Quang Minh Rực Rỡ
Chương 2: 4 + 5 + 6
【 4. 】
Chu Trạch Xuyên rất thích chơi một loại nhạc cụ tên là dương cầm.
Khoảng thời gian học trung học cơ sở, tôi ngoài học tập thì chính là đến nhà anh nghe anh đánh đàn dương cầm.
Tôi không biết tại sao phím đàn đen trắng lại có thể phát ra âm thanh dễ nghe như vậy.
Tôi nói với anh: "Tôi muốn học."
Anh nói, "Em thích hợp làm khán giả hơn."
Tôi tức giận rồi, thế là anh lập tức đưa cho tôi đồ ăn vặt mới mua.
"Chỉ có khán giả mới có thể hưởng thụ đãi ngộ."
Tôi ôm đồ ăn vặt từ nhà anh đi ra ngoài, không ngờ lại gặp được ba tôi đang canh ngoài cửa.
Khuôn mặt ông u ám, giọng điệu làm tôi nghĩ mãi không thấu: "Biết về nhà rồi à?"
Chu Trạch Xuyên đi theo sang đây: "Chú, là cháu bảo Tư Tư sang giúp đỡ."
Ba tôi cười cười, không ngờ ông ấy không nổi giận: "Không sao, chỉ gọi nó về nhà ăn cơm thôi, người trong nhà lo lắng muốn ch.ết."
Sau khi đóng cửa lại, ông đạp một đạp vào lưng tôi.
"Đồ sói mắt trắng."
Đồ ăn vặt rải rác đầy đất, tất cả đều bị mẹ tôi ném vào thùng rác.
Liên lụy luôn cả quyển sách dạy đánh đàn dương cầm mà Chu Trạch Xuyên đặt trong túi tôi.
Tôi đột nhiên hiểu ra, thế giới của tôi sẽ không có đàn dương cầm.
Vì vậy khi Chu Trạch Xuyên lại tìm tôi làm "khán giả", tôi đã từ chối anh.
Anh rũ mắt, thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Tôi nói, "Cậu đánh đàn nghe không hay lắm."
Sau khi quay lưng lại, tôi đã bật khóc.
Từ đó về sau tôi không thường xuyên gặp lại anh nữa.
Bởi vì em trai tôi bị bệnh, tôi phải ở nhà cả ngày để trông chừng nó, giúp mẹ tôi làm một số công việc lặt vặt.
Khi đó tôi rất sợ tiếng sấm, âm thanh lớn như vậy tựa như vô số ba tôi đang gào thét.
Vào một đêm sấm sét ầm vang, thời sự thông báo về thời tiết bão, kêu gọi mọi người ở nhà không được ra ngoài.
Nhưng em trai tôi hết thuốc rồi, mẹ tôi bảo tôi đi mua.
Bà ấy đưa cho tôi một cái ô, bảo tôi bảo vệ thuốc cẩn thận, đừng để thuốc bị ướt.
Tôi còn chưa chạy đến cửa tiệm thuốc thì đã nhìn thấy trong ngõ nhỏ có người đang đánh nhau.
Là Chu Trạch Xuyên.
Anh cởi áo khoác, mưa làm ướt áo sơ mi lộ ra đường cong cơ thể gầy gò.
Từ trước đến giờ trong lòng tôi anh vẫn luôn là một học sinh ba tốt.
Tôi chưa từng nghĩ tới anh đánh nhau cũng có thể đẹp trai như vậy.
Đối phương khoảng bốn năm người, đàn ông vạm vỡ một mét tám mấy, có lẽ một nắm đấm là có thể đánh tôi ngất xỉu.
Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, khi nhìn thấy một người nào đó lấy ra một con d.ao thừa dịp Chu Trạch Xuyên không chú ý định đánh lén anh, tôi vọt lên.
Tôi nhảy lên lưng người kia, liều mạng cắn chặt lỗ tai hắn.
"Mục Tư Tư!"
Phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của Chu Trạch Xuyên.
Tôi không kịp phản ứng đã bị người ta quăng xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng tôi tỉnh dậy trong bệnh viện.
Kể từ đó, Chu Trạch Xuyên càng đối xử tốt với tôi hơn.
Anh luôn xoa đầu tôi, lo lắng cú ngã kia làm hỏng đầu tôi, thi không được hạng nhất thì làm sao bây giờ.
Anh không biết rằng đã lâu rồi tôi không đến trường.
Còn ba mẹ tôi căn bản không thèm quan tâm thành tích của tôi, nếu không phải vì bà ngoại quá cố nằng nặc yêu cầu thì ngay cả học phí họ cũng sẽ không cho tôi đóng.
Thường xuyên bị nhốt ở nhà nên mối quan hệ giữa tôi và vài người bạn khó khăn lắm mới có cũng dần phai nhạt.
Tôi trốn trong nhà vệ sinh, vừa giặt quần áo vừa nghĩ.
Cuộc sống của tôi lẽ ra không nên như thế này.
【 5. 】
Tôi vẫn còn nhớ mùa thu năm đó.
Ba mẹ tôi vốn không thích đứa con gái này, trong quan niệm của họ thì con gái được sinh ra vì người khác, chỉ có con trai mới là của mình.
Mẹ tôi không đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc em trai tôi, mà việc làm ăn của cha tôi thì liên tiếp gặp khó khăn.
Đêm sinh nhật lần thứ 14 của tôi, bố tôi mua cho tôi một cái bánh kem thật lớn.
Mẹ tôi dẫn em trai tôi ra ngoài, trong nhà cũng chỉ còn tôi, ba tôi, còn có một người bạn của ông - Vương tổng thường xuyên cùng ông uống rượu.
Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, tôi chưa từng có sinh nhật.
Đêm đó tôi cảm thấy kỳ lạ nên không ngủ được.
Đêm khuya, cửa phòng tôi bỗng nhiên mở ra.
Vương tổng vuốt bụng đi tới bên giường tôi: "Tư Tư à, ba cháu bảo chú tới, cháu ngoan ngoãn nhé đừng nhúc nhích."
Ông ta dùng thanh âm làm người ta buồn nôn nói: "Cháu có thích váy đẹp không? Chú mua cho cháu. Áo ngủ này không vừa người nữa, cởi ra đi."
Ông ta cho rằng tôi sẽ không chống cự.
Cho đến khi tôi cầm lấy kéo trên tủ giường, sau đó hung hăng đâm vào cổ ông ta.
Tiếng la hét làm ba tôi chạy vào.
Ông ấy tát tôi một cái, bất ngờ khiến cho nước mắt trong mắt tôi nuốt ngược trở về.
Trong mắt ông không hề có một tia đau lòng nào đối với tôi: "Có thể hiểu chuyện một chút hay không?"
Tôi chợt hiểu ra, nhất định ông ấy đã dùng tôi để trao đổi gì đó với Vương tổng.
Giằng co thật lâu, cuối cùng tôi thỏa hiệp: "Ba, con có thể đi ăn chút gì không?"
Cuối cùng ông ấy cũng có một tia áy náy, dẫn tôi ra phòng khách ăn phần bánh kem còn lại.
Thừa dịp bọn họ không chú ý, tôi đi chân trần mở cửa nhanh chóng chạy như bay ra ngoài.
Hướng về phía đồn cảnh sát mà chạy.
Chuyện báo cảnh sát này là Chu Trạch Xuyên nói với tôi.
Anh nói, em phải học được cách phản kháng, không ai có tư cách đánh em.
Ba tôi và Vương tổng kia đều mập mạp, đuổi theo thật lâu cũng không đuổi kịp tôi.
Sau đó, cảnh sát đưa tôi về nhà.
Ba tôi cười làm lành nói: "Đều là hiểu lầm, trẻ con đùa giỡn làm bậy thôi ấy mà."
"Tôi là ba nó, sẽ bảo vệ cho nó thật tốt, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ."
Tôi tuyệt vọng nhìn cảnh sát đến rồi lại bỏ đi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy ba tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho tôi.
Ông nhéo lỗ tai tôi, nhốt tôi ở ngoài cửa, ông bảo tôi cút đi, từ nay về sau sẽ không cho tôi một phân tiền nào nữa.
Tôi mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, gõ cửa nhà Chu Trạch Xuyên.
"Cậu..... có thể cưu mang tôi một thời gian không?"
"Tôi có thể viết giấy nợ, sẽ không tiêu không tiền của cậu...."
Tôi nói nói một hồi, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
"Thành tích của tôi rất tốt, sau này học xong đại học nhất định sẽ tìm được việc làm, đến lúc đó có thể trả lại cho cậu thật nhiều tiền....."
Tôi không biết đại học trông như thế nào, nhưng nghe các giáo viên nói chỉ có học xong đại học mới có tương lai.
Người trước mặt yên tĩnh thật lâu, yên tĩnh đến mức tôi cho rằng Chu Trạch Xuyên sẽ "Phanh" một tiếng đóng cánh cửa kia lại.
Cho đến khi anh nghiêng người sang, giọng điệu vẫn ôn hòa như trước.
"Em gái nhỏ."
"Còn muốn nghe đánh đàn không?"
Đôi mắt anh rất thâm thúy, như là biển sâu mênh mông.
【 6. 】
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ sống chung với một chàng trai lớn hơn tôi năm tuổi.
Có lẽ anh cũng chưa từng ở chung với nữ sinh, trong nhà chỉ có giày size 43, một phòng ngủ, một phòng đàn dương cầm.
Tôi viết rất nhiều giấy nợ, tất cả đều đặt trong một cái hộp sắt.
Tôi nghĩ một ngày nào đó tôi nhất định có thể trả hết số tiền này.
May mắn thay, sau khi tôi rời đi ba mẹ tôi không bao giờ tìm tôi nữa.
Cách một bức tường, bọn họ giống như chưa từng sinh ra đứa con gái này.
Nhà Chu Trạch Xuyên sạch sẽ, tôi tranh làm việc nhà, giúp anh giặt quần áo, giặt giày, chính vì hy vọng anh đừng đuổi tôi đi.
Một lần nữa tôi được trở lại trường học.
Học kỳ mới, Chu Trạch Xuyên đến họp phụ huynh cho tôi.
Bạn cùng bàn dùng vẻ mặt hóng hớt nhìn tôi: "Chẳng phải cậu chỉ có một em trai sao? Anh chàng đẹp trai này là?"
"Anh ấy là......"
Tôi bỗng nhiên nghẹn họng, trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Cần cậu quản à."
Chu Trạch Xuyên là gì của tôi?
Vấn đề này ngay cả chính tôi cũng nghĩ không ra.
Tôi chỉ biết chỉ cần tôi có thể cùng anh sống bên nhau là được rồi.
Chu Trạch Xuyên rất thích chơi một loại nhạc cụ tên là dương cầm.
Khoảng thời gian học trung học cơ sở, tôi ngoài học tập thì chính là đến nhà anh nghe anh đánh đàn dương cầm.
Tôi không biết tại sao phím đàn đen trắng lại có thể phát ra âm thanh dễ nghe như vậy.
Tôi nói với anh: "Tôi muốn học."
Anh nói, "Em thích hợp làm khán giả hơn."
Tôi tức giận rồi, thế là anh lập tức đưa cho tôi đồ ăn vặt mới mua.
"Chỉ có khán giả mới có thể hưởng thụ đãi ngộ."
Tôi ôm đồ ăn vặt từ nhà anh đi ra ngoài, không ngờ lại gặp được ba tôi đang canh ngoài cửa.
Khuôn mặt ông u ám, giọng điệu làm tôi nghĩ mãi không thấu: "Biết về nhà rồi à?"
Chu Trạch Xuyên đi theo sang đây: "Chú, là cháu bảo Tư Tư sang giúp đỡ."
Ba tôi cười cười, không ngờ ông ấy không nổi giận: "Không sao, chỉ gọi nó về nhà ăn cơm thôi, người trong nhà lo lắng muốn ch.ết."
Sau khi đóng cửa lại, ông đạp một đạp vào lưng tôi.
"Đồ sói mắt trắng."
Đồ ăn vặt rải rác đầy đất, tất cả đều bị mẹ tôi ném vào thùng rác.
Liên lụy luôn cả quyển sách dạy đánh đàn dương cầm mà Chu Trạch Xuyên đặt trong túi tôi.
Tôi đột nhiên hiểu ra, thế giới của tôi sẽ không có đàn dương cầm.
Vì vậy khi Chu Trạch Xuyên lại tìm tôi làm "khán giả", tôi đã từ chối anh.
Anh rũ mắt, thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Tôi nói, "Cậu đánh đàn nghe không hay lắm."
Sau khi quay lưng lại, tôi đã bật khóc.
Từ đó về sau tôi không thường xuyên gặp lại anh nữa.
Bởi vì em trai tôi bị bệnh, tôi phải ở nhà cả ngày để trông chừng nó, giúp mẹ tôi làm một số công việc lặt vặt.
Khi đó tôi rất sợ tiếng sấm, âm thanh lớn như vậy tựa như vô số ba tôi đang gào thét.
Vào một đêm sấm sét ầm vang, thời sự thông báo về thời tiết bão, kêu gọi mọi người ở nhà không được ra ngoài.
Nhưng em trai tôi hết thuốc rồi, mẹ tôi bảo tôi đi mua.
Bà ấy đưa cho tôi một cái ô, bảo tôi bảo vệ thuốc cẩn thận, đừng để thuốc bị ướt.
Tôi còn chưa chạy đến cửa tiệm thuốc thì đã nhìn thấy trong ngõ nhỏ có người đang đánh nhau.
Là Chu Trạch Xuyên.
Anh cởi áo khoác, mưa làm ướt áo sơ mi lộ ra đường cong cơ thể gầy gò.
Từ trước đến giờ trong lòng tôi anh vẫn luôn là một học sinh ba tốt.
Tôi chưa từng nghĩ tới anh đánh nhau cũng có thể đẹp trai như vậy.
Đối phương khoảng bốn năm người, đàn ông vạm vỡ một mét tám mấy, có lẽ một nắm đấm là có thể đánh tôi ngất xỉu.
Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, khi nhìn thấy một người nào đó lấy ra một con d.ao thừa dịp Chu Trạch Xuyên không chú ý định đánh lén anh, tôi vọt lên.
Tôi nhảy lên lưng người kia, liều mạng cắn chặt lỗ tai hắn.
"Mục Tư Tư!"
Phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của Chu Trạch Xuyên.
Tôi không kịp phản ứng đã bị người ta quăng xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng tôi tỉnh dậy trong bệnh viện.
Kể từ đó, Chu Trạch Xuyên càng đối xử tốt với tôi hơn.
Anh luôn xoa đầu tôi, lo lắng cú ngã kia làm hỏng đầu tôi, thi không được hạng nhất thì làm sao bây giờ.
Anh không biết rằng đã lâu rồi tôi không đến trường.
Còn ba mẹ tôi căn bản không thèm quan tâm thành tích của tôi, nếu không phải vì bà ngoại quá cố nằng nặc yêu cầu thì ngay cả học phí họ cũng sẽ không cho tôi đóng.
Thường xuyên bị nhốt ở nhà nên mối quan hệ giữa tôi và vài người bạn khó khăn lắm mới có cũng dần phai nhạt.
Tôi trốn trong nhà vệ sinh, vừa giặt quần áo vừa nghĩ.
Cuộc sống của tôi lẽ ra không nên như thế này.
【 5. 】
Tôi vẫn còn nhớ mùa thu năm đó.
Ba mẹ tôi vốn không thích đứa con gái này, trong quan niệm của họ thì con gái được sinh ra vì người khác, chỉ có con trai mới là của mình.
Mẹ tôi không đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc em trai tôi, mà việc làm ăn của cha tôi thì liên tiếp gặp khó khăn.
Đêm sinh nhật lần thứ 14 của tôi, bố tôi mua cho tôi một cái bánh kem thật lớn.
Mẹ tôi dẫn em trai tôi ra ngoài, trong nhà cũng chỉ còn tôi, ba tôi, còn có một người bạn của ông - Vương tổng thường xuyên cùng ông uống rượu.
Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, tôi chưa từng có sinh nhật.
Đêm đó tôi cảm thấy kỳ lạ nên không ngủ được.
Đêm khuya, cửa phòng tôi bỗng nhiên mở ra.
Vương tổng vuốt bụng đi tới bên giường tôi: "Tư Tư à, ba cháu bảo chú tới, cháu ngoan ngoãn nhé đừng nhúc nhích."
Ông ta dùng thanh âm làm người ta buồn nôn nói: "Cháu có thích váy đẹp không? Chú mua cho cháu. Áo ngủ này không vừa người nữa, cởi ra đi."
Ông ta cho rằng tôi sẽ không chống cự.
Cho đến khi tôi cầm lấy kéo trên tủ giường, sau đó hung hăng đâm vào cổ ông ta.
Tiếng la hét làm ba tôi chạy vào.
Ông ấy tát tôi một cái, bất ngờ khiến cho nước mắt trong mắt tôi nuốt ngược trở về.
Trong mắt ông không hề có một tia đau lòng nào đối với tôi: "Có thể hiểu chuyện một chút hay không?"
Tôi chợt hiểu ra, nhất định ông ấy đã dùng tôi để trao đổi gì đó với Vương tổng.
Giằng co thật lâu, cuối cùng tôi thỏa hiệp: "Ba, con có thể đi ăn chút gì không?"
Cuối cùng ông ấy cũng có một tia áy náy, dẫn tôi ra phòng khách ăn phần bánh kem còn lại.
Thừa dịp bọn họ không chú ý, tôi đi chân trần mở cửa nhanh chóng chạy như bay ra ngoài.
Hướng về phía đồn cảnh sát mà chạy.
Chuyện báo cảnh sát này là Chu Trạch Xuyên nói với tôi.
Anh nói, em phải học được cách phản kháng, không ai có tư cách đánh em.
Ba tôi và Vương tổng kia đều mập mạp, đuổi theo thật lâu cũng không đuổi kịp tôi.
Sau đó, cảnh sát đưa tôi về nhà.
Ba tôi cười làm lành nói: "Đều là hiểu lầm, trẻ con đùa giỡn làm bậy thôi ấy mà."
"Tôi là ba nó, sẽ bảo vệ cho nó thật tốt, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ."
Tôi tuyệt vọng nhìn cảnh sát đến rồi lại bỏ đi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy ba tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho tôi.
Ông nhéo lỗ tai tôi, nhốt tôi ở ngoài cửa, ông bảo tôi cút đi, từ nay về sau sẽ không cho tôi một phân tiền nào nữa.
Tôi mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, gõ cửa nhà Chu Trạch Xuyên.
"Cậu..... có thể cưu mang tôi một thời gian không?"
"Tôi có thể viết giấy nợ, sẽ không tiêu không tiền của cậu...."
Tôi nói nói một hồi, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
"Thành tích của tôi rất tốt, sau này học xong đại học nhất định sẽ tìm được việc làm, đến lúc đó có thể trả lại cho cậu thật nhiều tiền....."
Tôi không biết đại học trông như thế nào, nhưng nghe các giáo viên nói chỉ có học xong đại học mới có tương lai.
Người trước mặt yên tĩnh thật lâu, yên tĩnh đến mức tôi cho rằng Chu Trạch Xuyên sẽ "Phanh" một tiếng đóng cánh cửa kia lại.
Cho đến khi anh nghiêng người sang, giọng điệu vẫn ôn hòa như trước.
"Em gái nhỏ."
"Còn muốn nghe đánh đàn không?"
Đôi mắt anh rất thâm thúy, như là biển sâu mênh mông.
【 6. 】
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ sống chung với một chàng trai lớn hơn tôi năm tuổi.
Có lẽ anh cũng chưa từng ở chung với nữ sinh, trong nhà chỉ có giày size 43, một phòng ngủ, một phòng đàn dương cầm.
Tôi viết rất nhiều giấy nợ, tất cả đều đặt trong một cái hộp sắt.
Tôi nghĩ một ngày nào đó tôi nhất định có thể trả hết số tiền này.
May mắn thay, sau khi tôi rời đi ba mẹ tôi không bao giờ tìm tôi nữa.
Cách một bức tường, bọn họ giống như chưa từng sinh ra đứa con gái này.
Nhà Chu Trạch Xuyên sạch sẽ, tôi tranh làm việc nhà, giúp anh giặt quần áo, giặt giày, chính vì hy vọng anh đừng đuổi tôi đi.
Một lần nữa tôi được trở lại trường học.
Học kỳ mới, Chu Trạch Xuyên đến họp phụ huynh cho tôi.
Bạn cùng bàn dùng vẻ mặt hóng hớt nhìn tôi: "Chẳng phải cậu chỉ có một em trai sao? Anh chàng đẹp trai này là?"
"Anh ấy là......"
Tôi bỗng nhiên nghẹn họng, trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Cần cậu quản à."
Chu Trạch Xuyên là gì của tôi?
Vấn đề này ngay cả chính tôi cũng nghĩ không ra.
Tôi chỉ biết chỉ cần tôi có thể cùng anh sống bên nhau là được rồi.