Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 332: Tình người
Đường Kiến Khê nhớ rõ đêm hôm đó, hắn và sư muội không tiếp tục đề tài Đường gia nữa, mà nói chuyện khác.
Hắn nói cho nàng biết những kiến thức mấy năm nay, tìm được quyển sách hay nào, xem trò hay nào, kỳ môn độn giáp nghiên cứu đến bước nào, luyện đan đốt hỏng mấy cái lò, cãi nhau với Đào Xảo Nhi ra sao…
Nàng chống má nghe, nghe đến say sưa, còn thỉnh thoảng xen vào một hai câu, giống như lúc trước bọn họ còn ở Đường gia vậy.
Hắn cũng không nhớ đã rời đi lúc nào. Hắn chỉ nhớ rõ ánh mắt sư muội dựa cửa tiễn biệt hắn kia, có ý cười có bi thương, quay đầu lại nhìn tim đã đập nhanh, không thở nổi.
Đường Kiến Khê nức nở thở dài một hơi, sau khi gật đầu, cắn ra bốn chữ: "Nàng là nuốt vàng mà chết.”
Dứt lời, Tiểu Bùi gia đứng bật dậy mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Đường Kiến Khê không biết đã xảy ra chuyện gì: “Bùi công tử hắn...”
“Hắn nhớ tới cửu muội của hắn.”
Tạ Tri Phi đứng dậy theo: "Ta ra ngoài xem thử.”
Ánh mắt Đường Kiến Khê dời về phía Yến Tam Hợp: "Cửu muội của Bùi công tử...”
“Cũng tự sát trong ngục.” Yến Tam Hợp đứng lên: “Đường lão gia, ngài uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi một lát, ta cũng phải ra ngoài xem.”
“Ta cũng đi!”
“Ta cũng đi!”
“Còn có ta!”
Chỉ trong chốc lát, người trong phòng đã đi hết sạch.
Đào Xảo Nhi đứng mệt rồi bèn lấy ghế tròn ngồi xuống cạnh Đường Kiến Khê.
“Trăn ca, huynh có thấy nhưng đứa trẻ này đều rất tốt, có tình người không?”
Đường Kiến Khê gật gật đầu, im lặng một lát, lại nói: "Yến cô nương quá thông minh.”
“Tuệ cực tất thương!”*
*ý là trí tuệ quá thì khổ
...
Bùi Tiếu vốn còn muốn tìm một nơi tối lửa tắt đèn để âm thầm đau lòng một lúc, kết quả ai cũng đi theo.
“Gì, gì đó.” Hắn tức giận ngút trời: “Tiểu gia ta đi tè các ngươi cũng muốn đi theo, có kỳ không hả?”
"
Lý Bất Ngôn nhướng mày: “Tiểu Bùi gia, có thể nói dối đến phát rồ như vậy, ngươi đứng nhất luôn đó.”
Tiểu Bùi gia: "...” Rõ ràng như vậy sao?
Hoàng Kỳ đau lòng nhìn chủ tử nhà mình: "Gia, đừng đau lòng nữa, đợi về thành Tứ Cửu, tiểu nhân và gia đến mộ Cửu cô nương đốt giấy.”
Tiểu Bùi gia: "...” Đốt gì mà đốt, cũng đâu phải thanh minh!
Chu Thanh hắng giọng: "Tiểu Bùi gia có muốn tìm người đánh một trận không, tìm ta đi, không đánh trả.”
Tiểu Bùi gia: "...” Vũ phu thô bỉ! Ngươi không đau, tay gia cũng đau chớ!
Tạ Tri Phi đưa tay xoa xoa đầu hắn: "Ta cũng không kẹt xỉ với ngươi, bạc đến Câu Lan nghe nhạc, Tam gia bao hết.”
“Tránh ra!” Tiểu Bùi gia vung tay hắn ra.
Trước mặt Tam Hợp nhà ta, kéo ta cùng phạm sai lầm, không thể nhân lúc Tam Hợp nhà ta không có ở đây để kéo sao?
“Bùi Minh Đình.” Yến Tam Hợp khoanh tay: “Có cần ta triệu hồn Cửu muội ngươi lên, cho ngươi...”
“Dừng lại.” Tiểu Bùi gia kinh hãi: “Ngươi đừng giày vò Cửu muội nữa, để nàng bình yên đầu thai chuyển thế đi!”
“Chọc ngươi thôi, có muốn giày vò ta cũng không có bản lĩnh đó.”
Việc này cũng có thể đùa sao?
Tiểu Bùi gia dữ tợn: "Cút hết đi, mau cút đi!”
Ông mới đau lòng một chút đã bị mấy người quầy rầy hết rồi!
Lý Bất Ngôn mỉm cười: “Tiểu Bùi gia, người lần trước bảo ta cút, giờ đã đi gặp Diêm Vương rồi.”
Tiểu Bùi gia ngẩn ra.
“Ngươi mà…” Lý Bất Ngôn nghiêng đầu: “Hoàng Kỳ ngươi đành lòng không?”
Hoàng kỳ lắc đầu.
Lý Bất Ngôn: "Chu Thanh, còn ngươi?”
Chu Thanh lắc đầu.
Lý Bất Ngôn: "Tiểu thư?”
Tiểu thư nghĩ nghĩ: “Trước mắt vẫn không nỡ.”
Lý Bất Ngôn: "Tam gia?”
Tam gia suy nghĩ: “Sau này cũng không nỡ.”
“Được rồi!” Lý Bất Ngôn vỗ vỗ vai tiểu Bùi gia, cười nói: "Bổn đại hiệp tha cho ngươi.”
Tiểu Bùi gia: "...” Chết tiệt! Thì ra mạng của tiểu gia, là tên phá đám này cho.
...
Đỉnh núi ban đêm rất yên tĩnh, bốn phía chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Yến Tam Hợp thấy thần sắc Tiểu Bùi gia đã khôi phục bình tĩnh, bèn để lại một câu "Ta qua bên kia hóng gió núi, suy nghĩ một hồi rồi quay lại", rồi đi vào sâu trong bóng đêm.
Nếu như không phải Bùi Tiếu đột nhiên rời đi, nàng cũng muốn Đường Kiến Khê dừng lại nghỉ ngơi một lát, phải tỉ mỉ ngẫm chuyện của Đường Chi Vị.
Quý nhân cúi đầu và tiểu nhân đắc chí giống nhau, đều khiến cho người ta thổn thức không thôi, chỉ hận trời xanh không có mắt.
Kết cục cuối cùng của tỳ nữ hẳn là ở bãi tha ma.
Nếu thương tình thì sẽ được bọc trong một tấm chiếu cỏ rách nát, bi thảm nhất là quần áo rách rưới, mặc cho gió thổi mưa xối, trước khi hóa thành một đống xương trắng, Chử Ngôn Đình lén đến khâm liệm nàng.
Còn Đường Chi Vị thì sao?
Đường gia bị xét nhà trong đêm, phụ thân Đường Kỳ Lệnh chết trong ngục, tỳ nữ chết ở trong lòng nàng...
Thiên đường đến địa ngục đều đi qua một lượt, nàng đã dùng tâm trạng gì để chịu tủi nhục mà sống?
“Đang thấy thương cho chủ tớ họ sao?”
Yến Tam Hợp dừng bước, xoay người, ánh mắt đen nhánh của nam nhân hết sức bắt mắt trong đêm tối.
“Không bằng đổi góc độ ngẫm lại, chủ tớ các nàng thực ra vẫn may mắn, tỳ nữ mặc dù chết, nhưng Chử Ngôn Đình vẫn nhớ thương nàng nhiều năm.” Ánh mắt Tạ Tri Phi dịu dàng mà chân thành.
"Đường Chi Vị thì càng may mắn hơn, ít nhất sau khi gặp rủi ro có rất nhiều người thương nàng, giúp nàng; ít nhất nàng ở Am Thủy Nguyệt nửa đời sau là bình yên không sóng gió; ít nhất đến bây giờ, còn có một Quế Hoa vì nàng mà muốn đấu với người ức hiếp nàng đến chết.”
Yến Tam Hợp cười khổ.
Lời gì lọt vào miệng Tạ Tri Phi, hình như đều trở nên rất có lý.
Lúc này bị hắn nói như vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy Đường Chi Vị có thể sống sót, có thể được chuộc thân khỏi giáo phường ti, cuối cùng vào Am Thủy Nguyệt, không chỉ là may mắn, còn rất có phúc, số mệnh chẳng hề khổ chút nào.
“Trở về đi, Tam gia.” Yến Tam Hợp đi tới bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn sườn mặt hắn: “Tam gia làm việc ở Ngũ thành binh mã ti thật đáng tiếc.”
“Nên đi đâu?”
“Bến Bách Dược Đường của Bùi gia. Thuốc Bách Dược Đường chưa bệnh, Tam gia chữa tâm bệnh.”
Tạ Tri Phi cười ha ha.
Cười xong, hắn nhìn nàng, tốc độ nói rất chậm: "Yến Tam Hợp, tâm bệnh của người khác không liên quan đến ta, ai thích chữa thì chữa. Nhưng tâm bệnh của một người, ta dù nên núi đao xuống biển lửa, cũng phải chữa cho nàng.”
Lại trêu chọc?
Yến Tam Hợp bình tĩnh cất bước đi qua hắn.
Cút qua cho bà đi!
...
Một lần nữa vào lại thư phòng, tất cả mọi người đều khôi phục bình tĩnh, Đào Xảo Nhi tự mình đổi trà lạnh thành trà nóng.
Yến Tam Hợp chờ nàng ngồi vào chỗ của mình, hết sức bình tĩnh mở miệng.
"Đường lão gia, người trong lòng Chử Ngôn Đình chết trong ngục, lại chết thảm như thế, chỉ thế thôi cũng đủ cho hắn ở bên cạnh thái tử rồi?”
"
Đường Kiến Khê gật đầu.
"Mà Đường lão gia ngươi mặc dù là đồng môn với hắn, mặc dù Đường Kỳ Lệnh cũng giới thiệu người cho tiền thái tử, mặc dù cũng đã trải qua biến cố của Đường gia, nhưng đến cuối cùng…” Yến Tam Hợp: "Ngươi lại và hắn ngược đường, đây là vì sao?”
Đường Kiến Khê bất đắc dĩ cười khổ.
“Để ta đoán xem.” Lý Bất Ngôn nhìn Đào Xảo Nhi: “Là vì có ràng buộc sao?”
Hoàng Kỳ nói tiếp: "Còn có một khả năng, Đường lão gia bởi vì là học sinh của Đường Kỳ Lệnh, bị xa lánh ở quan trường, không có hi vọng thăng chức nên lựa chọn ở ẩn.
“Trăn ca.” Đào Xảo Nhi đột nhiên gọi: "Có một số việc không liên quan đến Đường gia, ta muốn nói với bọn nhỏ một chút.”
Hắn nói cho nàng biết những kiến thức mấy năm nay, tìm được quyển sách hay nào, xem trò hay nào, kỳ môn độn giáp nghiên cứu đến bước nào, luyện đan đốt hỏng mấy cái lò, cãi nhau với Đào Xảo Nhi ra sao…
Nàng chống má nghe, nghe đến say sưa, còn thỉnh thoảng xen vào một hai câu, giống như lúc trước bọn họ còn ở Đường gia vậy.
Hắn cũng không nhớ đã rời đi lúc nào. Hắn chỉ nhớ rõ ánh mắt sư muội dựa cửa tiễn biệt hắn kia, có ý cười có bi thương, quay đầu lại nhìn tim đã đập nhanh, không thở nổi.
Đường Kiến Khê nức nở thở dài một hơi, sau khi gật đầu, cắn ra bốn chữ: "Nàng là nuốt vàng mà chết.”
Dứt lời, Tiểu Bùi gia đứng bật dậy mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Đường Kiến Khê không biết đã xảy ra chuyện gì: “Bùi công tử hắn...”
“Hắn nhớ tới cửu muội của hắn.”
Tạ Tri Phi đứng dậy theo: "Ta ra ngoài xem thử.”
Ánh mắt Đường Kiến Khê dời về phía Yến Tam Hợp: "Cửu muội của Bùi công tử...”
“Cũng tự sát trong ngục.” Yến Tam Hợp đứng lên: “Đường lão gia, ngài uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi một lát, ta cũng phải ra ngoài xem.”
“Ta cũng đi!”
“Ta cũng đi!”
“Còn có ta!”
Chỉ trong chốc lát, người trong phòng đã đi hết sạch.
Đào Xảo Nhi đứng mệt rồi bèn lấy ghế tròn ngồi xuống cạnh Đường Kiến Khê.
“Trăn ca, huynh có thấy nhưng đứa trẻ này đều rất tốt, có tình người không?”
Đường Kiến Khê gật gật đầu, im lặng một lát, lại nói: "Yến cô nương quá thông minh.”
“Tuệ cực tất thương!”*
*ý là trí tuệ quá thì khổ
...
Bùi Tiếu vốn còn muốn tìm một nơi tối lửa tắt đèn để âm thầm đau lòng một lúc, kết quả ai cũng đi theo.
“Gì, gì đó.” Hắn tức giận ngút trời: “Tiểu gia ta đi tè các ngươi cũng muốn đi theo, có kỳ không hả?”
"
Lý Bất Ngôn nhướng mày: “Tiểu Bùi gia, có thể nói dối đến phát rồ như vậy, ngươi đứng nhất luôn đó.”
Tiểu Bùi gia: "...” Rõ ràng như vậy sao?
Hoàng Kỳ đau lòng nhìn chủ tử nhà mình: "Gia, đừng đau lòng nữa, đợi về thành Tứ Cửu, tiểu nhân và gia đến mộ Cửu cô nương đốt giấy.”
Tiểu Bùi gia: "...” Đốt gì mà đốt, cũng đâu phải thanh minh!
Chu Thanh hắng giọng: "Tiểu Bùi gia có muốn tìm người đánh một trận không, tìm ta đi, không đánh trả.”
Tiểu Bùi gia: "...” Vũ phu thô bỉ! Ngươi không đau, tay gia cũng đau chớ!
Tạ Tri Phi đưa tay xoa xoa đầu hắn: "Ta cũng không kẹt xỉ với ngươi, bạc đến Câu Lan nghe nhạc, Tam gia bao hết.”
“Tránh ra!” Tiểu Bùi gia vung tay hắn ra.
Trước mặt Tam Hợp nhà ta, kéo ta cùng phạm sai lầm, không thể nhân lúc Tam Hợp nhà ta không có ở đây để kéo sao?
“Bùi Minh Đình.” Yến Tam Hợp khoanh tay: “Có cần ta triệu hồn Cửu muội ngươi lên, cho ngươi...”
“Dừng lại.” Tiểu Bùi gia kinh hãi: “Ngươi đừng giày vò Cửu muội nữa, để nàng bình yên đầu thai chuyển thế đi!”
“Chọc ngươi thôi, có muốn giày vò ta cũng không có bản lĩnh đó.”
Việc này cũng có thể đùa sao?
Tiểu Bùi gia dữ tợn: "Cút hết đi, mau cút đi!”
Ông mới đau lòng một chút đã bị mấy người quầy rầy hết rồi!
Lý Bất Ngôn mỉm cười: “Tiểu Bùi gia, người lần trước bảo ta cút, giờ đã đi gặp Diêm Vương rồi.”
Tiểu Bùi gia ngẩn ra.
“Ngươi mà…” Lý Bất Ngôn nghiêng đầu: “Hoàng Kỳ ngươi đành lòng không?”
Hoàng kỳ lắc đầu.
Lý Bất Ngôn: "Chu Thanh, còn ngươi?”
Chu Thanh lắc đầu.
Lý Bất Ngôn: "Tiểu thư?”
Tiểu thư nghĩ nghĩ: “Trước mắt vẫn không nỡ.”
Lý Bất Ngôn: "Tam gia?”
Tam gia suy nghĩ: “Sau này cũng không nỡ.”
“Được rồi!” Lý Bất Ngôn vỗ vỗ vai tiểu Bùi gia, cười nói: "Bổn đại hiệp tha cho ngươi.”
Tiểu Bùi gia: "...” Chết tiệt! Thì ra mạng của tiểu gia, là tên phá đám này cho.
...
Đỉnh núi ban đêm rất yên tĩnh, bốn phía chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Yến Tam Hợp thấy thần sắc Tiểu Bùi gia đã khôi phục bình tĩnh, bèn để lại một câu "Ta qua bên kia hóng gió núi, suy nghĩ một hồi rồi quay lại", rồi đi vào sâu trong bóng đêm.
Nếu như không phải Bùi Tiếu đột nhiên rời đi, nàng cũng muốn Đường Kiến Khê dừng lại nghỉ ngơi một lát, phải tỉ mỉ ngẫm chuyện của Đường Chi Vị.
Quý nhân cúi đầu và tiểu nhân đắc chí giống nhau, đều khiến cho người ta thổn thức không thôi, chỉ hận trời xanh không có mắt.
Kết cục cuối cùng của tỳ nữ hẳn là ở bãi tha ma.
Nếu thương tình thì sẽ được bọc trong một tấm chiếu cỏ rách nát, bi thảm nhất là quần áo rách rưới, mặc cho gió thổi mưa xối, trước khi hóa thành một đống xương trắng, Chử Ngôn Đình lén đến khâm liệm nàng.
Còn Đường Chi Vị thì sao?
Đường gia bị xét nhà trong đêm, phụ thân Đường Kỳ Lệnh chết trong ngục, tỳ nữ chết ở trong lòng nàng...
Thiên đường đến địa ngục đều đi qua một lượt, nàng đã dùng tâm trạng gì để chịu tủi nhục mà sống?
“Đang thấy thương cho chủ tớ họ sao?”
Yến Tam Hợp dừng bước, xoay người, ánh mắt đen nhánh của nam nhân hết sức bắt mắt trong đêm tối.
“Không bằng đổi góc độ ngẫm lại, chủ tớ các nàng thực ra vẫn may mắn, tỳ nữ mặc dù chết, nhưng Chử Ngôn Đình vẫn nhớ thương nàng nhiều năm.” Ánh mắt Tạ Tri Phi dịu dàng mà chân thành.
"Đường Chi Vị thì càng may mắn hơn, ít nhất sau khi gặp rủi ro có rất nhiều người thương nàng, giúp nàng; ít nhất nàng ở Am Thủy Nguyệt nửa đời sau là bình yên không sóng gió; ít nhất đến bây giờ, còn có một Quế Hoa vì nàng mà muốn đấu với người ức hiếp nàng đến chết.”
Yến Tam Hợp cười khổ.
Lời gì lọt vào miệng Tạ Tri Phi, hình như đều trở nên rất có lý.
Lúc này bị hắn nói như vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy Đường Chi Vị có thể sống sót, có thể được chuộc thân khỏi giáo phường ti, cuối cùng vào Am Thủy Nguyệt, không chỉ là may mắn, còn rất có phúc, số mệnh chẳng hề khổ chút nào.
“Trở về đi, Tam gia.” Yến Tam Hợp đi tới bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn sườn mặt hắn: “Tam gia làm việc ở Ngũ thành binh mã ti thật đáng tiếc.”
“Nên đi đâu?”
“Bến Bách Dược Đường của Bùi gia. Thuốc Bách Dược Đường chưa bệnh, Tam gia chữa tâm bệnh.”
Tạ Tri Phi cười ha ha.
Cười xong, hắn nhìn nàng, tốc độ nói rất chậm: "Yến Tam Hợp, tâm bệnh của người khác không liên quan đến ta, ai thích chữa thì chữa. Nhưng tâm bệnh của một người, ta dù nên núi đao xuống biển lửa, cũng phải chữa cho nàng.”
Lại trêu chọc?
Yến Tam Hợp bình tĩnh cất bước đi qua hắn.
Cút qua cho bà đi!
...
Một lần nữa vào lại thư phòng, tất cả mọi người đều khôi phục bình tĩnh, Đào Xảo Nhi tự mình đổi trà lạnh thành trà nóng.
Yến Tam Hợp chờ nàng ngồi vào chỗ của mình, hết sức bình tĩnh mở miệng.
"Đường lão gia, người trong lòng Chử Ngôn Đình chết trong ngục, lại chết thảm như thế, chỉ thế thôi cũng đủ cho hắn ở bên cạnh thái tử rồi?”
"
Đường Kiến Khê gật đầu.
"Mà Đường lão gia ngươi mặc dù là đồng môn với hắn, mặc dù Đường Kỳ Lệnh cũng giới thiệu người cho tiền thái tử, mặc dù cũng đã trải qua biến cố của Đường gia, nhưng đến cuối cùng…” Yến Tam Hợp: "Ngươi lại và hắn ngược đường, đây là vì sao?”
Đường Kiến Khê bất đắc dĩ cười khổ.
“Để ta đoán xem.” Lý Bất Ngôn nhìn Đào Xảo Nhi: “Là vì có ràng buộc sao?”
Hoàng Kỳ nói tiếp: "Còn có một khả năng, Đường lão gia bởi vì là học sinh của Đường Kỳ Lệnh, bị xa lánh ở quan trường, không có hi vọng thăng chức nên lựa chọn ở ẩn.
“Trăn ca.” Đào Xảo Nhi đột nhiên gọi: "Có một số việc không liên quan đến Đường gia, ta muốn nói với bọn nhỏ một chút.”