Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 342: Mạch tượng
Triệu Diệc Thời vội vàng đi tới cung Yến An, vừa ngước mắt đã thấy Hoàng đế đang đứng dưới mái hiên cung Yến An, bên cạnh chẳng có người hầu hạ nào.
Hắn vội vàng xách góc áo chạy tới, vừa muốn hành lễ, thì lão hoàng đế đã đỡ lấy.
“Thái Tôn đi cùng trẫm một lát đi.”
“Vâng!” Triệu Diệc Thời thấy sắc mặt hoàng đế xanh trắng khó coi, vội nói: "Bệ hạ đưa tay, tôn nhi bắt mạch cho ngài.”
Thời niên thiếu, hắn có đi theo Thẩm thái y học xem mạch tượng, nên ít nhiều cũng biết chút ít.
“Trẫm không bệnh không tai, rất khỏe.” Lão hoàng đế phất phất tay áo, đưa mu bàn tay ra sau lưng, đi hai bước, lại nói: "Ngươi nhớ kỹ, mạch tượng của đế vương, không nên tùy tiện để cho người ta sờ.”
Triệu Diệc Thời từ nhỏ được lão hoàng đế dạy dỗ, gần như hắn chỉ vừa nói xong là y đã hiểu được ý của lời này.
“Mạch có nhanh có chậm, có chìm có nổi. Nhanh, biểu thị ngươi tâm loạn. Chậm, biểu thị ngươi chột dạ. Bọn họ chẩn mạch của ngươi, sẽ biết nhược điểm của ngươi.”
Lão hoàng đế nhìn đứa cháu trai yêu quý nhất này.
"Cho dù là phụ mẫu, huynh đệ, hay bạn thân chí giao của ngươi, thậm chí là người bên gối của ngươi, cũng đừng để cho bọn họ nhận ra nhược điểm của ngươi, một khi bọn họ nhận ra nhược điểm của ngươi, thì rất dễ dàng được voi đòi tiên."
Mấy câu nói khiến Triệu Diệc Thời toát mồ hôi lạnh.
Tuy rằng từ nhỏ y đi theo bên cạnh lão hoàng đế, nhưng chưa từng nghe hắn nói trắng ra như vậy bao giờ, nghĩ tới nghĩ lui, hơn phân nửa lại là vì chuyện của Nghiêm Như Hiền.
Đang nghĩ ngợi, thì cổ tay chợt bị bắt lấy, vừa nâng mắt đã đối diện với cặp mắt hổ sáng ngời của lão hoàng đế.
“Bệ hạ?”
“Tay phải vững, mạch phải trầm, tâm phải tàn nhẫn, đó mời là đạo làm vua.”
Cho dù Triệu Diệc khi còn bé bị lão hoàng đế nắm tay vô số lần, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà thấy kinh hãi, đôi tay cầm kiếm này quá mạnh, hắn không thể giãy ra được. Càng làm cho hắn kinh hãi hơn, là câu nói tiếp theo của lão hoàng đế.
Thái Tôn điện hạ, ngày mai tra xét phủ đệ Nghiêm Như Hiền, trẫm giao cho ngươi.
...
Lúc Triệu Diệc Thời ra khỏi hoàng cung thì trời đã khuya, Thẩm Trùng trông mong chờ ở cửa cung, thấy chủ tử đi ra thì vội vàng nghênh đón.
“Điện hạ?”
“Lên xe rồi nói sau.”
Thẩm Trùng lập tức đưa xe ngựa tới, đỡ Thái Tôn lên xe, đang do dự có nên ngồi lên hay không thì đã nghe Triệu Diệc Thời ra lệnh: "Lên đây.”
Thẩm Trùng nhẹ nhàng nhảy vào trong xe ngựa: “Điện hạ, bây giờ hồi phủ hay là..."
“Đến chỗ Cẩm Y vệ, ngày mai tra xét Nghiêm phủ.”
Chỉ ngắn ngủn một câu nói, đã khiến cho Thẩm Trùng biến sắc mấy lần.
Ngón tay Triệu Diệc Thời xoa xoa huyệt thái dương hơi nhức: “Cửa sau Nghiêm phủ, giao cho Bạch Yến của Binh Mã ty Ngũ Thành canh giữ.”
Thẩm Trùng nghĩ đến yêu cầu vào ngày sinh của Tam gia, hỏi: "Gia muốn Bạch đại nhân giữ được, hay không giữ được.”
Triệu Diệc Thời nhìn anh: "Bạch Yến Lâm là ai cài lên?”
Thẩm Trùng: "Là thái tử điện hạ.”
Triệu Diệc Thời suy nghĩ một lát: “Vậy để hắn giữ được, chuyển lên chỗ khác, vị trí kia chuyển qua cho Tam gia.”
“Vâng.”
“Bệnh của Tạ lão tam hẳn cũng đã “khỏi” rồi, sáng sớm ngày mai kêu hắn đến nha môn phục chức.”
Thẩm Trùng hiểu rõ điện hạ đây là muốn mượn lúc tra xét Nghiêm phủ, để Tam gia trở nên nổi bật, tiện cho hắn thăng chức lên tổng chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Ti.
“Tiểu nhân đã phái người đi thông báo cho Tam gia, để ngài ấy mai giữ cửa thông minh một chút.”
“Mau đi sắp xếp đi.”
“Vâng!”
Thẩm Trùng không đợi xe ngựa dừng lại, đã vén rèm nhảy ra ngoài.
Trong nháy mắt, đã tới phủ Cẩm Y vệ, Phùng Trường Tú đích thân ra đón.
Hai người vào trong, Triệu Diệc Thời nín thở, lấy ra một tờ giấy vàng từ trong ngực, đưa vào trong tay hắn.
“Phùng đại nhân, xem đi.”
Phùng Trường Tú mở ra nhìn, thầm hít sâu một hơi.
“Việc này Hoàng thượng chỉ giao cho ngươi và ta, không để Tam ti nhúng tay, nhân thủ không đủ,
nên ta đã sắp xếp thêm Binh mã ty Ngũ thành đến giúp đỡ.”
“Hết thảy, đều do điện hạ quyết định.”
“Phùng đại nhân sắp xếp chuyện ngày mai đi.” Triệu Diệc Thời thu thánh chỉ lại: “Trước khi trời sáng, tuyệt đối không được để lộ tin tức.”
“Vâng.”
“Làm việc đi.”
“Điện hạ xin dừng bước.” Phùng Trường Tú đi lên trước, thấp giọng hỏi: "Chỉ xét nhà thôi sao?”
Triệu Diệc Thời vừa muốn mở miệng hỏi một câu "Lời này có ý gì", thì nghe Phùng Trường Tú nói tiếp: "Nghiêm công công thì sao, bệ hạ có nói xử trí như thế nào không?"
Triệu Diệc Thời hơi ngẩn ra.
Từ xưa đến nay, xét nhà có nghĩa là bắt người.
Nhưng lúc này Nghiêm Như Hiền còn ở trong cung, Hoàng đế không hề nhắc đến chuyện để hắn đi hay ở.
“Bệ hạ không nói, chúng ta làm thần tử thì cứ làm tốt công việc được giao là được.”
“Điện hạ nói rất đúng.” Triệu Diệc Thời gật đầu với hắn, rồi đưa hắn ra khỏi phòng.
Phùng Trường Tú nhìn bóng lưng thon dài của Thái Tôn điện hạ, biểu cảm thay đổi rất vi diệu.
Hoàng đế chỉ xét nhà, không bắt người, là dụng ý gì?
Lần trước người tra xét Quý phủ là Thái Tôn, lần này tra xét Nghiêm phủ cũng là Thái Tôn, Thái tử thì sao?
Cẩm Y Vệ trực tiếp nghe lệnh Hoàng đế, tân đế kế tiếp là Thái tử.
Bệ hạ không kéo quan hệ giữa Cẩm Y Vệ và Thái tử, lại kéo quan hệ giữa Cẩm Y Vệ và Thái Tôn... là có dụng ý gì?
Triệu Diệc Thời ra khỏi phủ Cẩm Y Vệ, mới vừa bước xuống mấy bậc thang, Thẩm Trùng đã vội vàng nghênh đón, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ.
“Điện hạ, Tam gia không ở kinh thành.”
Triệu Diệc Thời bỗng biến sắc.
...
Giáo phường ti.
Tạ Bất Hoặc cầm chung rượu, dựa vào lan can, chán nản ngắm trăng.
Tướng mạo của hắn vốn rất đẹp, mấy kỹ nữ trong phòng đều cúi đầu, thỉnh thoảng lại liếc trộm hắn một cái.
Phía sau có người đến gần, không cần quay đầu đầu cũng biết là Hách Quân, tên này quanh năm suốt tháng đều là mùi Long diên.*
*một loại nước hoa í
"Để tiểu nương tử, tiểu quan nhân trong phòng không chơi, chạy ra bên ngoài một mình uống rượu giải sầu, nhị gia nhà ta làm sao vậy, tương tư ai à?” Hách Quân vừa nói, vừa thuận theo cổ tay, nắm lấy tay Tạ Bất Hoặc, cười dài nói: "Nào, nói với đệ đệ, là cô nương nhà ai, hay là tên nhóc nào?”
Tạ Bất Hoặc hất tay hắn ra: “Đừng đoán mò.
“Xem ra, hơn phân nửa là vì Yến cô nương nhà ngươi rồi.” Hách Quân thò đầu qua, nhìn thần sắc Tạ Bất Hoặc.
“Theo ta thì chuyện rất đơn giản, rót rượu bỏ thuốc gì đó, tìm ngày hoàng đạo xử lý nàng, lão tam nhà ngươi sao cướp được với ngươi.”
Tạ Bất Hoặc suýt nữa thì giận điên: “Còn nói bậy nữa, ta xé nát miệng ngươi.”
“Nhìn ngươi giận kìa.” Hách Quân đá hắn một cước: “Ta đây không phải đang nghĩ cách giúp ngươi sao?”
Tạ Bất Hoặc chỉ cảm thấy phiền, muốn bịt miệng hắn, nên dứt khoát nói: "Ta không có hứng thú với nàng.”
“Vậy ngươi có hứng thú với ai?”
“Ngươi!”
“Vậy thì lại đây!” Hách Quân không vội, thảnh thơi cười nói: "Để đệ đệ tủi thân lần này, cho huynh làm.”
“Càng ngày càng không ra gì.” Tạ Bất Hoặc đá lại hắn một cước, tự mình trở về phòng, còn chưa ngồi xuống, đã thấy Ô Hành thò đầu ở cửa.
Tạ Bất Hoặc mở cửa đi ra ngoài.
Hắn vội vàng xách góc áo chạy tới, vừa muốn hành lễ, thì lão hoàng đế đã đỡ lấy.
“Thái Tôn đi cùng trẫm một lát đi.”
“Vâng!” Triệu Diệc Thời thấy sắc mặt hoàng đế xanh trắng khó coi, vội nói: "Bệ hạ đưa tay, tôn nhi bắt mạch cho ngài.”
Thời niên thiếu, hắn có đi theo Thẩm thái y học xem mạch tượng, nên ít nhiều cũng biết chút ít.
“Trẫm không bệnh không tai, rất khỏe.” Lão hoàng đế phất phất tay áo, đưa mu bàn tay ra sau lưng, đi hai bước, lại nói: "Ngươi nhớ kỹ, mạch tượng của đế vương, không nên tùy tiện để cho người ta sờ.”
Triệu Diệc Thời từ nhỏ được lão hoàng đế dạy dỗ, gần như hắn chỉ vừa nói xong là y đã hiểu được ý của lời này.
“Mạch có nhanh có chậm, có chìm có nổi. Nhanh, biểu thị ngươi tâm loạn. Chậm, biểu thị ngươi chột dạ. Bọn họ chẩn mạch của ngươi, sẽ biết nhược điểm của ngươi.”
Lão hoàng đế nhìn đứa cháu trai yêu quý nhất này.
"Cho dù là phụ mẫu, huynh đệ, hay bạn thân chí giao của ngươi, thậm chí là người bên gối của ngươi, cũng đừng để cho bọn họ nhận ra nhược điểm của ngươi, một khi bọn họ nhận ra nhược điểm của ngươi, thì rất dễ dàng được voi đòi tiên."
Mấy câu nói khiến Triệu Diệc Thời toát mồ hôi lạnh.
Tuy rằng từ nhỏ y đi theo bên cạnh lão hoàng đế, nhưng chưa từng nghe hắn nói trắng ra như vậy bao giờ, nghĩ tới nghĩ lui, hơn phân nửa lại là vì chuyện của Nghiêm Như Hiền.
Đang nghĩ ngợi, thì cổ tay chợt bị bắt lấy, vừa nâng mắt đã đối diện với cặp mắt hổ sáng ngời của lão hoàng đế.
“Bệ hạ?”
“Tay phải vững, mạch phải trầm, tâm phải tàn nhẫn, đó mời là đạo làm vua.”
Cho dù Triệu Diệc khi còn bé bị lão hoàng đế nắm tay vô số lần, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà thấy kinh hãi, đôi tay cầm kiếm này quá mạnh, hắn không thể giãy ra được. Càng làm cho hắn kinh hãi hơn, là câu nói tiếp theo của lão hoàng đế.
Thái Tôn điện hạ, ngày mai tra xét phủ đệ Nghiêm Như Hiền, trẫm giao cho ngươi.
...
Lúc Triệu Diệc Thời ra khỏi hoàng cung thì trời đã khuya, Thẩm Trùng trông mong chờ ở cửa cung, thấy chủ tử đi ra thì vội vàng nghênh đón.
“Điện hạ?”
“Lên xe rồi nói sau.”
Thẩm Trùng lập tức đưa xe ngựa tới, đỡ Thái Tôn lên xe, đang do dự có nên ngồi lên hay không thì đã nghe Triệu Diệc Thời ra lệnh: "Lên đây.”
Thẩm Trùng nhẹ nhàng nhảy vào trong xe ngựa: “Điện hạ, bây giờ hồi phủ hay là..."
“Đến chỗ Cẩm Y vệ, ngày mai tra xét Nghiêm phủ.”
Chỉ ngắn ngủn một câu nói, đã khiến cho Thẩm Trùng biến sắc mấy lần.
Ngón tay Triệu Diệc Thời xoa xoa huyệt thái dương hơi nhức: “Cửa sau Nghiêm phủ, giao cho Bạch Yến của Binh Mã ty Ngũ Thành canh giữ.”
Thẩm Trùng nghĩ đến yêu cầu vào ngày sinh của Tam gia, hỏi: "Gia muốn Bạch đại nhân giữ được, hay không giữ được.”
Triệu Diệc Thời nhìn anh: "Bạch Yến Lâm là ai cài lên?”
Thẩm Trùng: "Là thái tử điện hạ.”
Triệu Diệc Thời suy nghĩ một lát: “Vậy để hắn giữ được, chuyển lên chỗ khác, vị trí kia chuyển qua cho Tam gia.”
“Vâng.”
“Bệnh của Tạ lão tam hẳn cũng đã “khỏi” rồi, sáng sớm ngày mai kêu hắn đến nha môn phục chức.”
Thẩm Trùng hiểu rõ điện hạ đây là muốn mượn lúc tra xét Nghiêm phủ, để Tam gia trở nên nổi bật, tiện cho hắn thăng chức lên tổng chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Ti.
“Tiểu nhân đã phái người đi thông báo cho Tam gia, để ngài ấy mai giữ cửa thông minh một chút.”
“Mau đi sắp xếp đi.”
“Vâng!”
Thẩm Trùng không đợi xe ngựa dừng lại, đã vén rèm nhảy ra ngoài.
Trong nháy mắt, đã tới phủ Cẩm Y vệ, Phùng Trường Tú đích thân ra đón.
Hai người vào trong, Triệu Diệc Thời nín thở, lấy ra một tờ giấy vàng từ trong ngực, đưa vào trong tay hắn.
“Phùng đại nhân, xem đi.”
Phùng Trường Tú mở ra nhìn, thầm hít sâu một hơi.
“Việc này Hoàng thượng chỉ giao cho ngươi và ta, không để Tam ti nhúng tay, nhân thủ không đủ,
nên ta đã sắp xếp thêm Binh mã ty Ngũ thành đến giúp đỡ.”
“Hết thảy, đều do điện hạ quyết định.”
“Phùng đại nhân sắp xếp chuyện ngày mai đi.” Triệu Diệc Thời thu thánh chỉ lại: “Trước khi trời sáng, tuyệt đối không được để lộ tin tức.”
“Vâng.”
“Làm việc đi.”
“Điện hạ xin dừng bước.” Phùng Trường Tú đi lên trước, thấp giọng hỏi: "Chỉ xét nhà thôi sao?”
Triệu Diệc Thời vừa muốn mở miệng hỏi một câu "Lời này có ý gì", thì nghe Phùng Trường Tú nói tiếp: "Nghiêm công công thì sao, bệ hạ có nói xử trí như thế nào không?"
Triệu Diệc Thời hơi ngẩn ra.
Từ xưa đến nay, xét nhà có nghĩa là bắt người.
Nhưng lúc này Nghiêm Như Hiền còn ở trong cung, Hoàng đế không hề nhắc đến chuyện để hắn đi hay ở.
“Bệ hạ không nói, chúng ta làm thần tử thì cứ làm tốt công việc được giao là được.”
“Điện hạ nói rất đúng.” Triệu Diệc Thời gật đầu với hắn, rồi đưa hắn ra khỏi phòng.
Phùng Trường Tú nhìn bóng lưng thon dài của Thái Tôn điện hạ, biểu cảm thay đổi rất vi diệu.
Hoàng đế chỉ xét nhà, không bắt người, là dụng ý gì?
Lần trước người tra xét Quý phủ là Thái Tôn, lần này tra xét Nghiêm phủ cũng là Thái Tôn, Thái tử thì sao?
Cẩm Y Vệ trực tiếp nghe lệnh Hoàng đế, tân đế kế tiếp là Thái tử.
Bệ hạ không kéo quan hệ giữa Cẩm Y Vệ và Thái tử, lại kéo quan hệ giữa Cẩm Y Vệ và Thái Tôn... là có dụng ý gì?
Triệu Diệc Thời ra khỏi phủ Cẩm Y Vệ, mới vừa bước xuống mấy bậc thang, Thẩm Trùng đã vội vàng nghênh đón, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ.
“Điện hạ, Tam gia không ở kinh thành.”
Triệu Diệc Thời bỗng biến sắc.
...
Giáo phường ti.
Tạ Bất Hoặc cầm chung rượu, dựa vào lan can, chán nản ngắm trăng.
Tướng mạo của hắn vốn rất đẹp, mấy kỹ nữ trong phòng đều cúi đầu, thỉnh thoảng lại liếc trộm hắn một cái.
Phía sau có người đến gần, không cần quay đầu đầu cũng biết là Hách Quân, tên này quanh năm suốt tháng đều là mùi Long diên.*
*một loại nước hoa í
"Để tiểu nương tử, tiểu quan nhân trong phòng không chơi, chạy ra bên ngoài một mình uống rượu giải sầu, nhị gia nhà ta làm sao vậy, tương tư ai à?” Hách Quân vừa nói, vừa thuận theo cổ tay, nắm lấy tay Tạ Bất Hoặc, cười dài nói: "Nào, nói với đệ đệ, là cô nương nhà ai, hay là tên nhóc nào?”
Tạ Bất Hoặc hất tay hắn ra: “Đừng đoán mò.
“Xem ra, hơn phân nửa là vì Yến cô nương nhà ngươi rồi.” Hách Quân thò đầu qua, nhìn thần sắc Tạ Bất Hoặc.
“Theo ta thì chuyện rất đơn giản, rót rượu bỏ thuốc gì đó, tìm ngày hoàng đạo xử lý nàng, lão tam nhà ngươi sao cướp được với ngươi.”
Tạ Bất Hoặc suýt nữa thì giận điên: “Còn nói bậy nữa, ta xé nát miệng ngươi.”
“Nhìn ngươi giận kìa.” Hách Quân đá hắn một cước: “Ta đây không phải đang nghĩ cách giúp ngươi sao?”
Tạ Bất Hoặc chỉ cảm thấy phiền, muốn bịt miệng hắn, nên dứt khoát nói: "Ta không có hứng thú với nàng.”
“Vậy ngươi có hứng thú với ai?”
“Ngươi!”
“Vậy thì lại đây!” Hách Quân không vội, thảnh thơi cười nói: "Để đệ đệ tủi thân lần này, cho huynh làm.”
“Càng ngày càng không ra gì.” Tạ Bất Hoặc đá lại hắn một cước, tự mình trở về phòng, còn chưa ngồi xuống, đã thấy Ô Hành thò đầu ở cửa.
Tạ Bất Hoặc mở cửa đi ra ngoài.