Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 351: Đáp án
Rầm!
Người ổn trọng tiền đồ vấp vào ngưỡng cửa, ngã sấp xuống đất.
Chu Thanh: "...”
Tạ Tiểu Hoa: "...”
Không đợi Chu Thanh có phản ứng, Tạ Tri Phi đã vội bò dậy: “Nói, xảy ra chuyện lớn gì?”
Tiểu Bùi gia bóp cổ mình, sau khi biểu diễn như vậy vài cái mới nói: “Cha ta nói, cổ nàng bị người ta bóp vừa xanh vừa tím vừa sưng, sắp tắt thở rồi.”
Tạ Tri Phi tức giận ngập trời, lập tức lao ra.
“Ai bóp?”
“Còn ai nữa, Lục...”
“Tạ tổng quản, ngươi đi làm việc đi. Chu Thanh, ngươi ra ngoài cửa trông coi." Tạ Tri Phi kéo Bùi Tiếu đi vào thư phòng.
Bùi Tiếu chợt nghĩ đến bốn chữ: Cách tường có tai.
Chu Thanh chờ hai người vào nhà, thuận tay đóng cửa lại, vững vàng đứng ở cửa.
"Là người bên cạnh Lục Thời, thật không phải là thứ gì tốt, có thể ra tay tàn nhẫn với cô nương nhỏ như thế, đúng là nương nó khốn nạn quá!”
Ánh mắt Tạ Tri Phi lạnh đi: “Cha ngươi còn nói gì nữa?”
“Cha ta...” Tiểu Bùi gia thở dài: “Kêu chúng ta nhắc nhở Yến cô nương, kiềm chế một chút, coi chừng mạng nhỏ.”
Tạ Tri Phi chỉ vào cổ: "Cha ngươi giúp nàng xem chưa?”
“Cho thuốc khử bầm, cũng không biết nàng có bôi không.”
Tiểu Bùi gia vừa nghĩ tới chiếc cổ như bạch ngọc của Yến Tam Hợp bị bóp không ra dáng người, thực cực kỳ tức giận.
“Nương nó, không nói thì không nói, mắc gì lấy mạng người, có còn vương pháp hay không? Ta thấy hắn là có tật giật mình.”
Tạ Tri Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Một người bị vạch trần, sẽ chó cùng rứt giậu, bởi vậy có thể thấy được chuyến này của Yến Tam Hợp không được thuận lợi.
Với tính tình của nha đầu này thì chắc chắn sẽ không cam tâm, chắc chắn sẽ tìm cơ hội tới cửa, hắn nên giúp nàng như thế nào đây?
“Tạ Ngũ Thập, ngươi nói một câu đi.”
“Không có gì để nói cả, ngươi đến xem nàng đi.”
“Vậy còn ngươi?”
“Sao chuyện gì cũng kéo ta vào thế hả?” Tạ Tri Phi xoay người, bất mãn nói: "Lúc động phòng, có phải cũng muốn kéo theo ta không?”
“Ngươi đánh rắm!”
“Đây là cơ hội tốt nhất để ngươi lấy lòng.”
“Có lý lắm!”
Tiểu Bùi gia không nói hai lời, đã đi ra ngoài, đi vài bước, lại quay trở về: “Ta cũng không thể tay không đi đi, xách cái gì đi nhỉ?"
“Muốn xách cái gì thì xách cái đó.” Tạ Tri Phi đã hơi không kiên nhẫn: “Chuyện nhỏ này ngươi còn tới hỏi ta, đầu mọc trên cổ làm gì, để trang trí sao?”
Trong lòng Tiểu Bùi đang nhớ đến Yến Tam Hợp, hiếm khi không so đo với y.
Tạ Tri Phi vừa thấy hắn đi vội vàng như vậy, toàn thân lại hơi không thoải mái, ngã đầu nằm xuống giường, thầm nặng trịch.
Nằm một hồi, hắn ngồi bật dậy, tháo ngọc bội bên hông ra.
Mặt trước thì đến thăm nàng, mặt trái thì không.
Ném lên.
Mặt trái.
Ánh mắt Tạ Tri Phi ảm đạm, tự tìm lý do cho mình: “Không tính, làm lại lần nữa.”
“Ném lên.”
“Mặt trái.”
“Ba ván thắng hai.”
“Ném.”
“Vẫn là mặt trái.”
Tạ Tri Phi ngẩn người, ngã đầu vào giường, thầm chửi ầm lên: Ông, ông đây đi xem muội muội nhà mình một chút thì sao chứ? Sao lại không cho ta đi?
...
Tiểu Bùi gia không mang theo gì đã dẫn người đi đến biệt viện.
Yến Tam Hợp vốn đã ngủ, nghe nói hắn đến thì vẫn cố gắng đứng lên gặp mặt.
Trên cổ không có gì che, nhìn thôi mà giật cả mình, Bùi Tiếu vốn dĩ đã viết sẵn từ ngữ định nói trong bụng, nhưng vừa thấy cổ của Yến Tam hợp thì đã quên hết, chỉ còn lại mấy từ chửi rủa.
Yến Tam Hợp nghe hắn mắng một hồi, rồi che miệng ngáp một cái ám chỉ mình mệt mỏi.
Bùi Tiếu nhìn thấy cũng coi như không nhìn thấy, hắn còn có lời muốn hỏi.
Chỉ là không đợi hắn mở miệng, Lý Bất Ngôn đã lại gần hỏi: “Tiểu Bùi gia, ngươi là từ Bùi gia đến, hay là từ Tạ gia đến thế?”
“Tạ gia, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì!” Lý Bất Ngôn nghiến răng cười cười: "Giúp ta và tiểu thư nhà ta, gửi lời thăm Tam gia.”
Tiểu Bùi gia: "...”
“Không còn sớm nữa!” Yến Tam Hợp đứng lên: “Minh Đình ngươi về sớm đi, vết thương trên cổ ta bôi thuốc mấy ngày là khỏi rồi, đừng lo quá.”
“Đừng nóng vội!” Bùi Tiếu vội vàng gọi nàng lại: "Phía Lục Thời...”
“Tạm thời không có tiến triển, nghĩ cách sau.” Yến Tam Hợp dùng lời đơn giản nhất chặn lời hắn: “Bất Ngôn, đưa tiểu Bùi gia đi giúp ta.”
“Tiểu Bùi gia, mời đi.”
Bùi Tiếu nhìn đôi mắt híp lại của Lý Bất Ngôn, chợt hiểu được vì sao Tạ Ngũ Thập lại nói người này tên phá đám.
Yến Tam Hợp cởi quần áo ngủ đặt lại trên giường, còn chưa kịp nghĩ gì thì Lý Bất Ngôn nằm xuống như một cơn gió, một tay chống đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng.
“Yến Tam Hợp, ngươi còn nợ ta một đáp án.”
“Đáp án gì?”
“Trên núi Mộc Lê, chuyện nam hoan nữ ái.”
Yến Tam Hợp học theo dáng vẻ của nàng, nghiêng người chống đầu, không hề giấu diếm: “Đáp án là ta quả thật có hảo cảm với hắn.”
Đầu gỗ cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Lý Bất Ngôn mở to hai mắt, ý bảo nàng tiếp tục nói.
"Ở dưới chân núi Mộc Lê, lúc hắn bị thương, ta không khống chế được ánh mắt của mình... Sau khi hắn nhận ra, đã dời mắt đi, trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên hiểu ra một chuyện."
“Chuyện gì?”
Yến Tam nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng kia, cảm giác bất lực như nghẹn ở cổ họng lại xông lên.
Ánh mắt của một người không thể lừa được, thích hay không thích đều giấu ở bên trong.
Ánh mắt hắn khẽ dời đi, khiến cô có cảm giác như mình đang ngủ thì cơ thể bỗng nhiên rơi xuống, cả người như lơ lửng trên không.
Vừa rồi Bất Ngôn hỏi Tiểu Bùi gia từ đâu tới, Tiểu Bùi gia nói là từ Tạ gia, vậy có nghĩa là Tạ Tri Phi cũng biết cổ nàng bị thương.
Hắn không đến, thực ra cũng là một kiểu bày tỏ thái độ.
Có lẽ hắn chỉ tò mò với ta, có lẽ là bận tâm Tạ gia, có lẽ là đùa giỡn, tóm lại không thể cho là thật, cũng không nên cho là thật.
Làm đầu gỗ suốt mười bảy năm, lần đầu tiên thấy rung động, chỉ là ngắn ngủn trong nháy mắt, nhưng điều này cũng đủ khiến Lý Bất Ngôn xót xa.
“Bất Ngôn, ngươi không cần lo lắng cho ta.” Yến Tam Hợp nằm xuống, nhìn đỉnh màn: “Nhất là sau khi ta nhìn thấy Lục Thời, ta càng hiểu được một đạo lý, từ xưa đa tình đã luôn phụ lòng nữ nhân.”
“Nói hay lắm!” Lý Bất Ngôn cũng nằm xuống theo, vẻ mặt hơi thờ ơ: "Chúng ta đều phải quản cho trái tim mình.”
Không quản được, nghĩ đến Đường Chi Vị, Yến Tam Hợp thầm nghĩ.
...
Nói ra hết lời trong lòng, Yến Tam Hợp mới có một đêm ngủ ngon không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, nàng dùng xong điểm tâm, đi cùng Lý Bất Ngôn thẳng đến trạm dịch.
Làm tiêu cục, trời nam biển bắc đều có phân bộ của bọn họ, phân bộ còn gọi là trạm dịch, trạm dịch của Hàn Gia Bảo ở kinh thành, tọa lạc ở đường cái phía đông.
Yến Tam Hợp móc ngọc bội ra đặt ở trên bàn.
Quản sự mặc áo xanh vừa nhìn ngọc bội kia, vừa âm thầm giật mình, tiểu cô nương tuổi còn trẻ, trong lòng lại cầm ngọc bội của chủ tử họ.
Gặp ngọc bội như gặp người.
Quản sự vội hỏi: "Ta giúp gì được cho cô nương?”
Yến Tam Hợp: "Ta muốn các ngươi giúp ta hỏi thăm một người.”
Quản sự vừa nghe lời này, đã biết cô nương này là một chuyên gia.
Tiêu cục Hàn gia bề ngoài là đi tiêu chuyển hàng, nhưng rất ít người biết ngoại trừ đi tiêu, tiêu cục còn bí mật cũng nhận vài việc tìm hiểu tin tức, điều kiện đầu tiên là giá cả.
“Cô nương muốn hỏi thăm ai?”
Yến Tam Hợp lấy một phong từ từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt quản sự.
“Trong này có tên của ta, còn có người ta muốn hỏi thăm. Nếu ngươi không quyết định được, có thể gửi bồ câu xin chỉ thị của bảo chủ các ngươi, hai ngày sau ta lại đến.”
Dứt lời, nàng đứng dậy, sóng vai cùng Lý Bất Ngôn ra khỏi trạm dịch.
Đám quản sự thấy người đã đi xa, lấy thư ra xem thì chợt kinh hãi.
Người ổn trọng tiền đồ vấp vào ngưỡng cửa, ngã sấp xuống đất.
Chu Thanh: "...”
Tạ Tiểu Hoa: "...”
Không đợi Chu Thanh có phản ứng, Tạ Tri Phi đã vội bò dậy: “Nói, xảy ra chuyện lớn gì?”
Tiểu Bùi gia bóp cổ mình, sau khi biểu diễn như vậy vài cái mới nói: “Cha ta nói, cổ nàng bị người ta bóp vừa xanh vừa tím vừa sưng, sắp tắt thở rồi.”
Tạ Tri Phi tức giận ngập trời, lập tức lao ra.
“Ai bóp?”
“Còn ai nữa, Lục...”
“Tạ tổng quản, ngươi đi làm việc đi. Chu Thanh, ngươi ra ngoài cửa trông coi." Tạ Tri Phi kéo Bùi Tiếu đi vào thư phòng.
Bùi Tiếu chợt nghĩ đến bốn chữ: Cách tường có tai.
Chu Thanh chờ hai người vào nhà, thuận tay đóng cửa lại, vững vàng đứng ở cửa.
"Là người bên cạnh Lục Thời, thật không phải là thứ gì tốt, có thể ra tay tàn nhẫn với cô nương nhỏ như thế, đúng là nương nó khốn nạn quá!”
Ánh mắt Tạ Tri Phi lạnh đi: “Cha ngươi còn nói gì nữa?”
“Cha ta...” Tiểu Bùi gia thở dài: “Kêu chúng ta nhắc nhở Yến cô nương, kiềm chế một chút, coi chừng mạng nhỏ.”
Tạ Tri Phi chỉ vào cổ: "Cha ngươi giúp nàng xem chưa?”
“Cho thuốc khử bầm, cũng không biết nàng có bôi không.”
Tiểu Bùi gia vừa nghĩ tới chiếc cổ như bạch ngọc của Yến Tam Hợp bị bóp không ra dáng người, thực cực kỳ tức giận.
“Nương nó, không nói thì không nói, mắc gì lấy mạng người, có còn vương pháp hay không? Ta thấy hắn là có tật giật mình.”
Tạ Tri Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Một người bị vạch trần, sẽ chó cùng rứt giậu, bởi vậy có thể thấy được chuyến này của Yến Tam Hợp không được thuận lợi.
Với tính tình của nha đầu này thì chắc chắn sẽ không cam tâm, chắc chắn sẽ tìm cơ hội tới cửa, hắn nên giúp nàng như thế nào đây?
“Tạ Ngũ Thập, ngươi nói một câu đi.”
“Không có gì để nói cả, ngươi đến xem nàng đi.”
“Vậy còn ngươi?”
“Sao chuyện gì cũng kéo ta vào thế hả?” Tạ Tri Phi xoay người, bất mãn nói: "Lúc động phòng, có phải cũng muốn kéo theo ta không?”
“Ngươi đánh rắm!”
“Đây là cơ hội tốt nhất để ngươi lấy lòng.”
“Có lý lắm!”
Tiểu Bùi gia không nói hai lời, đã đi ra ngoài, đi vài bước, lại quay trở về: “Ta cũng không thể tay không đi đi, xách cái gì đi nhỉ?"
“Muốn xách cái gì thì xách cái đó.” Tạ Tri Phi đã hơi không kiên nhẫn: “Chuyện nhỏ này ngươi còn tới hỏi ta, đầu mọc trên cổ làm gì, để trang trí sao?”
Trong lòng Tiểu Bùi đang nhớ đến Yến Tam Hợp, hiếm khi không so đo với y.
Tạ Tri Phi vừa thấy hắn đi vội vàng như vậy, toàn thân lại hơi không thoải mái, ngã đầu nằm xuống giường, thầm nặng trịch.
Nằm một hồi, hắn ngồi bật dậy, tháo ngọc bội bên hông ra.
Mặt trước thì đến thăm nàng, mặt trái thì không.
Ném lên.
Mặt trái.
Ánh mắt Tạ Tri Phi ảm đạm, tự tìm lý do cho mình: “Không tính, làm lại lần nữa.”
“Ném lên.”
“Mặt trái.”
“Ba ván thắng hai.”
“Ném.”
“Vẫn là mặt trái.”
Tạ Tri Phi ngẩn người, ngã đầu vào giường, thầm chửi ầm lên: Ông, ông đây đi xem muội muội nhà mình một chút thì sao chứ? Sao lại không cho ta đi?
...
Tiểu Bùi gia không mang theo gì đã dẫn người đi đến biệt viện.
Yến Tam Hợp vốn đã ngủ, nghe nói hắn đến thì vẫn cố gắng đứng lên gặp mặt.
Trên cổ không có gì che, nhìn thôi mà giật cả mình, Bùi Tiếu vốn dĩ đã viết sẵn từ ngữ định nói trong bụng, nhưng vừa thấy cổ của Yến Tam hợp thì đã quên hết, chỉ còn lại mấy từ chửi rủa.
Yến Tam Hợp nghe hắn mắng một hồi, rồi che miệng ngáp một cái ám chỉ mình mệt mỏi.
Bùi Tiếu nhìn thấy cũng coi như không nhìn thấy, hắn còn có lời muốn hỏi.
Chỉ là không đợi hắn mở miệng, Lý Bất Ngôn đã lại gần hỏi: “Tiểu Bùi gia, ngươi là từ Bùi gia đến, hay là từ Tạ gia đến thế?”
“Tạ gia, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì!” Lý Bất Ngôn nghiến răng cười cười: "Giúp ta và tiểu thư nhà ta, gửi lời thăm Tam gia.”
Tiểu Bùi gia: "...”
“Không còn sớm nữa!” Yến Tam Hợp đứng lên: “Minh Đình ngươi về sớm đi, vết thương trên cổ ta bôi thuốc mấy ngày là khỏi rồi, đừng lo quá.”
“Đừng nóng vội!” Bùi Tiếu vội vàng gọi nàng lại: "Phía Lục Thời...”
“Tạm thời không có tiến triển, nghĩ cách sau.” Yến Tam Hợp dùng lời đơn giản nhất chặn lời hắn: “Bất Ngôn, đưa tiểu Bùi gia đi giúp ta.”
“Tiểu Bùi gia, mời đi.”
Bùi Tiếu nhìn đôi mắt híp lại của Lý Bất Ngôn, chợt hiểu được vì sao Tạ Ngũ Thập lại nói người này tên phá đám.
Yến Tam Hợp cởi quần áo ngủ đặt lại trên giường, còn chưa kịp nghĩ gì thì Lý Bất Ngôn nằm xuống như một cơn gió, một tay chống đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng.
“Yến Tam Hợp, ngươi còn nợ ta một đáp án.”
“Đáp án gì?”
“Trên núi Mộc Lê, chuyện nam hoan nữ ái.”
Yến Tam Hợp học theo dáng vẻ của nàng, nghiêng người chống đầu, không hề giấu diếm: “Đáp án là ta quả thật có hảo cảm với hắn.”
Đầu gỗ cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Lý Bất Ngôn mở to hai mắt, ý bảo nàng tiếp tục nói.
"Ở dưới chân núi Mộc Lê, lúc hắn bị thương, ta không khống chế được ánh mắt của mình... Sau khi hắn nhận ra, đã dời mắt đi, trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên hiểu ra một chuyện."
“Chuyện gì?”
Yến Tam nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng kia, cảm giác bất lực như nghẹn ở cổ họng lại xông lên.
Ánh mắt của một người không thể lừa được, thích hay không thích đều giấu ở bên trong.
Ánh mắt hắn khẽ dời đi, khiến cô có cảm giác như mình đang ngủ thì cơ thể bỗng nhiên rơi xuống, cả người như lơ lửng trên không.
Vừa rồi Bất Ngôn hỏi Tiểu Bùi gia từ đâu tới, Tiểu Bùi gia nói là từ Tạ gia, vậy có nghĩa là Tạ Tri Phi cũng biết cổ nàng bị thương.
Hắn không đến, thực ra cũng là một kiểu bày tỏ thái độ.
Có lẽ hắn chỉ tò mò với ta, có lẽ là bận tâm Tạ gia, có lẽ là đùa giỡn, tóm lại không thể cho là thật, cũng không nên cho là thật.
Làm đầu gỗ suốt mười bảy năm, lần đầu tiên thấy rung động, chỉ là ngắn ngủn trong nháy mắt, nhưng điều này cũng đủ khiến Lý Bất Ngôn xót xa.
“Bất Ngôn, ngươi không cần lo lắng cho ta.” Yến Tam Hợp nằm xuống, nhìn đỉnh màn: “Nhất là sau khi ta nhìn thấy Lục Thời, ta càng hiểu được một đạo lý, từ xưa đa tình đã luôn phụ lòng nữ nhân.”
“Nói hay lắm!” Lý Bất Ngôn cũng nằm xuống theo, vẻ mặt hơi thờ ơ: "Chúng ta đều phải quản cho trái tim mình.”
Không quản được, nghĩ đến Đường Chi Vị, Yến Tam Hợp thầm nghĩ.
...
Nói ra hết lời trong lòng, Yến Tam Hợp mới có một đêm ngủ ngon không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, nàng dùng xong điểm tâm, đi cùng Lý Bất Ngôn thẳng đến trạm dịch.
Làm tiêu cục, trời nam biển bắc đều có phân bộ của bọn họ, phân bộ còn gọi là trạm dịch, trạm dịch của Hàn Gia Bảo ở kinh thành, tọa lạc ở đường cái phía đông.
Yến Tam Hợp móc ngọc bội ra đặt ở trên bàn.
Quản sự mặc áo xanh vừa nhìn ngọc bội kia, vừa âm thầm giật mình, tiểu cô nương tuổi còn trẻ, trong lòng lại cầm ngọc bội của chủ tử họ.
Gặp ngọc bội như gặp người.
Quản sự vội hỏi: "Ta giúp gì được cho cô nương?”
Yến Tam Hợp: "Ta muốn các ngươi giúp ta hỏi thăm một người.”
Quản sự vừa nghe lời này, đã biết cô nương này là một chuyên gia.
Tiêu cục Hàn gia bề ngoài là đi tiêu chuyển hàng, nhưng rất ít người biết ngoại trừ đi tiêu, tiêu cục còn bí mật cũng nhận vài việc tìm hiểu tin tức, điều kiện đầu tiên là giá cả.
“Cô nương muốn hỏi thăm ai?”
Yến Tam Hợp lấy một phong từ từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt quản sự.
“Trong này có tên của ta, còn có người ta muốn hỏi thăm. Nếu ngươi không quyết định được, có thể gửi bồ câu xin chỉ thị của bảo chủ các ngươi, hai ngày sau ta lại đến.”
Dứt lời, nàng đứng dậy, sóng vai cùng Lý Bất Ngôn ra khỏi trạm dịch.
Đám quản sự thấy người đã đi xa, lấy thư ra xem thì chợt kinh hãi.