân Nam đến kinh thành cũng chỉ hơn một tháng, ngươi làm ở Tăng Lục Ti thường có cơ hội đi công tác, đại hôn của ta và Yến Tam Hợp, ngươi phải tặng lễ cho ta, đừng hóng thiếu cắc nào."
Tạ Tri Phi vươn tay, đẩy lưng hắn.
"Hoài Tả cả đời chưa từng ra khỏi vện Hải Đường, Tam gia tổng cộng chỉ có hai huynh đệ tốt, ngươi vẫn là phần đầu..."
"Hắn đâu chỉ là phần đầu của ngươi." Yến Tam Hợp dựa vào cửa: "Cũng là phần đầu của ta, ngoại trừ Tạ tam gia, ta còn chưa bao giờ đặt nam nhân khác vào lòng đâu, tiểu Bùi gia, ngươi là người duy nhất đó."
Hừ!
Vinh dự ghê chưa.
Bùi Tiếu thầm oán thầm một câu.
Yến Tam Hợp đi tới trước giường, Tạ Tri Phi nhường vị trí.
Nàng ngồi xuống mép giường: "Minh Đình, những lời khác ta cũng không nói chỉ dặn ngươi hai chuyện."
"Chuyện đầu tiên, ngươi phải biết nhìn đông ngó tây, đừng móc hết tim phổi đối xử tốt với người khác, trên đời này người đáng giá để ngươi móc tim móc phổi không nhiều lắm, cẩn thận bị người ta ăn đến cặn bã cũng không còn.
Chuyện thứ hai, nhà ta và Thừa Vũ sau này sẽ để một gian phòng trống cho ngươi, nếu có một ngày ngươi không muốn ở kinh thành, thì cứ về nhà ở, ăn mặc có thể kém kinh thành, nhưng chắc chắn sẽ rôm rả hơn kinh thành."
Rôm ra hơn hai bên sông Vĩnh Định sao?
Thâm sơn cùng cốc, ai thèm đến ở?
Hơn một tháng đi xe, mông ta quý giá lắm!
Hả?
Sao lại không nói gì nữa?
Tiếp tục dỗ đi chứ!
Các ngươi không biết tiểu Bùi gia ta rất kiêu ngạo, muốn người khác dỗ dành đến chết sao?
Bùi Tiếu im lặng nghe một hồi, thấy phía sau vẫn không có động tĩnh, đứng bật dậy, đối diện với một đôi mắt anh khí bức người.
Chủ nhân của đôi mắt kia cong khóe miệng mỉm cười, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Nhìn cái gì?
Ta có phải còn khỉ trong gánh xiếc đâu, mà các người thay phiên "chiêm ngưỡng".
Bùi Tiếu xụ mặt, quay đầu đi chỗ khác, không nói lời nào.
"Tiểu Bùi gia, ta là người thẳng thắn, không nói mấy lời vòng vo.
Lý Bất Ngôn khẽ nhếch hai hàng lông mày thanh tú.
"Ngươi cũng không cần túng lúng, tâm ở nơi nào, người nên ở nơi đó, mau thu dọn đồ đạc, đi theo ta. Nương ta nói, nuôi con mà vì để kính hiếu, vì con cháu đầy đàn thì đừng có nuôi."
Đây lại là từ ngữ hổ báo gì thế?
Thế mà ngươi cũng nói ra miệng được!
Đầu của Tiểu Bùi gia lại quay vào trong.
Ấy, sao lại không có động tĩnh rồi?
Hắn lẳng lặng đợi một hồi, đột nhiên xoay người, trong phòng trống rỗng, đã sớm không còn một bóng người.
Nước mắt lạnh như băng chảy xuống.
Hắn cảm giác bản thân như mất hồn đứng ở ngã tư đường, ôm trái tim đầy lỗ hổng, không biết nên đi nơi nào.
...
Ngày hôm sau. Đam Mỹ H Văn
Trời chưa sáng, ba cỗ xe ngựa đã ra khỏi biệt viện.
Người lái xe, theo thứ tự là Đinh Nhất, Lý Bất Ngôn, còn có Lục Đại đội nón lá.
Trong xe Đinh Nhất, Tạ Tri Phi và Yến Tam Hợp đang ngồi.
Trong xe Lý Bất Ngôn, Thang Viên và Lan Xuyên dựa sát vào nhau.
Xe của Lục Đại chất đầy thức ăn và quần áo.
Tiểu Bùi gia cuối cũng không đến tiễn họ, chỉ bảo Hoàng Kỳ giao cho Tam gia một cái hộp, còn dặn đợi ra khỏi thành rồi mới xem.
Xe ngựa chạy ra cửa thành phía nam, đi thẳng đến quan đạo.
Tạ Tri Phi mở hộp ra, bên trong là hai vạn ba ngàn lượng bạc.
"Mấy năm nay làm quan, có thầm tham chút bạc, không nhiều lắm, chỉ một vạn tám ngàn lượng... Ngoan, ta còn có năm ngàn lượng bạc riêng giấu ở dưới giường..."
Khóe mắt Tạ Tri Phi phiếm hồng, nói với Yến Tam Hợp: "Tên nhóc này đúng là biết vơ vét của cải!"
Yến Tam Hợp ung dung cười.
"Vẫn kém người nào đó nhiều lắm, người nào đó khi còn bé chỉ sợ ta tìm được tiền riêng của hắn, giấu trong giày một chút, trong khe tường giấu một chút, đáng giận nhất là hắn còn giấu ở trong tổ chim.
Hắn không chỉ có biết giấu, còn giỏi lừa gạt, tiền tháng vào trong tay ta không quá ba ngày, chắc chắn sẽ bị hắn lừa đi.
Lý do có đủ loại trên đời.
Có bạc sẽ bị mụn lẹo, sẽ ngủ không yên, dễ bị ngốc, sau này lớn lên sẽ toàn mùi đồng, không thơm nữa..."
Lúc này, xe ngựa đột nhiên tăng tốc.
Gió ấm, mặt trời mùa thu, cô nương thất lạc đã tìm lại được, cô nương nhớ lại chuyện xấu hổ trước đây ở viện Hải Đường...
Nỗi buồn ly biệt của Tạ Tri Phi thoáng cái phai nhạt.
...
Một đường chạy như bay, ban đêm thì nghỉ ở trạm dịch, sáng sớm hôm sau lại lên đường.
Chạng vạng tối trời lập tức âm u hẳn lên, mưa nhỏ tí tách, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, xung quanh mênh mông sương mù.
"Tiểu chủ tử, phía trước có đình, chúng ta nghỉ chân một chút, mặc thêm một bộ xiêm y."
Không biết có phải vì được rời khỏi kinh thành hay không, mà giọng Lục Đại có chút hưng phấn.
Yến Tam Hợp: "Được!"
Đi vào đình, Lan Xuyên pha trà, Thang Viên lấy trong rương ra một bộ xiêm y dày, Đinh Nhất và Lý Bất Ngôn đi cho ngựa uống nước.
Lục Đại thả người nhảy lên đ ỉnh đình, theo thói quen quan sát mọi nơi.
Bóng cây xung quanh yên tĩnh, không có gì khác thường, Lục Đại vừa định nhảy xuống thì chợt rùng mình.
Ngay sau đó, cảm giác khó nói thành lời chiếm lấy trái tim của hắn, hắn lập tức ý thức được... đó là sát khí!
"Tam gia, bảo vệ tiểu chủ tử, Đinh Nhất, Lý Bất Ngôn chuẩn bị ứng chiến."
Vừa dứt lời, trong bóng cây tràn ra một đám người áo đen, Lục Đại đảo mắt nhìn, đến máu cũng lạnh đi.
Nhân số quá nhiều, dù có hơn mười Lục Đại, cũng chẳng làm được gì.
Đây là có người muốn đưa tiểu chủ tử vào chỗ chết mà!
Mà lúc này, Đinh Nhất và Lý Bất Ngôn nghe được tiếng la bèn rút kiếm nghênh đón.
Lý Bất Ngôn thậm chí còn hét to: "Nương nó mười tám đời tổ tông họ Triệu, lật lọng, tiểu nhân, chết hết cho bà cô đây!"
Tạ Tri Phi rút đại đao từ trong xe ngựa, không kịp nói thêm một câu, nhìn Yến Tam Hợp một hồi rồi bước ra đón địch.
Hắn thậm chí không kịp suy nghĩ, vì sao chốn hoang dã này lại xuất hiện nhiều người áo đen như vậy? Quả nhiên là Hoàng đế lật lọng sao?
Trong khoảnh khắc Tạ Tri Phi vung đại đao Yến Tam Hợp chợt thấy cực kỳ hối hận.
Nếu như nàng một thân một mình rời khỏi biệt viện thì kết cục có phải sẽ khác hay không?
Nếu như giờ phút này nàng tự sát, thì Tạ Tri Phi, Lý Bất Ngôn có thể sống sót hay không.
"Thang Viên, ngươi che chở tiểu thư, ta ra ngoài với họ."
Một câu nói, đánh nát tất cả hối hận của Yến Tam Hợp.
Sẽ không có một loại kết cục khác, bọn họ lại càng không thể sống sót, bọn họ từ ngày đầu tiên đi theo nàng, thì kết cục cũng đã được định trước rồi.
Yến Tam Hợp hô to: "Lan Xuyên cẩn thận."
Lan Xuyên tuổi còn nhỏ, cầm nhuyễn kiếm Lý Bất Ngôn tặng, nổi giận đùng đùng ra trận.
Nàng thậm chí còn chưa đứng tấn vững, chỉ biết mấy chiêu khoa tay múa chân.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Lục đại sư phụ nói, giết người, quan trọng là một chữ giết, chỉ cần ngươi không muốn chết, thì phải nghĩ cách gi ết chết người khác.
"Tiểu thư, nàng trốn sau lưng ta."
Thang Viên sợ tới mức hai chân run rẩy, nhưng vẫn đứng trước mặt Yến Tam Hợp.
Không cần!
Yến Tam Hợp lấy cây trâm vàng ra, cây trâm này là Lý Bất Ngôn tặng nàng.
Nếu như có bất trắc thì dứt khoát tự sát luôn.
"Không, sẽ không đâu, Lục đại hắn..."
"Vô dụng!" Yến Tam Hợp im lặng cười: "Người giỏi giang hơn nữa, cũng đánh không lại thiên quân vạn mã."
"Đúng vậy, đánh không lại."
Sau lưng Lục Đại đã trúng một kiếm, máu chảy như trút.
Hắn đi theo bên cạnh Lục Thời an nhàn nhiều năm, bị thương thế này giống như là chuyện đời trước, lúc xiêm y nhuộm đỏ, hắn chợt trở nên liều mạng.
Hắn ra tay nhanh hơn, từng gã áo đen ngã xuống trước mặt hắn.
Bên kia, Tạ Tri Phi thô lỗ phun ra một ngụm máu loãng, liếc qua Yến Tam Hợp.
Nàng bình tĩnh đứng ở giữa đình, đang nhìn về phía hắn.
Ánh mắt vừa chạm.
Hắn đọc hiểu thâm ý đằng sau sự bình tĩnh của nàng... đồng sinh cộng tử.
Đúng rồi, chết thì có gì đáng sợ đâu?
Hắn đâu phải chưa từng chết!
Tạ Tri Phi hét lớn: "Đinh Nhất, Lý đại hiệp, Lục Đại giết cho ta!"
"Tam gia, còn thiếu một người!"
Trong mưa phùn, một giọng nói trầm ổn không mang theo bất kỳ cảm xúc giọng nói vang lên, tất cả mọi người vừa nghe giọng nói này, thì cả người chấn động.
"Là Chu Thanh."
"Một người một ngựa một kiếm."