Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 927: Phật quang
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 927: Phật quang
Hoàng cung.
Lưu Hòa Tài vừa mới thăng chức làm giám chủ Khâm Thiên Giám vội vàng đi vào nội điện.
Sau khi hành lễ, hắn thấy hoàng đế không gọi hắn dậy, trong lòng không khỏi run lên vài cái.
Thời gian trước đó một chén trà, tất cả chuông ở thành Tứ Cửu đều vô duyên vô cớ vang lên.
Hoàng đế sầm mặt: "Lưu đại nhân, đây là chuyện gì?"
Lên đường gấp gáp, trán Lưu Hòa Tài đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Bẩm bệ hạ, tại sao chuông lại kêu vang thần không biết, nhưng lúc chuông reo, thần đã xem một quẻ, quẻ tượng nói là điềm tốt.
Ồ?
Sắc mặt Hoàng đế dịu đi một chút: "Lưu đại nhân đứng lên đi."
Lưu Hòa Tài đứng dậy: "Thần còn có hai việc phải hồi bẩm bệ hạ."
"Nói đi!"
"Cùng lúc chuông vang, thần lập tức quan sát hiện tượng thiên văn, phát hiện phía đông nam có một ngôi sao rơi xuống."
"Ngôi sao nào rơi xuống?"
"Cái này... Thần suy tính không ra."
"Chuyện thứ hai là gì?"
"Khâm Thiên Giám quan sát phía trên góc đông nam thành Tứ Cửu, thấy khí đen quấn quanh đó sau khi chuông vang lên thì có một ánh Phật quang bắn lên, khí đen cũng tản ra."
"Phật quang?"
"Vâng!"
Lưu Hòa Tài liếc mắt nhìn hoàng đế: "Trên đường tới thần dùng la bàn đo một chút, chỗ Phật quang b ắn ra, cùng một chỗ với nơi ngôi sao rơi xuống."
Ngón tay ngắn ngủn của Hoàng đế gõ gõ trên thư án, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày: "Lưu đại nhân có thể tìm ra chỗ đó cho trẫm không?"
Lưu Hòa Tài: "Thần dùng la bàn là có thể tìm ra."
Hoàng đế: "Dùng bao lâu?"
Lưu Hòa Tài bấm ngón tay tính toán: "Khoảng hai canh giờ."
Hoàng đế xoa xoa khuôn mặt mập mạp: "Người đâu, bảo cấm vệ quân phái một đội nhân mã, hỗ trợ Lưu đại nhân.
Vâng.
"Lưu đại nhân?"
"Bệ hạ còn gì dặn dò không ạ?"
Hoàng đế nhìn Lưu Hòa Tài: "Cứ im lặng trước đã."
Lưu Hòa Tài: "Bệ hạ yên tâm."
Trong nội điện trống rỗng.
Một lát sau, nội thị Tôn Tiến Trung vừa đưa đã quay lại, thấy hoàng đế còn ngồi ở thư án trước, bước lên phía trước khuyên giải nói: "Bệ hạ lên giường nghỉ ngơi trước đi ạ, từ xưa tới nay Phật quang đều là hiện tượng tốt, hơn nữa còn là đại cát, có thể thấy được là ông trời phù hộ Hoa quốc, trời phù hộ bệ hạ."
Hoàng đế đưa tay ra, Tôn Tiến Trung lập tức đỡ hắn đứng dậy.
Chủ tớ hai người từ từ đi tới bên giường, hoàng đế ngồi xuống sau: "Trong Thành Tứ Cửu có cao tăng nào không?"
"Chuyện này... Lão nô không ra khỏi cung được, thật sự không thể tùy tiện trả lời bệ hạ."
Hoàng đế "Ừ", đột nhiên hỏi: "Thái tử bây giờ đang ở đâu?
Tôn Tiến Trung vội cười bồi nói: "Bệ hạ quên rồi sao, Thái tử đang ở hoàng lăng, lão nô tính toán thử, đã đi được năm ngày rồi."
Hoàng đế: "Thái tử phi có đi cùng không?"
Nội thị: "Thái tử và Thái tử phi phu thê ân ái, Thái tử phi tất nhiên là ở bên cạnh ngài."
Hoàng đế cười gằn, từ từ nằm xuống.
Nhà đế vương, phu thê ân ái ở đâu ra?
...
Trong cuộc đời con người, luôn có một số khoảnh khắc không nỡ nhắm mắt lại, chỉ sợ nhắm lại người trong lòng sẽ biến mất.
Tạ Tri Phi trước giờ không thích lải nhải, giờ phút này lại lải nhải đủ chuyện sau khi trở thành Tạ tam gia.
Làm sao sống chung với người Tạ gia?
Khi nào thì có tình cảm?
Lần đầu tiên gặp mặt Tiểu Bùi gia thế nào?
Làm sao quen biết Triệu Hoài Nhân?
Những năm qua đã trải qua những gì?
Khi nào thì nghi ngờ thân phận Yến Tam Hợp?
Rung động với nàng từ lúc nào?
Phát hiện ra cặp song sinh bị Trịnh gia thay mận đổi đào khi nào.
Hắn nói đến say sưa.
Gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ của đầu thu, hai người ôm nhau nằm trên giường trúc.
Giường trúc rất nhỏ, tất nhiên là đầu kề đầu, chân kề chân, nếu bị người ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói nam chưa cưới, nữ chưa gả, còn ra thể thống gì.
Nhưng trong lòng trong sạch, tất nhiên cảm thấy thẳng thắn vô tư.
Yến Tam Hợp nghe thấy ba chữ Đường Minh Nguyệt, chợt ngẩng đầu từ trong ngực Tạ Tri Phi.
Là nàng?
Ông trời có mắt, bao nhiêu phước đức của người Trịnh gia đều rơi vào đầu nàng.
Tạ Tri Phi bật cười: "Đợi ta thủ hiếu đủ trăm ngày, chúng ta đến núi Mộc Lê ở tạm vài ngày, nha đầu này trông mong nàng lắm đó!"
Hai chữ thủ hiếu, kéo Yến Tam Hợp về với hiện thực, nàng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện trước khi mình hôn mê, khóe miệng nhếch lên dần rũ xuống.
Trong phòng không có đèn.
Bóng tối là màu sắc bảo vệ cảm xúc, Yến Tam Hợp chợt thấy thất thần.
Nàng đang do dự.
"Tam Hợp."
Tạ Tri Phi không hề phát hiện, lòng tràn đầy vui mừng nói:
"Thân phận này của nàng không thể ở lại kinh thành nữa, chờ ta mấy tháng, ta sắp xếp mấy chuyện trong tay và chuyện ở Tạ gia xong thì chúng ta sẽ rời kinh thành."
"Nàng muốn về sông Nộ cũng được, muốn đi núi Mộc Lê cũng được, dù sao ta cũng đi cùng nàng."
Yến Tam Hợp tim đập thình thịch: "Bỏ được sao?"
Cằm Tạ Tri Phi cọ trên đầu nàng, vẫn cảm thấy chưa đủ, lại cọ lên mặt: "Ngoài trừ nàng, cái gì ta cũng bỏ được."
Vừa rồi còn gió nổi sóng dâng, bây giờ lại vì câu nói này mà bĩnh tĩnh lại.
Không nói nữa, dù sao tâm ma đã giải.
Huống chi, hắn vừa mới mất đi phụ thân, mất đi lão tổ tông, lại trải qua chuyện của viện Hải Đường, một đêm bạc đầu...
Nếu tránh đi mới tốt.
"Ta muốn đến núi Mộc Lê thăm Minh Nguyệt, rồi về nhà với Bất Ngôn về nhà một chuyến, sau đó đi dạo một hồi, đi mệt thì về sông Nộ ở lại."
"Được!"
Giọng nói Tạ Tri Phi dần thấp xuống: "Dù sao... nàng phải mang theo ta."
Phải đưa chàng đi nữa.
Mỗi buổi sáng, chàng sẽ đánh thức ta dậy.
Mỗi đêm, chàng phải dỗ ta ngủ.
Giống như ngày xưa chúng ta ở viện Hải Đường.
Chỉ có một điều khác biệt, thân phận của chàng không còn là Hoài Tả, mà là người trong lòng ta.
Hô hấp trên đỉnh đầu chậm lại, Yến Tam Hợp cũng nhắm hai mắt lại.
Sống có hắn sống cùng, chết có nương tới đón, còn những người yêu nàng ở bên dưới phù hộ...
Nàng rất hài lòng!
Lúc trời tờ mờ sáng, Lưu Hòa Tài lần nữa bước vào nội điện, lúc này Hoàng đế thay xong triều phục, đang chuẩn bị lên triều.
"Bệ hạ, tìm được rồi, là ở biệt viện."
Lưu Hòa Tài một đêm không ngủ, trong mắt đều là tơ máu.
"Chủ nhân biệt viện là trưởng tử Bùi Ngụ của Thái Y Viện Bùi Tiếu, bây giờ nghĩa nữ của Tạ Đạo Chi đã qua đời.
Hai canh giờ trước, trong biệt viện có một tăng nhân trẻ tuổi, cõng một tăng nhân lớn tuổi rời đi, vị tăng già kia nhìn như đã viên tịch.
Tăng nhân trẻ tuổi đi bộ ra khỏi cổng thành, đi về phía tây.
Bệ hạ, thần đoán, Phật quang kia có liên quan đến lão hòa thượng viên tịch kia.
Có thể phát ra Phật quang, hẳn là cao tăng đã đắc đạo.
Bẩm bệ hạ, Phật quang mạnh như vậy chắc chắn là cao tăng có tu vi cực cao, đương thời hiếm thấy, mới khiến sao trời rơi xuống như thế.
Chân mày Hoàng đế nhíu lại.
Cao tăng hiếm thấy đương thời, sao có thể viên tịch ở trong tiểu biệt viện của Bùi gia, chuyện này nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.
"Tôn Tiến Trung, bảo Cẩm Y vệ điều tra kỹ."
"Vâng!"
"Khoan đã."
"Bệ hạ?"
"Vẫn không nên lộ ra."
"Vâng!"