Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 355: Trèo tường
Hoàng đế phất tay áo bỏ đi, đại thần nội các tất nhiên sẽ không cần ở lại trong cung nữa.
Tạ Đạo Chi đi tới bên ngoài cầu Kim Thủy, bất ngờ phát hiện Đỗ Kiến Học và mấy vị quan viên Lễ bộ thấp giọng nói chuyện với nhau dưới cầu, sắc mặt ai nấy đều khá khó coi.
Vừa rồi bệ hạ ở trên điện đã tỏ thái độ rõ ràng, muốn giết vài người để cảnh cáo thiên hạ.
Đỗ Kiến Học và Hán Vương thân thiết, mà vụ án này Hoàng đế lại giao cho Thái tử điện hạ, cảm giác bên trong có ít nhiều vi diệu.
Tạ Đạo Chi thu tầm mắt lại, rồi cất bước, không ngờ trong mấy người kia có người tinh mắt nhìn thấy hắn.
“Tạ đại nhân.” Tạ Đạo Chi dừng chân, khẽ gật đầu với người nọ: “Bệ đại nhân.”
Bệ đại nhân vui vẻ tiến lên, mặt ủ mày chau nói: "Những chuyện này đều là người phía trước làm, không liên quan đến chúng ta, cầu xin Tạ đại nhân nể mặt Đỗ đại nhân, nếu có thể thì giúp chúng ta nói tốt trước mặt Hoàng thượng vài câu.”
Tạ Đạo Chi nâng mí mắt nhìn Đỗ Kiến Học một cái.
“Hoàng thượng là minh quân, sẽ không oan uổng cho người tốt, cũng sẽ không buông tha người xấu, không cần chúng ta đứng ra làm gì đâu, Bệ đại nhân, cáo từ.”
Bệ đại nhân nhìn bóng lưng hắn, tức đến nghiến răng: “Bây giờ người Lễ bộ chúng ta đều thành ôn thần, ai nấy đều tránh không kịp, nếu như bình thường…”
“Khụ khụ khụ...” Tiếng ho khan bất thình lình cắt ngang lời Bệ đại nhân, hắn quay đầu nhìn, mặt Đỗ Thượng Thư đã lạnh đến mức có thể nhỏ nước.
Bệ đại nhân cười gượng gạo: “Đỗ đại nhân không cần lo lắng, Tạ đại nhân không giúp chúng ta nói chuyện nhưng chung quy sẽ giúp ngươi nói thôi, dù sao các ngươi là bạn tốt nhiều năm, còn từng là đồng liêu, tình cảm không tầm thường."
Đỗ Thượng Thư vừa nghe lời này, thì chẳng thể đứng lại nữa, bèn phất tay áo rời đi.
Cỗ kiệu chờ ở cửa, Đỗ Kiến Học chui đầu vào, rèm vừa hạ xuống mời dám lộ ra sự lo lắng trên mặt.
Vụ án giao cho Thái tử điều trà, tình hình cực kỳ không ổn, cho dù mình trong sạch, nhưng lỡ như Thái tử có tư tâm thì mình chẳng thể thoát được. Sự lo lắng trên mặt Đỗ Kiến Học chậm rãi biến thành sự tàn nhẫn.
Không được.
Ta không thể cứ ngồi yên chờ chết như vậy được!
...
Nha môn Binh Mã ti ngũ thành, Tạ Tri Phi ngồi không yên, từ xa đã thấy Chu Thanh chạy như bay đến.
"Thế nào, trong cung có tin tức gì chưa?”
“Gia, có rồi.” Chu Thanh thở hổn hển, ghé vào bên tai Tạ Tri Phi nói nhỏ một hồi.
Tạ Tri Phi nghe xong, ngã ngồi xuống ghế thái sư, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Một thái giám lại dám nhúng tay hai lần vào vụ gian lận khoa thi mùa xuân, khó trách trong nhà lại xét được nhiều thứ như thế, quả thực là gan to bằng trời.
“Nói mau bệ hạ xử trí như thế nào?”
Chu Thanh kể lại cho gia nhà mình nghe tin tức điều tra được, cuối cùng lại nói: "Bạch lão đại nói Lễ bộ và huynh đệ gần Quốc Tử Giám chờ đó, còn lại nên làm gì thì làm.”
Bạch Yến Lâm không nói, Tạ Tri Phi cũng đang định làm như vậy.
Hoàng đế để cho Thái tử điều tra, nghĩa là thái độ đã cực kỳ rõ ràng, đó là muốn cho người đọc sách trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng, các học trò cũng không ngốc đến nỗi muốn chạy ra gây sự, nhưng vẫn nên phòng một hai.
“Ngươi đi nói với các huynh đệ một tiếng.” Tạ Tri Phi chống người đứng lên: “Xong rồi theo ta ra ngoài một chuyến.”
Chu Thanh: "Là đến chỗ Yến cô nương sao?”
Tạ Tri Phi gật đầu.
Về chuyện Lục Thời buộc tội Nghiêm Như Hiền gian lận trong khoa thi mùa xuân, trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy quá mức trùng hợp, hắn phải gặp Yến Tam Hợp một lần để nghe thử suy nghĩ của nàng.
Chu Thanh nghiêm mặt nói: "Gia bây giờ là tổng chỉ huy sứ, có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Vẻ mặt Tạ Tri Phi chợt trống rỗng.
Ngẫm lại, lại cảm thấy Chu Thanh nói rất đúng, vị trí này mông của hắn còn chưa ngồi nóng, không thể để cho người ta bắt được nhược điểm.
“Vậy ta tan làm rồi rồi đi gặp nàng.” Tạ Tri Phi điều chỉnh tư thế ngồi, chợt nghĩ đến một vấn đề: “Không biết cha Đỗ Y Vân có liên quan đến chuyện này không?"
Chu Thanh im lặng xoay người bước đi, thể hiện sự chán ghét đối với người nhà này.
Tạ Tri Phi lạnh lùng nhìn hắn rời đi, thầm nghĩ tên nhóc này, tính khí đều giấu ở trong xương cốt.
Thực ra nếu bị liên lụy vào thì càng tốt, nói không chừng còn có thể liên lụy đến Hán vương sau lưng Đỗ Kiến Học, có thể tiết kiệm được bao nhiêu chuyện!
...
Trong nhà.
Lý Bất Ngôn nằm trên giường trúc, cực kỳ nhàm chán nhìn người phía sau thư án.
Trọn vẹn hai canh giờ, người này cứ nhìn tên mấy con người trên giấy không nhúc nhích, con ngươi cũng không lệch đi chút nào.
Có thể nhìn ra hoa từ tên mấy người đó sao?
Lý Bất Ngôn trăm mối nghi ngờ, cuối cùng đứng lên lặng lẽ đi tới bên cạnh Yến Tam Hợp.
Trong tên người, chẳng biết lúc nào có thêm một Nghiêm Như Hiền, cô còn dùng bút son cố ý phác thảo ra.
Nghiêm Như Hiền rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào?
Người này rõ ràng chẳng liên quan gì đến tâm ma của Tĩnh Trần!
“Bất Ngôn, nhà Nghiêm Như Hiền bị dán giấy niêm phong rồi sao?" Yến Tam Hợp đột nhiên mở miệng.
Lý Bất Ngôn ngẫm lại: “Hẳn là vậy.”
Yến Tam Hợp: "Ngôi nhà bị dán giấy niêm phong, hẳn là không có người?”
Lý Bất Ngôn: "Hẳn là vậy.”
Yến Tam Hợp: "Nhà của Nghiêm Như Hiền bây giờ là nhà của Đường Kỳ Lệnh lúc trước phải không?”
Lý Bất Ngôn: "Nghe Tam gia nói vậy.”
Yến Tam Hợp: "Hôm nay Lục Thời lại buộc tội Nghiêm Như Hiền?”
Lý Bất Ngôn: "Không sai!”
Yến Tam Hợp: "Nguyên nhân buộc tội rất giống với việc Đường Kỳ lệnh bị xét nhà, cũng là gian lận khoa thi mùa xuân?”
Lý Bất Ngôn cảm thấy đầu óc mình phải ăn chút hạt óc chó mới được, chưa gì đã bị cuốn đến choáng váng rồi: “Phải.”
Yến Tam Hợp: "Có phải nghe rất kỳ quặc không?”
Lý Bất Ngôn gãi đầu: “Không phải kỳ quặc, là trùng hợp chứ?”
Yến Tam Hợp mở đôi mắt đen lên, đáy mắt như có nước ngầm âm thầm chảy: “Rốt cuộc là kỳ quặc hay là trùng hợp, chúng ta đợi sáu này hãy nói, bây giờ…”
“Bây giờ làm gì?”
“Ta muốn đến nhà Nghiêm Như Hiền xem thử.”
“Được, bà cô đang không có việc gì làm đây!”
Lý Bất Ngôn nheo mắt: “...” Chúng ta trèo tường đi?
...
Ban ngày ban mặt trèo tường, đối với Yến Tam Hợp là một việc rất khó khăn.
Nhưng nàng có thể trèo cây nên mọi thứ trở nên ít khó khăn hơn.
Hai người đầu tiên là đi một vòng quanh tòa nhà, tìm được một cây đại thụ, nhân lúc không có ai, Yến Tam Hợp bèn vội trèo lên.
Lý Bất Ngôn nhẹ nhàng thoải mái nhảy lên đầu tường, sau đó vươn tay, kéo Yến Tam Hợp lên lại bế xuống.
Người đã vào trong viện.
Hai người đánh giá xung quanh, đồng thời hít sâu một hơi.
Tòa nhà này thật đúng là xa hoa, ngay cả bức tường tầm thường cũng có cảnh sắc rất đẹp, có thể thấy được là được thiết kể tỉ mỉ.
Lý Bất Ngôn vừa tặc lưỡi, vừa hỏi: “Tam Hợp, chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”
“Ta muốn xem hai chỗ.” Yến Tam Hợp đã sớm tình toán trước: “Một chỗ là hí viện Đường lão gia nhắc tới, một chỗ khác là hậu viện Lục Thời từng tá túc hồi trẻ.”
"Tại sao chỉ xem hai chỗ này?"
“Bởi vì...” Yến Tam Hợp bật ra hai chữ qua kẽ răng: “Tò mò.”
“Chúng ta hiện tại đang ở phía tây bắc của tòa nhà, vậy đầu tiên hãy đi về hậu viện.”
Đề phòng bất trắc, Lý Bất Ngôn rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra, nắm chặt trong lòng bàn tay: “Ngươi đi theo phía sau ta, đừng cách xa quá.”
Tạ Đạo Chi đi tới bên ngoài cầu Kim Thủy, bất ngờ phát hiện Đỗ Kiến Học và mấy vị quan viên Lễ bộ thấp giọng nói chuyện với nhau dưới cầu, sắc mặt ai nấy đều khá khó coi.
Vừa rồi bệ hạ ở trên điện đã tỏ thái độ rõ ràng, muốn giết vài người để cảnh cáo thiên hạ.
Đỗ Kiến Học và Hán Vương thân thiết, mà vụ án này Hoàng đế lại giao cho Thái tử điện hạ, cảm giác bên trong có ít nhiều vi diệu.
Tạ Đạo Chi thu tầm mắt lại, rồi cất bước, không ngờ trong mấy người kia có người tinh mắt nhìn thấy hắn.
“Tạ đại nhân.” Tạ Đạo Chi dừng chân, khẽ gật đầu với người nọ: “Bệ đại nhân.”
Bệ đại nhân vui vẻ tiến lên, mặt ủ mày chau nói: "Những chuyện này đều là người phía trước làm, không liên quan đến chúng ta, cầu xin Tạ đại nhân nể mặt Đỗ đại nhân, nếu có thể thì giúp chúng ta nói tốt trước mặt Hoàng thượng vài câu.”
Tạ Đạo Chi nâng mí mắt nhìn Đỗ Kiến Học một cái.
“Hoàng thượng là minh quân, sẽ không oan uổng cho người tốt, cũng sẽ không buông tha người xấu, không cần chúng ta đứng ra làm gì đâu, Bệ đại nhân, cáo từ.”
Bệ đại nhân nhìn bóng lưng hắn, tức đến nghiến răng: “Bây giờ người Lễ bộ chúng ta đều thành ôn thần, ai nấy đều tránh không kịp, nếu như bình thường…”
“Khụ khụ khụ...” Tiếng ho khan bất thình lình cắt ngang lời Bệ đại nhân, hắn quay đầu nhìn, mặt Đỗ Thượng Thư đã lạnh đến mức có thể nhỏ nước.
Bệ đại nhân cười gượng gạo: “Đỗ đại nhân không cần lo lắng, Tạ đại nhân không giúp chúng ta nói chuyện nhưng chung quy sẽ giúp ngươi nói thôi, dù sao các ngươi là bạn tốt nhiều năm, còn từng là đồng liêu, tình cảm không tầm thường."
Đỗ Thượng Thư vừa nghe lời này, thì chẳng thể đứng lại nữa, bèn phất tay áo rời đi.
Cỗ kiệu chờ ở cửa, Đỗ Kiến Học chui đầu vào, rèm vừa hạ xuống mời dám lộ ra sự lo lắng trên mặt.
Vụ án giao cho Thái tử điều trà, tình hình cực kỳ không ổn, cho dù mình trong sạch, nhưng lỡ như Thái tử có tư tâm thì mình chẳng thể thoát được. Sự lo lắng trên mặt Đỗ Kiến Học chậm rãi biến thành sự tàn nhẫn.
Không được.
Ta không thể cứ ngồi yên chờ chết như vậy được!
...
Nha môn Binh Mã ti ngũ thành, Tạ Tri Phi ngồi không yên, từ xa đã thấy Chu Thanh chạy như bay đến.
"Thế nào, trong cung có tin tức gì chưa?”
“Gia, có rồi.” Chu Thanh thở hổn hển, ghé vào bên tai Tạ Tri Phi nói nhỏ một hồi.
Tạ Tri Phi nghe xong, ngã ngồi xuống ghế thái sư, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Một thái giám lại dám nhúng tay hai lần vào vụ gian lận khoa thi mùa xuân, khó trách trong nhà lại xét được nhiều thứ như thế, quả thực là gan to bằng trời.
“Nói mau bệ hạ xử trí như thế nào?”
Chu Thanh kể lại cho gia nhà mình nghe tin tức điều tra được, cuối cùng lại nói: "Bạch lão đại nói Lễ bộ và huynh đệ gần Quốc Tử Giám chờ đó, còn lại nên làm gì thì làm.”
Bạch Yến Lâm không nói, Tạ Tri Phi cũng đang định làm như vậy.
Hoàng đế để cho Thái tử điều tra, nghĩa là thái độ đã cực kỳ rõ ràng, đó là muốn cho người đọc sách trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng, các học trò cũng không ngốc đến nỗi muốn chạy ra gây sự, nhưng vẫn nên phòng một hai.
“Ngươi đi nói với các huynh đệ một tiếng.” Tạ Tri Phi chống người đứng lên: “Xong rồi theo ta ra ngoài một chuyến.”
Chu Thanh: "Là đến chỗ Yến cô nương sao?”
Tạ Tri Phi gật đầu.
Về chuyện Lục Thời buộc tội Nghiêm Như Hiền gian lận trong khoa thi mùa xuân, trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy quá mức trùng hợp, hắn phải gặp Yến Tam Hợp một lần để nghe thử suy nghĩ của nàng.
Chu Thanh nghiêm mặt nói: "Gia bây giờ là tổng chỉ huy sứ, có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Vẻ mặt Tạ Tri Phi chợt trống rỗng.
Ngẫm lại, lại cảm thấy Chu Thanh nói rất đúng, vị trí này mông của hắn còn chưa ngồi nóng, không thể để cho người ta bắt được nhược điểm.
“Vậy ta tan làm rồi rồi đi gặp nàng.” Tạ Tri Phi điều chỉnh tư thế ngồi, chợt nghĩ đến một vấn đề: “Không biết cha Đỗ Y Vân có liên quan đến chuyện này không?"
Chu Thanh im lặng xoay người bước đi, thể hiện sự chán ghét đối với người nhà này.
Tạ Tri Phi lạnh lùng nhìn hắn rời đi, thầm nghĩ tên nhóc này, tính khí đều giấu ở trong xương cốt.
Thực ra nếu bị liên lụy vào thì càng tốt, nói không chừng còn có thể liên lụy đến Hán vương sau lưng Đỗ Kiến Học, có thể tiết kiệm được bao nhiêu chuyện!
...
Trong nhà.
Lý Bất Ngôn nằm trên giường trúc, cực kỳ nhàm chán nhìn người phía sau thư án.
Trọn vẹn hai canh giờ, người này cứ nhìn tên mấy con người trên giấy không nhúc nhích, con ngươi cũng không lệch đi chút nào.
Có thể nhìn ra hoa từ tên mấy người đó sao?
Lý Bất Ngôn trăm mối nghi ngờ, cuối cùng đứng lên lặng lẽ đi tới bên cạnh Yến Tam Hợp.
Trong tên người, chẳng biết lúc nào có thêm một Nghiêm Như Hiền, cô còn dùng bút son cố ý phác thảo ra.
Nghiêm Như Hiền rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào?
Người này rõ ràng chẳng liên quan gì đến tâm ma của Tĩnh Trần!
“Bất Ngôn, nhà Nghiêm Như Hiền bị dán giấy niêm phong rồi sao?" Yến Tam Hợp đột nhiên mở miệng.
Lý Bất Ngôn ngẫm lại: “Hẳn là vậy.”
Yến Tam Hợp: "Ngôi nhà bị dán giấy niêm phong, hẳn là không có người?”
Lý Bất Ngôn: "Hẳn là vậy.”
Yến Tam Hợp: "Nhà của Nghiêm Như Hiền bây giờ là nhà của Đường Kỳ Lệnh lúc trước phải không?”
Lý Bất Ngôn: "Nghe Tam gia nói vậy.”
Yến Tam Hợp: "Hôm nay Lục Thời lại buộc tội Nghiêm Như Hiền?”
Lý Bất Ngôn: "Không sai!”
Yến Tam Hợp: "Nguyên nhân buộc tội rất giống với việc Đường Kỳ lệnh bị xét nhà, cũng là gian lận khoa thi mùa xuân?”
Lý Bất Ngôn cảm thấy đầu óc mình phải ăn chút hạt óc chó mới được, chưa gì đã bị cuốn đến choáng váng rồi: “Phải.”
Yến Tam Hợp: "Có phải nghe rất kỳ quặc không?”
Lý Bất Ngôn gãi đầu: “Không phải kỳ quặc, là trùng hợp chứ?”
Yến Tam Hợp mở đôi mắt đen lên, đáy mắt như có nước ngầm âm thầm chảy: “Rốt cuộc là kỳ quặc hay là trùng hợp, chúng ta đợi sáu này hãy nói, bây giờ…”
“Bây giờ làm gì?”
“Ta muốn đến nhà Nghiêm Như Hiền xem thử.”
“Được, bà cô đang không có việc gì làm đây!”
Lý Bất Ngôn nheo mắt: “...” Chúng ta trèo tường đi?
...
Ban ngày ban mặt trèo tường, đối với Yến Tam Hợp là một việc rất khó khăn.
Nhưng nàng có thể trèo cây nên mọi thứ trở nên ít khó khăn hơn.
Hai người đầu tiên là đi một vòng quanh tòa nhà, tìm được một cây đại thụ, nhân lúc không có ai, Yến Tam Hợp bèn vội trèo lên.
Lý Bất Ngôn nhẹ nhàng thoải mái nhảy lên đầu tường, sau đó vươn tay, kéo Yến Tam Hợp lên lại bế xuống.
Người đã vào trong viện.
Hai người đánh giá xung quanh, đồng thời hít sâu một hơi.
Tòa nhà này thật đúng là xa hoa, ngay cả bức tường tầm thường cũng có cảnh sắc rất đẹp, có thể thấy được là được thiết kể tỉ mỉ.
Lý Bất Ngôn vừa tặc lưỡi, vừa hỏi: “Tam Hợp, chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”
“Ta muốn xem hai chỗ.” Yến Tam Hợp đã sớm tình toán trước: “Một chỗ là hí viện Đường lão gia nhắc tới, một chỗ khác là hậu viện Lục Thời từng tá túc hồi trẻ.”
"Tại sao chỉ xem hai chỗ này?"
“Bởi vì...” Yến Tam Hợp bật ra hai chữ qua kẽ răng: “Tò mò.”
“Chúng ta hiện tại đang ở phía tây bắc của tòa nhà, vậy đầu tiên hãy đi về hậu viện.”
Đề phòng bất trắc, Lý Bất Ngôn rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra, nắm chặt trong lòng bàn tay: “Ngươi đi theo phía sau ta, đừng cách xa quá.”