Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 526: Khô chết
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 526: Khô chết
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn Chu Viễn Mặc.
Chu Viễn Mặc khẽ lắc đầu, Yến Tam Hợp lúc này mới hiểu, Mao thị chẳng biết gì cả.
"Có liên quan đến sát khí trong phủ." Yến Tam Hợp: "Ngươi không cần lo lắng, đây chỉ là tạm thời thôi, sau khi giải tâm ma thì ngươi sẽ khỏi."
Mao thị hơi không tin: "Không gạt ta chứ?"
"Không lừa ngươi." Yến Tam Hợp: "Nhưng ngươi phải ăn thật nhiều, không có khẩu vị cũng phải ăn, buổi trưa lúc mặt trời đẹp, ra ngoài phơi nắng, ngồi hay nằm gì cũng được, đừng ở trong phòng mãi."
Mắt Mao thị hơi sáng lên: "Được, ta nghe lời Yến cô nương."
Yến Tam Hợp đứng dậy rời đi, Chu Viễn Mặc nháy mắt với hai huynh đệ, vội đi theo.
"Yến cô nương, nương ta vì sao mà..."
"Ta cũng không biết."
Yến Tam Hợp xoay người, ngữ khí cực kỳ kiên định: "Nhưng sớm muộn gì cũng biết."
Chu Toàn Cửu không nạp thiếp, trong phủ tương đối đơn giản, trong phủ chỉ còn lại có ba đứa con trai, và một đứa con gái chưa xuất giá vẫn chưa hỏi.
Cháu trai còn quá nhỏ, không cần hỏi.
Yến Tam Hợp ngẫm nghĩ: "Ba huynh đệ các ngươi đi cùng ta."
Chu lão nhị biến sắc.
Không đúng.
Con dâu, con gái thì hỏi riêng từng người, sao đến con trai là hỏi chung như vậy?
"Yến cô nương, ba huynh đệ chúng ta thật sự không cần hỏi từng người một..."
""Tiết kiệm thời gian.
Yến Tam Hợp hờ hững quét mắt nhìn Chu Viễn Mặc một cái, xoay người rời đi.
Xem ra cái này Chu Viễn Mặc thật đúng là một người xứng chức gia chủ, chỉ còn lại sáu tháng tính mạng lại không hề nói với hai huynh đệ ruột.
Đang nghĩ ngợi, thì liếc qua gốc cây quế phía trước bên phải đình viện, nàng chợt dừng bước.
"Không phải nói hoa cỏ đều cải tử hồi sinh sao?" Yến Tam Hợp chỉ vào cây quế: "Vì sao cây này vẫn còn khô héo thế?"
Chu Viễn Mặc nhìn qua thì thấy đúng thật.
Ba ngày nay hắn không đến viện mẫu thân, hai ngày đầu sau khi mất máu thì sức khỏe không tốt, hôm qua còn đi nha môn, xử lý một ít chuyện quan trọng, nên để lão nhị lo cho mẫu thân.
Chu lão nhị thấy đại ca nhìn hắn: "Ta chỉ lo sức khỏe của nương, không để ý mấy thứ này."
"Đại ca, nhị ca." Chu lão tam tinh mắt: "Cây tùng bách này hình như cũng hơi khô."
Mí mắt Chu Viễn Mặc giật giật, vội xem xét từng thân cây cọng cỏ.
Vừa xem thì mồ hôi lạnh đều toát ra.
Hoa cỏ cây cối trong viện đều rũ vàng héo úa.
Yến Tam Hợp: "Chu tam gia, ngươi đến viện khác xem thử, có phải giống như viện này không."
Chu tam gia không nói hai lời, quay đầu bước đi, chưa được bao lâu đã vội vàng trở về.
"Yến cô nương." Hắn thở hồng hộc nói: "Ta nhìn không ra, cảm giác chẳng có gì thay đổi, bây giờ là mùa đông, cỏ cây đều hơi vàng vọt khô héo."
Chu lão nhị: "Ta đi xem thử."
"Không cần." Yến Tam Hợp: "Người phụ trách cắt tỉa hoa cỏ cây cối trong phủ này là ai? Gọi hắn tới."
Chu lão nhị sửng sốt một chặp, nhìn gã sai vặt của mình ngoài viện, gã sai vặt Trần Nghiêm lập tức đi gọi người.
Người phụ trách chăm hoa cỏ cây cối của Chu phủ, tên là Chu Bân, hơn năm mươi tuổi, có làn da ngăm đen chắc nịch.
Hắn được sinh trong Chu gia, tổ tông ba đời đều ở trong phủ làm việc này.
Chu Bân thấy ba vị gia đều ở đây, thì hơi hoảng sợ: "Đại gia, ngài gọi ta đến..."
"Ngươi giúp ta xem thử cây trong viện này, có gì khác với cây bên ngoài."
Chu Bân tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng đại gia đã lên tiếng, hắn nào dám chậm trễ.
Đi tới đi lui trong ngoài viện hơn mười chuyến, Chu Bân đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Chu Viễn Mặc.
"Đại gia, tiểu nhân không dám lười biếng đâu, dù là trong viện phu nhân hay ngoài việc, ta đều bón phân, cắt tỉa như nhau, vài ngày trước tiểu nhân còn..."
Chu Viễn Mặc đã không nghe lọt âm thanh gì nữa, nhìn Yến Tam Hợp, tim đập thình thịch.
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Chu Bân: "Cho nên, cây cối trong viện này đều đang từ từ chết héo, đúng không?"
Chu Bân mặc dù không biết Yến Tam Hợp là ai, thấy ánh mắt đại gia nhìn chằm chằm nàng như vậy thì vội nói: "Đúng vậy."
Yến Tam Hợp: "Cây cối bên ngoài viện này, đều đang từ từ mọc lên phải không?"
Chu Bân vội vàng gật đầu: "Lúc này nhìn thì thấy héo rũ, chờ trời ấm áp sẽ sống lại, lá dài ra, chồi nảy mầm, nở hoa trở lại."
Yến Tam Hợp: "Ngươi không nhìn lầm chứ?"
"Vị quý nhân này, hoa cỏ cây cối cũng giống như người, người nào có thể sống, người nào phải chết, thái y đạo sĩ liếc mắt một cái sẽ biết." Chu Bân: "Tiểu nhân làm công việc này mấy chục năm, tuyệt đối không sai được."
Yến Tam Hợp nhướng mắt, đối diện với ánh mắt Chu Viễn Mặc, trong lòng hai người đồng thời nổi lên một ý niệm: Cái viện này cũng có vấn đề.
"Tìm lý do, để cho phu nhân dọn ra ngoài trước đi." Yến Tam Hợp xoay người: "Ta ở khách viện chờ các ngươi."
Chu Viễn Mặc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Lão tam?"
Trong ba đứa con trai, Chu lão gia thiên vị lão nhị, Mao thị lại thiên vị con trai út, con trai ở bên cạnh, bà có thể dùng nhiều hơn nửa chén cơm.
Chu lão tam gật đầu: "Giao cho ta, để ta khuyên nương cho."
...
Yến Tam Hợp hôn mê ba ngày, kinh thành mưa gió ba ngày, thời tiết lạnh hơn rất nhiều.
Đi vào phòng khách, bốn góc phòng đều có đặt chậu than.
Yến Tam Hợp nhíu mày, Lý Bất Ngôn đã ra tay di chuyển chậu than.
Bốn chậu than chuyển vào trong góc, Lý Bất Ngôn đá đá chân Yến Tam Hợp, khẽ cắn ra hai chữ: "Tà môn".
Không phải tà môn sao?
Hoa cỏ cả phủ đều sống lại, chỉ có viện của Mao thị là chết héo.
Chu Vị Hi và Tam phu nhân đều không sao, chỉ có Mao thị ngày càng già yếu.
Rõ ràng viện của Mao thị, là được Chu lão gia đích thân chọn, là nơi có dương khí nhất, cũng vượng nhất.
Yến Tam Hợp im lặng một lúc lâu, nói nhỏ: "Vạn sự vạn vật đều có linh khí, vận mệnh cuối cùng của hoa cỏ, hẳn là kết cục của Mao thị."
Tim Lý Bất Ngôn chợt run lên, đang muốn nói gì đó thì đã thấy ba vị gia Chu phủ đi vào trong viện, vội vàng lui về phía sau vài bước, đứng ở sau lưng Yến Tam Hợp.
Nha hoàn dâng trà nóng cho mỗi người, lại đặt một bình nước trên lò nung bùn đỏ, rồi đóng cửa rời đi.
"Chu Viễn Mặc, phong thủy tốt của một tòa nhà là thế nào?"
Yến Tam Hợp hỏi một vấn đề khiến ba huynh đệ Chu gia lắp bắp kinh hãi, điều này hình như không liên quan đến việc giải tâm ma Chu lão gia thì phải.
Yết hầu Chu Viễn Mặc lăn lên lăn xuống vài cái: "Yến cô nương, nói trắng ra tổng cộng chỉ có bốn chữ: Tàng phong nạp khí."
Yến Tam Hợp: "Ý là sao?"
"Tàng phong nạp khí là địa hình dương trạch cát tướng nhất trong phong thủy, trước có nước, sau có núi, núi sông vây quanh, tử khí không đến."
Chu Viễn Mặc: "Mắt thường của cô nương nhìn không ra, trên thực tế tứ tượng phương vị của Chu gia cực kỳ có nghiên cứu."
Yến Tam Hợp: "Nói ta nghe thử."
"Bốn phương vị theo thứ tự là Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ.
Thanh Long là phía đông, phía đông Chu phủ có một con sông nhỏ uốn lượn nước chảy.
Chu Tước là nam, phía nam của Chu phủ, kéo dài ra ngoài mấy chục dặm, là sông Triều Bạch.
Bạch Hổ phía tây, phía tây Chu phủ có một con đường lớn vừa rộng vừa dài.
Huyền Vũ là bắc, phía bắc Chu phủ, kéo dài ra ngoài mấy chục dặm, là núi Đại Yên.
Không giấu cô nương, chỉ vì tàng phong nạp thủy cho tòa nhà này lão tổ tông đã tốn hết ba năm thời gian."
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi.