Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 306: Bắt trộm
Đêm đen gió lớn chính là lúc bắt trộm.
Lúc Yến Tam Hợp thầm nghĩ rủa ông trời khốn nạn, thì trong bụi cỏ cửa sau Tạ phủ, Tiểu Hoa tổng quản đã đập chết một con muỗi hút no máu trên người hắn, mắng khẽ.
“Tên hút máu khốn nạn, ông đập chết tên tiểu nhân độc ác nhà ngươi.”
Trải qua hai ngày âm thầm quan sát, Tạ tổng quản nhận được một tin tức: Có người nửa đêm ra vào từ cửa sau Tạ phủ.
Người gác cửa sau tên là A Ngũ, lão già này là một con sâu rượu, bình thường thì giống con người, nhưng vừa dính rượu thì lập tức biến thành quỷ, còn là con quỷ ngủ như chết.
Con người một khi đã ngủ như chết, lại còn là tên canh cửa thì chẳng phải là cơ hội cho người khác lợi dụng sơ hở sao?
Tạ Tiểu Hoa canh liên tục hai đêm, con muỗi thắng lợi trở về, còn hắn lại trắng tay.
Đêm nay là đêm thứ ba.
Lão già A Ngũ này uống mấy ngụm phân mèo lại ngáy o o ngủ say, tiếng ngáy rung trời, Tạ Tiểu Hoa đang tức tối nghiến răng.
Thì chợt, có tiếng bước chân.
Tới rồi!
Tiểu Hoa tổng quản trong nháy mắt giống như bị chích máu gà, hai mắt lóe sáng.
Trong bóng tối có một người bước ra, người nọ trước nhìn xung quanh, sau đó ngồi xổm bên cửa sổ người gác cổng nghe ngóng thử một lát, kiễng mũi chân đi như mèo đến cạnh cửa, rồi nhẹ nhàng kéo chốt cửa ra.
Người này là thê tử của A Ngũ... Chu đại nương.
Chu đại nương làm bộ làm tịch học vài tiếng mèo kêu, sau đó lại có một người đi ra từ chỗ tối.
Tạ Tiểu Hoa chăm chú nhìn, trong đầu "ầm" một tiếng.
Sao lại là nàng?
Nàng lấy hai lượng bạc vụn từ trong tay áo ra nhét vào trong tay Chu đại nương, sau đó lại thuần thục chui ra ngoài.
Tạ Tiểu Hoa chỉ cảm thấy lỗ tai mình ù đi.
May mà mình suy tính sâu ra, chỉ đi một mình, nếu có thêm người thì chuyện này chẳng thể giấu được rồi.
Nàng, chính là người hầu của phu nhân, Lý Chính Gia.
Chu đại nương chờ Lý Chính Gia đi ra ngoài, lại khẽ đóng cửa lại, vuốt vuốt bạc vui vẻ rời đi.
Tạ Tiểu Hoa đợi đám người đi xa, lúc này mới chui ra khỏi bụi cỏ, đứng tại chỗ cắn rắng suy nghĩ một hồi, sau đó thì giậm chân, mở chốt cửa đi theo ra ngoài.
Chó má, Hoa gia gia liều đây!
Hoa gia gia vung đôi chân mập mạp, giống như giẫm lên Phong Hỏa Luân, chưa đi được mấy đã thấy bóng lưng Lý Chính gia.
Chỉ thấy Lý Chính Gia lén lút đi tới đầu ngõ rồi đứng lại, sau đó nhìn xung quanh.
Hoa gia gia sợ tới mức vội vàng trốn sau một gốc cây đại thụ, thu bụng, thu mông, nín thở.
Khốn kiếp!
Trở về phải ăn ít mấy chén cơm thôi, cái thân hình này ảnh hưởng phát huy quá.
Đám người Lý Chính gia lo đợi người, còn Hoa gia gia thì chạy từng bước nhỏ về phía trước vài bước, trốn sau một thân cây, thò đầu ra nhìn xem. Một lát sau, lại chạy vài bước nhỏ về phía trước, lại trốn sau một thân cây... Vừa qua ba cái cây thì Hoa gia gia chỉ cách Lý Chính Gia có mười mấy trượng ngắn ngủi.
Đúng lúc này, dưới bóng trăng có một người đi tới.
Hoa gia gia vội nín thở cố biến mình thành một cây gậy, sau đó từ từ thò đôi mắt tròn trịa tầm thường ra. Ánh mắt vừa rơi vào trên người người đến thì biểu cảm của Tạ Tiểu Hoa đã như như bị người khác chém một đao.
Người này hắn biết nè, ai dô dô!
Là quản sự Đỗ phủ, ai dô dô!
Hãy cho ta biết họ đang âm mưu gì.
Ta còn phải dời tới một thân cây, bà đồng Yên ơi, mau mau phù hộ ta không bị người khác phát hiện đi, nếu không thì ta chết mấy, trời ơi!
Đầu ngõ, lúc hai cái đầu chụm lại với nhau, Tạ tổng quản kiễng mũi chân lanh lợi đi về phía trước vài bước giống như con thỏ.”
Lý Chính gia có tật giật mình, lỗ tai dựng thẳng như con thỏ: “Ai?”
Meo meo...
Một con mèo hoang nhảy ra, vừa nhảy mấy cái đã không thấy đâu nữa.
Lý Chính gia vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Làm ta sợ muốn chết.”
Quản sự Đỗ phủ cười nói: "Đừng sợ, canh giờ này đến quỷ cũng đã về rồi chứ đừng nói người, ngươi mau mau nói cho ta biết tình hình Tạ phủ bây giờ ra sao đi?”
“Còn có thể như thế nào, loạn chứ sao!” Lý Chính gia kề đầu lại, thấp giọng nói: "Làm phiền ngài nói với tiểu thư...”
Tiểu thư?
Đỗ Y Vân?
Tạ Tiểu Hoa dựng tóc gáy, đồng thời trong lòng còn sợ hãi nghĩ: May mà ông đây thông minh làm cẩu độc thân, nữ nhân nương nó đều là họa thủy cả!
……
Trên đường về xe ngựa rất trống trải, trong xe chỉ có ba người ngồi.
Lý Bất Ngôn, Hoàng Kỳ và Quế Hoa đến Am Thủy Nguyệt ở ngoại ô phía tây.
Trong xe tràn ngập mùi nước tiểu thoang thoảng, Tiểu Bùi gia bị hun đến đầu nặng chân nhẹ, cực kỳ muốn ra ngoài lái xe.
Thấy Yến Tam Hợp và Tạ Ngũ Thập ngồi bên cạnh không nhúc nhích, thầm mắng: Hai người thô lỗ này!
Mắng thì mắng, nhưng mông vẫn cứ ngồi vững vàng, cố nở nụ cười với bà đồng: “Chúng ta phải làm gì tiếp đây?”
Yến Tam Hợp nhướng mắt nhìn Bùi Tiếu: "Sau này không cần đi giáo phường ti nữa.”
“Tại sao?”
“Nơi Thệ Thủy một lòng muốn thoát khỏi thì tâm ma của nàng không thể ở đó được, đây là điều đầu tiên.” Yến Tam Hợp thản nhiên nói: "Thứ hai, Thủy Điền Y và giày thêu đều là đồ của Đường gia, tâm ma của nàng hẳn là ở Đường gia.”
“Việc cấp bách trước tiên là phải tìm được hai người.” Tạ Tri Phi nói tiếp: "Một là Chư công tử, một Đường gia, hai người này là nhân vật mấu chốt.”
Yến Tam Hợp gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Về phần Lý Tam thì có thể tạm thời thả xuống, hắn hẳn cũng chỉ là quân cờ của ngươi khác.”
Tiểu Bùi gia nhíu mày: "Vậy...”
Tạ Tri Phi: "Vậy tìm Chư công tử trước, người này họ hiếm lạ, dễ tìm.”
“Vất vả cho Tam gia rồi.” Yến Tam Hợp hơi lo lắng nhìn hắn: "Hỏi thăm kỹ một chút, tốn bao nhiêu bạc thì trực tiếp nói với ta, không thể để ngươi vừa bỏ tiền vừa bỏ sức được.”
Tiểu Bùi gia: "Hầy, hắn ấy...”
“Ta sẽ không khách khí với ngươi.” Tạ Tri Phi nhìn lại nàng, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Vấn đề bây giờ không phải là tiền bạc, vấn đề bây giờ là Đường gia.”
Tiểu Bùi gia: "Đường gia...”
Yến Tam Hợp: "Ta không sợ, phải xem Tam gia và Tiểu Bùi gia có sợ hay không, nếu sợ, các ngươi có thể..."
Tiểu Bùi gia vừa nghe lời nói không đúng, thì vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Ta sợ cái gì, ta...”
Tạ Tri Phi: "Ta sẽ cố gắng cẩn thận, ngươi khỏi cần lo lắng lung tung.”
Tiểu Bùi gia bị ăn cục bơ thì nổi giận: “Còn cho người ta nói chuyện hay không hả? Ngươi một câu, ta một câu, nương nó ta ở trong mắt các ngươi... Không tồn tại à?”
Yến Tam Hợp: "...” Không tồn tại.
Tạ Tri Phi: "...” Không tồn tại.
Yến Tam Hợp chột dạ nhìn Tạ Tri Phi, quay mặt cười nói với Bùi: "Ngươi có trọng trách khác.”
Trọng trách?
Tiểu Bùi gia hăng hái: "Nói mau nghe thử đi.”
Yến Tam Hợp: "Mấy ngày nay rảnh rỗi theo ta đi nghe kịch.”
“Hả?”
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
“Đường Chi Vị ở trong khuê phòng thích nghe kịch, ta lại chẳng hiểu gì về kịch, trong binh thư nói “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Yến Tam Hợp nhướng mày: “Tiểu Bùi gia có thể nể mặt không?”
Tiểu Bùi gia cũng không biết là bị chạm mạch hay bị kích thích vì bị bơ, nên đê tiện hỏi: "Chuyện tốt này sao không tìm Tạ Ngũ Thập ấy?”
“Hắn?” Ánh mắt Yến Tam Hợp lóe lên.
Ta phải tránh mặt một chút!
Lúc Yến Tam Hợp thầm nghĩ rủa ông trời khốn nạn, thì trong bụi cỏ cửa sau Tạ phủ, Tiểu Hoa tổng quản đã đập chết một con muỗi hút no máu trên người hắn, mắng khẽ.
“Tên hút máu khốn nạn, ông đập chết tên tiểu nhân độc ác nhà ngươi.”
Trải qua hai ngày âm thầm quan sát, Tạ tổng quản nhận được một tin tức: Có người nửa đêm ra vào từ cửa sau Tạ phủ.
Người gác cửa sau tên là A Ngũ, lão già này là một con sâu rượu, bình thường thì giống con người, nhưng vừa dính rượu thì lập tức biến thành quỷ, còn là con quỷ ngủ như chết.
Con người một khi đã ngủ như chết, lại còn là tên canh cửa thì chẳng phải là cơ hội cho người khác lợi dụng sơ hở sao?
Tạ Tiểu Hoa canh liên tục hai đêm, con muỗi thắng lợi trở về, còn hắn lại trắng tay.
Đêm nay là đêm thứ ba.
Lão già A Ngũ này uống mấy ngụm phân mèo lại ngáy o o ngủ say, tiếng ngáy rung trời, Tạ Tiểu Hoa đang tức tối nghiến răng.
Thì chợt, có tiếng bước chân.
Tới rồi!
Tiểu Hoa tổng quản trong nháy mắt giống như bị chích máu gà, hai mắt lóe sáng.
Trong bóng tối có một người bước ra, người nọ trước nhìn xung quanh, sau đó ngồi xổm bên cửa sổ người gác cổng nghe ngóng thử một lát, kiễng mũi chân đi như mèo đến cạnh cửa, rồi nhẹ nhàng kéo chốt cửa ra.
Người này là thê tử của A Ngũ... Chu đại nương.
Chu đại nương làm bộ làm tịch học vài tiếng mèo kêu, sau đó lại có một người đi ra từ chỗ tối.
Tạ Tiểu Hoa chăm chú nhìn, trong đầu "ầm" một tiếng.
Sao lại là nàng?
Nàng lấy hai lượng bạc vụn từ trong tay áo ra nhét vào trong tay Chu đại nương, sau đó lại thuần thục chui ra ngoài.
Tạ Tiểu Hoa chỉ cảm thấy lỗ tai mình ù đi.
May mà mình suy tính sâu ra, chỉ đi một mình, nếu có thêm người thì chuyện này chẳng thể giấu được rồi.
Nàng, chính là người hầu của phu nhân, Lý Chính Gia.
Chu đại nương chờ Lý Chính Gia đi ra ngoài, lại khẽ đóng cửa lại, vuốt vuốt bạc vui vẻ rời đi.
Tạ Tiểu Hoa đợi đám người đi xa, lúc này mới chui ra khỏi bụi cỏ, đứng tại chỗ cắn rắng suy nghĩ một hồi, sau đó thì giậm chân, mở chốt cửa đi theo ra ngoài.
Chó má, Hoa gia gia liều đây!
Hoa gia gia vung đôi chân mập mạp, giống như giẫm lên Phong Hỏa Luân, chưa đi được mấy đã thấy bóng lưng Lý Chính gia.
Chỉ thấy Lý Chính Gia lén lút đi tới đầu ngõ rồi đứng lại, sau đó nhìn xung quanh.
Hoa gia gia sợ tới mức vội vàng trốn sau một gốc cây đại thụ, thu bụng, thu mông, nín thở.
Khốn kiếp!
Trở về phải ăn ít mấy chén cơm thôi, cái thân hình này ảnh hưởng phát huy quá.
Đám người Lý Chính gia lo đợi người, còn Hoa gia gia thì chạy từng bước nhỏ về phía trước vài bước, trốn sau một thân cây, thò đầu ra nhìn xem. Một lát sau, lại chạy vài bước nhỏ về phía trước, lại trốn sau một thân cây... Vừa qua ba cái cây thì Hoa gia gia chỉ cách Lý Chính Gia có mười mấy trượng ngắn ngủi.
Đúng lúc này, dưới bóng trăng có một người đi tới.
Hoa gia gia vội nín thở cố biến mình thành một cây gậy, sau đó từ từ thò đôi mắt tròn trịa tầm thường ra. Ánh mắt vừa rơi vào trên người người đến thì biểu cảm của Tạ Tiểu Hoa đã như như bị người khác chém một đao.
Người này hắn biết nè, ai dô dô!
Là quản sự Đỗ phủ, ai dô dô!
Hãy cho ta biết họ đang âm mưu gì.
Ta còn phải dời tới một thân cây, bà đồng Yên ơi, mau mau phù hộ ta không bị người khác phát hiện đi, nếu không thì ta chết mấy, trời ơi!
Đầu ngõ, lúc hai cái đầu chụm lại với nhau, Tạ tổng quản kiễng mũi chân lanh lợi đi về phía trước vài bước giống như con thỏ.”
Lý Chính gia có tật giật mình, lỗ tai dựng thẳng như con thỏ: “Ai?”
Meo meo...
Một con mèo hoang nhảy ra, vừa nhảy mấy cái đã không thấy đâu nữa.
Lý Chính gia vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Làm ta sợ muốn chết.”
Quản sự Đỗ phủ cười nói: "Đừng sợ, canh giờ này đến quỷ cũng đã về rồi chứ đừng nói người, ngươi mau mau nói cho ta biết tình hình Tạ phủ bây giờ ra sao đi?”
“Còn có thể như thế nào, loạn chứ sao!” Lý Chính gia kề đầu lại, thấp giọng nói: "Làm phiền ngài nói với tiểu thư...”
Tiểu thư?
Đỗ Y Vân?
Tạ Tiểu Hoa dựng tóc gáy, đồng thời trong lòng còn sợ hãi nghĩ: May mà ông đây thông minh làm cẩu độc thân, nữ nhân nương nó đều là họa thủy cả!
……
Trên đường về xe ngựa rất trống trải, trong xe chỉ có ba người ngồi.
Lý Bất Ngôn, Hoàng Kỳ và Quế Hoa đến Am Thủy Nguyệt ở ngoại ô phía tây.
Trong xe tràn ngập mùi nước tiểu thoang thoảng, Tiểu Bùi gia bị hun đến đầu nặng chân nhẹ, cực kỳ muốn ra ngoài lái xe.
Thấy Yến Tam Hợp và Tạ Ngũ Thập ngồi bên cạnh không nhúc nhích, thầm mắng: Hai người thô lỗ này!
Mắng thì mắng, nhưng mông vẫn cứ ngồi vững vàng, cố nở nụ cười với bà đồng: “Chúng ta phải làm gì tiếp đây?”
Yến Tam Hợp nhướng mắt nhìn Bùi Tiếu: "Sau này không cần đi giáo phường ti nữa.”
“Tại sao?”
“Nơi Thệ Thủy một lòng muốn thoát khỏi thì tâm ma của nàng không thể ở đó được, đây là điều đầu tiên.” Yến Tam Hợp thản nhiên nói: "Thứ hai, Thủy Điền Y và giày thêu đều là đồ của Đường gia, tâm ma của nàng hẳn là ở Đường gia.”
“Việc cấp bách trước tiên là phải tìm được hai người.” Tạ Tri Phi nói tiếp: "Một là Chư công tử, một Đường gia, hai người này là nhân vật mấu chốt.”
Yến Tam Hợp gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Về phần Lý Tam thì có thể tạm thời thả xuống, hắn hẳn cũng chỉ là quân cờ của ngươi khác.”
Tiểu Bùi gia nhíu mày: "Vậy...”
Tạ Tri Phi: "Vậy tìm Chư công tử trước, người này họ hiếm lạ, dễ tìm.”
“Vất vả cho Tam gia rồi.” Yến Tam Hợp hơi lo lắng nhìn hắn: "Hỏi thăm kỹ một chút, tốn bao nhiêu bạc thì trực tiếp nói với ta, không thể để ngươi vừa bỏ tiền vừa bỏ sức được.”
Tiểu Bùi gia: "Hầy, hắn ấy...”
“Ta sẽ không khách khí với ngươi.” Tạ Tri Phi nhìn lại nàng, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Vấn đề bây giờ không phải là tiền bạc, vấn đề bây giờ là Đường gia.”
Tiểu Bùi gia: "Đường gia...”
Yến Tam Hợp: "Ta không sợ, phải xem Tam gia và Tiểu Bùi gia có sợ hay không, nếu sợ, các ngươi có thể..."
Tiểu Bùi gia vừa nghe lời nói không đúng, thì vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Ta sợ cái gì, ta...”
Tạ Tri Phi: "Ta sẽ cố gắng cẩn thận, ngươi khỏi cần lo lắng lung tung.”
Tiểu Bùi gia bị ăn cục bơ thì nổi giận: “Còn cho người ta nói chuyện hay không hả? Ngươi một câu, ta một câu, nương nó ta ở trong mắt các ngươi... Không tồn tại à?”
Yến Tam Hợp: "...” Không tồn tại.
Tạ Tri Phi: "...” Không tồn tại.
Yến Tam Hợp chột dạ nhìn Tạ Tri Phi, quay mặt cười nói với Bùi: "Ngươi có trọng trách khác.”
Trọng trách?
Tiểu Bùi gia hăng hái: "Nói mau nghe thử đi.”
Yến Tam Hợp: "Mấy ngày nay rảnh rỗi theo ta đi nghe kịch.”
“Hả?”
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
“Đường Chi Vị ở trong khuê phòng thích nghe kịch, ta lại chẳng hiểu gì về kịch, trong binh thư nói “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Yến Tam Hợp nhướng mày: “Tiểu Bùi gia có thể nể mặt không?”
Tiểu Bùi gia cũng không biết là bị chạm mạch hay bị kích thích vì bị bơ, nên đê tiện hỏi: "Chuyện tốt này sao không tìm Tạ Ngũ Thập ấy?”
“Hắn?” Ánh mắt Yến Tam Hợp lóe lên.
Ta phải tránh mặt một chút!