Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 49: C49: Nhị phòng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 49: Nhị phòng
Tĩnh Tư Cư.
Yến Tam Hợp nhìn hai huynh muội trước mặt, trong lòng cảm thán một câu: Di truyền Tạ gia, thật sự là người sau tốt hơn người trước.
Cái khác không nói.
Chỉ nói vị Tạ nhị tiểu thư trước mắt này, tư sắc còn đẹp hơn cả Đỗ Y Vân, một đôi mắt trong veo như nước.
Về phần vị Tạ phủ nhị gia này...
Yến Tam Hợp không nhìn kỹ nam nhân, nhưng có vẻ dễ nhìn hơn tế Tạ phong lưu kia.
Tạ Bất Hoặc đặt chung trà xuống: "Sớm nghe nói trong nhà có khách quý, ta đã định đến chào hỏi nhưng lại sợ làm phiền cô nương."
Khúc quanh Tạ gia lại bắt đầu rồi.
Yến Tam Hợp không ứng phó được những thứ này, chỉ có thể gật gật đầu.
"Uyển Xu, khăn muội thêu đâu?"
Tạ Uyển Xu lấy khăn từ trong ngực ra: "Đây là khăn do ta thêu đó, thêu không tốt lắm nên cô nương cầm tạm vậy."
Yến Tam Hợp không muốn có liên quan gì đến người Tạ phủ cả, nhưng đối diện với một mỹ nhân xinh đẹp thế này thì lại chẳng biết từ chối ra sao đang do dự, Thang Viên bên cạnh cười nói:
"Đến lão gia con khen tay nghề thêu của nhị cô nương mà, người mau nhận lấy để nô tỳ còn học hỏi đi."
Yến Tam Hợp tuy rằng không hiểu vì sao là Tạ Đạo Chi khen, mà không phải là nữ quyến Tạ phủ khen, nhưng nàng vẫn nhận lấy khăn.
Tạ Uyển Xu thấy Yến Tam Hợp nhận lấy, thì vui vẻ nói: "Ta cũng không xưng cô nương này cô nương nọ nữa, ngươi lớn hơn ta một tuổi, ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ nha!"
"Uyển Xu?"
"Không được sao, nhị ca?"
Tạ Bất Hoặc nhìn ánh mắt đáng thương của muội muội mình, gật đầu với Yến Tam Hợp.
"Muội muội ta bình thường không ra khỏi cửa, cũng ít gặp được người, trong nhà hiếm khi có người cùng lứa nên không theo quy củ, Yến cô nương thứ lỗi.
Nói đến nước này, Yến Tam Hợp thản nhiên đáp một tiếng: "Tùy."
Một tiếng "tùy" này của nàng khiến Tạ Uyển Xu mặt mày hớn hở: "Yến tỷ tỷ, tỷ là người nơi nào thế?"
Yến Tam Hợp: "Phủ Vân Nam.
Tạ Uyển Xu: "Phủ Vân Nam ở đâu, có phải rất xa hay không, đáng tiếc là ta còn chưa ra kinh thành lần nào."
Yến Tam Hợp: "..."
Tạ Uyển Xu: "Yến tỷ tỷ..."
"Uyển Xu!"
Tạ Bất Hoặc nhíu mày: "Lúc tới di nương đã dặn dò ngươi thế nào, muội đừng có líu ríu nói không ngừng nữa."
Tạ Uyển Xu cúi đầu, chần chờ một lát rồi đứng dậy nói: "Yến tỷ tỷ nghỉ ngơi trước đi, hôm nào ta sẽ đến thăm tỷ."
"Được!"
Thang Viên đưa hai người ra ngoài viện, lại sốt ruột quay lại, thấy Yến Tam Hợp đang cầm khăn lụa kia nhìn.
"Nói thật, Nhị cô nương may vá còn tốt hơn tú nương trong phủ." Thang Viên lại gần: "Nhìn đường kim này, tranh thêu này, nô tỳ luyện thêm hai năm nữa cũng không bằng được."
Lại là nô tỳ?
Yến Tam Hợp liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng hoàn toàn không ý thức được thì trong lòng không khỏi thở dài.
"Ngươi vừa mới bảo ta nhận lấy khăn, là vì nhị cô nương kia là người tốt sao?"
"Cô nương cũng nhìn ra rồi à."
Yến Tam Hợp thầm nói nếu ta không nhìn ra thì chẳng phải là đồ ngốc sao.
Ngươi ở bên cạnh ta nửa tháng, có khi nào dám nói nhiều hơn một chữ đâu.
Thang Viên gật đầu nói: "Nhị cô nương tính tình đơn thuần, không có gì mưu mô gì, ngươi cũng tốt, học cũng giỏi, chỉ là..."
"Là gì?"
"Không có đầu thai ở trong bụng phu nhân."
Lời này Yến Tam Hợp nghe hiểu, lần đầu tiên nổi lên lòng hiếu kỳ.
"Đại phòng nhị phòng Tạ gia các ngươi còn chơi trạch đấu à?"
"Cô nương." Thang Viên sợ tới mức biến sắc: "Lời này sao có thể nói rõ ta thế chứ, bị chủ tử nghe thấy thì sẽ bị đánh đấy."
Thấy Yến Tam Hợp không chớp mắt nhìn nàng, Thang Viên nghĩ thầm vị cô nương này e là sẽ ở đây lâu dài, chi bằng sớm nói cho nàng nghe, đỡ mất công sau này gặp phiền toái.
"Phu nhân nhà ta là được lão thái thái làm chủ gả vào nhà, năm đó lão gia còn chưa trúng cử, cho nên..."
Yến Tam Hợp: "Môn đệ không cao."
Thang Viên kinh ngạc: "Liễu di nương là được lão gia nhìn trúng sau khi trúng cử nhân, nàng tuy là nữ nhi của quan viên bị tội, nhưng..."
Yến Tam Hợp: "Đại tiểu thư gặp nạn, mọi mặt đều xuất sắc."
Trong mắt Thang Viên đã không thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung nữa.
"Đúng là như vậy. Phu nhân không biết chữ, không được lão gia yêu thích. Liễu di nương không chỉ xinh đẹp mà còn tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, cũng rất hiểu chuyện nên lão gia rất sủng nàng."
"Hèn gì!"
"Hèn gì cơ ạ?"
"Hèn gì nàng chỉ gặp được hai con trai trưởng ở thu phòng Tạ Đạo Chi thư, hèn gì để cho con dâu trưởng làm đương gia, hóa ra là một cách để cân bằng nội trạch."
Vì nghiệm chứng suy nghĩ của mình, Yến Tam Hợp hỏi: "Nhị gia và Nhị tiểu thư có phải không được sủng ái hay không?"
Thang Viên gật đầu.
Không được sủng ái là chuyện tốt, nếu như sủng ải thật fhi vị Tạ lão thái thái giỏi tính kế kia há có thể dung nạp được họ Liễu kia?
"Cô nương không sao chứ, sao nói một nửa lại không nói nữa rồi?"
"Mệt rồi!" Lòng hiếu kỳ của Yến Tam Hợp một khi được thỏa mãn, thì lập tức cảm thấy mọi việc đều được gác lại, chẳng hứng thú với điều gì nữa.
Tạ gia, nàng cũng chẳng ở lâu đâu!
***
Bên này, chủ tớ hai người đang nghị luận, bên kia, huynh muội hai người cũng vừa vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Tạ Uyển Xu: "Ca ca, huynh thấy nàng ra sao, muội có cần gần gũi không ạ?"
Tạ Bất Hoặc nghĩ đến tin tức Ô Hành điều tra được: "Qua lại vừa phải thôi."
Tạ Uyển Xu không quá nguyện ý: "Ta nói ba câu, nàng mới đáp một câu, người chẳng thân thiện chút nào, sao mà gần gũi được!"
"Không gần gũi, cũng đừng đắc tội." Tạ Bất Hoặc xoa xoa đầu muội muội nhà mình: "Ta tuy rằng không hỏi được vì sao, nhưng có một điểm muội phải hiểu, nàng quả thực là người mà lão thái thái và lão gia quan tâm."
Tạ Uyển Xu không phục: "Nhưng người khác đều nói nàng là thiếp của Tam ca!"
"Thiếp?" Tạ Bất Hoặc cười gằn: "Chỉ một thiếp mà có thể vào ở Tĩnh Tư Cư ư?"
Tạ Uyển Xu thầm nghĩ đúng thế, đến ta còn không vào ở được mà.
"Chẳng lẽ nàng ấy là tam tẩu? Đỗ Y Vân không đồng ý à?"
"Khụ khụ khụ."
"Huynh ho gì vậy."
Tạ Uyển Xu quay người lại, mặt chợt đỏ bừng: "Tam ca!"
Tạ Tri Phi đi tới bên cạnh hai người, mắt hoa đào nhướng lên, cười nói: "Muội muội nói ra lời trong lòng ca ca rồi.."
Tạ Uyển Xu: "..."
Trong lòng huynh là câu nào hả Tam ca?
Là Yến cô nương là Tam tẩu?
Hay là Đỗ cô nương không đồng ý?
Tạ Bất Hoặc thấy vành tai muội muội mình đỏ bừng: "Muội đi trước đi."
"Vâng!" Tạ Uyển Xu vộii rời đi.
Tạ tam gia bị huynh muội hai người này làm vui vẻ, lông mày đều muốn bay lên.
"Thế nào, nhị ca sợ ta ăn muội ấy à?"
"Ra ngoài lâu quá, di nương nhớ thôi." Tạ Bất Hoặc vô cảm nói.
Tạ tam gia cười gằn: "Di nương là nhớ thương nữ nhi, hay là nhớ thương chủ nhân Tĩnh Tư Cư thế?"
"..."
Lời này, có chút cố ý khiêu khích.
Tạ Bất Hoặc trầm mặc một hồi: "Tam đệ suy nghĩ nhiều rồi, di nương không nhớ ai cả, chỉ nhớ mẫu đất nhà mình thôi."
"Vậy sao?" Tạ tam gia nhìn chằm chằm hắn: "Vậy nhị ca thì nhớ thương cái gì?"
"..."
Khóe miệng Tạ Bất Hoặc gần như bị ép thành một đường thẳng, ánh mắt sắc bén lóe lên.
"Nhị ca!" Tạ tam gia nhếch môi cười: "Đừng có mù quáng nhớ thương gì cả, nữ nhân được sống một đời bình yên là tốt rồi!"
"Tam đệ cũng đừng nghĩ nhiều quá." Tạ Bất Hoặc cười gằn: "Suy nghĩ nhiều, mạng không dài đâu."